Tạo Thần
Chương 255
Một khắc khi bốn cái kén lửa xuất hiện, toàn bộ không không gian lập tức tản mát ra uy năng hoả hệ tới cực điểm.
Loại sức mạnh khổng lồ vô cùng này, ngay cả phía đối diện Đổng Hồi Kỳ đang thi triển công pháp thuỷ hệ đều không thể áp chế uy năng hệ hoả xuống.
Tại thời khắc này, sắc mặt của y cuối cùng thay đổi. Chẳng qua, việc đã đến nước này, y cũng không có khả năng dừng tay lại. Mạnh mẽ quát một tiếng, song chưởng đột nhiên đưa về phía trước, ở trước mặt y, có thể mơ hồ nhìn thấy một vùng không khí đang gợn sóng, cơn sóng đó giống như là sóng nước cuồn cuộn che trời phủ đất mà đến.
Chân khí nếu là hùng mạnh tới cực hạn, cho dù là chưa từng mượn dùng sức mạnh linh khí, cũng có thể hoá hư thành thật, tại trong hư không ngưng tụ ra sức mạnh thực thể.
Đổng Hồi Kỳ giờ phút này đem toàn bộ chân khí ngưng tụ thành một điểm, phỏng theo sóng lớn ngập trời ra oai.
Tuy rằng sóng nước này thành hình cũng không rõ ràng, còn không cường đại bằng bốn sợi tơ lửa mà Doanh Thừa Phong ngưng tụ thành, nhưng đây cũng đã là thủ đoạn cuối cùng của y.
"Oanh..."
Khi Doanh Thừa Phong đang ở trong thế giới tinh thần, như thể thấy được hình ảnh người kia. Sóng nước khổng hồ hoá thành một mặt quỷ dữ tợn đáng sợ, miệng to như chậu máu, muốn cắn hắn một ngụm mà nuốt vào.
Đó cũng không phải sức mạnh tinh thần Đổng Hồi Kỳ có được, mà là giờ phút này tinh khí và chân khí y đều bị thúc giục đến mức cực hạn rồi, ở tình trạng này, trong lúc vô ý tiến nhập một loại trạng thái bùng nổ, do đó đối với địch nhân sinh ra áp bách trên tinh thần.
Đặc biệt đối với Linh Sư mà nói, có thể cảm ứng được điểm này tốt hơn.
Chẳng qua, Doanh Thừa Phong cũng chỉ hừ nhẹ một tiếng, trên người hắn dâng lên sát khí khôn cùng.
Hắn há miệng ra, trong đó lưỡi đầy sấm sét, chợt quát lên: - Mở
Theo một tiếng hét to này, ảo ảnh sóng biển đầy trời đều tiêu tan, sát khí vô biên vô hạn ngưng tụ, đảo ngược tình thế bao trùm lấy Đổng Hồi Kỳ.
Tuy trong lúc vô tình Đổng Hồi Kỳ tiến hành áp chế tinh thần hắn, nhưng trong người Doanh Thừa Phong có sát khí cũng không thấy sợ chút nào, khi hắn đem sát khí khôn cùng tận tình bộc phát ra, chẳng những lập tức phá được ảo cảnh, hơn nữa công kích còn phản ngược.
Đổng Hồi Kỳ đang khống chế sóng nước công kích, đột nhiên thân thể khẽ run lên, y cảm nhận được một luồng hàn ý thật mạnh.
Vào giờ khắc này, thân thể y như rơi vào trong hầm băng rét lạnh, mà cái lạnh rét buốt kia thấm qua quần áo, qua da thịt tiến vào trong lòng y.
Sát khí, đây là sát khí của Linh Sư.
Tuy Đổng Hồi Kỳ biết điểm này, nhưng giờ phút này y lại chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Trong đôi mắt đã hiện lên một tia hoảng sợ và thống khổ, có thể Đổng Hồi Kỳ chưa từng đấu trận nào đến liều mạng nhưng vẫn là kiên trì được.
