Tào Tặc
Chương 582
Trong Tào phủ ở trấn Trung Dương.
Một tòa phủ để nguy nga đột nhiên mọc lên từ dưới đất trong trấn. Dưới ánh mắt trời, nó khiến cho ời ta có một cảm giác hoành tráng.
Ngôi phủ đó được xây dựng dựa lưng vào núi Trung Dương như nối liền với ngọn núi. Các phòng ốc nối liền nhau, đình đài lầu các được xây dựng khác với bình thường. Đi qua khỏi khu phủ đệ là tới hậu trạch nối liền với tiền viện và dựa vào sườn núi. Ngồi trong đình ở hậu trạch nghỉ ngơi có thể thưởng thức rất nhiều loại hoa, nhìn khắp cả trấn Trung Dương, làm nổi bật lên địa vị của họ Tào ở trấn không hề tầm thường.
Tào Bằng khoanh tay đứng trong cái đình trên núi.
Đặng Ngải thì rầu rĩ, ngồi trước mặt hắn với một nét mặt cô đơn.
Sau khi tới Cức Dương, Đặng Ngải có ý định muốn giúp Tào Bằng nhưng không ngờ cuối cùng lại để Tào Bằng phải ra tay giải quyết.
Nếu không có Bạch Đà binh đột ngột xuất hiện, làm không tốt thì ngay cả Đặng Ngải cũng có thể bị gục ở Đặng thôn.
Đồng thời, sau đó, Tào Bằng ra tay một cách cứng rắn tạo ra cho Đặng Ngải một sự chấn động mạnh.
Toàn bộ Đặng thôn phàm là những người có liên quan tới Đặng Uy đều chịu một sự chèn ép nhất định. Có thể nói cho dù Đặng Uy không chết nhưng chi của gã cũng không thể ngóc đầu dậy nổi nữa. Mà như vậy thì việc Đặng thôn bị ảnh hưởng cũng hết sức rõ ràng.
Đặng Chi thở dài là điều hoàn toàn có lý. Bởi vì trong vòng mười năm, họ Đặng không thể nào vượt qua được họ Sầm.
Việc này tất nhiên là đáng tiếc nhưng phần nhiều cũng hoàn toàn do bất đắc dĩ... Chỉ vì chút phú quý và một cái tương lai mờ mịt mà không để ý tới lợi ích của dòng họ. Chi của Đặng Uy đúng là không thích hợp để trở thành chi chính được nữa. Nhưng một cái nhánh chính cũng không dễ mà có thể tạo ra ngay được. Dù sao thì một cái chi chính được hưởng lợi ích có thể nói là rất nhiều, cần phải có thời gian để tạo dựng uy tín của mình. Một chi của Đặng Uy đã mấy đời là chi chính nay mất đi thì dòng họ Đặng không tránh khỏi rối loạn. Một chi chính muốn có được uy tín thì cần phải có thời gian rất lâu và dài, thậm chí là khó khăn.
Vốn theo ý của Đặng Chi thì định đưa Đặng Tắc lên vị trí đó, vừa có lợi cho nhà họ Đặng được nghỉ ngơi lấy sức.
Nhưng ý kiến của gã lại bị Tào Bằng phủ nhận. Một mặt là vì Tào Bằng không muốn Đặng Tắc liên quan quá sâu. Còn về mặt khác thì một khi Đặng Tắc trở thành người đứng đầu sẽ gặp phải vô số những sự nghi ngờ. Dù sao thì trước đây, Tào Bằng đã truy sát cả một chi của Đặng Uy, nếu Đặng Tắc không phải là trưởng tộc thì Tào Bằng còn có thể lấy việc chung để giải thích. Nhưng một khi Đặng Tắc trở thành tộc trưởng thì chắc chắn sẽ phải hứng chịu vô vàn sóng gió. Với danh vọng của Đặng Tắc, muốn đối đầu với những dòng họ lâu đời ở Nam Dương thật sự là chưa đủ sức.
Mà vào lúc đó thì Tào Bằng chỉ có thể ngồi nhìn chứ không thể nhúng tay vào chuyện của dòng họ.
Vì vậy mà chuyện tiến cử chi trưởng, Tào Bằng chưa hề động tới.
