Tào Tặc
Chương 683
Một trận mưa to cũng không làm Hứa Đô mát mẻ được thêm.
Ngược lại khi ánh mặt trời lại ló ra, toàn bộ Hứa Đô lại trở nên oi bức ẩm thấp khiến người ta vô cùng khó chịu. Sau cơn mưa không gió càng ngột ngạt hơn, tận đến khi trời tối muộn mới có một cơn gió nhẹ...
Biện phu nhân đi vào hoa đình dựa vào lan can ngắm nhìn.
Dưới đình, hoa sen nở rộ, con cá bơi lội dưới lá sen, thỉnh thoảng có hai chú ếch từ trong hồ nước nhảy lên trên lá sen, kêu ộp ộp.
Biện phu nhân thở dài, chậm rãi ngồi xuống.
Nàng đã qua bốn mươi tuổi nhưng vẫn chưa hề già đi, vẫn thùy mị nết na như trước. Sống ở Hứa Đô hai năm khiến giữa chân mày của nàng càng tăng thêm vẻ quyến rũ. Thời tiết oi bức, nàng chỉ mặc một chiếc váy lụa mỏng như cánh ve, bên trong là áo yếm màu nguyệt che lấy rãnh ngực đằng trước nửa ẩn nửa hiện càng tăng thêm vẻ hấp dẫn. Bốn mươi tuổi nhưng dáng người vẫn đẹp, trên mặt cũng không hề có nếp nhăn, trong mắt nhiều người, Biện phu nhân quản lý hậu trạch phủ thừa tướng rất uy phong, nhưng trên thực tế, nàng lại cảm thấy vô cùng mỏi mệt...
Đứa con cả Tào Phi bỏ mình khiến Biện phu nhân đau khổ nỗi đau mất con.
Mà nay con thứ Tào Chương và con thứ ba Tào Thực lại không hòa hợp, đặc biệt Tào Chương luôn có lòng thù địch với Tào Thực.
Nguyên nhân vì sao?
Vẫn là câu chuyện hoang đường xưa năm đó của Tào Thực.
Tào Chương thẳng tính, ghen ghét cái ác. Kính trọng Tào Bằng, khinh nhờn Tào Thực. Hai năm này vì Tào Chương trú lại Bắc cương nên Tào Thực mới dám trở về.Nếu không như thế thậm chí Tào Thực còn không dám bước vào gia môn nửa bước.
Càng khiến Biện phu nhân đau đầu chính là xuất thân của nàng.
Xuất thân từ một kỹ nữ, dù gì cũng có chút khó nghe, cho nên cho dù Tào Tháo có nâng đỡ để nàng yên ổn ở vị trí phu nhân nhưng trước sau nàng vẫn vô cùng cẩn trọng. Đinh phu nhân đã không quay về nữa, những không có nghĩa là địa vị của Biện phu nhân được củng cố. Phía bên Hoàn phu nhân lại như hổ rình mồi, cũng có vô số phu nhân thèm muốn địa vị hiện nay của nàng. Cũng bởi vậy mà mỗi khi Biện phu nhân làm chuyện gì cũng vô cùng cẩn trọng.
- Phu nhân, Vương Chiêu Nghi đến.
- Cho mời.
Biện phu nhân hồi phục là tinh thần, vội đứng lên xuống hoa đình nghênh đón.
Thân phận Chiêu Nghi này là dưới phu nhân, tính chất cũng giống như tiểu thiếp.
Vương Chiêu Nghi là mẹ của Tào Can, đồng thời cũng là mẹ của Tào Tiết.
Biện phu nhân nghênh đón, Vương Chiêu Nghi vội vàng thi lễ, sau lưng nàng là một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, cũng hành lễ theo, miệng gọi phu nhân, thái độ vô cùng cung kính.
- Lễ tiết làm gì?
Biện phu nhân khẽ mỉm cười cầm tay Vương Chiêu Nghi đi đến trong hoa đình.
- Có chút ít dưa và trái cây Tây vực mấy ngày trước được đưa từ tây bắc tới.
