Tạo Thần

Chương 339

Trong hang động, đã không còn là một mảnh tối đen. Quầng sáng hùng mạnh lộ ra quang minh thần lực vô cùng vô tận, đã chặt chẽ bao vây lấy con ác long khủng bố. Phun ra một hơi thở dài, hơi thở này bình thản kéo dài, từ sâu trong đan điền thoát ra ngoài, như cuồn cuộn không dứt, vĩnh viễn không dừng. Đôi mắt nữ tử áo trắng hơi hơi sáng ngời, trên mặt nàng hiện lên vẻ vui mừng, nói: - Cuối cùng ngươi cũng thành công. Doanh Thừa Phong ngẩng đầu nói: - Không phụ lòng đại tỷ mong đợi, cuối cùng chân khí của tiểu đệ đã đạt tới mười tầng đỉnh cao. Miệng nhỏ hơi nhếch lên, nữ tử áo bào trắng nói: - Cái gì gọi là không phụ lòng kỳ vọng của ta, hừ, ngươi còn không biết xấu hổ nói ra, từ mười tầng đến mười tầng đỉnh cao, không ngờ ngươi dùng bốn tháng, còn có người chậm hơn ngươi sao? Doanh Thừa Phong gãi gãi đầu, nói: - Đại tỷ, bốn tháng có thể từ mười tầng tăng tới mười tầng đỉnh cao, hơn nữa chỉ cần rời khỏi địa phương quỷ quái này, bất cứ lúc nào đều có thể đột phá tới Võ sư cảnh, chuyện này đã không dễ rồi. Quả thật, cho dù ở trong Khí Đạo Tông, nơi mà cao thủ nhiều như mây, nhưng tốc độ thăng tiến như vậy không dám nói tiền cổ vô nhân, hậu vô lại giả ( Trước kia không có, sau này cũng sẽ không có), nhưng tuyệt đối có thể xếp hạng Top 10 lịch sử rồi. Nữ tử áo bào trắng khinh thường nói: - Ngươi kiêu ngạo cái gì, đừng quên, đây chính là ở trong tình huống ta lấy toàn lực hiệp trợ và có áp lực của đầu ác long này mới lấy được thành tựu như vậy. Nếu như đổi một trường hợp, cho ngươi chậm rãi tu luyện, ngươi cần phải tốn bao lâu mới có thể đạt tới loại cảnh giới này. Doanh Thừa Phong thì thầm hai câu, nếu để cho hắn buông tay buông chân, đại khai sát giới trong biên bức huyệt Đi đến một bước này phỏng chừng thời gian cũng không kém bao nhiêu. Chỉ có điều lời này hắn ngượng ngùng nói ra. Nhìn thấy Doanh Thừa Phong cúi đầu không nói, nữ tử áo bào trắng không khỏi mềm lòng, nói: - Ngươi cũng không cần tự coi nhẹ mình, tuy rằng thiên phú tu luyện chân khí của ngươi không ra sao, nhưng thiên phú tu luyện tinh thần lực quả thật là Có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nàng vốn muốn nói đệ nhất đương thời, nhưng ý nghĩ vừa chuyển, lập tức cho đánh giá giảm xuống một cấp. Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói: - Rốt cuộc tiểu đệ có một vật để đại tỷ coi trọng, trong lòng thật vui mừng. Nhìn thấy bọ dáng cười tủm tỉm đáng giận của hắn, nữ tử áo bào trắng trừng mắc liếc hắn một cái, chỉ có điều trong đó đến tột cùng có bao nhiêu lực uy hiếp, chỉ có trời mới biết. Doanh Thừa Phong lơ đễnh ngồi xuống bên cạnh nàng, tự nhiên bày ra một tư thế hoàn toàn giống với nữ tử áo bào trắng, sau đó, hắn vươn bàn tay to, nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay nho nhỏ của nàng. Động tác này không phải là lần đầu tiên, nhưng trên mặt nữ tử áo bào trắng vẫn xuất hiện một tia đỏ ửng. Bàn tay bé nhỏ mở ra, lệnh bài đã rơi xuống trong tay Doanh Thừa Phong. Nàng đứng dậy, lui về sau mấy bước, từ phía sau nhìn về thiếu niên cũng không tính khôi ngô này. Không hiểu sao, trong lòng nàng cảm tháy bóng dáng này lại có thể cho nàng một loại cảm giác an toàn. Trong lòng khẽ run lên, không ngờ khi nào chính mình sẽ xuất hiện loại ý nghĩ như vậy. Bốn tháng không phải rất dài, thế nhưng, nếu đổi lại bị vây trong thế giới lòng đất không tên, và đối mặt với một con ác long bất cứ lúc nào cũng có thể phá phong ấn mà ra, đưa bọn họ biến thành món ăn, như vậy đừng nói bốn tháng rồi, cho dù bốn ngày đều khiến người ta cảm thấy sống một ngày bằng một năm. Nữ tử áo bào trắng lui ngoài mấy trượng, dùng nước Doanh Thừa Phong đã chuẩn bị sẵn nhẹ nhàng