Tào Tặc

Chương 6

Trời đã tối rồi. Một ngàn tám trăm năm trước, ở trấn Trung Dương không có khả năng sống về đêm. Nơi này không có tửu quán buôn bán suốt đêm, cũng không có thanh lâu đầy tiến oanh ca yến hót. Tất cả mọi người sau một ngày bận rộn liền về nhà nghỉ ngơi... Trong khu chợ vắng lặng không nhìn thấy bất cứ một người nào trên đường. Tào Bằng mặc một cái áo màu xám, dựa vào bóng đêm đi men theo bờ tường cao. Thấy xung quanh không có người, hắn đi tới dưới chân tường, đẩy lớp cỏ khô liền xuất hiện một cái chuồng chó. Có điều, nhìn đống cỏ khô có thể thấy bị bỏ đã nhiều năm. Tào Bằng hít một hơi thật sâu, thấp người chui theo chuồng chó qua tường. Hắn ngồi xổm dưới chân tường, quan sát xung quanh một cách cẩn thận. Đây là hậu viện của cửa hàng Thành Ký, có hai dãy phòng xá cao thấp. Một dãy dùng để làm kho còn một dãy thì để ở. Vào kiếp trước, Tào Bằng từng tiếp xúc với những hạng người như Thành Kỷ nên hắn biết rõ, người như vậy lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Kẻ có tiền để ý tới cái gì? Đáp án rất đơn giản đó là mặt mũi. Ban ngày, Vương Mãnh không nể mặt Thành Kỷ, với tính cách của y làm sao có thể nén giận? Chưa nói tới chuyện này còn liên quan tới Tào nương tử. Chỉ với việc Thành Kỷ cướp đoạt ngọc bội của mẫu thận, Tào Bằng cũng không buông tha cho y dễ dàng. Hắn còn nhớ trong một cuốn tiểu thuyết có một câu nói: Trong lòng của mỗi người đều có một con dã thú. Đối với pháp trị của xã hội thì hiệu quả của nó là điều hiển nhiên. Pháp luật mạnh sẽ khiến cho con người kìm nén con dã thú trong lòng chặt chẽ. Tào Bằng vốn là người thực thi pháp luật cho nên hiểu rõ điều đó. Cho tới nay, sống lại cách đó một ngàn tám trăm năm, đứng trong thời loạn thì đủ mọi thứ ràng buộc đều gần như bằng không. Ban ngày, khi Tào Bằng đưa mẫu thân đi phát hiện ra ánh mắt của Thành Kỷ và Tam lão ẩn chứa sát khí... Ngay lúc đó, Tào Bằng biết chuyện này còn chưa thể chấm dứt. So với để cho chúng làm hại thì chẳng bằng mình chủ động ra tay trước. Tiếng súng nổ bên sông không chỉ làm cho hắn mất đi mạng sống mà còn đặt một cái gông trong lòng Tào Bằng. Người không động tới ta, ta chẳng chạm tới người... Nhưng các người đã động tới ta thì đừng có trách ta lòng lang dạ sói. Tào Cấp là một người trung thực nhân hậu, sau khi y biết được chuyện này thì phản ứng đầu tiên muốn chạy tới nói chuyện phải trái với Thành Kỷ để lấy lại sự công bằng. Nhưng Vương Mãnh với những kinh nghiệm sống trước kia thì Tào Bằng không rõ lắm mà cũng chẳng muốn tìm hiểu. Nhưng hắn biết, có lẽ Vương Mãnh là người vô pháp vô thiên còn hiện tại...Vương Mãi đã trở thành gánh nặng của y, làm cho y không thể làm theo ý mình. Thật ra Vương Mãi cũng là một tên vô pháp vô thiên cho nên chuyện này không thể nói cho gã biết. Vì vậy mà Tào Bằng quyết định tự mình tới đòi lại sự công bằng. Thừa dịp đi mua thuốc, Tào Bằng quan sát cảnh tượng của cửa hàng Thành Ký nên cũng phát hiện trong nhà này không có chó. Hắn biết, cửa hàng Thành Ký ở trấn Trung Dương là một chỗ tốt nhất. Căn cứ theo những gì hắn biết thì bình thường khi Thành Kỷ tới trấn Trung Dương đều ở cửa hàng... Không phải Tam lão không nhiệt tình mà Thành Kỷ là một người thích hưởng lạc. Nếu ở cửa hàng của mình thoải mái thì y không thể ở nhà của người khác. Tào Bằng quan sát tình hình trong viện một chút rồi như một con mèo dán chặt vào tường đi tới cửa một