Tạo Thần
Chương 140
- Thừa Phong! Ngươi nói cái gì? Luyện chế linh khí.... - Ánh mắt Doanh Hải Đào trợn tròn lên, khó có thể tin được dò hỏi.
Doanh Thừa Phong thoáng giật mình, lúc hắn gia nhập tông môn từng khiến cho toàn bộ tông môn chấn động không nhỏ, ngay cả một vị trưởng lão trong tông môn cũng vì hắn mà bị trục xuất ba năm.
Việc này tuy rằng không dám nói mọi người đều biết, nhưng chỉ cần là đệ tử tông môn thì phần lớn phải nghe thấy, nhưng nhìn bộ dạng đám người Doanh Hải Đào tựa hồ không hề biết chuyện này.
Bỗng nhiên trong lòng thoáng động, hắn ho nhẹ một tiếng, hỏi:
- Nhị ca! Các huynh ở trong Long Đầu Nham này bao lâu rồi?
Doanh Hải Đào thoáng suy nghĩ một lát, nói:
- Chúng ta ở trong này thí luyện đã nửa năm... - Hắn như nhớ tới chuyện gì đó, thở dài một hơi, nói:
- Chúng ta theo dõi một đám linh hồ, hơn nữa còn truy đuổi nó hơn nửa năm, vốn có hy vọng một lưới bắt hết, nhưng đáng tiếc...
Doanh Thừa Phong lúc này mới hiểu được vì sao bọn họ lại không biết chuyện về hắn, hơn nữa còn vì chuyện này mà oán khí to lớn như thế.
Ở Long Đầu Nham thí luyện hơn nửa năm, mắt thấy sắp thu hoạch thành công thì lại bị thiết lệnh tông môn triệu tập bắt buộc phải buông bỏ, đổi lại bất luận kẻ nào cũng không thể cao hứng nổi.
Chỉ có điều, làm cho Doanh Thừa Phong không thể tưởng tượng được là những người này đối với mệnh lệnh của tông môn không ngờ lại tuân thủ như vậy, nếu ở vào trường hợp tương tự hắn chưa chắc đã có giác ngộ như thế.
Doanh Hải Đào thoáng cảm thán một phen, đột nhiên vỗ trán nói:
- Thừa Phong! Ngươi sao đột nhiên lại có thể luyện chế linh khí?
Hai người bọn họ cùng lớn lên trong một hôn, hiểu rất rõ về nhau, hơn nữa thiên phú tu luyện chân khí của Doanh Thừa Phong rất kém, hiện giờ đột nhiên nói hắn có thể luyện chế được linh khí khiến cho Doanh Hải Đào so với đám người Đặng Hạ kia càng khó tiếp nhận hơn.
Doanh Thừa Phong cười khổ nói:
- Nhị ca! Tiểu đệ phát hiện thiên phú Linh Sư của mình không bao lâu, huynh không biết cũng là chuyện bình thường.
- À! Hóa ra là một người có thiên phú Linh Sư a. - Hàn Chính đánh giá hắn nửa ngày mới nói:
- Doanh huynh! Huynh đáp ứng sẽ chế tạo cho chúng ta linh khí, không biết có thật hay không?
Khi biết được thân phận của Doanh Thừa Phong, thái độ của Hàn Chính cũng có biến hóa tinh tế.
Linh Sư! Đây là đặc quyền của một giai cấp, cho dù là ở trong Khí Đạo Tông cường đại cũng như thế.
Vì một Linh Sư tương lai phải hy sinh thời gian thí luyện của một ít đệ tử bình thường thì tuyệt đối không có người nào dám chỉ trích. Huống chi, Doanh Thừa Phong còn đáp ứng sẽ chế tạo linh khí cho bọn họ, điều này càng là vui mừng không ngờ tới.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, nói:
- Quân tử nhất ngôn.
- Hay cho câu quân tử nhất ngôn. - Hàn Chánh vỗ tay nói:
- Chẳng qua, ta có một thỉnh cầu với Doanh huynh.
