Tào Tặc
Chương 93
Hoàng thành Hứa Đô, quy mô thua xa hoàng thành Lạc Dương và Trường An. Diện thích nhỏ, hơn nữa cũng tương đối sơ sài. Tuy rằng mọi kết cấu đều giống như Lạc Dương nhưng nhìn qua thì rất nhỏ.
Hoàng hậu Hán đế đang thanh thản ngồi xem sách trong cung. Nàng hai mươi chín tuổi, xinh đẹp dịu dàng, đoan trang. Quần áo màu hồng che tấm thân tha thướt nhưng lại có và phần trang nghiêm phú quý. Mái tóc nàng đen nhánh tăng thêm sự thành thục trưởng thành. Trong cung rất yên tĩnh. Hoàng hậu đang đọc một quyển "Thi", ánh mắt say mê.
Nàng tên là Phục Thọ, là thế tôn (cháu) của đại tư đồ Đông Hán Phục Tôn, tên chữ là Quy Muội. Phụ thân của Phục Thọ chính là Bất Kỳ hầu, phụ quốc quân Phục Hoàn. Có điều, nàng sở dĩ có thể trở thành Hoàng Hậu cũng là nhờ mẫu thân của nàng, là trưởng công chúa Đại Hán Lưu Hoa. Lưu Hoa là con gái của Hoàn đế, em gái của Linh đế. Vì thế nói về va vế, Phục Thọ cùng Hán đế có vai vế ngang nhau. Bình Nguyên năm thứ nhất, sau khi Đổng Trác rời đô Trường An thì Hán đế tuyển tú. Phục Hoàn khi đó gửi nàng vào cung làm quý nhân, khi ấy nàng mười hai tuổi. Hưng Bình năm thứ hai thì nàng trở thành hoàng hậu.
Buông quyển Thi trong tay, Phục Thọ khe khẽ thở dài. Trong mắt người ngoài, nàng là hoàng hậu một nước, phong quang vô tận. Nhưng mà ai có thể hiểu rõ nỗi buồn khổ và ưu sầu trong lòng nàng chứ? Cả ngày chỉ đứng ở trong hoàng cung, nàng như chim trong lồng.
Hán đế có danh là Hán đế, nhưng không có một chút thực quyền. cũng không có gì khác biệt. Nếu mà có điều muốn nói ra, thì có lẽ là Tào Tháo so với Đổng Trác thì hơn được một chút lễ thần tử.Đối với Hán đế, Phục Thọ cũng không có nhiều yêu thương. Ngay từ đầu thì nàng cảm thấy đáng tiếc cho Hán đế, nhưng về sau thì…
Tư đồ Vương Doãn hiến liên hoàn kế truy sát Đổng Trác. Khi Lý Thôi và Quách Dĩ xuất binh đánh Trường An, Vương Doãn cuối cùng phải tự sát vong thân. (1) Lúc đó Hán đế biểu hiện qúa nhu nhược, hơn nữa còn lặng lẽ. Vì vậy Phục Thọ tỏ ra vô cùng bất mãn đối với Hán đế. Mặc kệ cho Vương Doãn có tranh quyền đoạt lợi hay vì mục đích khác, nhưng chí ít hắn là kẻ trung thần của Hán thất. Nhưng mà sau khi Vương Doãn chết, Hán đế lại trút tất cả lỗi lầm cho tư đồ. Biểu hiện này khiến cho Phục Thọ không thể không lạnh lùng. Cũng bắt đầu từ lúc đó, Phục Thọ bắt đầu có nhiều bất mãn đối với Hán đế Lưu Hiệp.
Chỉ tiếc nàng là hoàng hậu, hơn nữa chỉ là một nữ nhi. Từ khi sinh ra, nàng không thể nào làm chủ cuộc đời mình. Tất cả mọi thứ nàng đều phải nghe theo phụ thân an bài…
- Hoàng hậu, hoàng hậu
Có một cung nữ vội vàng chạy vào, vẻ mặt hoảng loạn. Phục Thọ nheo đôi mi thanh tú, nhẹ giọng nói:
- Bản cung đã từng nói, khi ta đang đọc sách thì đừng tới quấy rầy.