Muội muội tới đúng lúc, ta vừa mới sai người mang rửa sạch bằng nước giếng, có thể dùng ăn được rồi.
Địa vị của Vương Chiêu Nghi ở phủ thừa tướng không cao, cho nên tiền tiêu hàng tháng bao gồm các loại vật phẩm đều khan hiếm.
Giống như số lượng dưa và trái cây được đưa tới từ Tây Vực không nhiều lắm.
Vương Chiêu Nghi căn bản chưa từng được thưởng thức.
Vương Chiêu Nghi nói:
- Tỷ tỷ khách khí, đã sớm nghe nói dưa và trái cây Tây Vực hương vị thơm ngon, hôm nay tiểu muội đúng là có lộc ăn. Tiết, con cũng cùng ngồi xuống nói chuyện.
Tào Tiết nho nhã lễ độ tiến lên đáp vâng rồi mới ngồi sang bên.
- Tây Vực cách Hứa Đô xa xôi.
Thường thường dưa và trái cây không được xuất quan thì sẽ hỏng, cho nên số lượng không nhiều lắm. Tuy nhiên ta nghe nói Tào Tuyển Thạch ở Lương Châu đã bắt đầu tiến hành trồng ở Tây Bắc, không đến sang năm là có thể đủ dưa và trái cây để dùng rồi.
Biện phu nhân cười nói, đột nhiên lại chuyển chủ đề:
- Đúng rồi, ta đã phái người hẹn tướng quân đến rồi.
Chuyện mà muội nói, ta càng nghĩ cũng chỉ thấy chỉ có tướng quân ra mặt mới có thể khiến thừa tướng hồi tâm chuyển ý. Tuy nhiên, gần đây tâm trạng tướng quân có chút phức tạp, tinh thần chưa hẳn đã tốt, lúc nói chuyện phải cẩn thận một chút. Muội biết đó, trong triều đình người mà thừa tướng yên tâm nhất chính là Hậu tướng quân.
- Tiểu muội hiểu...Nếu không có tỷ tỷ, sợ là tiểu muội khó mà gặp được Hậu tướng quân.
- Đó có phải là Tào Diêm Vương hôm nay tại Bạch Lô Loan đã giết hơn hai ngàn người không?
Tào Tiết đột nhiên mở miệng, trong lời nói bộc lộ sự tò mò.
Có câu: chuyện tốt không ra khỏi cửa, việc ác truyền xa ngàn dặm. Cái tên Tào Diêm Vương mới có từ buổi trưa mà sau giờ ngọ cả thành đều biết.
Vương Chiêu Nghi cười gượng, vội nói:
- Tiết, con không được vô lễ.
- Là bọn hạ nhân nói...
Tào Tiết ấm ức.
- Tiết, mặc kệ ai nói gì, con thì không thể nói việc này.
A Phúc này ta cũng không hiểu lắm, nhưng hắn cũng không phải là người ác, mà nay hết thảy những điều hắn làm đều giải ưu sầu cho Thừa tướng. Còn nữa, a Phúc là biểu huynh của con, dù thấy như thế nhưng ngàn vạn lần không thể thất lễ.
- Tiết đã hiểu.
Đang lúc nói chuyện, chợt nghe gia thần bẩm báo:
- Hậu Tướng quân Tân Võ Đình Hầu Tào Bằng đến phủ cầu kiến phu nhân.
- Mời!
Biện phu nhân đứng lên nói.
- Nhắc đến a Phúc thì a Phúc đến, muội muội, chúng ta đi nghênh đón đi.
A Phúc là Cửu Khanh, trọng thần của triều đình, công lao hiển hách, thanh danh truyền xa. Nay thừa tướng không ở đây nhưng chúng ta cũng không thể thiếu cấp bậc lễ nghĩa.
Vương Chiêu Nghi nghe vậy lập tức không dám chậm trễ.
Nàng vội nói:
- Tiểu muội cũng có ý này.
