Tạo Thần
Chương 230
Hồ Chánh Đức ở trên tầng dừng lại một lúc lâu mới đi xuống.
Hắn cũng không phải là cố ý kéo dài thời gian, mà là vận công xua tan đi hàn khí trong lục phủ ngũ tạng.
Những hàn khí này tuy rằng không thể khiến cho võ sư cường giả bỏ mạng, nhưng nếu để một thời gian dài trong cơ thể thì sẽ tạo thành thương tổn rất lớn. Loại thương tổn này rất khó chữa khỏi, thậm chí còn có khả năng tạo thành ảnh hưởng tới con đường tấn chức ngày sau.
Cho nên khi được buông tha, Hồ Chánh Đức cũng không lập tức đi xuống, mà ngồi xuống điều tức. Dưới sự trợ giúp của Triệu Khuê, hắn sau khi đem toàn bộ hàn khí trục xuất ra ngoài rồi mới cùng nhau đi xuống.
Chẳng qua, do thân thể bị suy yếu, cho nên cước bộ của hắn có chút tập tễnh.
Mà Đặng lão sau một lúc lâu tìm kiếm mới thấy bóng dáng của bọn hắn, lại nhìn thấy bọn hắn bị trọng thương, bọn hắn lập tức bất chấp tất cả nhanh chóng tiến lại trước mặt lão.
Lực lượng tinh thần của Đặng lão được phóng thích ra đảo qua vài lần trên người hắn, sau đó Đặng lão mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Hồ Chánh Đức ngoại trừ tinh thần uể oải ra, thần trí cũng thập phần thanh tỉnh, trên người không có chút gì đáng ngại.
- Đặng thúc! - Hồ Chánh Đức và Triệu Khuê đồng thời khom mình thi lễ nói.
Đặng lão khẽ gật đầu, nói:
- Các ngươi xảy ra chuyện gì? Là ai đả thương các ngươi?
Câu hỏi cuối cùng của lão vô cùng nghiêm khắc, thậm chí còn ẩn chứa hàn khí lạnh lẽo.
Vương Quân Bằng và Kinh Đào liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên một tia lo lắng. Ánh mắt Lâm Phong tuy rằng vẫn có phần lạnh lẽo, nhưng trong lòng hắn cũng không tránh khỏi có chút không yên.
Hắn ngay cả khi giao thủ cùng với Hồ Chánh Đức, biết rõ bản thân mình không thể địch lại thì cũng tuyệt đối không nổi giận. Nhưng nếu địch nhân ở trước mặt hắn cũng là Ngân cấp Linh Sư cường giả như Phong Huống mà nói, vậy hắn cũng lập tức có chút lo lắng.
Trong bốn người cũng chỉ có một mình Doanh Thừa Phong là ở bên lạnh nhạt nhìn, nếu như nói trong bốn người bọn họ không có ai lo lắng thì cũng chỉ có mình hắn mà thôi.
Bởi vì hắn tin tưởng một việc, bất kể chuyện gì xảy ra Phong Huống cũng sẽ ra mặt làm chủ cho hắn.
Nếu như vẫn không được thì còn có vị Vũ lão luôn được Phong Huống tôn kính gọi là "lão nhân gia" sẽ trở thành tấm bài chưa lật của hắn.
Tàng Thư Các lầu ba gặp mặt vừa ý cùng với việc lão nhân gia ông ấy hôm nay đứng ra chủ trì khảo hạch khẳng định là có liên quan với nhau.
Đã có tầng quan hệ này, Doanh Thừa Phong tự nhiên không có chút sợ hãi nào.
Ánh mắt Hồ Chánh Đức sáng ngời lên, ,nói:
- Đặng thúc! Thương thế của tiểu chất thì không đáng ngại, nhưng mặt mũi Thái Hồ Hồ gia đã bị tiểu chất làm mất hết rồi.
Sắc mặt Đặng lão trầm như nước, nói:
- Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Lão cũng là một kẻ có kinh nghiệm giang hồ phong phú, tự nhiên có thể nhìn ra được trong đó tất có ẩn tình.