- Hoàng hậu, là quốc trượng cầu kiến.
Phúc Thọ nghe được, cười một tiếng.
- Vậy hãy mời người vào đi.
Nàng đúng là một người con gái hiếu thuận, không bao giờ cự tuyệt phụ thân.
Sau khi tới Hứa Đô, Phục Hoàn dường như thay đổi rất nhiều. Khi ở Trường An, Phục Hoàn phải thận trọng dè dặt, nhưng bây giờ hình như thoải mái hơn nhiều. Trượng phu tất nhiên là có dã tâm, phụ thân cũng là người như vậy. Phục Hoàn ở chính giữa, đôi khi thực sự cảm thấy mệt mỏi, rồi lại không biết phải thế nào mới thoát ra được.
Chỉ chốc lát sau, cũng nữ mời Phục Hoàn vào An Nhạc cung. Phục Hoàn hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo đường đường, không có nét già nua nào. Nhưng ngẫm lại nếu Phục Hoàn là một người xấu xí, đoán chừng Dương An công chúa cũng ghê tởm hắn. Hắn vào cung, hành lễ quân thần.
Phục Thọ nói:
- Phụ thân, có chuyện gì vậy?
- Hoàng hậu, xin người vì lão thần mà phân xử.
Phục Hoàn dứt lời thì khóc lớn.
- Phụ thân, cuối cùng là làm sao vậy?
Phục Hoàn nói:
- Hoàng hậu à, Phục Quân, Phục Quân bị người ta đánh.
- Hả?
Phục Thọ nghe được, quá sợ hãi.
Phục Hoàn có tổng cộng sáu người con, năm nam một nữ. Con trưởng Phục Đức, là người hầu cận của Hán đế trong cung. Sau loạn Đổng Trác thì hắn trốn cùng Hán đế đến Lạc Dương, sau bị Dương Phụng giết chết. Con thứ Phục Nhã, khi đánh nhau ở Tây Lương thì bảo vệ Hán đế, chết thảm trong cung Trường An, không tìm được thi thể. Con thứ ba của Phục Hoàn là Phục Thọ. Phục Quân là em trai kế của Phục Thọ. Tuy nhiên Phục Hoàn còn có hai người con nữa là Phục Tôn và Phục Lãng. Nhưng so sánh với hai người đó thì Phục Quân là người em được Phục Thọ rất thiên vị, Phục Tôn và Phục Lãng không thể nào sánh bằng.
Nguyên nhân rất đơn giản. Khi Phục Quân sinh ra thì Phục Thọ còn chưa xuất giá, có thể nói hai chị em từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Còn Phục Tôn và Phục Lãng sau khi sinh không bao lâu thì Phục Thọ liền giá đáo tiến cung, hầu như không hề có tiếp xúc kề cận gì.
Phục Thọ vội nói:
- A Quân vì sao lại bị người ta hại, bị thương thế nào?
- Chân hắn… bị gãy lìa.
Phục Hoàn dứt lời, nước mắt dàn giụa. Phục Thọ thấy trong lòng quặn đau, đứng lên lớn tiếng hỏi:
- Là kẻ nào gây nên?
- Điển Mãn cùng Hứa Nghi, còn có Tào Chân tham gia nữa.
- Hả?
Phục Thọ nheo mắt phượng, ngồi gục xuống
- Vậy là vì cớ gì lại xảy ra xung đột?
- Việc này… Điển Mãn cùng Hứa Nghi hoành hành ngang ngược ở Trường Nhai, đụng người qua đường bị thương. Phục Quân tiến ra ngăn cản nên bị bọn chúng đánh bị thương.
Phục Thọ ngắt lời Phục Hoàn, sau một hồi thở dài một tiếng:
- Phụ thân, ngươi cũng biết, nếu lừa gạt bổn cung thì là phạm thượng mà.
- Hả?