Ngay từ đầu Vương Chiêu Nghi đến cầu Biện phu nhân, cũng không nghĩ Biện phu nhân vừa mở lời là Tào Bằng ra mặt ngay. Vốn Vương Chiêu Nghi cũng không tin, bởi vì nàng thấy Tào Bằng quá lợi hại, tuy là con cháu đời thứ hai nhưng sao có thể thay đổi chủ ý của Tào Tháo được? Nhưng sau khi nghe ngóng tỉ mỉ, Vương Chiêu Nghi mới biết được những công tích của Tào Bằng.
Nếu nói việc Tào Tháo nhất thống được phương bắc, thì trong đó ít nhất có một phần ba là công lao của Tào Bằng.
Đầu tiên, Tào Bằng ở Diên Tân từng có công cứu giá, còn giành được mỹ danh cho Tào Tháo. Tiếp theo, hắn đánh hạ Tây Bắc, lúc chinh phạt Hà Bắc khiến Tào Tháo ở nhà không chút lo lắng. Thứ ba, Tào Bằng và tỷ phu của hắn một tay khai sáng Lưỡng Hoài đất đai phì nhiêu. Có thể nói bắt đầu từ trận chiến Hạ Bì, Tào Tháo đã không cần phải lo lắng về vấn đề lương thực, cho dù là tình huống nguy cấp tại trận chiến Quan Độ, Tào Tháo cũng không hề lo lắng về vấn đề lương thảo.
Sở dĩ có cục diện này toàn bộ dựa vào đất đai phì nhiêu ở Lưỡng Hoài.
Càng không cần nói khi nam hạ Kinh Châu, chính là công đầu của Tào Bằng.
Trong chiến tích huy hoàng của Tào Tháo không chỗ nào không có bóng dáng của Tào Bằng.
Tuy là Tào nhị đại nhưng lại có địa vị hết sức quan trọng. Tào Bằng thậm chí còn uống rượu ngang hàng với thế hệ tướng lãnh đầu tiên Tào thị. Giống như đám người Tào Nhân, Tào Hồng, Tào Thuần đều đã coi Tào Bằng ngang hàng,không hề có chút nào khinh thường.
Một nhân vật như vậy cũng không phải một Tào nhị đại bình thường.
Đặc biệt hôm nay Tào Bằng ở Bạch Lô Loan chém đầu hơn hai ngàn người, Vương Chiêu Nghi cũng nghe nói qua.
Một người công lao trác tuyệt như vậy đồng thời lại kẻ giết người như ma nên Vương Chiêu Nghi cũng không dám đánh giá khinh nhờn. Cho nên khi Biện phu nhân vừa nói, Vương Chiêu Nghi lập tức đồng ý, cùng Biện phu nhân đi ra ngoài.
Tào Tiết tò mò, Tào Bằng này là người có lai lịch như nào sao tất cả mọi người đều kính sợ hắn.
Có lẽ thời gian này áp lức quá lớn nên Tào Bằng gầy đi rất nhiều.
Khi hắn xuất hiện trước mặt Biện phu nhân khiến cho Biện phu nhân cũng phải thầm khen ngợi: ‘Thật là một mỹ nam tử!”
Trước kia, Tào Bằng oai hùng.
Thân hình tráng kiện cho nên khiến người khác chỉ cảm thấy khí chất thô chắc vững chãi, chưa khiến người khác cảm thấy tuấn tú và thanh tú.
Nhưng khi gầy đi con người như thay đổi khí chất.
Nói như thế nào nhỉ?
Trong oai hùng lại có phong độ của người trí thức, nhìn càng tăng thêm vẻ tuấn lãng.
- Hữu Học, gần đây khỏe không?
Đương nhiên Biện phu nhân biết thời gian này Tào Bằng chịu nhiều áp lực rất lớn, ngày nào nàng cũng để ý nhật báo tại Hứa Đô thường có bài viết mắng chửi Tào Bằng, ngôn ngữ vô cùng kịch liệt, ngòi bút tàn nhẫn, ngay cả Biện phu nhân cũng cảm thấy thật quá đáng...Nàng là người ngoài mà cũng hiểu được Tào Bằng đứng nơi đầu sóng ngọn gió sẽ có cảm thụ như nào.