Sóng nước ngập trời chỉ là run rẩy giật mình rồi lại cuồn cuộn mà đến một lần nữa.
Nhưng, cũng bởi vì tạm dừng gần trong nháy mắt này, cũng đã làm cho uy năng cứng rắn của sóng nước suy nhược mấy tầng rồi.
Khoé miệng Doanh Thừa Phong nhếch lên hài lòng mỉm cười, sát khí tấn công, quả nhiên là thứ dùng tốt nhất. Nhưng đáng tiếc chính là, loại tấn công này chỉ hiệu quả tốt nhất với bậc thấp hơn cùng với người luyện võ không có tinh thần mạnh.
Nếu dùng với người như Phong Huống, thì phải là tự tìm đường chết.
- Bạo.
Doanh Thừa Phong thuận miệng nói nhẹ một câu.
Sau đó, bốn quang tia trên kén trứng màu lửa đỏ lập tức ầm ầm muốn nổ tung.
Năng lượng màu đỏ thật lớn tạo thành bốn hoả cầu khủng bố, chúng nó phóng thích ra lực lượng khổng lồ tới cực điểm, đánh thẳng về phía sóng nước khôn cùng.
Nước và lửa, hai loại thuộc tính bất đồng hoàn toàn đối lập.
Hai bên mỗi khi gặp nhau, như vậy chỉ có một bên có thể tồn tại.
Không phải nước dập hoả, chính là lửa làm khô nước.
Còn lần này, mười tầng chân khí phóng thích sóng nước cùng tám tầng chân khí bùng nổ hoả cầu ngay tại nơi này ngoài sức tưởng tượng đụng vào nhau.
Ngay sau đó, một cảnh tượng xuất hiện làm người ta khó có thể tin được.
Sóng nước đầy trời như có như không kia sau khi hoả cầu bùng nổ, không ngờ nháy mắt biến mất.
Thật giống như hai thứ này cũng không phải là cùng một cấp bậc sức mạnh, sóng nước nhìn uy năng khổng lồ những chẳng khác nào hổ giấy, ngay cả cơ hội gào lên cũng không có liền biến mất sạch sẽ rồi.
Sau đó, vô tận sóng lửa tập kích mà đi, chúng nó huỷ diệt sóng nước, xuyên thấu qua phong toả của sức mạnh thuỷ hệ, đánh thẳng lên đầu nguồn.
Sắc mặt Đổng Hồi Kỳ đại biến, hai chân nhanh bay nhanh lui về sau, tận lực trốn tránh ra sau.
Giờ phút này, y đã quên thân phận của hai bên, trong mắt y, Doanh Thừa Phong không bao giờ là Linh Sư chân khí tầng thứ tám nữa, mà là một người võ sĩ mạnh nhất đủ để sánh vai với Trương Học Lâm và Đặng Hạ.
Chỉ có điều, tốc độ y lui về sau tuy rằng rất nhanh, nhưng không thể nào so được với sóng lửa truy kích.
Mắt thấy thân thể y sắp bị sóng lửa khủng bố nuốt lấy, là lúc một bàn tay đột ngột xuất hiện trước người của y.
Bàn tay lật về phía trước một chút, cùng với tư thế lật tay của người thường giống nhau, cứ như vậy mà đưa về trước.
Sau đó, sóng lửa khí tức khủng bố liền dừng lại, nháy mắt chúng nó đã bị trừ khử rồi.
Giống như có một thứ không nhìn thấy được, sức mạnh kinh khủng tăng thêm từ trên trời giáng xuống, khiến chúng nó biến mất toàn bộ.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong ngưng lại, nhìn Đoàn Thuỵ Tín đầy ngạc nhiên thán phục.
Vị lão nhân này không hổ là được xưng cao thủ đệ nhất Võ đạo trong môn, lật tay thành mây, đảo tay thành mưa, giơ tay nhấc chân cũng hoàn toàn dập tắt sóng lửa mà hắn toàn lực phóng thích.