Chỉ có điều, sau khi đám người Hồ Chánh Đức ly khai khỏi tầng năm, bọn họ cũng không tiếp tục giám thị, cho nên cũng không biết sau đó đã phát sinh xung đột gì.
Mà ở trong đám những thiên phú Linh Sư này cũng không có ai rửng mỡ xen vào chuyện của người khác a.
Dù sao, tranh chấp của song phương thì một bên là Linh Đạo thế gia, còn một bên cũng không phải thứ dễ chọc.
Đừng nói là Khí Đạo Tông tiếng tăm lừng lẫy, cho dù là đám người Doanh Thừa Phong, Lâm Phong không có chỗ dựa vững chắc này, thì chỉ cần bằng vào thiên phú Linh Đạo của hai người đó thì muốn tìm một chỗ dựa cũng không phải là khó.
Hơn nữa, hai người bọn họ ngày sau khẳng định tiền đồ vô lượng a.
Đụng phải những nhân vật như thế này thì chẳng có một ai dám dễ dàng đứng ra đắc tội.
Cho nên, Đặng lão - Một vị Ngân cấp Linh Sư cho tới bây giờ vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.
Hồ Chánh Đức muốn nói lại thôi, cũng không phải hắn muốn giấu diếm. Chỉ có điều việc xảy ra quá mức mất mặt, cho nên ở trước mặt nhiều ngươi như vậy hắn thật sự khó có thể mở miệng.
Đặng lão dời ánh mắt sang Triệu Khuê ở bên cạnh, lạnh lùng nói:
- Ngươi nói đi.
Triệu Khuê ứng tiếng, nói:
- Đặng tiền bối! Hồ huynh bị người ta liên thủ đả thương.
- Liên thủ.... Đả thương? - Ánh mắt Đặng lão càng trầm xuống hơn, thậm chí còn lộ ra một cỗ hàn ý nhè nhẹ. Lão xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng đảo qua tất cả mọi người, nói:
- Là ai? Đứng ra cho lão phu xem.
Mọi người đều im lặng, tuy rằng rất nhiều người đối việc Triệu Khuê không phân biệt tốt xấu như vậy, nghe hắn nói mà trong lòng khinh miệt. Nhưng cũng không có một người nào dám đứng ra thừa nhận lửa giận của vị Ngân cấp Linh Sư cường giả.
Doanh Thừa Phong và Lâm Phong đồng thời từ trong đám đông đi ra, Chẳng qua hai người bọn họ nguyên bản đang đứng cách nhau khá xa, cho nên giờ phút này không ngờ lại như sớm có ước hẹn cùng sóng vai bước lên.
Hai người ngạc nhiên liếc mắt nhìn nhau, rồi đồng thời bật cười. Trong lòng không hiểu sao cùng xuất hiện một cỗ lo lắng, hơn nữa thoáng tiến lại gần phía đối phương, gần như sóng vai đứng cùng nhau.
Ánh mắt Đặng lão thoáng ngưng trọng, nói:
- Là các ngươi.....
Lão thoáng nhăn mặt lại, quay đầu nhìn về phía vẻ mặt kinh ngạc của Phong Huống.
- Hừ! - Đặng lão hừ nhẹ một tiếng, lão biết Phong Huống không sai khiến hai người này, nói:
- Đám tiểu tử các ngươi gan không hề nhỏ, không ngờ dám đánh trọng thương truyền nhân Thái Hồ Hồ gia.
Ánh mắt Lâm Phong vẫn quật cường như cũng, hắn đang định mở miệng nói chuyện, chợt nghe Doanh Thừa Phong giành quyền lên tiếng trước:
- Tiền bối! Hai người vãn bối là tự vệ phản kích, hơn nữa ra tay cũng để lại đường sống, vẫn chưa xảy ra án mạng.
Đám người Trầm Tường Kỳ, Hồ Chánh Đức và Triệu Khuê đều phát lạnh trong lòng, nghĩ tới lúc hai người Doanh Thừa Phong ra tay tàn nhẫn vô tình mà không khỏi rét run.
Hai người bọn họ vừa ra tay đều là ở tư thế như đòi mạng đối thủ, cho đến khi Doanh Thừa Phong hoàn toàn chế trụ được Hồ Chánh Đức mới dừng tay lại.