rửa mặt. Tiểu tử này, tuy rằng sinh hoạt trong khu vực tử vong, nhưng tài sản của hắn hùng hậu, vẫn nằm ngoài dự đoán của nàng. Trên người Doanh Thừa Phong, thậm chí có bảo vật thần kỳ như túi không gian vậy. Không gian vật phẩm, mỗi một kiện đều là vô giá, tuy rằng túi không gian là vật phẩm cơ bản nhất, nhưng vẫn là bảo vật vô giá. Kỳ thật, trên người nàng cũng có một kiện không gian trang bị thuộc hệ quang minh. Nhưng đáng tiếc chính là, trang bị này đúng là ngọc bài cường đại kia, lúc này nó đang trấn áp con ác long khủng bố, cho dù muốn dùng cũng là bất lực. Cho nên, đồ dùng sinh hoạt trong bốn tháng này đều do Doanh Thừa Phong lấy từ túi không gian của hắn ra. Thực vật, nước uống, thậm chí cả quần áo, Doanh Thừa Phong đều chuẩn bị rất nhiều. Hai người bọn họ bị vây ở chỗ này bốn tháng, cuộc sống như cũ không có gì phải lo lắng, không thể không nói đây là nhờ phúc của Doanh Thừa Phong. Ăn một chút lương khô, lại uống vài ngụm nươc sối ngọt lành, nữ tử áo bào trắng đột nhiên hỏi: - Trong túi của ngươi còn bao nhiêu thức ăn dự trữ, không phải là sắp hết chứ? Doanh Thừa Phong cũng không quay đầu lại, nói: - Ngươi yên tâm, đồ vật ta chuẩn bị, cho dù ăn thêm bốn tháng nữa cũng không vấn đề. Động tác nữ tử áo bào trắng lập tức dừng lại, kinh ngạc nói: - Ngươi chuẩn bị nhiều thực vật và nước uống như vậy làm gì? Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói: - Nơi này là không gian Tháp Truyền Thừa nguy hiểm, cho nên khi ta tiến vào, chuẩn bị nhiều một chút. Lời này hắn nói nửa thật nửa giả, đồ vật này đúng là hắn chuẩn bị, nhưng số lượng lại là Võ lão đưa ra. Vốn dựa theo Võ lão chỉ bảo, khi tiến vào tầng hai tháp Truyền Thừa, sẽ gặp được một loại cự thú hùng mạnh. Loại cự thú này lực lớn vô cùng, da dày thịt chắc, cực khó đối phó. Nếu có thể tốt nhất chuẩn bị một bữa tối phong phú, như vậy mùi vị này sẽ khiến cự thú sinh lòng hảo cảm, thậm chí còn có cơ hội thành lập quan hệ hữu nghị với nó, lúc thí luyện trong tháp, có thể nhận được sự giúp đỡ to lớn của nó. Doanh Thừa Phong chuẩn bị nhiều đồ vật như vậy, là muốn chiêu mộ loại quái thú kim cương này. Nhưng không nghĩ tới chính là, sau khi hắn tiến vào Tháp Truyền Thừa, không ngờ sẽ có gặp gỡ như vậy, căn bản không có cơ hội bước vào tầng thứ hai, cho nên mấy thứ này cuối cùng tiện nghi hai người bọn họ. Kỳ thật, tất cả người tiến vào tháp Truyền Thừa đều bị một điều nhầm lẫn. Bọn họ đều nghĩ kế thừa trong truyền thuyết kia nhất định là ở tầng cao nhất, nhưng là, trong tháp Truyền Thừa nguy cơ trùng trùng, chỉ bằng đám tiểu tử cấp bậc Võ Sĩ, muốn tiến vào tầng cao nhất trong ba tháng ngắn ngủi, gần như chính là chuyện không thể tưởng tượng. Mãi cho tới tận bây giờ, còn không ai có thể chân chính bước vào tầng cao nhất. Mà trên thực tế, chỗ ở của hồn phách Tháp Truyền Thừa, là nơi bí mật trong tầng thứ nhất. Chỉ có điều, ngoại trừ Đường gia đã sớm biết bí ẩn trong đó, không còn người thứ hai biết được huyền ảo trong đó rồi. Nữ tử áo bào trắng khẽ hừ một tiếng, thân hình chớp động một chút đã dung nhập trong bóng tối. Ánh mắt Doanh Thừa Phong xoay chuyển một vòng, trong lòng của hắn thầm kêu một tiếng, lại tới nữa. Tuy rằng nữ tử áo bào trắng mang theo một thân tu vi vô cùng cường đại, nhưng dù sao nàng vẫn còn là một nhân loại, không tránh được muốn ăn ngủ, tiểu tiện đại tiện. Ăn và ngủ thì cũng thôi, nhưng còn hai việc kia ở trước mặt người khác phái rất khó có thể quang minh chính đại mà làm. Cho nên, một khi tới lúc thay phiên, nữ tử áo bào trắng đều ẩn thân dung nhập trong bóng tối giải quyết một mình. Nhưng nàng không biết rằng, trong đầu Doanh Thừa Phong có một đầu sức thần kỳ. Sau khi đưa tinh thần