Tạo Thần

Chương 143

- Sĩ cấp thượng phẩm? - Cái gì? Sĩ cấp thượng phẩm.... Mấy đạo thanh âm khó tin đồng thời vang lên, trong đó thanh âm của Hàn Chánh là lớn nhất. Bọn họ đều là những võ sĩ đao đã nhuốm máu, tự nhiên hiểu được một cái thượng phẩm linh giáp đối với bọn họ có ý nghĩa như thế nào. Đây chính là bảo vật siêu cấp có thể cứu mạng bọn họ vào thời điểm nguy cấp nhất. Từ một ý nghĩa nào đó, sĩ cấp thượng phẩm linh giáp so với linh binh thì còn quý báu hơn một ít. Đặc biệt là ở dưới trường hợp này, khi đối mặt với vô cùng vô tận công kích của đàn dơi, một chiếc thượng phẩm linh giáp có lẽ chính là chỗ dựa lớn nhất để bọn họ tìm đường sống. Nghĩ tới đây, vẻ mặt mọi người đều hiện ra vẻ hưng phấn, ngay cả uy hiếp cường đại của đàn dơi ở bên ngoài kia tựa hồ cũng không được bọn họ đặt trong lòng. Hàn Chánh gãi gãi da đầu, hồ nghi nói: - Đặng huyn! Huynh có nhìn lầm không? Đây thực sự là thượng phẩm sĩ cấp linh giáp da sao? - Hắn trợn tròn mắt nói: - Chiếc áo giáp da của Hải Đào cũng không phải là loại da của thần thú nào mà. Ánh mắt Doanh Thừa Phong hiện lên một tia xem thường, trong lòng thầm nghĩ: "Người này quả là nhanh mồm nhanh miệng a." Nếu thật sự là chế tạo từ da thần thú, như vậy với thực lực của Doanh Thừa Phong bây giờ sợ rằng không thể lưu lại trên đó một ít dấu vết nào. Đặng Hạ trừng mắt nhìn hắn một cái nói: - Hàn Chánh! Ngươi nếu tiếp tục nói bậy thì để lúc nữa Doanh huynh sẽ không luyện chế linh giáp cho ngươi đâu. Hàn Chánh há hốc mồm, lập tức ngậm mồm lại, hai mắt không ngừng đảo tròn một vòng, nhưng làm sao cũng không dám mở miệng, hành động của hắn khiến cho người ta phải bật cười. Chẳng qua, trong lúc cười, ánh mắt mọi người nhìn về phía Doanh Thừa Phong lại có biến hóa nho nhỏ. Có thể làm cho một kiện áo giáp da bình thường sau khi quán linh trở thành thượng phẩm linh giáp thì cần trình độ Linh Đạo cường đại tới mức nào? Nếu đổi lại là Phong Huống thái thượng trưởng lão ở trong tông môn làm được việc này thì sẽ không ai cảm thấy gì, nhưng Doanh Thừa Phong còn trẻ tuổi như vậy mà có thể làm được, điều này tuyệt đối không phải chuyện tầm thường. Đặng Hạ nhìn Doanh Thừa Phong một lúc, đối với việc Lục Mặc trưởng lão ban xuống thiết lệnh bắt buộc đệ tử tông môn phải tìm được người này, hắn cũng hiểu được nguyên do trong đó. Nếu người thanh niên này tiếp xúc với Linh Đạo thời gian không dài, như vậy thiên phú của hắn trên Linh Đạo thật sự là quá mức khủng bố. Nhân tài như vậy cho dù là tiêu phí một lượng lớn gia tài cũng phải bảo vệ thật tốt. Hắn tự hỏi lòng, nếu như ở vào trường hợp tương tự, thậm chí còn phái ra vài trưởng lão để bảo vệ Doanh Thừa Phong. Nhưng mà, hắn cũng không biết, Lục Mặc làm như vậy chẳng qua là nể mặt mũi Phong Huống lão nhân gia mà thôi. Lục Mặc cũng không biết được trình độ Linh Đạo đích thực của Doanh Thừa Phong đạt tới mức nào trên Linh Đạo. Nếu cho hắn biết Doanh Thừa Phong có thể nhẹ nhàng chế tạo linh giáp da bình thường trở thành sĩ cấp thượng phẩm linh giáp, cách làm của Lục Mặc sẽ khác hẳn. Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười nói: - Lúc này mọi người cùng nhau lâm vào hiểm cảnh, vậy chúng ta phải đồng tâm hiệp lực. Tiểu đệ có thể giúp mọi người nâng cao khả năng phòng ngự một chút, coi như là cống hiến một phần sức lực. - Ánh mắt của hắn đảo qua mọi người: - Mời một vị lên trước. Ánh mắt mọi người ở trong động lập tức nóng lên, tuy rằng mỗi người đều mơ tưởng sẽ được sở hữu được một kiện thượng phẩm linh giáp, nhưng giờ phút này ai cũng tỏ ra ngại ngùng. Vì thế, ngay sau đó ánh mắt bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Đặng Hạ. Suy nghĩ trong chốc lát, Đặng Hạ điểm danh hai người, nói: - Doanh huynh! Huynh giúp bọn họ luyện chế linh giáp xong, bọn họ có thể đi ra ngoài thay hai người kia thủ hộ cửa động. Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, tiếp nhận hai chiếc áo giáp da, lực lượng tinh thần của hắn thoáng đảo qua trên đó, nói: - Chất liệu hai bộ giáp da này cũng không tồi, có thể luyện chế. Khi hắn nói câu này, trong lòng cũng thầm cảm thán, nhưng người này ngoại trừ Đặng Hạ ra, trên người những người khác tuy rằng không có linh giáp hột hân, nhưng áo giáp da trên người đều là mặt hàng tinh phẩm. Hiển nhiên, bọn họ đối với tính mạng của mình đều rất coi trọng. Nhìn thấy Doanh Thừa Phong cầm Minh Linh Châm lên, những người bên trong huyệt động không tự chủ được lại xoay người đi. Lúc này đây, bọn họ thập chí ngay cả quá trình Doanh Thừa Phong khắc đồ án linh văn cũng không dám nhìn. Doanh Thừa Phong ra tay rất nhanh, không bao lâu đã quán linh xong cho hai chiếc áo giáp. Chẳng qua, sau khi làm xong hai chiếc áo giáp này, ngay cả hắn cũng cảm nhận được vẻ mệt mỏi. Đặc biệt là sau khi quán linh liên tiếp cho ba bộ linh giáp da, chân khí của hắn đã gần khô cạn. Phục dụng một viên trung phẩm Dưỡng Sinh Đan, Doanh Thừa Phong đưa hai bộ linh giáp ra, sau đó ngồi xuống điều tức. Đặng Hạ kiểm tra một lần, đem hai bộ linh giáp da trả lại cho chủ nhân của bọn họ, hắn nhẹ giọng nói: - Sĩ cấp thượng phẩm. Khi nghe thấy đánh giá này, vẻ mặt hai người này không tự chủ được thoáng đỏ lên. Ánh mắt bọn họ thoáng trao đổi với nhau, sau đó cùng mặc hai bộ linh giáp lên người, rồi hét lớn chạy ra ngoài cửa động. Trước khi có được linh giáp, hai người bọn họ cơ bản như không còn ý chí chiến đấu nữa. Nhưng, sau khi tận mắt nhìn thấy Doanh Thừa Phong đem một kiện áo giáp da bình thường quán linh thành linh giáp, tâm tình bọn họ đã xảy ra biến hóa cực lớn. Cho dù là nhiều người đối với Linh Đạo không hiểu biết gì, cũng có thể nhìn ra được thiên phú của Doanh Thừa Phong ở trên Linh Đạo khoa trương tới mức nào. Nhân vật như vậy ở trong Khí Đạo Tông nhất định sẽ tỏa ra hào quang chói lọi, thậm chí trở thành một đại tông sư. Bọn họ lần này cùng chung hoạn nạn với Doanh Thừa Phong, nếu như bỏ mạng ở đây thì thôi, nhưng nếu có thể may mắn lấy lại một mạng. Như vậy, quan hệ của bọn họ với Doanh Thừa Phong sẽ không hề tầm thường. Một khi có thể dựa vào cây đại thụ như thế, tiền đồ ngày sau của bọn họ sẽ phát sinh ra biến hóa long trời lở đất. Vào giờ khắc này, trong lòng hai người bọn họ đang suy nghĩ: "Mình phải biểu hiện ra thật tốt, cho người ta thấy được mặt ưu tú của mình, để lưu lại ấn tượng sâu sắc với Doanh Thừa Phong." Lúc này, hai người phụ trách thủ vệ ngoài cửa huyệt động là hai huynh đệ thân sinh, dưới sự liên thủ của bọn họ, số lượng dơi ở bên ngoài tuy đông nhưng không có một con nào lọt được vào trong huyệt động. Chỉ có điều, đưa ánh mắt nhìn đàn dơi vô cùng vô tận bên ngoài, bất luận kẻ nào cũng sinh ra cảm xúc tuyệt vọng, cho nên trạng thái tinh thần của bọn họ giờ đây không được tốt lắm. Nếu như không phải biết chỉ bằng vào lực lượng của hai người bọn họ căn bản không thể còn sống rời khỏi nơi này, sợ rằng bọn họ đã sớm liều mình lao ra ngoài. Nhưng mà, đúng lúc này, hai người lại nhìn thấy hai đồng bạn của mình vẻ mặt hồng hào lao vọt tới. Trên mặt hai đồng bạn này không ngờ lại chẳng có chút uể oải nào, ngược lại từ trên người bọn họ còn có thể cảm ứng được chiến ý khổng lồ một cách rõ ràng. - Trần gia huynh đệ! Đã đến giờ thay phiên, hãy để cho bọn ta. - Một tên võ sĩ khá lớn tuổi hô lớn, linh binh trong tay vung lên, phóng xuất ra một