Tạo Thần
Chương 289
Nhẹ nhàng chép chép miệng, Doanh Thừa Phong hài lòng gật đầu một cái.
Lại hớp thêm một ngụm nước trong hồ lô, hắn khép hờ hai mắt cẩn thận nhấm nháp.
Tuy nước trong hồ lô cũng không mùi vị như nước bình thường nhưng một khi uống vào trong miệng lại có một chút hương vị ngọt ngào.
Đây là nước mật, nhưng không phải nước mật bình thường mà là sử dụng mật ong điều tiết thành nước mật đặc thù.
Vị đệ tử Lý gia kia đã từng nói nếu như dùng nước mật này trong thời gian dài thì sức mạnh tinh thần của Linh Sư sẽ đạt được một trình độ nhất định, thậm chí còn có thể hỗ trợ cho việc đột phá cảnh giới mới.
Công hiệu cường đại như thế, chỉ cần là Linh Sư có được sức mạnh tinh thần đều động tâm.
Doanh Thừa Phong tin nếu Cừu Nhân Nghĩa biết trong rừng cất giấu nhiều nước mật như vậy thì. Hắn nhất định sẽ dùng trăm phương nghìn kế lấy được một ít.
Bởi vì loại bảo vật này cũng có hiệu quả tương tự đối với Linh vũ giả.
Trí linh trong não nhanh chóng suy tính, phần lớn chân khí trong đan điền đều bị nó hấp thu chuyển đổi thành động lực tính toán, mà tần suất này lại khiến Doanh Thừa Phong có chút giật mình.
Bởi vì hắn mơ hồ biết rõ tốc độ tính toán của trí linh càng nhanh thì chân khí được điều phối sử dụng cũng càng nhiều.
Tình huống lúc này cũng không hề bình thường, dường như vào thời điểm theo dõi và kiểm tra nước mật khiến trí linh gặp rất nhiều vấn đề khó giải quyết.
Một lúc lâu sau chân khí trong cơ thể dần dần yên ổn lại, Doanh Thừa Phong trầm giọng hỏi: - Thế nào rồi trí linh
Thanh âm máy móc quen thuộc của trí linh chậm rãi vang lên: - Nước mật này cũng có hiệu quả giống như thuốc kích thích nhưng lại không hề có bất kỳ di chứng nào, nếu dùng trong thời gian dài quả thật có thể nâng cao sức mạnh tinh thần lên cực hạn.
Tuy đã đi tới một thế giới linh đạo nhưng trí linh dù sai cũng vẫn là trí tuệ và năng lực của một sinh mạng, khả năng đặc biệt của nó cũng chỉ có thể dùng để giải thích hoặc là tính ra một đống các giá trị.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, trí linh đã xác định được điểm này cũng đủ rồi.
Thân hình lắc lư, Doanh Thừa Phong rời khỏi rừng cây nhanh chóng đi ra khỏi Long Đầu Nham.
Sau khi hắn tiến vào thôn trấn mua một con ngựa tốt liền giục ngựa rời đi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Khí Đạo tông.
Tuy rằng hắn và Phong Huống có ba tháng ước hẹn nhưng tới sớm một ngày thì có thể chuẩn bị nhiều thêm một ít.
Nếu như nói trước kia Doanh Thừa Phong chỉ là hiếu kỳ với việc tháp Truyền Thừa mở ra thì bây giờ hắn lại vô cùng mong đợi.
Bởi vì hắn biết hắn nhất định sẽ gặp được hai đối thủ hùng mạnh trong cuộc thí luyện sắp tới.
Lý Tĩnh Mẫn, Cừu Nhân Nghĩa.
Hắn phải báo thù ở bên trong tháp Truyền Thừa .
Mấy ngày sau hắn đã tiến vào trong địa phận của tông môn.
Trong nháy mắt lúc con ngựa hung dữ lao nhanh vào trong tông môn liền có một luồng niệm lực tinh thần cường đại từ trên trời quét ngang qua.
