Tạo Thần
Chương 111
- Vâng. - Doanh Thừa Phong bình tĩnh đáp ứng. Hắn đối với cơ sở Linh Đạo của mình của lòng tự tin rất lớn, hơn nữa hắn còn biết Phong Huống nếu muốn truyền thụ tri thức Linh Đạo của mình như vậy khảo hạch này không thể thiếu, cho nên hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.
Nhặt thanh binh khí lên, đó không phải là một thanh vũ khí đao, kiếm như bình thường mà chính là một chiếc chùy. Nếu như nói về trọng lượng của nó thì cũng chỉ có Phách Vương Thương mới có thể vượt qua nó mà thôi.
Cầm nó trong tay đảo qua đảo lại một hồi, Doanh Thừa Phong trầm ngâm không nói.
Phong Huống đứng ở bên nhìn động tác của hắn, thấy Doanh Thừa Phong cũng không động thủ ngay mà cẩn thận quan sát chiếc chùy trong tay thì không khỏi khẽ gật đầu.
Kỳ thật linh văn cơ sở đều không có gì khác nhau, đừng nói là người có thiên phú Linh Sư, cho dù là một ít người có thiên phú tượng sư cũng đều có thể khắc linh văn lên trên đó.
Giống như Doanh Lợi Đức, mặc dù không có lực lượng tinh thần, nhưng dựa vào đồ án linh văn học được cũng có thể khắc lên trường kiếm.
Chẳng qua, khắc như vậy tuy rằng có thể thành công, nhưng khả năng chứa đựng lực lượng linh tính rất có hạn, ngay cả Phong Huống tự tay xuất thủ thì cũng chỉ có thể tạo thành một thanh hạ phẩm linh khí mà thôi.
Linh Sư cường đại chân chính một khi thấy được binh khí cũng không bắt đầu ngay, mà sẽ cẩn thận quan sát một hồi. Hắn phải đem thuộc tính và ưu điểm của thanh binh khí hoàn toàn nắm giữ trong lòng, sau đó mới có thể tiến hành thiết kế bố cục hoàn chỉnh cho đồ án linh văn của thanh vũ khí.
Trình độ một Linh Sư như thế nào không chỉ xem hắn nắm giữ đồ án linh văn cường đại nhiều ít bao nhiêu, có thể khống chế bao nhiêu loại linh tính lực lượng, mà còn nhìn biểu hiện của hắn ở trên cơ sở linh khí.
Cơ sở càng sâu sắc thì tiền đồ ngày sau càng rộng lớn.
- Trí Linh! Chúng ta lần đầu tiên tiếp xúc với loại binh khí này, ngươi có nắm chắc không? - Doanh Thừa Phong tự nhiên không biết suy nghĩ của Phong Huống, hắn dò hỏi Trí Linh ở trong đầu.
- Đương nhiên. - Trí Linh không chút do dự nói:
- Đối với cơ sở linh văn ta đã hoàn toàn lĩnh ngộ, đối với bất cứ binh khí nào cũng không có vấn đề.
Doanh Thừa Phong thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói:
- Trước hết ta sẽ thiết kế bố cục chỉnh thể, sau đó ngươi hãy sửa lại.
- Tốt.
Doanh Thừa Phong tự hỏi một hồi lâu, trong đầu hắn hiện ra một chiếc chùy, theo đó Minh Linh Châm lại xuất hiện bắt đầu khắc đồ án linh văn lên trên đó.
Đây là chuyện mà sau khi Doanh Thừa Phong có được lực lượng tình thần có thể làm, nếu như đổi lại là trước đây thì chỉ có Trí Linh mới có thể tạo ra cảnh tượng như thế.
Ở trong thế giới tưởng tượng đó vĩnh viễn sẽ không có việc chân khí không đủ, hơn nữa tốc độ còn hơn xa so với bên ngoài.
Chỉ một lát sau, đồ án linh văn trên chiếc trùy đã được hắn vẽ một cách trọn vẹn.
Mặc dù cũng là đồ án cơ sở, nhưng trên những binh khí khác nhau sẽ hình thành những đồ án khác nhau, trên chiếc chùy này đồ án linh văn phải hẹp lại và kéo dài ra.
- Ngươi thiết kế rất tốt. - Trí Linh quan sát một lát nói:
- Chẳng qua nếu như trải qua sửa chữa của ta, hiệu quả sẽ tốt hơn một chút.
Đồ án linh văn trên chiếc chùy bắt đầu dao động, chỉ lát sau đã được Trí Linh sửa xong.
Doanh Thừa Phong nhíu mày lại, hắn than nhẹ mộ tiếng, nói:
- Linh Đạo quả nhiên là không thể dễ dàng nắm giữ a.
Trí Linh đối với thiết kế của hắn đã sửa chữa rất nhiều, ít nhất có hơn hai mươi chỗ bị hắn chỉnh sửa.
Tuy rằng Trí Linh nói rất khách khí, nhưng Doanh Thừa Phong cũng hiểu được nếu dựa theo bố cục chỉnh thể do hắn làm ra, như vậy sau khi quán linh thành công thì chắc chắn chỉ có thể tạo thành hạ phẩm linh khí mà thôi.