Nếu như thực lực của Hồ Chánh Đức hơi kém một chút, như vậy khi bị Lôi Điện Quang Võng công kích chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều rồi.
Sắc mặt Đặng lão tối sầm lại, nói:
- Ha ha.... Đánh đệ tử Hồ gia thành bộ dạng như vậy mà còn khoa trương rằng mình lưu thủ, thật sự là cuồng vọng vô cùng.
Sắc mặt Phong Huống cũng trở nên không tốt, lão tiến lên một bước, bước chân phảng phất như ẩn chứa cái gì đó vô cùng kỳ diệu. Chỉ vừa cất bước, lão đã đi tới bên cạnh hai người Doanh Thừa Phong.
- Đặng huynh! Chẳng lẽ ngươi chưa nghe được Thừa Phong nói câu đầu tiên sao? - Phong Huống thản nhiên nói:
- Hắn nói qua, hai người bọn chúng chỉ là tự vệ phản kích mà thôi.
Phong Huống tuy rằng trong lòng không thích, nhưng ngữ khí nói chuyện lại không nhanh không chậm.
Đương nhiên, nếu như kẻ bị đánh là Doanh Thừa Phong và Lâm Phong thì Phong Huống cũng không có thản nhiên như vậy.
Ánh mắt Đặng lão hơi nhíu mày lại, nói:
- Lời nói của một bên, sao có thể tin tưởng?
Phong Huống cười ha hả, nói:
- Thừa Phong! Các ngươi tranh chấp như thế nào? Hơn nữa bắt đầu xung đột ra sao? Hãy nói lại cho mọi người nghe một chút đi.
- Chậm đã. - Đặng lão vung tay lên, nói:
- Vì sao phải nghe hắn nói? Triệu Khuê! Ngươi nói cho chúng ta biết.
Triệu Khuê ứng tiếng, mở miệng nhanh chóng nói:
- Hồ huynh có hảo ý bắt chuyện với hai người bọn họ, hai người này không ngờ lại có thái độ ngạo mạn, ngôn ngữ có phần không để ai vào mắt. Ngay cả khi Hồ huynh tự mình giới thiệu, bọn họ cũng không có chút kính ý nào với Linh Đạo thế gia. Cho nên, Hồ huynh mới không thể nhịn được muốn ra tay giáo huấn Lâm Phong. Nhưng không nghĩ tới chính là, mắt thấy có thể thắng lợi thì Doanh Thừa Phong đột nhiên xuất hiện đánh lén.
Ánh mắt Đặng lão lóe lên một tia hung quang, nói:
- Phong huynh! Ngươi đã nghe thấy chưa?
Phong Huống cười ha hả, nói:
- Đồng dạng thôi. Lời nói một bên sao có thể dễ dàng tin? - Lão quay đầu lại nói:
- Thừa Phong! Ngươi nói đi.
Doanh Thừa Phong cười a a lên tiếng, ngay cả ở trước mặt Ngân cấp Linh Sư cường giả hắn cũng không hề tỏ ra sợ hãi chút nào.
Điểm này, ngay cả là Lâm Phong kiêu ngạo ở bên cạnh hắn cũng phải kính nể không thôi.
- Phong sư tổ! Ngài còn chưa giới thiệu cho đệ tử vị Đặng tiền bối này a.
Tất cả mọi người hơi ngẩn ra, nghĩ mãi không ra Doanh Thừa Phong vì sao lại đưa ra vấn đề không ăn nhập này.
Phong Huống hơi vui mừng, nói:
- Thừa phong! Ngươi phải nhớ kỹ, vị này chính là khách khanh trưởng lão của Thái Hồ Hồ gia Đặng Phương Chu.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, vẻ mặt ngưỡng mộ nói:
- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Sư tổ! Linh binh thành danh của Đặng tiền bối là cái gì?
Tất cả mọi người đều bật cười, hắn vừa mở miệng đã là ngưỡng mộ đại danh rất lâu thế mà câu tiếp theo lại hỏi linh binh thành danh của đối phương. Loại mâu thuẫn trong lời nói như thế này gần như chỉ thiếu chút như tát vào mặt người ta.