gian phòng. Hắn tự tay đẩy nhẹ cửa phòng cho hé ra một chút. Cửa không khóa, trong phòng cũng tối đen như mực. Buổi tối, Thành Kỷ được Tam lão mời đi uống rượu cho nên bây giờ trong phòng không có ai. Tào Bằng lách mình đi vào phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại. Trời tối đen như mực khiến cho hắn không thể nhìn rõ sự sắp xếp trong phòng. Tào Bằng nheo mắt lại, cố gắng thích ứng với độ tối trong phòng, sau đó hắn dò dẫm nhanh chóng xác định bố trí trong đó. Đối diện với cửa là một cái giường thấp bé. Vào thời Tam quốc, giường ở đây có hình dáng rất kỳ lạ, nó dài chừng hai thước, rộng khoảng một thước tư, có sáu chân cao khoảng mười một centimet. Bốn xung quanh ghép ván, trước sau đều có các lỗ hổng. Một mặt của chiếc giường này dựa vào vách tường chỉ chừa ra một chỗ cho người sử dụng. Mặc dù không nhìn rõ hình dạng cái giường nhưng Tào Bằng vẫn có thể hình dung đại khái. Trước giường có một cái bàn thấp bé bên trên đặt một cuộn thẻ gỗ. Tào Bằng sờ soạng một lát thì phát hiện ở góc tường có đặt một cái tủ cao chừng hai thước ba, hai thước tư. Trên đỉnh cái tủ có hơi lõm xuống. Thử một chút, Tào Bằng liền cài kỹ con dao rồi nhảy lên, chống tay vào hai cạnh ngăn tủ rồi chui vào trong đó. Trốn trong này, nếu người ngoài không chú ý rất khó phát hiện. Đúng lúc này, ở bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Tào Bằng trốn ở ngăn tủ trên cùng, nhìn xuyên qua khe hở ra phía ngoài thì thấy có ánh đèn rồi sau đó cánh cửa phòng bị người ta đẩy ra. Hai tên tạp dịch cầm đèn lòng đi vào. Sau khi thắp đèn xong, họ nhấc một miếng ván sàn để lộ ra một cái lò sưởi. Một tên tạp dịch đi ra khỏi phòng rồi xách vào một đống than cháy đỏ đổ vào trong lò. - Nhanh lên đi. Một lát nữa, lão gia trở lại nếu nhiệt độ trong phòng không đủ thì ta và ngươi sẽ gặp nạn. - Không thấy ta đang làm hay sao? Tên tạp dịch dùng một cái ống thổi lửa bằng đồng rồi liên tục thổi vào trong lòng. Đám than bắt đầu từ từ sáng lên khiến cho nhiệt độ căn phòng cũng tăng lên theo. - Cẩu Tử! Ngươi nói chuyện ba ngày có phải là lão gia hơi quá hay không? - Quá cái gì? - Ta nói là... Vợ của Tào gia thế nào chúng ta đều biết. Người ta tới cầm ngọc bội là vì chuyện cầu phù thủy cho đứa con. Lão gia làm vậy đúng là thương thiên bại lý. Nói thật, ta hơi cảm thấy chướng mắt... Lão gia nhà chúng ta thiếu gì tiền cần gì phải làm khó người ta như vậy? - Ngươi câm miệng cho ta. Cẩu Tử vội vàng quát bảo tên tạp dịch kia im miệng rồi thì thào: - Chuyện này không tới lượt chúng ta cảm thấy bất công. Lão gia là người thế nào chúng ta đều rõ. Theo ta thì cũng là do người vợ của Tào gia đen đủi, không có mắt lại tới đây để cầm đồ. Mang tới đây đồ tốt như vậy làm sao lão gia có thể bỏ qua? Có trách thì trách bản thân làm dân đen đi. Rồi sau đó, Cẩu Tử hạ giọng nói: - Ngươi cho là lão gia của chúng ta dễ đối phó hay sao? Vương lão hổ thế nào? Đó có thể nói là hảo hán số một ở trấn Trung Dương. Nhưng ta nói cho ngươi biết không tới ba ngày, lão hổ đó sẽ biến thành con mèo chết. Tào Bằng ghé mắt qua khe tủ, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Quả nhiên, Thành Kỷ muốn hạ độc thủ với Vương Mãnh. - Cẩu Tử! Làm sao ngươi biết? - Buổi chiều ngươi có thấy Thành Tứ hay không? Ta nói cho ngươi biết là y đã phụng mệnh lão gia chạy về huyện Vũ Âm. Có lẽ bây giờ hắn đã tới đó. Nếu đại lão gia phản ứng nhanh chóng thì