Hắn âm thầm lắc đầu, chính mình dù sao cũng không phải là Trí Linh, không thể có năng lực học tập và tính toán khoa trương như nó.
Sau khi thu liễm tâm thần, Doanh Thừa Phong mở mắt ra, hắn từ trong lòng lấy ra một chiếc hộp ngọc, lấy chiếc Minh Linh Châm từ trong đó ra.
- A! - Phong Huống kinh ngạc nói:
- Đây không phải là linh châm của Trương Minh Vân sao? Tại sao lại ở trong tay ngươi?
Doanh Thừa Phong vội vàng nói:
- Đây là lễ vật gia sư ban tặng cho vãn bối.
Phong Huống nhìn thẳng vào mắt hắn một lúc, nói:
- Xem ra Trương Minh Vân đối với ngươi rất coi trọng a, ngay cả y bát đều phải truyền cho ngươi. Ha ha... Đáng tiếc, phương pháp tu luyện linh đạo của hắn không thể tùy tiện truyền ra ngoài, nếu không....
Lão nhân khẽ lắc đầu, vẻ mặt có chút tiếc nuối.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, hắn biết lai lịch Trương Minh Vân và Trầm Ngọc Kỳ rất sâu xa, khó hiểu, hiện giờ nhìn biểu tình của Phong Huống lại càng khẳng định điều này.
- Đừng nghĩ lung tung, tu vi hiện tại của ngươi còn thấp, cho dù biết được thì cũng không có chỗ nào tốt. - Ánh mắt Phong Huống đột nhiên trợn trừng lên, nói:
- Nhanh quán linh đi, lão phu vẫn đang chờ xem đây.
Doanh Thừa Phong ứng tiếng, bất đắc dĩ vận chuyển chân khí, một đạo bạch quang xuất hiện ở đầu Minh Linh Châm, ánh sáng này càng lúc càng đậm hơn.
Sử dụng Minh Linh Châm đặc thù này Doanh Thừa Phong phải tiêu hao chân khí ít hơn bình thường mấy lần.
Phong Huống khẽ mỉm cười, thầm nghĩ trong lòng: "Trương Minh Vân a Trương Minh Vân. Ngươi đang lợi dụng lão phu truyền dạy y bát cho truyền nhân của ngươi, chẳng lẽ lão phu lại không biết sao. Chẳng qua, chỉ cần Doanh Thừa Phong còn là môn hạ của bản tông, như vậy kẻ có lợi cuối cùng vẫn là Khí Đạo Tông chúng ta. Ha ha....ngươi lợi dụng lão phu nhưng lão phu làm sao lại không biết lợi dụng ngươi."
Trên mặt lão hiện ra một tia đắc ý, nhưng mà vẻ đắc ý này rất nhanh biến mất, thay vào đó bằng vẻ mặt kinh ngạc.
Ánh mắt lão hơi ngưng lại, chăm chú nhìn theo nhất cử nhất động của Doanh Thừa Phong, dường như giờ phút này khắc linh văn lên chiếc chùy kia chính là do lão làm.
Một lúc lâu sau, Doanh Thừa Phong thở dài một hơi, bạch quang trên Minh Linh Châm chợt biến mất, đồ án linh văn trên chiếc chùy đã hoàn toàn được hắn khắc xong.
Có lẽ phải ở trước mặt một cao thủ như Phong Huống thi triển tài nghệ cho nên Doanh Thừa Phong phải tập trung tinh thần cao độ. Toàn bộ đồ án linh văn liền mạch lưu loát, không có chút dừng lại và sai lầm, hoàn toàn y theo bố cục của Trí Linh khắc lên trên chiếc chùy.
- Phong sư tổ! Người xem.... - Doanh Thừa Phong đang nói đột nhiên kinh ngạc nhìn Phong Huống.
Lúc này, Phong Huống đang nhìn chằm chằm vào chiếc chùy, trên mặt lộ ra biểu tình cổ quái.
Khi nghe thấy Doanh Thừa Phong nói, Phong Huống lập tức tỉnh lại, ánh mắt hơi quét qua mặt Doanh Thừa Phong và chiếc chùy trong tay hắn. Sau một lát, lão mới hồ nghi nói:
- Thừa Phong! Trương Minh Vân bố trí khảo hạch xuất sư cho ngươi có phải là quán linh cho chùy không?
Lão lần này cố ý lựa chọn một loại binh khí tương đối ít thấy, chính là muốn nhìn xem hắn dưới tình huống như vậy có thể phát huy thực lực tới mức nào. Nhưng không ngờ Doanh Thừa Phong ở cửa ải khắc linh văn này lại làm tốt như thế, thậm chí lão còn phải hoài nghi đây có phải là do hắn đã làm việc này cả trăm ngàn lần rồi hay không, nếu không tại sao lại làm được tới mức này.
