Tạo Thần

Chương 284

"Ba..." Sau mỗi một tiếng nổ nhỏ vang lên, lại có một huyết bức rơi xuống, thân thể của nó đập trên mặt đất, cái đầu của nó vỡ tung, máu đỏ tươi cùng màu trắng của óc lẫn lộn cùng một chỗ trông cực kì thê thảm. Nhưng mà, cảnh này Doanh Thừa Phong đã gặp quá nhiều rồi, cho nên tâm cảnh của hắn căn bản cũng không có bị ảnh hưởng chút nào. Tinh thần lực trong món đồ trang sức không ngừng phóng thích, giết chết từng con huyết bức bay tới. Trong suốt quá trình, hắn căn bản là chưa từng dùng đến Bá Vương Thương trong tay, mà là hoàn toàn nương tựa theo tinh thần lực của mình cùng món đồ trang sức thần bí. Nhưng sau khi đánh con huyết bức thứ mười, Doanh Thừa Phong lại trợn mắt nhíu mày. Hắn phát hiện, lượng tiêu hao tinh thần lực của mình đã đạt đến tình trạng khủng bố. Chính là mười lần tinh thần tấn công, vây ma lại khiến cho hắn có một loại cảm giác lượng tinh thần lực sắp cạn kiệt. Tuy nói dưới tác dụng thần kỳ của Bá Vương Thương, chân khí cùng tinh lực của hắn như cũ là hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng là bản đồ trong đầu hắn nguyên bản rõ ràng lại bắt đầu trở nên mơ hồ. Không những thế, mà ngay cả khoảng cách cảm ứng đều thu hẹp lại, dần dần gấp 10 lần biến thành gấp 3 thậm chí còn ít hớn. Mà sau đó Doanh Thừa Phong lại phát hiện một chuyện để cho hắn càng kinh ngạc, trong phạm vi cảm ứng, những điểm đỏ đại biểu cho đám huyết bức không ngừng bay tới vây ma dừng lại. Chung bay vòng vòng tại chỗ rất lâu, giống như một đám cừu non lạc đường đã mất đi mục tiêu, sau khi bay lòng vòng một lát, thì tứ tán bay đi mất. Con mắt lóe lên, Doanh Thừa Phong lập tức minh bạch nguyên nhân trong đó. Những con huyết bức này trước đó cũng không phải bị mùi thơm lạ lùng của hắn hấp dẫn mà đến, mà là bị đồ trang sức phóng thích lực lượng hấp dẫn tới. Nhưng là, đến lúc tinh thần lực Doanh Thừa Phong suy yếu đến mức không đủ để dùng lực lượng của món đồ trang sức, những con huyết bức này cũng không còn cảm thấy tinh thần lực bành trướng kia nữa, do đó đã mất đi động lực tiếp tục tìm kiếm mục tiêu. Cái đồ trang sức này, lại có thể hình thành một loại giống như lực lượng triệu hoán đối với huyết bức, thật là nằm ngoài dự liệu. Doanh Thừa Phong con mắt chuyển động, nhưng hắn lập tức thu liễm tâm thần, bắt đầu đem tinh lực vùi đầu vào giết chóc những con dơi bình thường vây quanh người. Hắn hiện tại rõ ràng chưa thể tìm hiểu bí mật của đồ trang sức này, đã như vậy, không bằng một điểm, trước mắt phải đem chân khí tăng lên tới tầng thứ 10. Đã có quyết định, Doanh Thừa Phong ra tay càng tàn nhẫn hơn. Trên mặt đất chỗ chồng chất thi thể những con dơi, nhiều tới mức không nhấc chân lên được, mà chân khí trong cơ thể hắn lại càng có một bước nhảy vọt. Bỗng nhiên, Doanh Thừa Phong thân hình lóe lên, Bá Vương Thương hóa thành một con Hỏa Long khổng lồ, xông vào trong đàn dơi. Mà những con dơi kia cũng không có truy kích, tuy Doanh Thừa Phong chém giết đồng bạn của chung nhiều như vậy, nhưng trong mắt tât ca con dơi này, nhân loại kỳ quái cũng không bằng tảng đá trên mặt đất kia. Lập tức, vô số con dơi nhào lên trên tảng đá có mùi hương lạ lùng kia, chung mở ra cái miệng nhỏ xíu, dốc sức liều mạng gặm cắn. Dù là hàm răng của bọn nó cũng không thể so với độ cứng của tảng đá bao nhiêu, vẫn không tiếc gặm cắn. Chỉ một lát sau, tại đây cũng đã chật ních toàn dơi là dơi, mà còn chật như nêm cối. Mà Doanh Thừa Phong thân hình chuyển động, đã sớm bất giác rời xa nơi đây. Chỉ là, thời điểm khi mất đi nguồn sinh mệnh lưc mới này, Doanh Thừa Phong lại đột ngột cảm nhận được một loại cảm giác trống rỗng mãnh liệt, hơn nữa sinh mệnh lực tích súc trong người cũng đã bắt