- Hàn huynh cứ nói.
- Ta muốn chờ ba năm, sau ba năm Doanh huynh hãy giúp ta rèn linh khí được chứ? - Hàn Chánh vừa hỏi vửa hy vọng.
Ở phía sau hắn, mọi người lập tức phản ứng lại.
Hiện tại, Doanh Thừa Phong chẳng qua chỉ là người có thiên phú Linh Sư, tuy nói rằng có được thiên phú chế tạo linh khí, nhưng khả năng thất bại rất cao. Cho dù thành công thì nhiều nhất hắn cũng chỉ có thể chế tạo được sĩ cấp hạ phẩm mà thôi.
Nhưng nếu cho hắn thời gian ba năm khổ tu, như vậy không chỉ xác xuất thành công sẽ đạt tới kinh người, hơn nữa cùng một loại tại liệu có khi còn tạo ra một thanh trung phẩm linh khí.
Doanh Thừa Phong thoáng nở nụ cười, hắn đưa tay ra sau người rút ra một thanh trường kiếm. Kiếm quang xẹt qua hư không, tạo ra ánh sáng chói mắt.
Đặng Hạ thoáng nheo mắt lại, kinh nghiệm của bọn hắn rất phong phú, chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể thấy được thanh linh khí này có chỗ hơn người.
Doanh Thừa Phong ném thanh trường kiếm về phía Đặng Hạ, nói:
- Đặng huynh! Huynh xem thanh kiếm này thế nào?
Đặng Hạ nhẫn lấy thanh kiến, kinh hãi nói:
- Sĩ cấp thượng phẩm linh khí.
- Sĩ cấp thượng phẩm sao?
Mọi người lập tức ghé tại nhau thì thầm, bọn họ mặc dù cùng là đệ tử trong tông môn, nhưng không phải là ai cũng được ban cho linh khí. Cho dù là trong tay có được linh khí thì đa phần cũng là hạ phẩm, nên khi nhìn thấy thượng phẩm linh khí thì đều động dung.
Doanh Thừa Phong kiêu ngạo nói:
- Các vị! Thanh trường kiếm này do tiểu đệ tự tay rèn, các người nếu có thể lấy ra hai phần tài liệu tương tự, như vậy tiểu đệ nguyện ý trả lại một kiện thượng phẩm linh khí.
Mọi người lập tức trở nên ồn ào, ánh mắt nhìn về phía Doanh Thừa Phong một lần nữa lại xảy ra biến hóa.
Đặng Hạ hít sâu một hơi khí lạnh, nhìn Doanh Thừa Phong một lúc, hắn mới nói:
- Trách không được Lục sư thúc lại chịu vì Doanh huynh mà ban xuống thiết lệnh. Ha ha.... Doanh huynh thật là khí phách.
Lúc này đây, ánh mắt mọi người cuối cùng cũng không còn chút bất mãn nào, vẻ mặt bọn họ trở nên tươi cười, rực rỡ. Hiện giờ được một thanh thượng phẩm linh khí là chuyện nhỏ, nếu như có thể nhân kỳ ngộ này tạo quan hệ với Doanh Thừa Phong, chỉ sợ sau này bọn họ sẽ được hưởng lợi rất nhiều.
Doanh Thừa Phong thầm than một tiếng, thiên hạ náo nhiệt quả nhiên là vì lợi mà đến.
Bất quá, đối với hắn mà nói thì rèn một thanh sĩ cấp thượng phẩm linh khí dễ dàng giống như ăn cơm vậy. Lấy điều này để đổi cảm tình của mọi người thì đây tuyệt đối là chuyện đáng giá.
Hàn Chánh hít hít mũi vài cái, hắn đột nhiên hồ nghi hỏi:
- Kỳ quái, đây là mùi gì?
Doanh Hải Đào cười ha hả, nói:
- Ngươi không ngờ cái mũi lại thính như vậy, chúng ta không ngửi thấy gì mà ngươi lại ngửi thấy.