- A Quân tính tình như thế nào, không phải bổn cung biết rõ lắm sao. Nếu nói hắn hống hách, ta có thể tin tưởng. Nhưng nếu nói hắn dám làm việc nghĩa, bổn cung không thật khó mà tin được. Còn nữa, bên cạnh A Quân xưa nay có người bảo vệ, làm sao có thể đơn giản mà bị Điển Mãn và Hứa Nghi gây thương tích chứ?
Hiểu đệ cũng không ai bằng tỷ tỷ. Phục Thọ thương yêu Phục Quân không phải là không có, nhưng không có nghĩa là nàng không hiểu Phục Quân.
- Phụ thân, người hãy nói thật đi chứ, bằng không bổn cung sẽ không can thiệp vào việc này. Ngươi cũng biết, bệ hạ hôm nay có thể được an thân, toàn bộ dựa vào Tào Tư Không. Nếu như người muốn mượn việc gây sự thì sẽ gây ra tai họa. Đến lúc đó bổn cung cũng nói đúng như vậy thôi.
Phục Hoàn ngừng khóc. Hắn cũng biết con gái mình không phải là người dễ bị mắc lừa. Nàng là một người tài năng giữa đám phi tần trong cung, trở thành người đứng đầu hậu cung, tất nhiên phải có con mắt quan sát phi phàm.
Sau một hồi do dự, Phục Hoàn lên tiếng:
- Thực ra cũng không có gì. Chẳng qua là trên đường đi, Phục Quân đụng phải một bà già. Nhưng Điển Mãn Hứa Nghi thời gian qua có bất mãn với hoàng thất nên mượn cơ hội mà xuất thủ. Đáng trách nhất chính là sau đó Điển Vi cũng chạy tới, còn giết thêm ba gia tướng của ta. Quy Muội, ngươi hẳn là còn nhớ Phục Cầu chứ. Tổ tiên ba đời nhà hắn hết lòng dốc sức vì chúng ta. Khi bệ hạ dời khỏi Trường An, hắn cũng giúp không ít việc… cũng bị Điển Vi giết chết. Tuân Văn Nhược chưa hề xử lý hung thủ mà đã đem Phục Quân tống vào đại lao.
Phục Thọ trầm mặc. Nàng tin tưởng, sự tình tuyệt đối sẽ không giống như Phục Hoàn nói như vậy. Dù sao Phục Quân cũng chính là huynh đệ của nàng. Nàng cũng không đành lòng nhìn Phục Quân phải chịu tội.
- Phụ thân", Phục Thọ đột nhiên gọi một tiếng, đứng dậy đi đến nâng Phục Hoàn ngồi xuống, "Chuyện này, bổn cung đã biết… Bổn cung thầm nghĩ, thiên hạ hôm nay không phải như ý ta, Hứa Đô… cũng không phải là nơi chúng ta ổn định lâu dài. Bây giờ thời cuộc bất ổn, trong tay chúng ta không có chút binh quyền, chỉ có thể dựa vào Tào tư không chấn hưng thiên hạ, chấn chỉnh giang sơn Hán thất. Vì vậy chúng ta không nên gây chuyện.
- Vậy Phục Quân…
- Chuyện của Phục Quân, bổn cung sẽ đi hỏi. Tuân thị trung là một người chính trực, sẽ không làm chuyện bậy. Như vậy đi, bổn cung phái người đi nói thay cho ngươi, nhưng phụ thân không được sinh sự, được chứ?
- Việc này…
- Phụ thân, lẽ nào ngươi muốn phải bức bách cả Tuân thị trung?
Phục Thọ đột nhiên nghiêm nghị, thân thể mỏng manh yếu đuối nhưng lại có uy lực. Nàng có thể trông coi hậu cung thì có thể là người thế nào? Cho dù chỉ là một nữ nhân, nàng cũng là hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, uy phong không thể coi thường.
Phục Hoàn tuy rằng không cam lòng, cũng chỉ có thể cắn răng, nhẹ giọng nói:
- Thần, tuân chỉ.