Còn Đặng Chi sau khi suy nghĩ thì cũng quyết định tuyển chọn. Người nhận vị trí trưởng thôn tên là Đặng Địch. Thanh danh của người này cũng không quá hiển hách, hơn nữa cũng không phải là quan viên. Có điều y cũng từng theo học Trịnh Huyền, lại từng đỗ Mậu Tài. Xét về mặt đức hạnh thì cũng không có gì phải bàn. Đặng Địch cũng có chút tài sản lại có quan hệ với những họ lâu đời ở Kinh Tương và Dĩnh Xuyên. Có thể nói y là một người thành thật và trung hậu, ở Đặng thôn cũng có thanh danh, ngay cả Đặng Uy cũng không dám đắc tội với người này.
Quan trọng nhất là một chi của Đặng Địch cùng với Đặng Tắc, thậm chí là họ Tào có một quan hệ rất chặt.
Đặng Cự Nghiệp - Phụ thân của Đặng Phạm cũng thuộc về chi của Đặng Địch. Mặc dù Đặng Cự Nghiệp chỉ là con của vợ kế nhưng dù sao thì cũng từ chi của Đặng Địch mà ra. Có mối quan hệ này, thì chi của Đặng Địch cũng sẽ thiên về phía Tào Bằng, đồng thời còn có thể xóa bỏ những điều bất mãn ở Đặng thôn. Xét trước mắt mà nói thì đặt Đặng Địch lên ghế tộc trưởng chính là phương án tốt nhất có thể lựa chọn.
Đặng Địch còn tự mình tới trấn Trung Dương để gặp Tào Bằng.
Y còn nói với Tào Bằng đồng ý bỏ một phần lợi ích của họ Đặng cho họ Sầm. Nhưng điều kiện chính ở đây là hy vọng có thể thu xếp cho người trong tộc được làm quan. Yêu cầu của y cũng không quá cao, chỉ là một chứ tiểu lại. Vì vậy mà sau khi suy nghĩ, Tào Bằng liền đồng ý với điều thỉnh cầu của Đặng Địch.
Đặng Uy vừa mới chết khiến cho nguyên khí của Đặng thôn bị thương nặng, trong một thời gian ngắn rất khó để vùng lên. Chỉ cần có sự bảo đảm của quan phủ giữ gìn lợi ích của mình là được.
Mà cái chuyện này thì hoàn toàn có thể.
Tóm lại, mặc dù kết quả không được như ý muốn cho lắm nhưng ít nhất thì cũng coi như hoàn thành.
Còn đối với một số dòng họ ngang ngược khác ở Nam Dương thì từ khi Tào Bằng quyết tâm xử tử Đặng Uy liền có chút đắn đo.
Nhưng có thể chắc chắn một điều là nếu không có thời cơ thì họ không thể hành động thiếu suy nghĩ.
- Tiểu Ngải! Sao lại rầu rĩ như thế?
- Cữu cữu! Có phải con vô dụng không?
Tào Bằng nghe thấy vậy liền nở nụ cười.
Nhìn Đặng Ngải rầu rĩ không vui thì hắn cũng đoán được lý do.
Chỉ có điều nếu Đặng Ngải không mở miệng thì hắn cũng không chủ động lên tiếng hỏi. Mà bây giờ, Đặng Ngải đã nói thì hắn cũng hoàn toàn có thể.
Thật ra để trưởng thành, mỗi người đều phải trải qua rất nhiều sóng gió.
Tào Bằng tự nhận nếu như bản thân không sống lại thì có lẽ đã chết ở đồi Tịch Dương. Mà Đặng Ngải thì sao? Theo lời Đặng Chi nói, biểu hiện của nó khi đó cũng không kém lắm.
- Tiểu Ngải! Sao con lại nói vậy?
- Khi ở Đặng thôn, con...
- À! Chuyện ta làm ở Đặng thôn vượt quá sức của con. Ngay cả thúc phụ Đặng Chi của con cũng suýt chút nữa thì gục ở đó. Trên đời này, mỗi người thêm một chút đau khổ cũng chưa chắc đã xấu. Thiếu niên quá thuận buồn xuôi gió thì sau khi lớn lên sẽ gặp nguy hiểm. Thất bại có sao đâu. Quan trọng ở chỗ là con học được gì từ cái thất bại đó.