Sắc mặt Đặng Hạ khẽ thay đổi, hắn nhẹ nhàng hít vài cái, rồi nhíu chặt mày, dường như đang tự hỏi cái gì đó.
Doanh Thừa Phong thoáng rùng mình, học theo bộ dáng của hắn hít hít vài hơi thật mạnh, mơ hồ ở trong không khí đang có một loại mùi vị kỳ quái tràn vào mũi hắn.
Chi... Chi... Chi...
Bỗng nhiên, từ đằng xa vang lên những tiếng kêu dồn đập, hơn nữa rất nhanh kéo lại gần chỗ này.
Sắc mặt Đặng Hạ biến đổi lớn, kinh hô:
- Không tốt. Là đàn dơi, mọi người theo ta.
Hắn còn chưa dứt lời thân hình đã động, nhanh chóng chạy về phía sau.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không khỏi thầm nghĩ: "Chỉ là đàn dơi thôi có gì đáng sợ chứ." Nhưng trải qua nửa năm sống chúng, thực lực Đặng Hạ đã được mọi người tán thành, cho dù là kiêu ngạo như Hàn Chánh thì cũng phải vô cùng khâm phục hắn.
Lúc này thấy hắn thất kinh như thế, trong lòng mọi người cũng không dám nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo đằng sau.
Doanh Thừa Phong thoáng chớp hai mắt, hai chân hơi dùng sức bám sát theo sau nhị ca.
Nhưng mà, ở phía sau bọn họ, tiếng kêu càng lúc càng dồn dập, hơn nữa ở đằng trước cũng có thanh âm vọng lại.
- Chúng ta đã bị đàn dơi bao vây. - Sắc mặt Đặng Hạ xanh mét lại, cắn răng nói:
- Muốn sống thì mau theo ta giết ra ngoài.
Còn chưa dứt lời, từ trên người hắn tỏa ra một tầng ánh sáng màu trắng, đây là linh giáp phòng ngự, mà Doanh Thừa Phong lại ở trên chiếc áo giáp này cảm ứng được một tia mát mẻ mờ nhạt.
Bộ đồ hộ giáp.
Trong nháy mắt Doanh Thừa Phong đã nhận ra, không khỏi vì vậy mà giật mình. Tông môn quả nhiên là ngọa hổ tàng long, bộ đồ hộ giáp cũng không chỉ có một mình hắn có.
Trước mắt một khoảng màu đen tràn ngập trên không trung, vô số con dơi bổ nhào xuống.
Chúng nó dường như thấy được kẻ thù bất cộng đái thiên, liều lĩnh lao xuống, dường như muốn xé nát mọi người thành mộ mảnh nhỏ.
- Bọn dơi này điên rồi. - Hàn Chánh thất thanh kêu lên:
- Chúng ta nhanh ra ngoài thôi.
Sắc mặt mọi người đều tái nhợt, liều mạng huy động linh khí, hợp thành một tấm lưới đao kiếm đem những con dơi lao xuống tấn công làm cho rơi xuống đất.
Chỉ có điều, nhìn đàn dơi cuồn cuộn không dứt, trong lòng mọi người không tự chủ được có chút tuyệt vọng.
Đặng Hạ không ngừng múa trường kiếm trong tay tạo thành nhiều dải sáng trên không, che chắn không cho đàn dơi đánh xuống, ánh mắt hắn đồng thời cũng đảo về phía sau mà quát lớn:
- Mọi người mau tìm một chút xem ở gần đây có một cái huyệt động nào không để chúng ta thay phiên nhau trấn thủ cửa động, không để cho những con dơi này tấn công vào. - Hắn dừng một chút lại nói:
- Tiến vào Cửu Khúc Thập Bát Loan không chỉ có mỗi chúng ta, chỉ cần chúng ta có thể thủ vững được thì nhất định sẽ có cứu viện tới.