Nếu như là người thường hoặc là võ sĩ bình thường, căn bản sẽ không thể cảm nhận được sự tồn tại của luồng sức mạnh này. Nhưng Doanh Thừa Phong lại khác, hai hàng lông mày của hắn hơi nhướng lên, phóng ra khí tức của bản thân.
Tuy nhiên hắn biết rõ rằng đây là cường nhân trong môn làm theo lệnh sử dụng sức mạnh tinh thần tra xét mà cũng không phải nhằm vào hắn. Vậy nên hắn cũng phóng ra một ít sát khí sức mạnh tinh thần cường đại ra ngoài.
Quả nhiên sau khi cảm ứng được sức mạnh tinh thần thì luồng khí tức cường đại kia lập tức biến mất không dấu vết.
Có được sát khí sức mạnh tinh thần tuyệt đối chính là tư chất xuất sắc hiếm thấy nhất trong thiên hạ.
Mà hiện giờ toàn bộ mọi người trong tông, nếu như có người không biết đến tên Doanh Thừa Phong thì đó chính là lừa mình dối người.
Vị trưởng giả đang lặng lẽ ẩn nấp kia lập tức liền nhận biết được thân phận của Doanh Thừa Phong, hắn chẳng những thu hồi sức mạnh tinh thần mà còn truyền tới thanh âm.
- Doanh trưởng lão, Phong sư thúc có lệnh, nếu như ngài trở về thung lũng thì nhanh chóng đến gặp ngài ấy.
Doanh Thừa Phong giục ngựa nhanh như tên bắn, giơ tay lên trời bái hai cái tỏ vẻ đã hiểu ý của vị trưởng lão này.
Trong lòng của hắn rung động, thái thượng trưởng lão Phong Huống quả nhiên là người quan tâm hắn nhất.
Nhanh chóng vung roi thúc ngựa đi tới địa phận Phong phủ, Doanh Thừa Phong đi thẳng tới bên ngoài phòng ngủ của Phong Huống. Hắn cố ý đi thật mạnh, quả nhiên không đợi đến lúc hắn tới gần đã nghe được thanh âm quen thuộc vang lên.
- Hảo tiểu tử, rốt cục ngươi đã trở lại.
Doanh Thừa Phong cười ha ha nói: - Đệ tử bái kiến sư tổ.
- Nhanh tiến vào cho ta. Phong Huống dở khóc dở cười lắc đầu, tên đệ tử có thiên phú tuyệt đỉnh này cái gì cũng tốt, chỉ có điều đôi khi lại rất là ngang bướng.
Doanh Thừa Phong đẩy cửa đi vào, Phong Huống ngồi ngay ngắn trên ghế chủ nhà trong đại sảnh, hai mắt sáng ngời nhìn qua.
Một luồng sức mạnh tinh thần nhanh chóng quét qua trên người hắn, Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, không hề che dấu tu vi của bản thân mà phóng hết tất cả ra ngoài.
Lập tức tạo thành một luồng không khí cưỡng chế bao bọc hắn ở trung tâm.
Đây cũng không phải là tác dụng của sức mạnh tinh thần mà là do chân khí quá mức cường đại tạo thành luồng không khí đặc thù.
Ở bên trong luồng không khí này tràn đầy chân khí của Doanh Thừa Phong cưỡng chế, mà bên trong loại cưỡng chế này còn mang theo một ít sát khí hung ác khác người.
Sau khi trải qua vô số lần giết choc, Doanh Thừa Phong không chỉ có được sát khí sức mạnh tinh thần hung ác mà dường như bản chất chân khí của hắn cũng sinh ra một số biến dị khác thường.
Hai mắt Phong Huống lập tức phát sáng, hắn thì thào nói: - Tầng mười, đỉnh cao của tầng thứ mười.
