Tào Tặc
Chương 555
Bây giờ Tào Tháo tuy rằng mạnh mẽ cứng rắn cướp lấy tây bắc nhưng chưa xây dựng quyền thế thật sự của chính mình.
Từ thừa lệnh vua để điều khiển chư hầu, đến ép vua để sai khiến chư hầu, đồng thời có một đường ranh giới rất rõ ràng chính là thiết lập phủ Thừa tướng.
Nếu Tào Tháo không làm tốt thì coi như là phá hỏng sự chuẩn bị để đối phó với phe đảng Hán đế.
Quách Gia khẽ mỉm cười:
- Xảy ra sự tình này thì luôn luôn phải có người nhận tội. Chu Bất Nghi có lẽ là người vô tội. Nhưng hiện tại hắn nhất định phải gánh tội danh này. Nếu không thì chủ công, ngươi cũng chỉ có… Nếu như Chu Bất Nghi chết thì mọi việc còn dễ bàn. Nếu như hắn còn sống thì chủ công cũng phải trị tội của hắn như thế nào? Chuyện này liên lụy đến Cao tư mã, lại càng liên hệ tới thái độ của Lã Hán. Chủ công làm sao lại không thuận nước đẩy thuyền?
- Chuyện này ngươi đừng nhúng tay vào! Hãy giao cho Cao Thuận xử lý. Xem ra Tào Bằng có ý muốn bảo vệ cho Chu Bất Nghi.
Tào Tháo vốn không có dự định giao Chu Bất Nghi cho Cao Thuận nhưng lại không ngại để cho Cao Thuận ra mặt giải quyết.
Nếu Cao Thuận sẵn sàng đồng ý thì đó là điều tất nhiên. Nhưng nếu hắn không đồng ý thì Tào Bằng cũng không thể có ý kiến phản đối nào.
Quách Gia cười nói:
- Trừ phi chủ công có ý thương xót.
Tào Tháo nghe được thì hừ một tiếng lạnh lùng.
- Một tên cuồng sinh nho nhỏ mà lại để trái tim ta thương xót sao?
Nếu như là A Phúc mười lăm tuổi thì không chừng ta còn thương xót. Nhưng tên tiểu cuồng sinh này mà so sánh với A Phúc thì đúng là cách biệt một trời một vực.
- Vậy giao hắn cho Cao tư mã, cũng có thể cho Lã Hán thấy tâm ý của chủ công.
Tào Tháo ngẫm nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Tào Bằng mười lăm tuổi theo Đặng Tắc rồi ở Hải Tây bày ra cục diện, đi theo làm tùy tùng Tuân Diễn đi sứ Giang Đông, còn được Trần Đăng rất coi trọng.
Năm Kiến An thứ năm, Trần Đăng qua đời, Tào Bằng bị phạt đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm.
Tào Bằng mười sáu tuổi lãnh đạo cuộc chiến Khúc Dương.
Đại quân cứu viện của Lã Bố và Trần Cung cuối cùng cũng hoàn toàn thắng lợi.
Tào Bằng mười lăm tuổi làm ra Lậu Thất Minh, bảy bước làm thành thơ ở Đông Lăng đình khiến cho Sĩ Lâm ở Từ Châu khen ngợi.
Tào Bằng mười lăm tuổi giao tế cực kỳ rộng.
Chẳng những những nhân vật như Tuân Diễn, Trần Đăng coi trọng hắn, còn có đám người Trần Quần, Từ Tuyên, Trần Kiểu cũng rất thân thiết với hắn. Bên cạnh hắn còn có những tùy tùng Lương Lại như Bộ Chất.
Cho nên bất kể thế nào thì Chu Bất Nghi cũng không thể so sánh được với Tào Bằng.
Tào Tháo có lẽ có lòng thương xót người nhưng không phải người như Chu Bất Nghi. Suy nghĩ một chút, năm đó hắn đối phó với Nỉ Hành thế nào thì có thể hiểu được.
- Nếu như đứa nhỏ kia có thể sống sót thì hãy giao cho Cao Thuận xử lý.
- Chủ công anh minh!
Tào Tháo cười ha hả, chắp tay sau lưng đi vào thư phòng.
