Tạo Thần
Chương 174
Ở trong tầng ánh sáng, sắc mặt Doanh Thừa Phong vô cùng ngưng trọng, hắn há miệng ra dường như muốn nhắc tới cái gì đó. Sau một lát, tầng ánh sáng kia dần co rút lại, hội tụ lên Minh Linh Châm.
Minh Linh Châm trong tay Doanh Thừa Phong cũng không phải là vật đơn giản, mà là vật truyền thừa từ Trương Minh Vân đại sư.
Đồng thời cũng là một kiện linh khí không có phẩm cấp vô cùng quý báu.
Trương Minh Vân truyền vật này cho hắn, một phần là bởi vì thiên phú, phần còn lại chính vì Trầm Ngọc Kỳ.
Chẳng qua, vật này từ khi chuyển sang tay Doanh Thừa Phong nó vẫn được tận dụng một cách tuyệt đối.
Dưới sự trợ giúp của Trí Linh, Doanh Thừa Phong có thể đem uy lực của kiện linh khí này phát huy tới mức tận cùng.
Chân khí khổng lồ thông qua kiện linh khí phóng thích ra ánh sáng màu trắng, sau khi hấp thu lực lượng bên ngoài vào, một lần nữa hội tụ ở đầu mũi châm, kích phát ra một tia ánh sáng màu trắng nồng đậm.
Khi luồng ánh sáng màu trắng này hạ xuống thân kiếm, không ngờ lại phát ra những tiếng "tê tê" rất nhỏ.
Từng đạo ánh sáng giống như đốm lửa lóe lên, tạo ra cảnh sắc rực rỡ trên hư không.
Linh khí có phẩm chất sư cấp không hề giống với sĩ cấp, lúc tiến hành điêu khắc lộ tuyến linh văn lên đồ vật có độ khó hơn xa lúc bình thường. Nếu như nói trước kia khắc đồ án linh văn giống như đang dao điêu khắc lên củ cải, còn bây giờ thì giống như cầm dao điêu khắc lên những tấm thép.
Tuy rằng bản chất công việc không khác nhau nhiều, nhưng độ khó thì lại hơn kém nhau rất xa.
Ít nhất, lực lượng dùng để vận dụng thanh đao tiêu hao nhiều hơn rất nhiều. Cũng may, Doanh Thừa Phong hiện giờ đã tấn chức bát tầng chân khí, hơn nữa còn có lực lượng tinh thần cường đại và sự trợ giúp của Trí Linh đã khống chế chân khí một cách hoàn mỹ, từ đầu đến cuối không để lãng phí dù là một tia rất nhỏ nào.
Suốt nửa canh giờ, Doanh Thừa Phong mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, buôn Minh Linh Châm trên tay xuống.
Hắn nhẹ nhàng huy động trường kiếm, lực lượng tinh thần bao phủ lấy chúng, cẩn thận hết thảy mọi thứ ở trên đó.
Mặc dù khi Trí Linh đứng ra chủ trì công việc thì không bao giờ phát sinh ra một chút khiếm khuyết nào, nhưng Doanh Thừa Phong vẫn phải cẩn thận kiểm tra một lần.
Loại thái độ cẩn thận này có lẽ cũng là mấu chốt làm nên thành công của hắn.
Sau một lát, Doanh Thừa Phong mới hài lòng gật đầu, lại khoanh chân ngồi xuống, hắn nhanh chóng phục dụng một viên đan dược. Nhiệt lưu cường đại tùy ý di chuyển trong cơ thể, nhanh chóng đem lượng chân khí đã tiêu hao bổ sung lại hoàn toàn.
Làm xong hết thảy, hắn mới lấy ra một viên Thủy hệ Phong Linh Thạch và một viên Công Kích Chi Thạch đặt ở hai đầu binh khí. Phong Huống vì hắn mà chuẩn bị tài liệu tương đối đầy đủ, ngay cả Phong Linh Thạch cũng đều được chuẩn bị thỏa đáng.
Tuy nói, Trí Linh có khả năng hấp thu chân nguyên chuyển hóa thành lực lượng thuộc tính trong Phong Linh Thạch, nhưng với thực lực trước mắt của Doanh Thừa Phong chỉ có thể đem loại thủ đoạn này sử dụng ở trên sĩ cấp linh khí đã là cực hạn. Về phần sư cấp linh khí, Doanh Thừa Phong toàn lực vận dụng chân khí trong cơ thể để quán linh còn cảm thấy cố hết sức, còn đâu ra chân khí dư thừa để cho Trí Linh chuyển hoán?
Cho nên, hắn cũng chỉ đành ngoan ngoãn sử dụng đồ vật mà Phong Huống chuẩn bị.
Lực lượng tinh thần ở trong hư không thoáng chấn động một cái, đem lực lượng thuộc tính ở trong hai viên Phong Linh Thạch hoàn toàn phóng thích ra ngoài.
Lực lượng cuồn cuộn không dứt giống như nước lũ tiến vào trong thanh trường kiếm, lực xung kích cường đại khiến cho toàn bộ thanh trường kiếm phát sáng lên.