Chuyện tình trong An Nhạc cung còn tiếp diễn.
****
Cùng lúc đó, tình hình bên Tuân Úc cũng không tốt lắm.
Tào Bằng Điển Mãn đánh người, đả thương hơn ba mươi gia nô, trong đó có sáu người bỏ mạng, mười bảy người tàn phế, những người còn lại nhiều ít đều có thương tích. Bốn năm mươi người vây đánh mấy thanh niên lại bị đánh thành ra bộ dạng này.
Chưa đến một ngày, sự tình đã truyền khắp Hứa đô. Ngoài cửa phủ thị trung có rất nhiều người lui tới, tất cả đều nhao nhao thăm dò nguyên do. Có người trực tiếp nói Tuân Úc phải trừng phạt nặng nề Tào Bằng đánh người. Có người thì lại khéo léo nhẹ nhàng nói Tuân Úc hãy đem thả Phục Quân ra. Không chỉ có Phục Quân, trước kia còn có tiền xa kỵ tướng quân, con trai của Đổng Thừa- bố của hoàng hậu Hán đế đời trước (Hán Hiến đế), là Đổng Việt- Việt Kỵ hiệu úy, bề tôi Hán thần, đều bị Tuân Úc giam vào đại lao. Tình trạng của Phục Quân rất thảm, bắp đùi bị con ngựa giẫm lên nghiền nát, căn bản không thể nào cứu chữa được.
Y thuật của Tiếu Khôn tuy rằng cao minh, nhưng giống như hắn nói, hắn chỉ chuyên trị bệnh phụ khoa, đối với ngoại thương thì không có cách nào.
Tuân Úc có chút đau đầu.
________________
Chú thích người dịch:
(1) Lý Thôi, Quách Dĩ là tướng của Ngưu Phụ- con rể Đổng Trác. Sau khi Đổng Trác bị Lã Bố giết, Ngưu Phụ bị thủ hạ mang đầu nộp cho Vương Doãn thì Lý Thôi, Quách Dĩ muốn xin quy hàng, tha tội theo Đổng Trác. Vương Doãn từ chối khiến chúng nổi giận tiến quân về Trường An. Lã Bố không thủ được thành phải bỏ chạy. Vương Doãn và Hiến đế chạy lên lầu trú, bị Lý Thôi vây.
Sự việc đã được hỏi rõ ràng. Đúng là Phục Quân đang phóng ngựa hoành hành thì đụng bị thương Trương thị vừa lúc đó ra khỏi y quán. Vương Mãi cùng Đặng Phạm thấy vậy thì không bằng lòng liền cản người của Phục Quân lại. Phục Quân cũng là kẻ ngang ngược, một hai không nói thì sai người động thủ. Vương Mãi đương nhiên không thể đưa tay chịu trói. Vì vậy sau đó hai bên bất hòa, ra tay đánh đập tàn nhẫn dẫn tới trận ẩu đả này.
Điển Mãn Tào Bằng lúc đó không ở đó, khi chạy tới thì tình hình đã không thể cứu vãn được. Lại nói tiếp, bọn người Tào Bằng không có gì sai, thậm chí người không bị tổn thất gì. Nhưng những tên trẻ tuổi này cũng thực là độc ác, lại có thể thoáng cái đánh bị thương hơn ba mươi người. Đổi lại càng đáng trách hơn chính là Tào Bằng đánh tám người đến tàn tật, tay chân đều bị cụt rơi vãi khắp Trường Nhai khiến rất nhiều người bị kinh sợ. Tên tiểu tử này rõ ràng đúng là một tên côn đồ.
Tình huống hiện tại, Tào Chân giúp người cũng bị cuốn vào trong đó. Mà Tào Chân không chỉ là con của Tào Tháo, hơn nữa từ bé đã theo Tào Tháo chinh chiến, bây giờ trong quân đã là phó tướng cho Từ Hoảng. Bây giờ Từ Hoảng đã phái người yêu cầu Tuân Úc phải thả Tào Chân, Chu Tán cùng Tào Tuân ba người, nếu không sẽ trở mặt.