Tào Bằng ngồi xuống nói chuyện với Đặng Ngải.
Mãi cho tới khi Đặng Ngải nở nụ cười, hắn mới ầm thở phào nhẹ nhõm.
- Tiểu Ngải! Lần này sau khi trở về Vũ Âm, con và tiểu Địch cùng đi theo ta làm việc đi.
Đặng Ngải nghe thấy vậy thì mừng rỡ.
- Cữu cữu cho phép con đi với người sao?
- Tất nhiên là có thể... Có điều ta có một cái yêu cầu. Con đi với ta thì phải nghe nhiều, làm nhiều... Ta sẽ không chỉ dẫn gì cho con. Nếu có điều gì không hiểu thì phải hỏi tiểu Địch.
- Vâng.
Đặng Ngải gật đầu đồng ý.
Có điều, chần chừ một lúc, nó liền nói nhỏ:
- Cữu cữu! Vậy còn Lưu Bị, người định đối phó thế nào đây?
- Lưu Bị sao?
Tào Bằng mỉm cười, xoa xoa đầu Đặng Ngải không nói gì. Chỉ có trong đôi mắt của hắn như lóe lên một tia sáng.
Hắn bĩu môi, thầm cười lạnh trong lòng.
Không phải Tào Bằng không muốn đối phó với Lưu Bị mà vì lúc này thời cơ vẫn chưa chín muồi.
Đối với Nam Dương lúc này cần phải ổn định chứ không thể để nó rung chuyển.
Lưu Bị không muốn khai chiến với Tào Tháo, mà các dòng họ lớn ở Kinh Tương cũng không muốn xảy ra chiến sự lớn. Nếu không thì cơ bản không chờ tới khi Tào Bằng nhậm chức, Lưu Bị đã dụng binh tới Nam Dương. Có điều, chịu sự áp chế của Lưu Biểu, mặc dù Lưu Bị tấn công Niết Dương, Uyển Thành và Bắc Vọng nhưng lại không dám có hành động nào khác. Không phải y không dám mà lo lắng hành động quá lớn sẽ khiến cho Lưu Biểu cảnh giác.
Tào Bằng đang đợi. Hắn muốn đợi tin tức từ U châu.
Có điều tin vui từ U châu chưa tới nhưng Hoàng Nguyệt Anh đã đưa tới cho Tào Bằng một tin tức tốt.
Nàng theo lời Tào Bằng về cách in ấn mà phục chế hoàn mỹ. Theo hiệu quả của nó thì cơ bản là phù hợp với yêu cầu của Tào Bằng.
- A Phúc! In ấn như thế này chẳng phải là chúng ta có thể tiến hành in sách hay sao?
Các loại sách vào thời điểm này cơ bản là được khắc hay viết tay là chính.
Vì vậy mà để có được một bản khắc, giá thành của quyển sách rất cao.
Tào Bằng ở trong phòng công, cầm một bản in với chừng tám trăm chữ mà lắc đầu, tỏ vè phản đối.
In ấn có thể nói là phát minh có lợi ích cả ngàn năm. Nhưng hiện tại thì còn chưa tới thời điểm.
Sách vở vẫn bị đám thế tộc lũng đoạn. Nếu cố tình in thì sẽ động tới lợi ích của họ. Muốn mở mang dân trí cần phải có một quá trình. Ít nhất thì trong giai đoạn đầu cần phải tránh làm cho đám thế tộc nổi điên, nếu không thì hại nhiều hơn lợi.
- Không thể in sách thì có tác dụng gì?
Hoàng Nguyệt Anh cảm thấy khó hiểu mà lên tiếng hỏi.
Tào Bằng cười ha hả:
- Từ khi ta nhậm chức tới nay, Lưu Huyền Đức liên tục gây khó dễ, tạo ra những lời đồn. Lần này, hắn mượn chuyện thôn Đặng mà gây ra những lời đồn khiến cho ta khó xử. Nếu ta không cho hắn một bài học thì có phải là để cho hắn khinh thường không?
- Chàng định làm thế nào?
Nụ cười của Tào Bằng càng lúc càng tươi, nói nhỏ:
- Phu nhân chớ có hỏi. Cứ ngồi xem náo nhiệt là được rồi.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
56 chương
158 chương
173 chương
10 chương
117 chương
14 chương