tầng ánh đao sáng lòa tiếp nhận lấy phòng tuyến phòng ngự. Không những vậy, sinh lực bọn họ dường như vô cùng vô tận, hai luồng ánh đao phóng thích ra lập tức bao phủ khu vực rộng lớn. Mỗi một đao đã chém chết hơn mười con dơi khiến cho trên không trung xuất hiện một màn mưa máu. Hai huynh đệ Trần gia đồng thời lui lại sau một bước, nhường lại vị trí của mình. Hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không rõ hai người này có phải phát điên không, tại sao lại có bộ dạng sinh long hoạt hổ như vậy. - Hoắc huynh! Hai người nên tiết kiệm chút khí lực đi. Trần lão đại nhăn mặt lại, nói: - Những con dơi này tuy rằng lực lượng không đáng kể, nhưng số lượng của chúng rất nhiều, mà lại thiện nghệ hút máu, nếu như bị nó cắn một miếng thì sẽ rất phiền toái. Trong lòng hai huynh đệ cùng buồn bực, cùng với hai người này ở chung hơn nửa năm, cũng không phải là loại người lỗ mãng gì, chẳng lẽ bọn họ cũng không biết thế nào là kéo dài sao? Hay là bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng, cho nên mới làm như thế? Nhưng mà, vị đại hán họ Hoắc kia lại cười dài một tiếng, nói: - Trần huynh! Huynh nhìn xem. Ánh đao chợt lóe lên, để lộ ra một chỗ hổng lớn, hai con dơi từ bên ngoài theo chỗ hổng này lọt vào. Chúng há to miệng, hộ ra hai chiếc răng nanh sắc bén, mạnh mẽ cắn lên người hắn. - Không tốt. - Trần gia huynh đệ kinh hô lên một tiếng, răng nanh con dơi này rất mạnh mẽ, không phải thứ tầm thường, áo giáp da trên người bọn họ sợ rằng khó có thể ngăn cản. Nhưng, không đợi bọn họ xuất thủ trợ giúp, một cảnh tượng khó tin xuất hiện trước mắt bọn họ. Trên người võ sĩ họ Hoắc bộc phát ra ánh sáng màu trắng, khi bị luồng hào quang này bao phủ, hai con dơi căn bản không thể đâm thủng được chiếc áo giá da. Không những vậy, thân thể võ sĩ họ Hoắc chỉ hơi run lên vài cái, hai con dơi đồng thời kêu thảm một chiếc, răng nanh của chúng không ngờ lại bị đứt làm đôi. Ánh đao hơi dao động lại gần, lập tức khiến cho hai con dơi này hóa thành quỷ ngay lập tức. - Linh giáp! Linh giáp..... - Trần lão nhị trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói. Hai huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai không hề che dấu sự kinh hãi. Không thể tưởng tượng được a. Người này ẩn núp không ngờ lại sâu như thế. Hơn nửa năm ở chung, bọn họ vẫn cho rằng trong đội ngũ ngoại trừ Đặng Hạ ra, những người còn lại trong tay nhiều nhất chỉ nắm giữ một ít hạ phẩm linh binh mà thôi. Nhưng hiện giờ mới biết được, vị Hoắc huynh này tâm cơ không ngờ lại sâu không lường được, đem linh giáp trên người che dấu tới tận bây giờ. Nghĩ tới đây, trong lòng hai người không khỏi phát lạnh. - Ha ha... Đúng là linh giáp. - Tên còn lại cũng cười dài một tiếng, nói: - Các ngươi hãy ta. Ánh đao trong tay hắn cũng lóe lên, để cho hai con dơi bay vào, hai con dơi này há miệng cắn mạnh lên người hắn. Nhưng ngay đúng lúc chúng cắn chúng, đồng dạng cũng có ánh sáng màu trắng xuất hiện, hơn nữa cũng làm cho răng nanh bị gẫy làm đôi. Trần gia huynh đệ nhìn mà líu cả lưỡi, hơi cảm thấy có gì đó không thích hợp. Nếu một người che dấu linh giáp thì còn thích hợp, nhưng những hai người như thế không khỏi quá khác thường. Võ sĩ họ Hoắc cao giọng nói: - Trần huynh! Hai vị nhanh vào trong đi, hôm nay là ngày may mắn của chúng ta, chuyện tốt tới cửa a. Trần gia huynh đệ thầm nghĩ trong lòng, bị nhiều dơi bao vây như vậy, có thể chạy ra ngoài tìm được mạng hay không còn chưa biết, sao lại gọi là ngày may mắn? Chỉ có điều, khi nhìn thấy hai người bọn họ đột nhiên có linh giáp bằng da thì trong lòng Trần gia huynh đệ cũng không khỏi có chút mong chờ và tin tưởng.