Sắc mặt Đổng Hồi Kỳ tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía Doanh Thừa Phong tràn đầy kính sợ.
Nếu như nói trận đầu tỷ thí bại, là vì cấp bậc Linh Binh trong tay hai bên cấp bậc quá kém xa nhau. Như vậy lần thua này, là thực lực chân chính không bằng rồi.
Thật không biết Doanh Thừa Phong là tu luyện như thế nào, lại có thể phóng xuất ra uy năng khủng bố như thế, so sánh tiếp, ngay cả Bạo Liệt kiếm trong truyền thuyết chỉ sợ cũng thường thôi à nha.
Hít vào thở ra một hơi thật sâu, Doanh Thừa Phong đem chân khí sôi trào trong cơ thể bình ổn lại.
Hắn xem nội thị một chút, không khỏi âm thầm cứng lưỡi.
Giờ phút này trong đan điền hắn chân khí không đủ chỉ còn lại ba phần, trận giao phong ngắn ngủi vừa rồi, không ngờ tiêu hao hết bảy phần chân khí, xem ra một chiêu cuối của thần thông công pháp liệt diễm dùng sức mạnh ngưng tụ ngọn lửa cũng không phải là loại thủ đoạn dễ dàng thi triển.
- Đa tạ sư tổ tương trợ. Đổng Hồi Kỳ hướng Đoàn Thuỵ Tín khom người, sau đó nói: - Doanh huynh, Đổng mỗ thua tâm phục khẩu phục, danh ngạch này hẳn nên thuộc về ngươi.
Bên trong Chấp Pháp đường có năm danh ngạch, tranh năm danh ngạch này, tất cả mọi người là dùng hết vốn liếng. Đổng Hồi Kỳ có thể đạt được một trong số đó, cũng không bởi mạng lưới quan hệ của y, mà là bởi vì thực lực võ đạo y vừa lúc đứng hàng thứ năm trong số người đó.
Tiến vào thí luyện tháp Truyền Thừa, tuy ẩn giấu nguy hiểm thật lớn, nhưng cũng đồng thời cất giấu thật lớn kỳ ngộ.
Nhưng nếu thực lực không đủ, như vậy tiến vào trong đó là tự bản thân đi tìm đường chết.
Cho nên, lúc lựa chọn người đi, cũng không có người ngông cuồng đem việc riêng dính vào, Đổng Hồi Kỳ có thể đạt được danh ngạch này, đó là dựa vào bản lĩnh của mình mà cạnh tranh.
Nhưng hôm nay, dưới tình huống thi đấu công bằng, y lại thua bởi Doanh Thừa
Phong.
Một khi đã như vậy, danh ngạch này cũng tự nhiên mà rơi xuống trên đầu Doanh Thừa
Phong, trong lòng y tuy rằng cũng có oán trách, nhưng chưa đến mức oán hận rồi.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói: - Đa tạ Đổng huynh.
Đoàn Thuỵ Tín chậm rãi gật đầu một cái, nói: - Thừa Phong, kỹ xảo một tay ngươi vừa dùng là gì.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Đệ tử đã từng học hai bộ công pháp hệ Hoả, vì thế đem tinh hoa hai bộ công pháp này hợp làm một, cho nên tạo thành bốn hoả cầu. Hắn dừng một chút, nói: -
Đệ tử còn chưa đặt tên cho kỹ xảo này đâu.
Đôi mắt Đoàn Thuỵ Tín hơi hơi sáng ngời, hạ giọng nói: - Hoá ra là tự nghĩ ra đó.
Mấy vị Đại lão liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh hãi trong đôi mắt của nhau.
Doanh Thừa Phong phô bày ra kỹ xảo hoả hệ tuy rằng tinh diệu, nhưng ở trong mắt cao thủ Ngân cấp, vẫn có chút tầm thường.
