Tạo Thần

Chương 310

Hai người nói chuyện tương đối mau lẹ, gần như chỉ khoảng nửa khắc đã đưa ra ước định.  Cho đến lúc này, đám côn trùng mới xông tới, phát ra tiếng vù vù cực lớn, bao vây hai người bên trong. Rất hiển nhiên, đám côn trùng này cũng quy Doanh Thừa Phong là kẻ địch của chúng.  Người kia lấy từ trên lưng ra một lá chắn, mặt lá chắn này rất lớn, đủ để che lấp nửa người hắn. Hắn múa lá chắn trong tay, trên mặt lá chắn lại nhộn nhạo một tầng hắc khí nhàn nhạt.  Đám côn trùng này dường như tương đối kiêng kị với hắc khí, cho nên cũng không dám bất chấp xông vào. Cổ tay Doanh Thừa Phong cũng rung lên, trong nháy mắt trên trường thương tách ra vô số điểm ánh sáng, những hào quang này bay lên giống như ngọn lửa, mỗi một điểm hỏa quang lại bay về hướng một con côn trùng.  - Vù vù vù...  Vô số thanh âm phảng phất như mũi tên phá không vang lên, nháy mắt đã tràn ngập không gian.  Theo thanh âm sắc bén này truyền đến, những côn trùng quái dị trên không trung ngã xuống giống như mưa.  Người kia đứng cạnh vội biến sắc, dường như không ngờ thương pháp của Doanh Thừa Phong lại tinh diệu vô song như vậy. Nhưng hắn lại không biết, Doanh Thừa Phong đã từng giết vô số con dơi trong bầy dơi.  Mặc dù côn trùng và dơi có chút không giống nhau, nhưng trong mắt hắn, cũng không có khác biệt quá lớn.  Khi chém giết đàn côn trùng, Doanh Thừa Phong vẫn còn rảnh rỗi liếc mắt nhìn người kia, sau khi nhìn thấy tấm chắn trong tay người này, đôi mắt hắn thoáng sáng ngời.  Thứ này tương đối quen mắt, lại liên tưởng đến năng lực truy tung kinh khủng vừa rồi của người này, trong đầu Doanh Thừa Phong lập tức hiên lên một cái tên.  - Các hạ là người trong Đường gia? Người nọ hơi giật mình, ánh mắt rơi xuống tấm chắn trong tay mình, nói:  - Đúng vậy, tại hạ Đường Tân, xin hỏi các hạ là......  Doanh Thừa Phong cười ha ha, nói:  - Hóa ra là Đường tân huynh, người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi Đường gia, thật sự thất lễ.  Hắn dừng một chút, nói:  - Tại hạ là Doanh Thừa Phong, không biết Đường huynh có từng nghe nói.  Đường Tân biến sắc, nói: - Khí Đạo tông, Doanh Thừa Phong.  Doanh Thừa Phong ngạo nghễ nói:  - Đúng vậy, chính là tại hạ.  Thời gian hắn thành danh ngắn hơn nhiều so với đối phương, nhưng sau khi nghe thấy tên họ của hắn, Đường Tân rõ ràng biến sắc, đương nhiên khiến hắn có chút tự đắc.  Nhưng hắn tiến vào không gian tháp Truyền Thừa có mấy ngày ngắn ngủn, lại liên tiếp gặp hai đại cao thủ của Đường gia, xem như cũng có duyên với gia tộc này.  Đường Tân đảo mắt một vòng, nói: - Doanh huynh, nghe nói trong tay ngươi có một loại linh khí, có thể trong nháy mắt bộc phát ra thép tinh vô cùng, mỗi một mảnh thép tinh đều có uy năng vô thượng.  Doanh Thừa Phong ha ha cười nói:  - Hoá ra Đường huynh cũng đã nghe nói đến Bạo Liệt kiếm.  Khi ở trong linh đạo thánh đường, hắn đã cố ý triển lộ thanh kiếm này ra, mục đích chính là muốn tất cả những người có rắp tâm gây bất lợi cho hắn có kiêng kị. Hiện giờ xem ra, hành động này quả không sai.  Trên mặt Đường Tân lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng, nói: - Doanh huynh, đợi tiểu đệ phóng thích ra một loại mê hương, gây tê đám côn trùng này, sau đó mời ngươi thi triển Bạo Liệt kiếm, giết chết tất cả bọn chúng, tuyệt đối không được để lại dư nghiệt.  Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:  - Đường huynh, đám côn trùng này dường như không có gì đáng sợ, ngươi không cần làm như vậy.  