Tào Bằng cười:
- Chỉ là việc nhỏ, có gì mà không đảm đương nổi. Phu nhân quá lo lắng rồi.
- Hữu Học, cứ coi đây là nhà, đừng câu nệ.
Ngươi là tộc cháu của Thừa tướng, gọi ta một tiếng “thím” là được. Đừng gọi là phu nhân làm gì. Đúng rồi, trước đó phụ thân ngươi có gửi một ít quả nho đến, Hữu Học tới đúng lúc quá.
Vừa nói chuyện, Biện phu nhân vừa đến gần cầm tay Tào Bằng.
Với thân phận của nàng làm vậy cũng không quá phận. Mà Tào Bằng lại là cháu trai được Tào Tháo sủng ái nhất, nàng là thím của Tào Bằng, thím cầm tay cháu càng biểu hiện tình thương mến. Nếu là trước kia, Tào Bằng cũng không có cảm xúc gì, nhưng hiện tại hắn đột nhiên lại nảy sinh sự khó chịu.
Tuổi của Biện phu nhân cũng hơn Thái Văn Cơ một chút mà thôi.
Tuy xuất thân ca kỹ nhưng dung mạo cực kỳ xinh đẹp, bốn mươi tuổi nhưng vẫn thùy mị thướt tha, kiều diễm động lòng người giống như quả táo chín. Chiếc váy lụa mỏng manh lay động theo di chuyển theo bước đi của nàng khiến thân hình thướt tha mềm mại. Bộ ngực đầy đặn nhìn không hề giống như bộ ngực của một phu nhân bốn mươi tuổi. Cơ thể tỏa ra mùi hương thơm tự nhiên như xạ hương khiến tâm trạng người ta nảy sinh nhiều ý nghĩ xa vời...
Vừa mới thân mật như cá gặp nước với Thái Diễm.
Đối với người đẹp trưởng thành không biết sẽ có tư vị gì, tìm Tào Bằng bất chợt đập loạn xạ, hồi hộp khó hiểu.
- A Phúc, có phải trong người không khỏe phải không?
Biện phu nhân cảm nhận được sự khác thường của Tào Bằng, dịu dàng hỏi.
Còn Tào Bằng lại liên tục lắc đầu nói:
- Không có gì, chỉ là buổi trưa hành hình nên cảm thấy có chút mệt mỏi.
- Cũng đúng, viêc này khiến ngươi khó xử rồi.
Ngồi xuống hoa đình, Biện phu nhân bảo Tào Bằng ngồi cạnh nàng.
- Vị này là Vương Chiêu Nghi, hôm nay mời A Phúc đến là có một việc muốn nhờ ngươi giúp.
- Ồ?
Trở lại chuyện chính, Tào Bằng lập tức bình ổn tâm trạng.
Vừa đúng lúc hai mỹ tỳ bưng hai khay đựng quả nho đã rửa sạch đưa đến hoa đình. Quả nho rõ ràng đã được rửa bằng nước giếng lạnh, trên vỏ còn đọng hơi sương. Tào Bằng cầm một chùm nhón hai quả khẽ bóp hạt ra rồi cho vào miệng nhai, cảm giác mát lạnh thấm vào phế phủ.
Biện phu nhân xua tay, ra hiệu mỹ tỳ đi xuống.
- Muội muội, có chuyện gì thì nói ra đi.
Đối diện với người đàn ông tuấn tú phong độ trí thức nhưng lại là Tào Diêm Vương giết người như ma, Vương Chiêu Nghi cảm nhận được một áp lực nặng nề trước nay chưa bao giờ có. Trên miệng Tào Bằng lại luôn nở nụ cười ôn hòa, tuy ngồi đó nhưng quanh người lại tỏa ra một sự uy nghiêm khó hiểu, hoặc là nói, đó là sát khí...
Vương Chiêu Nghi hít sâu một hơi, hạ giọng nói:
- Hậu tướng quân....
- Ôi, thím khách khí làm gì?
Vừa rồi thím Biện cũng đã nói đây là hậu trạch, là người trong nhà, hãy gọi ta là Hữu Học.