Doanh Thừa Phong gãi gãi đầu, nói:
- Sư tổ! Gia sư bố trí khảo hạch xuất sư là hai trăm bộ khải giáp và binh khí, nhưng ở trên binh khí cũng không có cái này như chiếc chùy này.
- Hai trăm bộ? - Phong Huống cả kinh nói:
- Trong vòng ba tháng, ngươi hoàn thành quán linh cho hai trăm bộ khải giáp và binh khí?
- Vâng.
- Linh văn và quán linh đều do ngươi tự làm?
- Vâng.
Khóe miệng Phong Huống hơi giật giật, lão nhẹ giọng hỏi tiếp:
- Ngươi thành công bao nhiêu?
- Đại khái được chín thành. - Doanh Thừa Phong hổ thẹn nói:
- Có hai mươi bộ khải giáp và binh khí là bị hỏng.
- A! Chín thành à? - Phong Huống thì thào nói, rồi hỏi tiếp:
- Phẩm cấp những cái thành công thì thế nào?
- Thượng phẩm chỉ chiếm được hơn một nửa, còn lại đều là trung phẩm và hạ phẩm. - Doanh Thừa Phong hổ thẹn nói.
Hắn sở dĩ cảm thấy thẹn thùng đó là bởi vì những cái hỏng và trung phẩm, hạ phẩm đều do mình tự thân động thủ thiết kế bố cục.
Mà phàm là những thứ được Trí Linh thiết kế thì kết quả cuối cùng chính là thượng phẩm.
- Một nửa..... - Phong Huống lập lại một câu, ánh mắt nhìn thấy biểu tình của Doanh Thừa Phong lúc này lão thiếu điều không ngay lập tức mắng hắn một trận.
Trong lòng chợt hiện lên một ý niệm, Phong Huống khẩn cấp nói:
- Ngươi dùng tài liệu gì? Chẳng lẽ Trương Minh Vân cố ý chuẩn bị cho ngươi?
Có thể đạt được thành tích xuất sư như vậy quả thực quá khó tin, nhưng nếu tài liệu của những binh khí và phòng cụ đó đều được đặc chế, như vậy thì cũng không có gì lạ.
Doanh Thừa Phong đảo ánh mắt một vòng, nói:
- Những tài liệu này đều do đệ tử mua từ Bích Thủy Uyển về, cùng với những thứ ở trong này không kém hơn bao nhiêu.
Phong Huống hít sâu một hơi khí lạnh, ánh mắt đồng thời đảo một vòng khố phòng, trong lòng xuất hiện vô số ý niệm.
Ngay cả lão tự thân xuất thủ chỉ sợ cũng không có được thành tích tốt như thế.
Cơ sở tiểu tử này không ngờ lại vững chắc như thế, có thể so sánh với một lão nhân khổ tu cả trăm năm như lão sao?
Phải biết rằng thành tích khảo hạch xuất sư của lão trong đám cùng thế hệ cũng xem như thiên tài rồi, nhưng hiện tại so sánh với Doanh Thừa Phong dường như không tính là cái gì.
Thở dài một hơi, đón nhận ánh mắt hồ nghi của Doanh Thừa Phong, Phong Huống tức giận nói:
- Nhìn cái gì? Còn không mau quán linh đi.
Doanh Thừa Phong ứng tiếng, hắn từ trên người lấy ra một viên Công Kích Chi Thạch đặt lên trên mặt chiếc chùy. Sau đó, hắn nhanh chóng phóng thích tinh thần lực lượng để dẫn dắt linh tính lực lượng trong Phong Linh Thạch, đồng thời trong lòng thầm oán.
"Lão nhân gia ngài bảo ta quán linh cũng không cấm Phong Linh Thạch cho ta, may mắn là mình vẫn còn chút tồn kho, nếu không sẽ bại lộ sự tồn tại của Trí Linh mất.
Một đạo bạch quang từ trên Phong Linh Thạch tỏa ra bao phủ lấy Doanh Thừa Phong và chiếc chùy vào bên trong.
Phong Huống kinh ngạc nhìn một màn này, trái tim già nua của lão giờ phút này dường như đập mạnh hơn so với trước kia.
Ở trên người Doanh Thừa Phong, lão thấy được một loại hy vọng.
Trương Minh Vân a Trương Minh Vân. Ta rốt cục cũng hiểu được ngươi vì sao lại nguyện ý đưa hắn tới chỗ ta.
Có được truyền thừa của ta sau đó đứng ở đỉnh cao Linh Sư bình thường rồi mới tiếp nhận tri thức Linh Đạo của ngươi sao? Ha ha.... Chẳng qua thiên phú như vậy thì ngay cả tri thức Linh Đạo của ngươi sợ rằng cũng không thể thỏa mãn khát khao của hắn.
Dường như, Phong Huống đã nhìn xuyên thấu qua tầng bạch quang trước mắt để thấy được tương lai.
Vầng ánh sáng này sẽ dần bay lên cao, chung quy sẽ có một ngày tỏa ra ánh sáng giống như mặt trời, làm cho cả thiên hạ đều biết tới hắn.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
155 chương
29 chương
134 chương