đầu chậm chạp tiêu tán rôi. Trong nội tâm rùng mình, Doanh Thừa Phong trước mắt kiệt lực bảo trì cảnh giới tinh thần, đem từng cọng cây ngọn cỏ bên trong huyệt động đều hiện lên trong đầu, sau đó vùng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất hướng một địa phương an toàn chạy đi. Trong cửu khúc thập bát loan tuy là thiên hạ của đàn dơi, nhưng thời điểm Doanh Thừa Phong đến đã sớm có chuẩn bị, hắn đi tới chỗ một huyệt động cũng không rộng, mở ra túi không gian, lấy ra mấy khối đá mài lớn bất quy tắc. Đây là hắn trong mấy nhà nông thôn trên đường thu thập được, tuy những hòn đá mài có chút tổn hại, nhưng lại thừa sức dùng để ngăn chặn cửa động. Thu hồi Bá Vương Thương, lấy ra Hàn Băng trường kiếm, sau khi chặt chém một phen, bịt kín cái huyệt động này lại. Làm xong hết thảy, hắn thở dài một hơi, vận chuyển chân khí, bắt đầu nghiền áp sinh mệnh lực còn sót lại trong người. Từng tia nhiệt lưu lần lượt tiến nhập đan điền cùng người rối trong đầu, lại để cho chân khí của hắn cùng người rối dần trở nên cường đại. Thời điểm sinh mệnh lực thoát ly cơ thể, hắn gần như đồng thời hoàn thành luyện hóa chân khí. Gật đầu thỏa mãn, hắn lấy ra một chút thức ăn, trong huyệt động lờ mờ miễn cưỡng làm một bữa đối phó, sau đó lẳng lặng tĩnh dưỡng. Suốt một ngày sau, Doanh Thừa Phong thu hồi đá mài, một lần nữa xâm nhập cửu khúc thập bát loan. Thi triển thủ đoạn tương tự, hắn ở bên trong đàn dơi chém giết một ngày đêm rồi trở về. Kỳ thật dùng thực lực của hắn còn có thể kiên trì, bởi vì dưới trợ lực của Bá Vương Thương, chân khí của hắn cùng tinh lực thủy chung bảo trì trạng thái tốt, chỉ cần không sử dụng quá nhiều tinh thần lực, dường như là có thể vĩnh viễn tùy ý vung vẩy Bá Vương Thương, cho đến khi đem tât cả con dơi trong huyệt động toàn bộ trảm tuyệt mới thôi. Đương nhiên, nhân lực có lúc thiếu thốn, chuyện như vậy tuyệt không khả năng. Chỉ là cho tới bây giờ, Doanh Thừa Phong cũng không có cảm nhận được cực hạn gia trì của Bá Vương Thương đến tột cùng như nào. Nhưng mà, tuy hắn có thể kiên trì, nhưng mà một giọt hương liệu chỉ có tác dụng một ngay một đêm, rồi dần dần tiêu tán. Tới khi một điểm dư hương còn sót lại biến mất, ngay cả là những con dơi điên cuồng cũng không muốn đến trêu chọc cái tên sát tinh Doanh Thừa Phong này. Cứ như vậy, Doanh Thừa Phong dừng lại tại cửu khúc thập bát loan trong suốt hai tháng. Trong khoảng thời gian này, hắn thu hoạch thật lớn. Đầu tiên, sau khi trải qua vô số lần sử dụng, Doanh Thừa Phong triệt để hiểu rõ diệu dùng của món đồ trang sức. Nếu như hắn đem vào đó đầy đủ tinh thần lực cường đại, có thể tản mát ra một loại sóng tinh thần kỳ dị, loại sóng lực lượng này đối với đàn huyết bức trong huyệt động có lực hấp dẫn thật lớn. Phàm là những con cảm ứng được sóng này, giống như là những con dơi bình thường sau khi ngửi được mùi thơm lạ lùng, vô luận ở phương nào, đều dốc sức liều mạng bay tới. Đương nhiên, phạm vi cái loại sóng này cũng có được một cái cực hạn, nếu là vượt ra khỏi cái phạm vi này, hoặc là tinh thần lực chưa đủ, không cách nào phát ra loại sóng kỳ dị này, như vậy huyết bức sẽ mặc kệ hắn. Tương tự trải qua vô số lần thí nghiệm, Doanh Thừa Phong dần dần nắm giữ diệu dụng đối với tinh thần tấn công của đồ trang sức. Cái đồ trang sức này giống như là một cái kính lúp dưới ánh mặt trời, nó có thể đem lực lượng tinh thần giống như ánh mặt trời ngưng tụ làm một điểm. Tới khi làm đại lượng anh măt trơi ngưng tụ làm một điểm, có thể phát ra nhiệt lượng nhen nhóm trang giấy. Mà sau khi lực lượng tinh thần ngưng làm một điểm, thì biến thành thực chất như một món lợi khí giết người. Hơn nữa loại lợi khí vô hình vô sắc này, uy lực