Cái tên a Phúc này cũng không phải là người bình thường nào cũng có thể gọi.
Mặc dù Vương Chiêu Nghi là bề trên của Tào Bằng, nhưng cũng không có tư cách xưng hô. Tuy nhiên Tào Bằng nói vậy cũng khiến Vương Chiêu Nghi yên lòng.
Nàng khẽ nói:
- Vậy thiếp thân cả gan...
Vương Chiêu Nghi nói:
- Hiện nay bệ hạ thiếu vương hậu, thừa tướng từng gửi thư có ý đưa Tiết nhi tiến cung, làm tân Hậu cho bệ hạ.
Ta cũng biết đây là vinh hạnh nhà ta.
Nhưng...bệ hạ cao quý, còn Tiết nhi...hai người cách nhau quá xa, kém quá xa, sợ là không hợp. Chỉ là thừa tướng đã lên tiếng, thiếp thân cũng không dám không nghe theo cho nên mới nhờ Hữu Học giúp khuyên bảo thừa tướng thay đổi chủ ý.
Vương Chiêu Nghi nói ấp a ấp úng.
Có lẽ bình thường được gả cho hoàng đế lên làm hoàng hầu tuyệt đối là một chuyện rạng rỡ tổ tông.
Nhưng hiện tại Vương Chiêu Nghi cũng hiểu rõ, để con gái gả cho Hán Đế rủi ro chẳng khác gì gà với phượng hoàng. Nói thẳng ra là Tào Tháo đã có thủ đoạn nắm Hoàng Thành trong tay, dựa theo xu thế hiện nay của Tào Tháo, ai dám cam đoan Hán Đế vẫn là Hán Đế? Nếu như thế, cuối cùng bất hạnh nhất chính là nữ nhi.
Ta sao có thể bằng quên chuyện này nhỉ?
Trên lịch sử, Tào Tháo có ba con gái đều gả cho Hán Hiến Đế.
Sau khi Tào Phi soán vị, giống như Tào Tiết này trước sau không chịu giao Ngọc tỷ cho Tào Phi, khiến Tào Phi vô cùng khó xử, vài lần thương lượng khuyên nhủ nhưng không được, tận đến một lần Tào Tiết biết sự việc đã không thể thay đổi được, liền ném Ngọc tỷ xuống đất, giao cho Tào Phi, tuy nhiên từ đó về sau nàng không bao giờ đặt chân lên đất Tào Ngụy nửa bước, mà nàng ở một tòa lầu khác. Kể cả khi Tào Phi mất nàng cũng không hề bước ra nửa bước.
Tào Bằng cảm thấy chưa hẳn Tào Tiết thật sự có cảm tình với Hán Đế.
Thử nghĩ, tỷ muội nàng bị Tào Tháo ép gả cho Hán Đế, mà Tào Tháo và Hán Đế lại là kẻ thù sinh tử, sao có thể đối xử tử tế với tỷ muội nàng.
Sở dĩ làm như vậy cũng là bởi vì chịu ảnh hưởng của thuyết “Nữ giới” kia.
Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó...đã vào cửa cung thì cả đời là người của Hán thất. Hoặc là, trong đó còn có một tia oán hận Tào Tháo, cuối cùng Tào Tiết đã trở thành liệt nữ được lưu danh sử sách.
Nhưng chuyện này có quan hệ gì với ta chứ?
Tào Bằng biết vậy nên đau đầu nhìn sang Biện phu nhân.
Đây là chuyện nhà của Tào Tháo mà,ngươi bảo ta nên mở miệng khuyên bảo thế nào đây?
Biện phu nhân như biết Tào Bằng khó xử, nhưng Vương Chiêu Nghi đã cầu tới nàng rồi, nàng cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Văn võ trong triều chỉ có vài người mới có thể ảnh hưởng đến Tào Tháo.
Nhưng người nàng có thể tìm dường như chỉ có một Tào Bằng.
- Hữu Học, nếu khó xử thì thôi đi.
Biện phu nhân lấy lui làm tiến khiến Tào Bằng thầm kêu khổ.