Nhưng, đứa nhỏ Doanh Thừa Phong này không phải là cao thủ Ngân cấp, tu vi võ đạo của hắn cũng không phải là Võ sư.
Một võ sĩ chân khí tầng thứ tám, trên tay có thể phóng xuất ra bốn sợi tơ hoả do ngưng tụ hoả lực mà thành, việc này nghe mà rợn cả người, chỉ bằng điểm này, là có thể biết hắn khống chế chân khí đã đạt đến loại trình độ tinh tế tỉ mỉ thế nào.
Mà sau cùng khi hoả tơ ngưng tụ mang theo hoả đạn nổ tung càng mạnh, vậy đơn giản đó chính là ý tưởng sáng tạo.
Phong Huống mặc dù ở trong thánh đường Linh đạo xem trận quyết đấu giữa Doanh
Thừa Phong và Hồ Chính Đức, cũng nhìn đến cảnh tượng này.
Nhưng lúc đó Doanh Thừa Phong chẳng qua là linh cơ vừa động, uy năng khi hoả cầu ngưng tụ cũng không phải là lớn, hơn nữa còn có một tầng bảo hộ ngăng cản lực lượng tinh thần theo dõi, cho nên lão cũng không thấy rung động bao nhiêu.
Nhưng giờ phút này bất đồng, tại nơi trống trải thế này, lúc Doanh Thừa Phong đem kỹ xảo này phóng xuất, lão mới chính thức cảm ứng được khó khăn trong đó và uy năng hùng mạnh kia làm người ta giận sôi.
Mà càng làm cho lão cảm thấy kinh ngạc là, môn kỷ xảo này không phải hắn học được từ sách cổ, mà tự bản thân hắn nghĩ ra được.
Này, mới làm cho người ta khó tin nhất đó.
Vào thời điểm này, trong lòng ba vị Đại lão nổi lên một nghi vấn.
Tiểu tử này đến tột cùng là dạng quái thai gì, hắn như thế nào mà khống chế chân khí mênh mông kia.
Nhưng mà, bọn họ cũng không biết rằng, trong cơ thể Doanh Thừa Phong có Trí
Linh tồn tại.
Chính là dưới sự trợ giúp của Trí Linh, mới có thể khống chế vừa đúng mỗi sợi chân khí. Chỉ cần có một tia sai lầm, như vậy đừng nói ngưng tụ hoả cầu uy năng vô song, cho dù là muốn đem lực lượng hoả hệ bức ra ngoài cơ thể, hình thành hoả tơ đều là vọng tưởng rồi.
Than nhẹ một tiếng, Đoàn Thuỵ Tín gật đầu, nói: - Thừa Phong, trường thương trong tay ngươi có thể cho lão phu nhìn xem thử.
Doanh Thừa Phong cung kính đáp ứng, một lần nữa tổ hợp Bá Vương thương, hai tay đưa tới.
Đoàn Thuỵ Tín tiếp nhận trường thương, một đám chân khí rút vào trong đó.
Cặp mặt của lão lập tức phát sáng lên, bởi vì lão rõ ràng cảm ứng được, chân khí của mình gặp được chống cự thật lớn.
Có thể nói, bên trong trường thương có một sức mạnh không rõ, đang chống cự chân khí của mình tiến vào.
Đương nhiên, loại lực lượng này cũng không hùng mạnh, nếu là lão cưỡng ép đưa vào, như cũ là có thể kích phát uy năng trường thương. Nhưng lão nhất định phải một bên trấn áp loại sức mạnh này, một bên phóng thích uy năng, tỉ suất không lớn lắm, có thể biết.
Phương Phù thấp giọng hỏi: - Sư đệ, như thế nào?
Đoàn Thuỵ Tín thu hồi chân khí, cười khổ nói: - Phong sư đệ mắt thần như điện, thanh trường thương này quả nhiên là một kiện siêu phẩm Linh Binh.
Truyện khác cùng thể loại
221 chương
57 chương
38 chương
262 chương