lực vào trong đó, không chỉ có thể phát hiện sinh mệnh thể trong phạm vi hai trăm trượng, hơn nữa còn có thể nhận được hình chiếu thần kỳ về sự vật trong não bộ. Có thể nói, mọi cử động của nữ tử áo bào trắng đều nằm dưới sự giám thị của hắn, tuy rằng chỉ là một bộ hình chiếu, nhưng cũng khiến cho người ta ấn tượng sâu sắc rồi. Doanh Thừa Phong cũng không phải người xem lén cuồng dại trong truyền thuyết, nhưng dưới hoàn cảnh như thế này, không thể hại người, không thể không đề phòng người khác. Hắn đã có tiện lợi này, đương nhiên không có khả năng khiến nữ tử áo bào trắng rời khỏi sự giám thị của mình mà âm thầm bố trí thứ gì đó. Tuy rằng trước khi tiêu trừ sự uy hiếp của ác long, nữ tử áo bào trắng rất không ó khả năng làm ra hành vi gì đối với mình, nhưng mà Doanh Thừa Phong lại tình nguyện làm một kẻ tiểu nhân nghi thần giả quỷ, cũng muốn nắm chặt mọi biến cố trong tay chính mình. Sau một lát, nữ tử áo bào trắng lại về bên cạnh hắn, nàng lại tiếp tục rửa tay, nói: - Nếu ngươi đã tu luyện chân khí tới mười tầng đỉnh cao, cũng không thể có tiến bộ gì nữa, nhưu vậy kế tiếp chúng ta liền mạo hiểm một lần đi. Doanh Thừa Phong hơi nhăn mặt, nói: - Còn có biện pháp gì khác sao? Làm sao ta đều cảm thấy không đáng tin đây? Nữ tử áo bào trắng tức giận: - Ngoại trừ biện pháp này, chúng ta không bao giờ có khả năng chạy thoát nữa. Hừ, hay là ngươi muốn vĩnh viễn giằng co cùng đầu ác long này sao? Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói: - Nếu như có thể vĩnh viễn ở một chỗ cùng nàng, kỳ thực cũng là khá tốt đấy! Nữ tử áo bào trắng hơi giật mình, trên mặt của nàng nhanh chóng nổi lên một tia đỏ ửng, gắt giọng: - Ai muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ngươi? Chỉ có điều, tuy rằng miệng nàng kêu la hung ác, thế nhưng trong lòng không hiểu bỗng run rẩy một chút. Nhưng mà, Doanh Thừa Phong đơn giản cũng chỉ muốn đùa một câu mà thôi, hắn đổi sang chuyện khác, nói: - Tốt tốt, đại tỷ không nên tức giận, nếu ngươi đã quyết định, vậy chúng ta bắt đầu đi. Nữ tử áo bào trắng kinh ngạc nói: - Ngươi vừa mới tu luyện tới cấp mười đỉnh cao, chẳng lẽ không cần nghỉ ngơi mấy ngày sao? Doanh Thừa Phong nghiêm nghị lắc đầu nói: - Lưỡng quân tương tranh, hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng ( hai quân đánh nhau, gặp nhau trên đường hẹp, người nào dũng cảm hơn sẽ thắng. Tuy rằng lời này hắn nói mặc dù có một chút đạo lý, nhưng vẫn là đầy miệng nói bậy. Kỳ thật trong lòng hắn còn lo lắng hơn nữ tử áo bào trắng gấp mấy lần, bốn tháng, đã bị nhốt trong địa phương quỷ quái này bốn tháng, thực sự không biết mình còn có thể thuận lợi rời khỏi không gian Tháp Truyền Thừa hay không. Nữ tử áo bào trắng liếc nhìn hắn một cái thật sâu, chậm rãi đi tới phía sau hắn. Thoáng do dự một chút, nàng mở ra cánh tay, nhẹ nhàng ôm Doanh Thừa Phong vào trong ngực. Doanh Thừa Phong hơi sửng sốt, hoảng sợ nói: - Này, ngươi muốn làm gì? Khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử áo bào trắng đỏ bừng, xấu hổ mà nói: - Câm miệng, kiềm chế tâm thần. Doanh Thừa Phong lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cố gắng hồi tâm ngưng khí. Nữ tử áo bào trắng lấy ra bình ngọc màu hồng phấn từ trong người, ở bên trong còn thừa lại một giọt sinh mệnh chi dịch cuối cùng. Tuy rằng bốn tháng không dài, mà bọn họ đã cố gắng tiết kiệm, nhưng lọ sinh mệnh chi dịch này vẫn theo thời gian trôi qua, tiêu hao gần như không còn. Đôi môi nàng nhấp nhẹ, ngửa đầu, uống giọt sinh mệnh chi dịch vào trong miệng. Sau đó, thân hình nàng giống như một con rắn quấn chặt lên người Doanh Thừa Phong. Trước khi hắn còn không kịp phản ứng, đôi môi thơm đã bịt chặt miệng của hắn.