trước khi trời tối ngày mai sẽ phái người tới. Còn chậm nhất thì sáng sớm ngày kia cũng tới trấn Trung Dương. Đúng là Vương lão hổ có võ nhưng y có thể chống lại đại lão gia của chúng ta không? Tên tạp dịch kia nhếch miệng không dám có ý kiến. Có điều nhìn hắn cố gắng thổi lửa là biết được đang sợ. Lửa trong lò nhanh chóng bốc lên khiến cho cả căn phòng ấm áp như mùa xuân. Hay đứa tôi tớ vừa nói vừa ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại. Tào Bằng vẫn nằm yên trong ngăn tủ không nhúc nhích. May mắn hắn nhanh chóng quyết đoán, nếu không thì đúng là tai vạ tới nơi. Nhưng càng như vậy, Tào Bằng lại càng có tâm giết Thành Kỷ. Đây là một con chó điên, nếu không giết hắn thì sớm muộn cũng gặp nguy hiểm. Hắn cuộn mình, nhắm mắt lại. Mà hai tên đầy tớ đốt lửa thế này chứng tỏ Thành Kỷ sắp trở về. Môn bắt buộc khi làm cảnh sát hình sự đó là chờ đợi. Nhớ năm đó, để bắt một tên tội phạm, Tào Bằng ngồi suốt sáu ngày. Bây giờ ngồi rình một lúc đối với hắn có là cái gì. Nhắm mắt lại càng khiến cho hắn có thời gian nghỉ ngơi, chờ Thành Kỷ trở về. Thời gian trôi qua... Ước chừng nửa giờ, bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân. Cánh cửa phòng lập tức bị mọi người đẩy ra, Thành Kỷ được một tên hộ vệ dìu vừa đi vào trong phòng vừa lè nhè. - Sớm muộn gì ta cũng cho nó chết không được nhắm mắt. "Để cho ai chết không được nhắm mắt?" Tào Bằng không biết. Nhưng nghĩ tới hai tên Cẩu Tử vừa mới nói chuyện với nhau thì kẻ đó chắc là Vương Mãnh. - Lão gia! Có phải lấy canh giải rượu không? Tên hộ vệ đỡ Thành Kỷ tới bên giường rồi cẩn thận hỏi. Thành Kỷ say khướt khoát tay ngăn lại: - Lục a! Ngươi đi nghỉ đi....sáng mai ngươi còn phải theo ta vào núi một chuyến...đúng rồi. Cái hộp mà Trình lão vừa mới đưa ngươi để đâu? Tên hộ vệ chỉ bên giường: - Ở trong tay ngài. Lão gia! Thật sự không cần tiểu nhân hầu hạ sao? Vậy thì tiểu nhân ra ngoài. Nếu có chuyện gì, ngài cứ gọi một tiếng là được. - Đi xuống đi. Đi đi. Thành Kỷ phất tay khiến cho tên hộ vệ vội vàng ra khỏi phòng. Chỉ có điều y không phát hiện trong cái ngăn tủ một đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn xuyên qua khe gỗ, chiếu thẳng vào người Thành Kỷ. Thành Kỷ bưng ly nước, uống ừng ực. Sau đó, y cầm cái hộp mở ra rồi cất tiếng cười ha hả. Cái hộp đó cũng không to lắm, dài chừng hai mươi centimet, rộng chừng mười phân và cao khoảng năm phân. Trên nắp hộp được điêu khắc một cách tinh xảo. Thành kỷ đặt cái hộp xuống bên cạnh rồi lấy trong ngực ra miếng ngọc bội rồi bỏ vào đó Tào Bằng ở trong ngăn tủ nhìn thấy rõ trong cái hộp đó có mấy cái vòng vàng chói lọi. Mỗi một cái vòng to bằng nắm tay đứa trẻ, nặng khoảng chừng bảy, tám lạng. "Miếng ngọc bội này là miếng ngọc bội của mẫu thân bị cướp sao?" Tào Bằng theo bản năng khẽ động khiến cho chân đạp vào vách gỗ. Hắn hoảng sợ, co người đứng dậy. Có điều không nghe thấy một tiếng động nào ở trong nhà. Một lát sau, Tào Bằng liền nghe thấy tiếng ngáy. Hắn ngẩng đầu nhìn ra thì thấy Thành Kỷ đã ngã vật ra giường mà ngủ. Cuối cùng thì hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Tào Bằng vẫn không nóng vội ra tay mà tiếp tục cuộn tròn trên nóc tủ không nhúc nhích. Ước chừng một giờ, ngoài phòng đã yên tĩnh trở lại. Trong căn phòng, ngọn đèn lay động, ánh lửa trong lò cũng chập chờn, lúc sáng lúc tối. Thành Kỷ ngáy ồ ồ chứng tỏ đã ngủ say... Tào Bằng từ từ chống