Hừ, ngay cả đường lui cũng bị đổ rồi còn gì...Đây không phải làm khó, mà là vô cùng khó xử! Hắn xoay người nhìn Tào Tiết.
Đã thấy cô bé đang tò mò nhìn mình.
Giống như là không hiểu lúc này mọi người đang thảo luận liên quan đến vận mệnh tương lại của nàng.
Nói ra, cô gái này cũng thật đáng thương! Tào Bằng cũng vô cùng thông cảm cho nàng.
Nhưng vấn đề ở chỗ, đây không phải là chuyện thông cảm hay đồng tình, loại việc này nếu cuốn vào rất dễ bị phiền toái.
Vương Chiêu Nghi dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Tào Bằng.
Còn trong mắt Biện phu nhân cũng mang chút kỳ vọng...
- Thím, như vậy không tốt đâu.
- Không tốt như nào?
- Ta là người ngoài...
- A Phúc, ngươi có phải họ Tào không?
- Phải!
- Vậy ngươi có phải là tộc nhân họ Tào không?
- Ừm...phải!
- Nếu đã vậy thì có gì mà không thể?
Vì tương lai của Tiết nhi, thím thật lòng khẩn cầu ngươi ra tay trợ giúp. Dù sao lời của ngươi thừa tướng sẽ nghe.
Hừ, nói đến đây rồi ta đây sao chối được.
Tào Bằng có chút khó xử gãi gãi đầu, cười khổ nói:
- Thím, việc này để ta suy nghĩ ta được không?
- Ừ!
Tào Bằng nói vậy chẳng khác nào đã đồng ý.
Biện phu nhân cũng không quá ép buộc gấp, nhất là chuyện này lại không quan hệ đến nàng, thứ hai, đúng là chuyện này gây khó xử cho Tào Bằng. Cho nên Biện phu nhân dùng ánh mắt ngăn hành động khẩn cầu của Vương Chiêu Nghi lại. Đồng thời chuyển đề tài, đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, nghe nói Thương Thư vẫn gửi quyển Tống Hành cho A Phúc, có đúng không?
Tào Bằng ngẩn ra:
- Đầu năm ngoái thì có.
Tuy nhiên từ lúc chiến sự Nam Dương nổi lên rồi dần dần thưa dần...Năm ngoái sau khi ta rời khỏi Nam Dương thì không nhận được quyển Tống Hành của Thương Thư nữa. Thương Thư thiên tư thông minh, lại có danh sư truyền dạy, thật sự không cần ta chỉ điểm nữa.
Biện phu nhân nhón một quả nho hé miệng nhỏ nhắn ra cho quả nho vào miệng.
Động tác kia cực kỳ quyến rũ, vô cùng hấp dẫn!
Yết hầu Tào Bằng khô nóng, vì thế lập tức cầm chén rượu trên án uống một ngụm.
- Vậy quyển Tống Hành kia của Tử Văn còn ở chỗ a Phúc không?
- Cuốn Tống Hành đó không còn, tuy nhiên vẫn có tin tức đi lại thường kỳ.
Hiện nay Tử Văn ở Liêu Tây cũng rất tốt, mấy lần giao chiến với Tiên Ti, chiến công hiển hách, không hề tầm thường.
- Vậy thì vẫn còn phải mong sau này A Phúc chỉ bảo Tử Văn nhiều hơn.
- Bằng không dám.
- Không dám gì chứ? Ngươi vốn là người có năng lực.
Biện phu nhân khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng lóng lánh như hồ thu gợn sóng, làm tim Tào Bằng nảy lên.
Nói chuyện với nhau một lúc, Tào Bằng đứng dậy cáo từ.
Biện phu nhân tiễn hắn ra khỏi hoa đình, nhìn theo bóng hắn xa dần.
- Tỷ tỷ, tình hình này sẽ như nào? Hắn vẫn chưa đồng ý thì phải?
Biện phu nhân cười nói:
- Muội muội, đừng sốt ruột...Việc này nếu đổi là kẻ khác cũng sẽ cảm thấy khó xử. Hôm nay A Phúc không cự tuyệt chứng minh hắn bằng lòng trợ giúp. Về những chuyện khác, muội đừng để ý tới.