Doanh Thừa Phong hơi nhắm hai mắt lại, tinh thần của hắn cùng với Trí Linh kết hợp với nhau, lẳng lặng cảm ứng hết thảy mọi thứ đang diễn ra trong đó.
Trước khi hắn có được tinh thần lực lượng, căn bản không thể cảm giác được biến hóa ở trong linh khí. Nhưng hiện tại, thế giới tinh thần của hắn dường như dung nhập làm một thể với trường kiếm, toàn bộ lực lượng trùng kích trong trường kiếm đều hiện lên trong đầu của hắn.
Kỳ thật, đó cũng không phải là năng lực đặc biệt của Doanh Thừa Phong, phàm là lúc Linh Sư rèn linh khí đều có loại cảm thụ như vậy. Chỉ có điều, có thể cảm nhận được là một chuyện, nắm được trong tay hay không lại là chuyện khác.
Giống như người người đều có thể thấy xe Thủy Mã Long ở trên đường, nhưng cũng không phải ai cũng biết đạo lý lái xe như nhau.
- Oanh.... Oanh.... Oanh....
Bên trong não hải của hắn, vô số tiếng nổ vang lên không ngừng.
Công Kích Chi Lực và Thủy Hệ Lực Lượng xảy ra xung đột kịch liệt, chúng nó lấy đồ án linh văn làm chiến trường để không ngừng tiến hành giao phong.
Càng tới gần chuôi kiếm, Thủy hệ lực lượng càng cường đại, mà càng tới gần mũi kiếm lực công kích lại càng không lồ.
Chẳng qua, hai loại lực lượng này tuy nói cường đại nhưng cũng chỉ tương đối mà thôi, bởi vì khi chúng tiến vào trong trường kiếm lập tức trải rộng ra khắp mọi ngõ ngách. Thế nhưng toàn bộ chiến trường là một mảnh hỗn loạn, căn bản không có một chỗ nào yên ổn.
Doanh Thừa Phong hơi toát mồ hôi, nếu như giống như trước đây, chỉ cần toàn lực duy trì hai loại lực lượng cân bằng, đừng cho một loại lực lượng nào trở nên lớn mạnh hơn, như vậy hắn cũng không đến mức mệt mỏi như thế.
Nhưng giờ phút này, Doanh Thừa Phong ít nhất đem nửa tâm tư chú ý lên những chỗ dị biến khi hai loại lực lượng đó giao phong với nhau.
Khi hai loại lực lượng này xảy ra va chạm mãnh liệt sẽ nhanh chóng triệt tiêu lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn lại một cỗ lực lượng cực kỳ bé nhỏ gần như không ảnh hưởng chút nào tới đại cục. Giống như cái nóng chói chang của mặt trời chiếu xuống mặt biển, tuy rằng có thể làm cho một lượng lớn hơi nước bốc hơi, nhưng đối với bộ nước biển mà nói thì chỗ đó chẳng hề đáng kể.
Nhưng loại tiêu hao này cũng không hề biến mất, chúng nó ngưng tụ thành một vùng những núm lồi lên, bám vào trên đồ án linh văn.
Nhưng linh tính lực lượng lưu động vẫn giống như trước, không hề có chút cảm giác bị trở ngại nào, dường như những chỗ đó không hề tồn tại.
Kỳ thật, nếu như không có loại năng lực tính toán mạnh mẽ của Trí Linh, ngay cả Doanh Thừa Phong cũng vô pháp có thể phát giác ra được những núm lồi lên đó.
Bởi vì những núm lồi lên quá nhỏ, đối với toàn bộ thanh trường kiếm thì giống như những vi sinh vật, căn bản không thể cảm nhận được sự tồn tại của chúng.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong lại không dám coi thường những chỗ lồi lên như vậy chút nào.
Có lẽ xuất hiện với một số lượng nào đó thì nó không ảnh hưởng tới đại cục, nhưng vượt qua con số đó nó sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ.
Theo thời gian trôi qua, hai cỗ lực lượng linh tính đang mạnh mẽ tiến vào cũng dần chậm lại.
Lòng Doanh Thừa Phong thoáng được thả lỏng, thời gian khó khăn nhất cuối cùng cũng trôi qua.
Đây là lần thứ hai hắn tiến hành quán linh sư cấp linh khí, theo lý mà nói có một ít kinh nghiệm đủ để hắn nhẹ nhàng hơn một chút. Nhưng trên thực tế, lần này mới chân chính là mệt mỏi.
Bởi vì phải chú ý tới những chỗ lồi nhỏ kia, cho nên tinh lực Doanh Thừa Phong phải hao phí hơn xa lần đầu. Nếu hai cỗ linh tính lực lượng tiếp tục dũng mãnh tiến vào thân kiếm thì sợ rằng hắn khó có thể kiên trì.
Vào thời khắc này, khả năng cất chứa linh tính lực lượng của trường kiếm đã gần đạt tới cực hạn, tuy rằng chiến trường bên trong thân kiếm vẫn còn kịch liệt, nhưng lực lượng bổ sung từ bên ngoài vào đã giảm bớt đi rất nhiều.