Sắc mặt Đặng Phương Chu đen sậm lại, nếu như không phải cố kỵ Phong Huống ở đây, lão sợ rằng ngay cả khả năng ở chỗ này nổi giận làm thịt tiểu tử này cũng có.
Phong Huống bật cười, nói:
- Thừa Phong! Linh binh thành danh của Đặng huynh cũng không hề kém. - Lão dừng lại một chút, nói:
- Linh binh của Đặng huynh là một thanh Hổ Phách Đao, trong đó phong ấn linh phách một đầu yêu hồ, uy lực vô cùng a.
Đặng Phương Chu hừ nhẹ một tiếng, nhưng thần sắc cũng dịu đi rất nhiều.
Linh binh có thể khiến cho Phong Huống khen như thế thì vô cùng hiếm thấy, cho dù là Đặng Phương Chu cũng cảm thấy rất đắc ý.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, rồi đột nhiên nói:
- Đặng tiền bối! Vãn bối muốn mua Hổ Phách Đao của ngài, không biết ngài có nguyện ý bỏ đi thứ yêu thích hay không?
Vẻ mặt Đặng Phương Chu vốn đang hiện lên một tia đắc ý thì đột nhiên biến mất, hai tròng mắt bộc phát ra hàn quang linh hoạt sắc bén cực kỳ.
Tuy rằng tinh thần lực của lão không ẩn chứa sát khí, nhưng thực lực cường đại cũng tạo ra được loại cảm giác áp bách đối với kẻ khác.
Lão nhìn chằm chằm vào Doanh Thừa Phong, gằn từng chữ nói:
- Tiểu bối! Ngươi lặp lại một lần nữa xem.
Những thanh âm này phảng phất như phát qua từng kẽ răng, ẩn chứa hàn ý lạnh thấu xương.
Nhưng mà, lão cũng không phát hiện, ở bên cạnh lão, Hồ Chánh Đức và Triệu Khuê hai người sắc mặt cũng trở nên không tốt.
Phản ứng của Đặng Phương Chu càng ác liệt như vậy hai người bọn họ càng trở nên đuối lý.
Sắc mặt Phong Huống hơi thay đổi, vội vàng nói:
- Đặng huynh bớt giận. - Lão quay đầu lại, nổi giận nói:
- Thừa Phong! Tiểu hải tử thật không hiểu chuyện. Hổ Phách Đao là linh binh đắc ý nhất của Đặng huynh. Giá trị vô giá, làm sao ngươi có thể đòi mua được? Nhanh hướng tới Đặng huynh bồi tội đi.
Doanh Thừa Phong ứng tiếng, hướng về phía Đặng Phương Chu vái một cái thật sâu, nói:
- Vãn bối không biết, mong tiền bối thứ tội.
Sắc mặt Đặng Phương Chu hơi trì hoãn lại, lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Nể mặt Phong huynh, lần này coi như xong. Chẳng qua, tiểu tử ngươi làm việc lỗ mãng như vậy ngày sau sẽ chịu không ít đau khổ đâu.
Đám người Trầm Tường Kỳ cúi thấp người, vẻ mặt bọn họ trở nên rất cổ quái, trong lòng thì không ngừng cười trộm, chỉ là không có một ai dám biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Doanh Thừa Phong liên tục xác nhận, vẻ mặt khiêm tốn thụ giáo.
Tiếp theo đó, hắn trợn tròn mắt lên, đột nhiên nói:
- Tiền bối! Nếu có người muốn ép mua Hổ Phách Đao của ngài, hơn nữa ngài không đồng ý mà vẫn muốn uy hiếp. Ngài sẽ làm như thế nào?
Xem bộ dạng của hắn thì thật sự giống như đang khiêm tốn thỉnh giáo vấn đề.
Đặng Phương Chu nhướng mày, ngạo mạn nói:
- Thúi lắm. Chưa có tên nào dám làm như vậy, nếu có lão phu sẽ bổ hắn một đao.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
426 chương
406 chương
14 chương
63 chương
925 chương
7 chương