Tuân Úc đương nhiên không e ngại Từ Hoàng giở mặt. Nhưng…
Bọn người kia thật đúng là thích sinh sự à.
- Lão gia, người trong cung phái đến đang cầu kiến ngoài cửa, nói là có chuyện quan trọng muốn thảo luận.
Người trong cung phái đến à? Tuân Úc nghe được thì trong đầu suy nghĩ. Ngay khi giam giữ Phục Quân thì hắn cũng đã dự tính tới kết quả này rồi. Chỉ là không ngờ trong cung lại phản ứng nhanh như vậy. Bây giờ mới có nửa ngày mà đã đến đây, khiến Tuân Úc cảm thấy nhức đầu…
- Là ai?
- Trung thường thị Lãnh Phi.
Tuân Úc lập tức đứng lên, mở to hai mắt nhìn.
- Lãnh Phi tự mình tới?
- Đúng vậy.
- Cho mời
Tuân Úc thở dài. Cái gì muốn tới thì cuối cùng cũng tới. Hắn lấy hai tay xoa nhẹ khuôn mặt rồi bảo bọn hạ nhân đun một bát đỗ xanh uống lấy hai bát, để ổn định tinh thần.
Lãnh Phi cũng là bạn tốt của Tuân Úc. Ngoài việc làm giáo tập ở Dĩnh Xuyên thư việc thì cũng chính là lão sư của Tuân Úc. Sau khi phụ thân Lãnh Phi qua đời, Lãnh Phi lưu lạc đến Lạc Dương. Không biết như thế nào, về sau Lãnh Phi thành người trong cung của Trần Lưu Vương, đến nay là Hán đế Lưu Hiệp. Sau khi Lưu Hiệp đăng cơ thì Lãnh Phi như thuyền được nước lên. Hắn theo Lưu Hiệu từ Lạc Dương đến Trường An, rồi từ Trường An đến Hứa Đô, chưa bao giờ rời. Ngoài danh nghĩa bạn thân đến thăm, ngoài ra nguyên nhân tại sao thì Tuân Úc cũng biết rõ.
Hắn cùng Lãnh Phi nhiều năm không gặp, vẫn luôn thấp thỏm lo lắng trong lòng. Nhưng bây giờ Tuân Úc thật không muốn gặp Lãnh Phi…
Lãnh Phi theo người hầu, đi vào phòng khách. Hắn cùng Tuân Úc xấp xỉ ba mươi bốn mươi, cao hơn một cái đầu nhưng có phần béo hơn nên có vẻ khỏe mạnh. Khuôn mặt trắng nhẵn nhụi không râu. Lông mày dày, mắt to, mũi cao, tuấn tú lịch sự.
Tuân Úc đến bây giờ vẫn không suy nghĩ đến chuyện vì sao Lãnh Phi lại trở thành người trong cung. Nhưng mà cũng không có gì đáng kể. Chủ yếu là khi nhìn hắn thì thấy có lý do gì đó từ chối.
- Tuyết tử huynh, lâu rồi không gặp.
Lãnh Phi chắp tay hướng về phía Tuân Úc hành lễ:
- Văn Nhược, ngươi nhìn qua cũng có vẻ tốt hả…
Hai người khách sáo một lúc thì Tuân Úc cảm thấy không giống Lãnh Phi khi trước. Hắn nghĩ trong lòng là biết rõ nguyên nhân vì sau Lãnh Phi đến nhưng lại làm như không biết.
Lãnh Phi cười nói:
- Văn Nhược, ngươi thông minh cũng biết mục đích ta đến đây, chắc ngươi cũng hiểu được.
Tuân Úc gật đầu, không nói gì.
- Hứa Đô là nơi của thiên tử, xảy ra chuyện như vậy, ngay cả bệ hạ cũng bị kinh hãi. Bệ hạ cũng nói là tin tưởng thị trung đại nhân có thể xử trí theo lẽ công bằng, đúng hay không?