người dậy, duỗi tay duỗi chân rồi nhẹ nhàng từ trên nóc tủ leo xuống, sau đó nằm sấp quan sát xung quanh. Thấy Thành Kỷ thực sự đã ngủ say, hắn mới từ từ đứng dậy, rón rén đi tới bên giường. Sau đó, Tào Bằng nhẹ nhàng rút dao. Với ánh sáng trong phòng, có thể nhìn rõ khuôn mặt béo núc của Thành Kỷ. Trống ngực Tào Bằng đập thình thịch. Hắn giơ con dao từ từ đưa tới gần cổ Thành Kỷ. Khi con dao còn cách cổ Thành Kỷ chừng nửa centimet, hắn đưa tay đặt lên sống đao rồi dùng sức...xoẹt. Con dao sắc bén được Tào Bằng cứa mạnh vào cổ Thành Kỷ. Thành Kỷ mở to mắt. Không để cho y thấy rõ hung thủ là ai, Tào Bằng đưa tay cầm lấy chuôi đao rồi kéo mạnh. Thành Kỷ trừng mắt, dùng tay bịt lấy cổ. Máu tươi từ kẽ tay của y chảy xuống nhuộm đỏ giường. Y vươn tay nắm lấy cánh tay của Tào Bằng, miệng há ra nhưng không thốt được ra lời. Lúc này, Tào Bằng cũng không vội vàng, giơ tay cứa một dao vào mặt Thành Kỷ. Thân mình mập mạp của lão co giật hai cái rồi gục xuống vũng máu, đầu chúi xuống đất... Có điều, Tào Bằng dùng sức quá mạnh cho nên con dao gẫy làm hai đoạn. Một đoạn dao vẫn ở trên đầu Thành Kỷ. Tào Bằng cầm nửa con dao còn lại dắt bên hông, thoát khỏi tay Thành Kỷ sau đó cầm lấy cái hộp gỗ ở trên giường. Hắn mở ra xem thì thấy vàng và ngọc bội vẫn còn ở bên trong liền cho vào trong ngực. Sau đó, Tào Bằng liếc qua thi thể của Thành Kỷ rồi tiến tới cởi một cái gói to ở bên hông của y, ước lượng một chút thì thấy khoảng năm xâu tiền, ít nhất cũng phải hai, ba quan. Tào Bằng chẳng hề do dự nhét nó vào trong ngực rồi lặng lẽ ra khỏi phòng. Do Tào Bằng làm gọn ghẽ cho nên không có nhiều tiếng động. Tên hộ vệ ở phòng bên hiển nhiên là cũng ngủ như chết nên không cảm nhận được chuyện xảy ra ở bên này. Làn không khí trong trẻo đập vào mặt khiến cho suy nghĩ của Tào Bằng hết sức thông suốt. Hắn đóng kỹ cửa phòng, xem xét không có động tĩnh liền như một con mèo nhỏ chạy tới chỗ chuồng chó. Quay ra theo đường cũ, Tào Bằng đứng bên tường, dọn lại đống cỏ khô rồi nhìn xung quanh. Thấy không có người hắn mới theo con đường nhỏ mà chạy đi. Mới đi được ba, bốn trăm mét, Tào Bằng mới dừng lại, vịn vào một thân cây bên đường mà thở dốc. Kiếp trước hắn giết rất nhiều người. Có điều khi đó hắn lấy thân phận là người chấp pháp. Hiện tại, hắn lấy thân phận của một tội phạm giết người, nên sự kích thích và khủng hoảng trộn lẫn với nhau khiến cho hắn mất một lúc lâu vẫn chưa ổn định. Không được, phải nhanh chóng trở về. Nhân trước khi trời sáng rời khỏi trấn Trung Dương, nếu không thì hậu hoạn vô cùng. Tào Bằng nghĩ tới đây liền đứng dậy, chuẩn bị về nhà. Đi ra ngoài lâu như vậy, hắn cũng không định nói dối. Trừng phạt Thành Kỷ đúng tội, giết y rồi có lẽ càng khiến cho Tào Cấp thêm quyết đoán. Bạn đang xem tại Truyện FULL - Buổi chiều, vợ chồng Tào Cấp nói chuyện với nhau, Tào Bằng cũng nghe được. Đừng có thấy Tào Cấp nói như vậy nhưng Tào Bằng biết Tào Cấp vẫn còn do dự. Có lẽ chỉ có dùng cách này mới có thể làm cho Tào Cấp không còn sự lưu luyến. Lúc này, trấn trung dương đã đầy chuyện thị phi. Rẽ qua chỗ quanh, đi về phía trước là có thể thấy nhà mình. Tâm trạng của Tào Bằng hết sức bình tĩnh, đang suy nghĩ thì đột nhiên từ trong bóng tối có người lao ra, túm lấy cánh tay của hắn. - Hỗn tiểu tử! Không ngờ ngươi cũng dám giết người. Trong phút chốc, Tào Bằng hồn bay phách lạc, hai chân mềm nhũn, suýt ngồi xuống đất.