Doanh Thừa Phong hừ một tiếng, Trí Linh phóng xuất ra một loại lực lượng ba động mỏng manh.
Khi cỗ lực lượng này tiền vào trong trường kiếm, tranh đấu giữa hai loại lực lượng trong trường kiếm đã giảm bớt đi rất nhiều, dần trở nên nhu hòa hơn.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng mừng thầm, tinh thần lực của hắn và Trí Linh hoàn toàn dung nhập với nhau tận lực dựa theo kinh nghiệm lần đầu quán linh sư cấp linh khí mà vận hành, làm cho hai loại lực lượng có thuộc tính khác nhau dần dung hòa lại.
Kỳ thật, có lần kinh nghiệm đầu tiên, Doanh Thừa Phong hoàn toàn có thể trực tiếp dùng linh lực dao động để điều chỉnh tới trạng thái tốt hợp nhất, khiến cho hai loại lực lượng kia dùng tốc độ nhanh nhất dung hợp với nhau.
Nhưng, nếu làm như thế, tỉ lệ ẩn chứa trong thanh trường kiếm so với thanh trước sẽ có một chút khác nhau.
Cho nên hắn thà rằng hao phí tinh lực chậm rãi tiến hành điều tiết chứ không muốn làm một lần cho xong.
Cũng không biết qua bao lâu từ khi Trí Linh phát ra cỗ lực lượng dao động kỳ dị, hai loại lực lượng trong thân kiếm cuối cùng cũng đình chỉ phân tranh, hoàn mỹ dung hợp với nhau làm một.
Mở hai mắt ra, Doanh Thừa Phong nhìn chuôi linh khí ở trên tay ẩn ẩn hiện lên một tia ánh sáng màu lam nhàn nhạt, trong lòng hắn đầy tự hào.
Hắn chậm rãi đem luồng chân khí đưa vào trong đó, cảm thụ được lực lượng ẩn chứa trong trường kiếm.
Nhưng mà, sau một lát, vẻ mặt Doanh Thừa Phong đột nhiên ngẩn ra, trong ánh mắt hiện lên một tia tiếc nuối.
Trường kiếm trong tay hắn đúng là sư cấp linh khí không hề nghi ngờ, ở trên đó ẩn chứa Thủy hệ lực lượng và Công Kích Chi Lực so với thanh trước chỉ có hơn chứ không kém. Nhưng mà, thanh trường kiếm này lại không phải là bí văn linh khí.
Hắn nhanh chóng tìm kiếm khắp toàn bộ trường kiếm mà cũng không có chút phát hiện nào về Thủy Vụ Thế Giới.
- Tốt.
Bỗng nhiên, một đạo thanh âm sang sảng vang lên ở ngoài phòng.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, vội vàng mở cửa ra, đón Phong Huống vào trong nói:
- Phong sư tổ.
Phong Huống hơi gật đầu, tiếp nhận trường kiếm trong tay hắn, cười nói:
- Thừa Phong! Khi ngươi lần đầu tiến hành rèn sư cấp linh khí, lão phu kỳ thật vẫn còn có chút lo lắng, nhưng khi nhìn thấy thanh kiếm này, cuối cùng lão phu chẳng còn gì phải nghĩ nữa.
Một lần thành công còn có thể nói là ngẫu nhiên, nhưng liên tiếp hai lần thanh công đã nói lên Doanh Thừa Phong ở trên phương diện rèn sư cấp linh khí cũng có một ít kinh nghiệm độc đáo. Doanh Thừa Phong biểu hiện ra như vậy cũng làm cho Phong Huống yên tâm hơn.
Doanh Thừa Phong gãi gãi đầu một chút, nói:
- Sư tổ! Thanh linh binh này vẫn còn kém thanh trước a. - Hắn tiếc nuối nói:
- Đệ tử tuy rằng đã tận lực làm, nhưng vẫn không thể rèn ra được bí văn linh khí.
Phong Huống nghe vậy thì bật cười, vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Nói hượu nói vượn, ngươi cho rằng bí văn linh khí là cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn lần nào cũng đều có thể rèn ra loại bảo vật như vậy sao?
Doanh Thừa Phong hơi mấp máy miệng, hắn muốn đem điều mình vừa phát hiện nói ra, nhưng khi nhìn thấy biểu tình của Phong Huống thì lập tức lại nuốt lời định nói xuống.
Bởi vì hắn hơi có dự cảm, Trí Linh phát hiện ra những vết lồi đó chỉ sợ ngay cả Phong Huống cũng chưa chắc đã biết được.. Nếu như hắn nói ra, không biết lão nhân gia người có thể cho rằng hắn là quái vật hay không.
Dường như nhìn thấu sự không phục của Doanh Thừa Phong, Phong Huống khẽ lắc đầu, nói:
- Thừa Phong! Ngươi hai lần rèn Thủy hệ sư cấp linh binh, như vậy ngươi có biết chỗ khác nhau giữa hai thanh linh khí này không?
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
27 chương
82 chương
1245 chương
65 chương