- Tất nhiên.
- Bây giờ Tào công chinh phạt bên ngoài, Hứa Xương thực sự không thể xảy ra hỗn loạn. Ý của bệ hạ muốn tốt nhất là có thể mau chóng xử lý tránh khỏi việc dân loạn. Nói vậy chắc Văn Nhược có thể phân biệt thị phi.
Trong lời nói ra có giấu ý sâu sắc. Tuân Úc là một người thông minh, sao có thể nghe không hiểu hàm ý sâu xa của Lãnh Phi? Hắn lẳng lặng liếc mắt nhìn Lãnh Phi. Không biết vì sao bạn thân ngày trước bây giờ ngồi trước mặt hắn mà hắn cảm thấy vô cùng xa lạ.
Từ trước tới giờ, Lãnh Phi cũng là một kẻ ghét kẻ ác, đối với cái loại con cháu quyền thần thì hận thấu xương. Vậy mà nói…
- Đã hiểu rõ rồi chứ.
Tuân Úc khẽ cắn môi, hạ quyết tâm:
- Con trai của phục quốc tướng quân Phục Hoàn là Phục Quân gây sự, phóng ngựa đụng thương người khác, sau đó lại có ý hành hung, muốn đánh người. Điển Mãn Hứa Nghi lo chuyện bất công thiên hạ nên cũng bị dính dáng trong đó…
Ánh mắt Lãnh Phi đột nhiên lạnh lẽo. Tuân Úc nhìn Lãnh Phi mà nói:
- Tuyết Tử huynh, Tuân Úc thẳng thắn vô tư, trời đất chứng giám. Ngươi không nên dùng ánh mắt đó nhìn ta. Sai là sai. Đúng là đúng. Phải trái trắng đen, công bằng đạo lý người ta hiểu được. Nếu như bệ hạ nói Tuân Úc tuyên án không đúng thì ngươi cũng có thể đợi Tào công trở về mời hắn phán xử. Nhưng nếu để ta cân nhắc thì chính là phải trừng phạt Phục Quân. Chiếu theo Hán luật, gây sự hành hung thì sẽ bị hai mươi trượng.
Lãnh Phi vô thức nắm chặt tay, nhìn chăm chăm Tuân Úc.
- Văn Nhược, thật là như vậy sao?
- Tuyệt đối không sai.
Hồi lâu thì Lãnh Phi thở dài một tiếng.
- Văn Nhược, ngươi vẫn còn quật cường như vậy.
- Tuân Úc vẫn chính là Tuân Úc, nhưng Lãnh Phi không phải là Lãnh Phi của Dĩnh Xuyên thư viện nữa.
Tuân Úc đứng dậy, nhìn thẳng Lãnh Phi nói:
- Nếu ta là Tuyết Tử huynh ngày xưa, hôm nay ngồi ở chỗ này tuyệt đối sẽ không nói ra những lời ban nãy.
- Ngươi…
Hai gò má Lãnh Phi co giật, trừng mắt nhìn Tuân Úc. Đột nhiên hắn nở nụ cười:
- Lãnh Tuyết đương nhiên không phải là Lãnh Tuyết trước kia, nhưng Lãnh Phi lại thật cao hứng. Tuân Văn Nhược vẫn còn là Tuân Văn Nhược năm xưa.
Hắn hướng về phía Tuân Úc chắp tay thi lễ.
- Kỳ thực Lãnh Tuyết Tử hôm nay chỉ là phụng thánh mệnh. Nếu như Văn Nhược đã nóng lòng muốn tuyên phạt đám thanh niên kia… Chịu một chút khổ ải cũng là việc tốt. Chỉ là Phục Quân… Ngươi cũng biết, hắn là em trai của hoàng hậu. Hoàng hậu đối với hắn xưa nay hết mực thương yêu, nghe được việc Phục Quân bị thương thì đau lòng không gì sánh được. Trên người hắn có thương tích, điều kiện trong đại lao lại kém. Không biết có thể xin Văn Nhược ngươi một lần, để hắn ra ngoài trị thương trước. Còn như hắn phạm tội gì, đợi vết thương của hắn chuyển biến tốt thì sẽ xử phạt.