Tu vi chân khí cao hay thấp bất kể là đối với người luyện võ hay là đối với Linh Sư mà nói đều vô cùng quan trọng.
Các Linh Sư nếu muốn có được sức mạnh tinh thần ngày càng hùng mạnh thì nhất định phải có khí lực xuất sắc hơn nữa. Mà nâng cao tu vi chân khí cũng chính là cách đột phá sức mạnh tinh thần tốt nhất, cũng là một trong các phương pháp xử lý ổn thỏa nhất.
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói: - Sư tổ, đệ tử may mắn đã hoàn thành nhục mệnh, đã thăng tiến lên tầng thứu mười rồi.
Phong Huống gật đầu thật mạnh, cười to nói: - Tốt ,tốt, tốt.
Hắn nói liên tiếp ba từ "tốt" mới ngừng lại, bởi vậy có thể thấy được trong lòng hắn vui mừng đến mức nào.
- Thừa Phong, làm sao con làm được như vậy? Nửa ngày sau, Phong Huống rốt cục không kìm nổi sự hiếu kỳ đã mở miệng hỏi.
Thật ra ba tháng trước lúc Doanh Thừa Phong xuất quan, tâm của lão nhân gia ông cũng có chút nguội lạnh.
Tuy thiên phú của đứa nhỏ này ở linh đạo không ai có thể bằng nhưng thể chất của hắn lại không thích hợp tu hành võ đạo. Với sự trợ giúp của nhiều đan dược như thế nhưng cũng phải trải qua hơn ba tháng mới đột phá được tầng thứ tám.
Như vậy trước khi tiến vào tháp Truyền Thừa thi luyện, tu vi chân khí của hắn sợ là chỉ dừng lại ở một cảnh giới mà thôi.
Nhưng sau khi tiểu tử này đi ra ngoài một chuyến trở về, chân khí của hắn lại bất ngờ tăng lên tới tầng thứ 10, biến cố như vậy khiến hắn có cách nhìn khác.
Doanh Thừa Phong cười ha ha nói: - Sư tổ, đệ tử có được thành tựu như thế này, tất cả đều là nhờ công lao của Bá Vương thương.
Trải qua thời gian dài ở chung, Doanh Thừa Phong đã không còn phòng bị hắn. Trừ một số đồ vật này nọ quá mức quan trọng không dám tiết lộ ở bên ngoài, còn lại việc trộm linh lực huyền bí cũng không quan trọng.
Phong Huống nghe xong một hồi, hắn từ từ khẽ vuốt râu dài nói:
- Sau khi trộm linh lực đã không chết mà còn sinh ra chân khí sao?
Doanh Thừa Phong không chút do dự mà nói: - Đúng vậy, nhưng tỉ lệ chuyển hoán cũng không cao, muốn sử dụng phương pháp này để nâng cao tu vi chân khí cần phải giết chóc không giới hạn.
Sắc mặt của Phong Huống khẽ biến, hắn khẽ thở dài một hơi nói: - Đáng tiếc phương pháp này cũng không phải là thích hợp với tất cả mọi người
Giết chóc không giới hạn, năm chữ này nói thì đơn giản nhưng không phải ai cũng có thể dễ dàng làm được.
Ngoại trừ những cường giả từ khi sinh ra đã có được sát khí hung ác như bọn họ ra thì người thường nếu như giết chóc vô độ không kiêng kị sẽ khiến lòng dạ của bọn họ dần trở nên vặn vẹo.
Đặc biết đối với cường nhân linh đạo thì giết chóc quá độ sẽ khiến bọn họ sinh ra rất nhiều ảo giác, lúc bọn họ độ phá thăng cấp sẽ tạo nên chướng ngại vô cùng lớn.
Chỉ có con cưng của trời giống như Phong Huống và Doanh Thừa Phong mới có thể thông qua giết chóc để tăng thực lực mới có thể miễn trừ được loại dị tượng này.