Vẻ mặt hắn hồ nghi, nhưng trong lòng đã rất cảnh giác. Chỉ có điều, phần cảnh giác này một nửa là nhằm vào đám côn trùng bay múa trên bầu trời, còn một nửa lại dành cho Đường Tân.  Đường Tân cười khổ một tiếng, nói: - Doanh huynh có điều không biết, một đám côn trùng này quả thật không có gì đáng sợ, nhưng nếu để chúng đào thoát một con, như vậy sẽ trêu chọc đến mấy vạn, thậm chí cả mười mấy vạn. Khi đó, cho dù chúng ta là thiên thần giáng thế, cũng không tìm ra đường sống.  Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ biến, hắn rốt cuộc hiểu được vì sao lúc trước Đường Tân tình nguyện liều mạng chạy trốn, cũng không chịu quay đầu lại giải quyết xong đám côn trùng này.  Đó là vì hắn không nắm chắc có thể giết chết tất cả đám côn trùng này trong một lần.  Hiện tại số lượng côn trùng truy kích cũng không quá nhiều, nhưng nếu để bọn chúng kéo đến, thật sự có thể đạt đến mấy vạn thậm chí hơn mười vạn, chỉ nghĩ thôi cũng khiến lòng người sợ hãi.  Cổ tay Doanh Thừa Phong khẽ xoay, lực sát thương trên thương lập tức giảm xuống rất nhiều. Hắn ngưng thanh nói:  - Đường huynh phóng thích mê hương gì.  Đường Tân lấy ra một viên dược hoàn, đưa tới trước người Doanh Thừa Phong nói:  - Doanh huynh, ngươi chờ một chút, nếu cảm thấy chóng mặt, chỉ cần đặt vật này dưới chóp mũi là có thể giải trừ mê hương.  Dứt lời, cổ tay hắn nhẹ nhàng huy động, sau một lát, trong không khí lập tức tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt  Doanh Thừa Phong nhận viên dược hoàn, nhưng trong lòng lại thầm lo lắng, trời biết có nên làm theo lời tên kia nói hay không.  Nếu vật ấy thật sự là giải dược thì thôi, nhưng nếu là độc thuốc, vậy hắn chẳng phải mắc mưu rồi sao.  Theo sau, mũi hắn ngửi được một mùi hương kỳ dị, mùi hương này như có như không, nếu không phải biết rõ Đường Tân đang phóng thích mê hương, có thể hắn còn không thể phát hiện.  Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ biến, hắn cũng không sử dụng dược hoàn của Đường Tân, mà sờ tay vào ngực lấy ra một bình ngọc nhỏ. Trong bình ngọc này đựng loại đan dược nào đó do Khí Đạo tông luyện chế, loại đan dược này có công hiệu thần kỳ với giải độc chữa thương.  Nhưng, điều khiến hắn cảm thấy kỳ quái là, mặc dù hắn ngửi được mùi hương, nhưng đầu óc vẫn bình thường, giống như không có bất kỳ ảnh hưởng nào.  Trong lòng hắn thấy kỳ quái, khi đang định hỏi, lại phát giác đám côn trùng bay múa trên bầu trời bắt đầu trở nên lung lay sắp đổ, bọn chúng tận lực vẫy cánh, mặc dù miễn cưỡng vẫn có thể bay, nhưng đã như thế suy lực yếu.  - Doanh huynh, mau ra tay.  Đường Tấn lớn tiếng quát. Doanh Thừa Phong thoáng chần chừ, nhưng vẫn sờ tay vào ngực, lấy ra ba con dao găm, phóng vào không trung.  Lúc này, hắn lựa chọn tin tưởng Đường Tân, bởi vì đám côn trùng này rất cổ quái, khi đối mặt với vật không biết, vẫn nên chú ý cẩn thận một chút thì tốt hơn.  - Ầm.....  Một tiếng nổ vang lên, ba thanh đoản kiếm bạo liệt bay ra, lập tức tóe lên quang ảnh đầy trời.  Vô số mảnh sắt thép đập vòng, bay lượn trong hư không, mỗi một mảnh đều tương đương với một kích toàn lực của một vị cường giả chân khí tầng thứ mười đỉnh cao. Đám tiểu côn trùng này cũng không phải địa long sáu chân, bọn chúng không có lực lượng phòng hộ biến thái như vậy. Đặc biệt là lúc này, sau khi bị mê hương thần bí tập kích, động tác của bọn chúng đã trở nên cực kỳ chậm chạp, căn bản không thể tránh né đám mảnh thép bay đầy trời kia.  Chỉ trong giây lát, quang đoàn sáng ngời ban đầu cũng đã trở nên thưa thớt, chỉ vẹn vẹn có hơn trăm con côn trùng mạng lớn tránh thoát số kiếp này, sinh tồn trong khe hở của vô số mảnh thép.  