Mọi người nghe vậy mới thoáng bừng tỉnh, giống như kẻ chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng. Mặc kệ lúc này đây cái cọng rơm đó có thể chịu đựng được trọng lượng thân thể bọn họ hay không, nhưng tất cả đều bám vào đó.
Trong đầu Doanh Thừa Phong lập tức hiện ra một tấm bản đồ, hắn cao giọng nói:
- Đặng huynh! Ở hướng này có một chiếc động đủ để chứa tất cả mọi người.
Đặng Hạ thoáng kinh ngạc nhìn Doanh Thừa Phong một cái, nhưng giờ phút này cũng không dám chần chờ, lập tức hô lên:
- Mời Doanh huynh dẫn đường.
Doanh Thừa Phong tiến lên trước đi về một hướng khác, Đặng Hạ quát khẽ một tiếng, trường kiếm trong tay bộc phát ra càng nhiều ánh sáng mở một đường máu tiến về phương hướng Doanh Thừa Phong chỉ dẫn.
Nhân số đội ngũ này tuy rằng không nhiều, vẻn vẹn chỉ có chín người mà thôi, nhưng bọn hắn dưới sự hướng dẫn của Đặng Hạ đã hợp tác với nhau ở trong Long Đầu Nham nửa năm, phối hợp giữa mọi người cũng không còn là vấn đề nữa.
Chín người huy động đao kiếm tạo thành một bức tường ánh sáng không hề có chút kẽ hở nào, đem Doanh Thừa Phong bảo hộ ở trung tâm, nhanh chóng chạy về chỗ mà hắn chỉ.
Vào giờ phút này, cho dù là ban đầu có chút oán hận như Hàn Chánh cũng cam tâm tình nguyện vì Doanh Thừa Phong ngăn cản đàn dơi tập kính.
Trí Linh tính toán quả nhiên là không chút sai lầm nào, sau một lát, bọn họ ở trong thông đạo nhanh chóng tìm được một huyệt động đủ để chứa đựng mười người?
Đặng Hạ dùng thực lực cao nhất của mình đi trước mở đường, rồi đột nhiên xoay người, kiếm quang một làn nữa tăng vọt lên, đem đàn dơi đang tấn công xuống càn quét qua một lần, miệng hét lớn:
- Doanh Hả Đào! Hàn Chính! Dọn hang.
Hai người Doanh Hải Đào lập tức ứng tiếng, cả hai nhảy bổ vào trong huyệt động, trong đó lập tức vang lên những tiếng chói tai của đàn dơi.
Một lúc sau, tiếng dơi bên trong lắng xuống, Doanh Hải Đào hô to:
- Đặng sư huynh! Có thể vào rồi.
Đặng Hạ vung tay lên, mọi người lập tức tiến vào trong huyệt động.
Doanh Thừa Phong cố ý chậm rãi đi ở sau cùng, hắn quay đầu lại nhìn đàn dơi đông nghịt đuổi theo đằng sau mà hơi có chút do dự. Ánh mắt hắn đảo qua Đặng Hạ và Doanh Hải Đào, cuối cùng đưa ra quyết định.
Những người này dù sao cũng là vì hắn mà tiến vào chỗ nguy hiểm này, hơn nữa trong đó còn có Doanh Hải Đào. Hắn vô luận thế nào cũng không thể nhìn thấy những người này chết ở trước mặt hắn.
Tuy nói có một số việc hắn cũng không muốn cho người khác biết, nhưng sự việc tới mức này hắn cũng vô pháp tiếp tục che dấu.
Đưa tay ra sau lưng, nhẹ nhàng cởi chiếc hộp dài từ trên lưng xuống.
Tuy rằng tay hắn cũng chưa đụng vào ba đoạn côn ở bên trong, nhưng đã hơi cảm nhận được một cỗ khí phách hung lệ từ bên trong đang rục rịch muốn động....
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
27 chương
82 chương
1245 chương
65 chương