tuyệt luân, ngay cả so với vô hình châm của Lý Tĩnh Mẫn, cũng không thua kém bao nhiêu. Có thể nói, loại năng lực này hoàn toàn có thể trở thành một đòn sát thủ của hắn. Hơn nữa, theo tinh thần lực của hắn đề cao, uy năng vốn có của đòn sát thủ này còn có thể tăng cường gấp mấy lần, khiến cho người ta khó lòng phòng bị. Ngoài ra, chính là cái tên người rối bên trong đầu hắn càng trở nên cường đại, sinh mệnh lực cường hãn của nó ngay cả là Doanh Thừa Phong cũng cực kỳ hâm mộ. Tuy không có bất kỳ bằng chứng nào, nhưng hắn dường như có một loại trực giác vậy, cái tên người rối đã vượt ra khỏi cực hạn, đạt đến một cảnh giới mới. Nếu như giờ phút này lại để cho Vũ lão thấy được cái tên người rối này, như vậy lão có còn nguyện ý tặng cho Doanh Thừa Phong không, chỉ sợ là chuyện khó nói rồi. Đương nhiên, thu hoạch lớn nhất vẫn là chân khí của hắn. Đến giờ phút này, chân khí của hắn đã đạt đến tầng thứ 9 đỉnh nhất, trừ phi là đột phá tầng này, nếu không sẽ thấy không có khả năng tiến bộ. Còn để cho hắn cảm thấy tiếc nuối nhất thì lại là, hương liệu của bình ngọc trong tay hắn đã không còn nhiều. Trải qua sự tiêu hao trong thời gian này, vốn là tràn đầy trong bình thì giờ chỉ còn lại ba, bốn giọt nước thuốc, Doanh Thừa Phong không muốn tiếp tục lãng phí. Đã ly khai cửu khúc thập bát loan, hắn tìm một địa phương yên tĩnh, sau khi nghỉ ngơi, bắt đầu tấn công chân khí tầng thứ mười. Toàn bộ quá trình khá là thuận lợi, hắn đã uống mấy viên cực phẩm Dưỡng Sinh đan, hơn nữa sau khi tĩnh tọa một ngày, khí tức trên người điên cuồng tuôn ra. Một cỗ lực lượng khổng lồ lấy hắn làm trung tâm khuếch tán về bốn phía. "Oanh..." Những hòn đá nhỏ chung quanh bãi cỏ đều phóng lên trời, phảng phất như trời mưa. Doanh Thừa Phong đột nhiên ngẩng đầu thét dài, tiếng kêu truyền vọng ra xa, thậm chí có mấy phần giống uy áp long ngâm hổ khiếu. Quanh khu vực hăn ẩn tàng, có vài tiểu đội loài người lúc này đang thí luyện, trong đó còn có thêm mấy vị Võ giả chân khí mười tầng đỉnh phong tọa trấn. Nhưng sau khi nghe được tiếng kêu này, phản ứng đầu tiên đầu tiên của bọn họ chính là mau chóng ly khai nơi này. Bởi vì trong tiếng huýt gió ẩn chứa tinh thần uy áp khổng lồ cùng hung thần ác khí làm cho người khó có thể thừa nhận. Những con dã thú nghe được tiếng kêu không khỏi là kẹp lấy cái đuôi, té khói chạy né ra xa, mà nhân loại có lấy trí tụê tự nhiên cũng là như thế rôi. Bọn hắn sau khi ra ngoài, đem chuyện này lan truyền kể ra ngoài một cách sinh động, ngược lại khiến khối khu vực đó trong thời gian ngắn đã trở thành cấm địa tại Long Đầu Nham. Doanh Thừa Phong tự nhiên không biết một tiếng thét của hắn lại tạo nên kết quả như thế. Trong khi chân khí tăng lên tầng thứ 10, sau đó triệt để phát tiết một phen, trong lòng của hắn lại dâng lên vẻ bất cam mãnh liệt. Chân khí tầng mười cùng tầng chín, tuy chỉ vẹn vẹn cách biệt một tầng, nhưng uy năng chân khí lại khác biệt tựa như gấp đôi. Dưới chân khí tầng mười, Doanh Thừa Phong khi đối mặt với sự liên thủ của hai người Lý Tĩnh Mẫn cùng Cầu Nhân Nghĩa, còn có chút không đủ tự tin. Nhưng giờ phút này, hắn tuyệt đối là tin tưởng, hận không thể ở trước mặt hai người kia, sau đó đem bọn hắn một mẻ hốt gọn. Nhẹ nhàng dậm chân, một cỗ chân khí lấy hắn làm trung tâm dọc theo mặt đất khuếch tán ra ngoài, dưới chân của hắn lập tức hiện ra vô số khe nứt như là mạng nhện. Doanh Thừa Phong cười ngạo nghễ, hắn mặc bộ đồ giáp da, đội lên trên đồ trang sức, đeo lên Hàn Băng trường kiếm, trong ngực là cứu mệnh phù lục cùng bạo liệt kiếm, cầm trong tay Vô Địch Bá Vương Thương. Thân hình chuyển đông, hắn rời khỏi nơi này, chạy như bay hướng về phía khu rừng tại Đoạt Mệnh Phong.