Nên làm thế nào, trong lòng hắn hiểu rõ hơn so với tỷ muội ta.
Mặc dù Vương Chiêu Nghi không hiểu nhưng cũng biết nên dừng câu chuyện ở đây.
Những gì phải làm nàng đã làm, tiếp theo đành phải xem phản ứng của Tào Bằng là như nào.
- Mẫu thân, con có thể đi tìm a Phúc ca ca chơi đùa được không?
- Hả?
Vương Chiêu Nghi hơi sửng sốt, quay đầu nhìn Biện phu nhân.
Khóe miệng Biện phu nhân hơi nhếch lên, trong lòng thầm cảm thán: “Vương Chiêu Nghi đúng là trứng ngốc, còn không thông minh bằng Tiết nhi.”
- Có gì mà không thể, A Phúc là tộc huynh của con, đến quý phủ hắn chơi cũng bình thường thôi.
Các con là huynh muội, hẳn là nên thường xuyên qua lại mới tốt. Đừng giống như như người khác, lúc cần mới đi, lúc không cần thì không đi. Chúng ta là người một nhà, nào có phải con buôn? Muội nói có đúng không?
Đối với cách làm lúc trước của Hoàn phu nhân, trong Tào phủ không ít người biết.
Vương Chiêu Nghi cũng biết, Biện phu nhân và Hoàn phu nhân đấu vô cùng lợi hai. Cho nên với chuyện như này không đến lượt nàng tham dự vào. Tuy nhiên hôm nay Biện phu nhân đã giúp nàng, về tình về lý, nàng cần phải biểu hiện một chút.
- Đương nhiên, đó là đương nhiên!
***
Ra khỏi phủ thừa tướng, ánh đèn đã rực rỡ.
Lúc này ngày trước Hứa Đô sẽ rất náo nhiệt.
Nhưng hôm nay trên đường phố lại vô cùng lạnh lẽo, thậm chí ngay cả bóng người cũng không có.
Ngẫm lại cũng đúng, ngay vừa buổi chiều, hơn hai ngàn đầu người đã rơi xuống đất.
Sát khí kia đã bao phủ toàn bộ Hứa Đô.
Ai dám ra khỏi nhà đi ra phố vào lúc này? Đừng nói dân chúng không dám, ngay cả những du côn lưu manh thường ngày diễu võ dương oai trên đường cũng không thấy bóng dáng.
Mà nay Hứa Đô bị bao phủ dưới oai uy của Tào Diêm Vương, ai dám chĩa mũi nhọn vào hắn nữa? Nếu chẳng may trêu chọc vào hắn, vậy thì đầu sẽ rơi...
Huống chi Tào Bằng được phong quan Đình Úy, quản lý hình ngục thiên hạ, muốn giết người quả thật là dễ dàng.
Một chuyện kinh thiên này chỉ sợ mấy tháng cũng khó có thể tiêu hết.
Tào Bằng ở trên ngựa, nhìn đường phố lạnh tanh mà khẽ chau mày, thở dài.
Xa xa, một đội Chấp Kim Ngô đi tới.
Khi vệ đội nhìn thấy đại kỳ “Tân võ Đình Hầu – Tào” kia thì lập tức chuyển hướng lặng lẽ trốn.
Tào Bằng hít sâu một hơi, lắc lắc đầu.
Với tình hình này đã nằm trong dự đoán của hắn, không có gì kỳ lạ.
Hiện tại hắn phải đau đầu chính là chuyện mà Biện phu nhân kính nhờ hắn. Đây là một chuyện rất khó khăn. Thay đổi vận mệnh của Tam tỷ muội họ Tào? Thật sư hắn đã làm thay đổi rồi. Tào Hiến nay mười hai tuổi đã bị Tào Tháo quyết định gả cho Tôn Lãng em của Tôn Quyền. Đợi qua một thời gian nữa, Tôn Lãng sẽ khởi hành đến Hứa Đô, ước chừng cuối năm hai người sẽ bái đường thành thân.