Tuân Úc rơi vào im lặng. Trong lòng, hắn trung thành với Hán thất, trung thành với Hán đế. Nhưng đồng thời hắn cũng rõ, có thể phục hưng Hán thất thì không thể mất lòng Tào Tháo.
Hắn muốn đứng vững bên quân Tào thì phải có được sự coi trọng của Tào Tháo, tất cả đều dựa vào hai chữ "Trung gian". Phải giải quyết công bằng, không thiến vị. Nếu như phóng thích Phục Quân thì bọn người Điển Mãn nên xử lý như thế nào? Biết rõ chuyện này là do Phục Quân dựng lên, nhưng Tuân Úc không thể không lo lắng thể diện nhà Hán, còn có suy nghĩ của những Hán thần khác nữa. Nếu chính bọn họ thì sẽ giải quyết thế nào?
Vương tử phạm pháp thì cũng đồng tội như thứ dân Những lời này có trong "Sử ký- Thương Quân liệt truyện." Nhưng cuối cùng thì Thương Quân có kết cục thế nào? Tuân Úc đọc sách thánh hiền, nên biết rất rõ.
Nói thì dễ nhưng làm mới khó. Những đạo lý đối nhân xử thế khiến cho Tuân Úc đau đầu vô cùng… Nếu như thả Phục Quân thì các Hán thần sẽ không nói gì, thể diện nhà Hán được giữ. Vậy bọn Điển Vi thì sẽ xử lý thế nào? Tuân Úc hiểu rất rõ Điển Vi, chọc giận hắn cũng phải là dễ dàng gì. Hắn cũng sẽ không chịu nghe Tuân Úc giải thích rõ ràng nguyên nhân, cũng không thèm lo lắng thể diện. Đến lúc đó thì sự việc sẽ càng phiền toái.
Không được, không thể nào thả Phục Quân…
Tuân Úc đã bình tĩnh, có được chủ kiến, trầm giọng nói:
- Xin mời trung thường đại nhân về hồi bẩm bệ hạ, nói Tuân Úc vô năng, khó mà dứt điểm việc này, có lẽ nên mời Tào công trở lại sẽ xét xử sau. Về phần Phục Quân… Xin thứ cho TUân Úc không thể thiên vị. Nếu như hoàng hậu lo lắng không yên về vết thương của Phục Quân, Tuân Úc có thể an bài người đặc biệt trông nom, thậm chí có thể mời thái y trong cung vào trong ngục chữa trị cho Phục Quân. Trong trường hợp đó, một ngày mà án chưa xử thì ngày đó Phục Quân chưa được thả.
Vẻ mặt Lãnh Phi tức khắc trở nên vô cùng khó coi. Hắn lạnh lùng nhìn Tuân Úc, sau một lúc lâu thì chắp tay:
- Nếu Văn Nhược đã quyết định như vậy, thì Lãnh Phi mạo muội xin cáo từ.
- Không tiễn.
Tuân Úc phất tay áo, xoay người sang chỗ khác. Ngày xưa là bạn tốt, bây giờ lại bất đồng chính kiến, trở thành người dưng.
Tuân Úc nhìn lại tấm bảng danh đường "Cửu Đức", tai nghe tiếng bước chân dần xa của Lãnh Phi, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi buồn vô tận. Tuyết tử huynh, nếu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, ngươi đứng ở vị trí của ta ngày hôm nay, chỉ sợ cũng phải đưa ra sự lựa chọn giống như ta mà thôi. Khóe mắt bất giấc ướt mi, khóe miệng mỉm cười, có phần đau thương.
Cửu Đức…
Còn nhớ hai chữ đó cũng là ngươi đã tặng ta làm kỷ niệm trước khi chia tay? Hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống…
Truyện khác cùng thể loại
158 chương
425 chương
41 chương
49 chương
10 chương
135 chương
15 chương