Doanh Thừa Phong suy nghĩ một chút, hắn đột nhiên cười nói: - Sử tổ, lúc đệ tử đến Long Đầu nham thiếu chút nữa đã không trở về được nữa rồi.
Sắc mặt của Phong Huống hơi trầm xuống, nói: - Sao lại như thế?
Doanh Thừa Phong chính là đệ tử được ông xem trọng nhất, xem hắn là truyên nhân y bát mà bồi dưỡng. Nghe thấy hắn gặp nạn lúc thì luyện liền có chút lo lắng đề phòng.
Doanh Thừa Phong tỉ mỉ kể lại việc mình gặp được hai người Lý Tĩnh Mẫn và Cừu Nhân Nghĩa, chỉ có điều lại che giấu sự tồn tại của người gỗ.
Sắc mặt của Phong Huống dần dần trầm xuống, hắn hừ nhẹ nói: - May là con bình yên vô sự, nếu không
Sát khí trong đôi mắt lão nhân gia chợt lóe lên, tại thời khắc này hắn lại xuất hiện sát ý.
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu nói:
- Sư tổ, đệ tử có thể giải quyết được ân oán với bọn họ. Ha ha, tuy rằng đệ tử bị bọn họ đẩy vào trong hồ nhưng bọn họ cũng không chiếm được lợi ích nào cả.
Nói xong hắn lấy ra một hồ lô và một khối phong linh thạch nói: - Sư tổ, lão nhân gia ngài vẫn luôn luôn quan tâm đến đệ tử mà đệ tử lại mãi vẫn không thể hồi báo cho ngày. Cuộc hành trình lần này không ngờ lại chiếm được một ít bảo vật, xin mời ngài vui lòng nhận cho.
Phong Huống hơi sững sờ, sau đó cũng vui vẻ cười theo.
Sau khi tiểu tử Doanh Thừa Phong này đi ra bên ngoài tìm được thứ tốt lại vẫn có thể nghĩ đến ông, chỉ với việc này đã khiến ông vô cùng cao hứng.
Tuy nhiên ông cả đời tung hoành khắp nơi, cái gì mà chưa từng gặp qua nên cũng không ham hố mấy loại bảo bối gì đó.
Chỉ có điều nếu Doanh Thừa Phong có hiếu tâm thì hắn cũng nên nhận lấy một ít.
Vẫy tay lấy hồ lô qua, mở ra liền thấy bên trong không ngờ lại là một bình nước trong.
Phong Huống run sợ nửa ngày, tuy rằng biết rõ thứ Doanh Thừa Phong đưa đến chắc chắn sẽ rất cổ quái, nhưng cho dù ông có xem xét như thế nào đi nữa cũng không thể biết được đây là cái gì.
Há mồm khẽ hút, một luồng nước nhỏ lập tức rơi vào trong miệng của ông.
Sau đó đôi mắt ông liền sáng ngời, kinh ngạc nói: - Nước mật Lý gia.
Doanh Thừa Phong giơ ngón tay cái lên nói: - Sư tổ thật là cao siêu.
Phong Huống liếc nhìn hắn một cái nói: - Nếu Lý Tĩnh Mẫn muốn dồn con vào chỗ chết thì con mang đi một chút để bồi thường cũng là việc nên làm, Tuy nhiên Ông dừng lại một chút, nói: - Việ này cũng đừng nên để người thứ ba biết được.
Doanh Thừa Phong cung kính lên tiếng, nói: - Vâng.
Phong Huống thận trọng dặn dò như thế tất nhiên là có lý do riêng, mà Doanh Thừa Phong cũng sẽ không làm trái với ý của ông.
Phong Huống lại đưa tay ra cầm lấy Phong Linh thạch mang đến trước mặt, sức mạnh tinh thần của ông hơi hơi đảo qua.
Sau đó ánh mắt của ông đột nhiên trợn tròn.
Truyện khác cùng thể loại
415 chương
30 chương
452 chương
18 chương
65 chương
783 chương