Vận mệnh Tào Hiến nảy sinh biến hóa nhưng vận mệnh Tào Tiết dường như không thay đổi.
Còn Tào Hoa năm nay mới chỉ tám tuổi.
Hơn nữa, Tào Bằng lại không qua lại với tỷ muội Tào thị.
Chỉ có điều Tào Bằng cũng không hề thích Hán Hiến Đế Tào. Đó là hạng người bạc tình quả nghĩa, khi Tào Bằng xông vào cung giết Phùng Thọ, thậm chí Hán Đế ngay cả rắm cũng không dám thả, chỉ đứng khóc.
Nếu là đàn ông nên xông lên ngăn cản.
Đừng có dùng cái giọng để làm cớ “lấy giang sơn xã tắc làm trọng”, loại người ấy sao có thể còn có giang sơn xã tắc?
Gả tỷ muội Tào thị phong nhã cho Hán Đế thật đúng là hoa tươi cắm bãi phân trâu.
Kiếp trước Tào Bằng không được nhìn thấy sự quyền uy của con người.
Kiếp này hắn càng như thế.
Nếu không sẽ liên tiếp đi khiêu chiến Tào Tháo vào lúc mấu chốt.
Nếu Biện phu nhân đã phó thác hắn, vậy mặc kệ tất cả cũng phải nghĩ cách ngăn cản. Nhưng nên ngăn cản như nào?
Tào Bằng lại có chút đau đầu!
Trở lại Hầu phủ trời đã tối muộn.
Lão phu nhân lớn tuổi nên đã nghỉ sớm
Hoàng Nguyệt Anh đang ở trong thư phòng đọc sách, lại đột nhiên bị một người từ đằng sau ôm lấy, bàn tay to rộng luồn vào trong ngực nàng vuố ve, sự quen thuộc kia không cần quay lại nhìn cũng biết là ai.
Quyển sách trên tay rơi xuống thư án.
Hoàng Nguyệt Anh mềm nhũn người tức khắc ngã vào trong lòng Tào Bằng, trong miệng gắt gỏng:
- Giả thần giả quỷ, thật không biết xấu hổ...Cả người còn đầy mồ hôi nữa, nhanh đi tắm rửa đi.
Tay Tào Bằng ôm lấy eo, đôi môi khẽ ngậm vành tai Hoàng Nguyệt Anh.
Đầu lưỡi chạy dọc theo vài tai Nguyệt Anh, một tay ôm lấy tấm eo thon nhỏ của nàng,tay kia vuốt ve bộ ngực mềm mại, thì thầm bên tại Nguyệt Anh:
- Vậy thì chúng ta cùng tắm với nhau, được không?
Dưới những cái vuốt ve kia, thân hình Nguyệt Anh mềm nhũn như không có xương cốt, thở hổn hển liên tục.
Thậm chí nàng còn cảm nhận được tay Tào Bằng đã dọc theo khe hở của chiếc váy lụa xoa lấy chiếc bụng phẳng của nàng, chậm rãi tìm kiếm xuống dưới.
- A Phúc, đừng loạn mà!
Ở phủ thừa tướng dục hỏa đã bị Biện phu nhân khiêu khích, sao có thể dừng lại?
- Nguyệt Anh, chúng ta đã lâu không bên nhau, ta nhớ muội vô cùng.
Hoàng Nguyệt Anh thở dốc, còn bàn tay kia của Tào Bằng vẫn không ngừng lần tìm xuống dưới, hai má lúm đồng tiền của nàng đỏ bừng mang theo xuân sắc vô tận, đôi mắt sáng nay càng quyến rũ như tơ, sóng sánh.
- Muội có chuyện muốn nói với huynh.
- Có chuyện gì ngày mai nói sau.
- Là về Thái tỷ tỷ.
- Ừm?
- Muội vẫn cảm thấy hôm nay Thái tỷ tỷ có chút kỳ lạ, muội cảm thấy hình như Thái tỷ tỷ có nam nhân.
- A!
Tào Bằng giật mình lạnh toát cả người, toàn bộ dục vọng tiêu tan.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
109 chương
62 chương
41 chương