Khi Doanh Thừa Phong bắn ra ba thanh đoản kiếm, Đường Tân đã cuộn thân thể mình lại, trốn sau tấm lá chắn.  Theo sau, mảnh thép giống như mưa rơi xuống, hung hăng tấn công lên tấm lá chắn, cho dù là hắn cũng không tự chủ được, phải lui lại mấy bước mới đứng vững gót chân.  Mặc dù hắn giấu thân thể đi, nhưng khóe mắt lại liếc chằm chằm vào Doanh Thừa Phong.  Lúc này, chỉ thấy cổ tay Doanh Thừa Phong rung lên, trường thương hóa thành một quầng sáng, đẩy tất cả mảnh thép bay về phía hắn.  Nếu là ở chân khí tầng thứ tám, Doanh Thừa Phong cử động như vậy chắc chắn là tự tìm đường chết.  Nhưng hiện giờ hắn chẳng những có chân khí tầng thứ mười, hơn nữa Bá Vương thương trong tay còn sản sinh ra khí linh hùng mạnh, dưới phụ trợ của khí linh, hắn chỉ cần sử dụng chân khí tầng thứ bảy là có thể phóng xuất ra uy năng tầng mười hai. Cho nên, khi đối mặt với mảnh thép bay xuống đầy trời này, hắn mới có đủ sức mạnh, dùng một cây Bá Vương thương ngăn cản tất cả mảnh thép.  Đường Tân thoáng biến sắc, biểu hiện của Doanh Thừa Phong thật sự vượt xa dự liệu của hắn.  Mặc dù người kia ngửi thấy mê hương hắn phóng thích, nhưng không sử dụng giải dược vẫn có thể đứng vững không ngã, giống như mê hương kia không hề ảnh hưởng đến hắn.  Không những như vậy, uy năng của Bạo Liệt kiếm trong tay người này dường như còn trên lời đồn, cho dù hắn nhìn thấy cũng có mấy phần hàn ý mơ hồ. Hơn nữa, tiểu tử này còn trẻ tuổi, nhưng tu vi võ đạo của hắn thật sự sâu không lường được, uy năng của trường thương này cực mạnh, có thể nói xếp hàng đầu trong số tất cả cường nhân trẻ tuổi tiến vào tháp Truyền Thừa.  Trong lòng hắn biến động, nhân vật như vậy, nếu thật sự liên kết với hắn, chẳng phải có hy vọng cực lớn xông qua quan ải này.  Chỉ có điều, người này mạnh như vậy, liên kết với hắn quả thật phải vô cùng chú ý cẩn thận.  Sau một lát, mảnh thép khủng bố đầy trời đã bắn xong, Đường Tân ngẩng đầu nhìn lên, lập tức kêu:  - Giết sạch, không thể lưu lại con nào.  Vừa dứt lời, cổ tay hắn chuyển động, một bóng đen giống như quỷ mị từ trong tay áo chui ra.  Đây là một cây trường tiên, vẽ vài cái trong hư không, lập tức đánh chết hơn mười con côn trùng.  Doanh Thừa Phong trầm giọng không nói, nhưng đồng dạng ra tay như điện, Bá Vương thương hóa thành vô số thương ảnh, bao vây đám côn trùng bên trong.  Hai đại cường nhân trẻ tuổi đồng tâm hiệp lực ra tay, đám côn trùng cực lớn rốt cục bị càn quét không còn một mảnh.  Doanh Thừa Phong thu thương đứng nhìn, nhìn vẻ mặt thả lỏng của Đường Tân nói: - Đường huynh, tiểu đệ đã vì ngươi giải quyết xong trùng hoạn, không biết lời hứa của ngươi khi nào có thể thực hiện?  Đường Tân cười ha ha nói:  - Doanh huynh yên tâm, nếu Đường mỗ đã hứa, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.  Hắn lấy từ trong lòng ra một hộp ngọc, cẩn thận mở ra.  Lúc này, đám đom đóm đầy trời đã bị chém giết hầu như không còn, mặt đất lại khôi phục bóng tối như trước.  Tuy nhiên hai người cũng không phải người thường, đều có thủ đoạn có thể thấy rõ tất cả. Khi Đường Tân mở hộp ngọc trong tay ra, không gian lập tức bừng sáng.  Chỗ quầng sáng bao phủ tuy không lớn, nhưng lại lộ ra hương vị thuần chính nhất, trong hào quang mông lung, ngoại trừ quang minh, cũng không có những tạp chất khác.  Doanh Thừa Phong kinh ngạc nhìn hồi lâu, ánh mắt hắn tựa hồ như bị dính chặt vào vật trước mặt.  Thật lâu sau, hắn thở một hơi thật dài, nói từ đáy lòng:  - Đẹp thật.