Sau khi đi được hai bước thì đột nhiên Tào Tháo quay đầu lại nhìn Quách Gia nói:
- Phụng Hiếu, ngươi đoán A Phúc sẽ đi nói gì với Lưu Tử Ngọc?
***
Trong phủ Lâm Nghi Hầu, Tào Bằng ngồi trên thượng đường, không nói lời nào nhìn Lưu Quang.
Lại nói tiếp, Lưu Quang xấp xỉ tuổi với Tào Bằng, nhưng nhìn qua có vẻ lớn tuổi hơn Tào Bằng rất nhiều, giống như đã trên ba mươi tuổi.
Y gầy yếu, hai gò má góc cạnh như đao tước, lông mày rậm, mắt sáng như sao, mũi cao thẳng càng tăng thêm khí khái oai hùng. Bộ râu ngắn dưới hàm càng khiến y có vẻ trầm tĩnh. Quần áo màu đen khoác thêm một cái áo bào trên người, Lưu Quang mặt mày tươi cười ngồi trên thượng đường, nhưng không nói một câu nào.
Hai người ngồi như vậy: ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Sau một lúc lâu, Tào Bằng đột nhiên nói:
- Lưu Tử Ngọc, ngươi còn nhớ lần đầu ta gặp ngươi không?
- Hả?
- Năm Kiến An thứ hai, ta đến Hứa Đô. Lúc đó ngươi đấu chó thắng tam ca của ta, ta đã dùng một thanh đao để đổi lại con Hắc Long của tam ca ta.
Lưu Quang ngẩn ra, lộ vẻ hoài niệm. Y nhắm mắt lại, sau một hồi thì lầm bầm:
- Đã lâu lắm rồi, cũng mơ hồ không nhớ rõ.
- Mơ hồ không nhớ rõ sao?
Tào Bằng cười nói:
- Vậy ngươi có còn nhớ, trước khi ta rời Hứa Đô đã gặp lại ngươi ở Bắc Thị không?
- Không nhớ rõ.
- Nhưng ta thì nhớ rõ.
Tào Bằng nhìn Lưu Quang một hồi rồi nói:
- Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ lúc đó có một thiếu niên khoảng chừng cũng mười lăm tuổi. Hắn ở trên tửu lầu ở Bắc Thị đã ngăn ta lại, còn hỏi ta “chúng ta có thể làm bằng hữu được không?”. Chỉ có điều lúc đó ta không hề trả lời.
Mười lăm tuổi!
Khi Lưu Quang nghe ba chữ đó thì không khỏi run lên.
Khuôn mặt y có phần co giật, nhưng nhắm chặt mắt không mở.
Tên thiếu niên mười lăm tuổi mà Tào Bằng nói chính là Lưu Quang sao?
Khi đó Lưu Quang mới từ Trường An đến Hứa Đô. Y khao khát có được bằng hữu nên mới có hành động như vậy.
Tào Bằng đứng lên:
- Câu hỏi của mười năm trước, bây giờ ta đã có câu trả lời. Lâm Nghi Hầu, ngươi có muốn nghe không?
- Được, ta muốn nghe.
Tào Bằng chỉ ngón tay vào chính mình:
- Ta họ Tào.
Rồi sau đó hắn dùng ngón trỏ chỉ vào Lưu Quang:
- Ngươi họ Lưu.
Như thế tức là sao?
Tức là ngươi và ta vĩnh viễn không thể trở thành bằng hữu.
Cả người Lưu Quang khẽ run lên trong áo bào rộng.
Sau một lúc lâu, y mở mắt ra.
- Như vậy ta hiểu rồi.
- Còn có một câu nói.
- Xin hãy nói.
- Những gì ngươi làm, trời có thể biết. Hôm nay là nhân, ngày mai là quả. Lâm Nghi Hầu, ngươi hãy bảo trọng. Về sau ăn uống phải cẩn thận một chút. Nghe nói ngươi đã có một đứa con, cũng nên cẩn thận. Xin cáo từ!
Tào Bằng nói xong, quay đầu bước đi.
Lưu Quang biến sắc, đứng lên lạnh lùng nói:
- Tào Hữu Học, chúng ta không có tư oán, hà tất phải liên lụy đến con nối dõi của ta?
Tào Bằng dừng lại ở cửa phòng khách, sau một lúc lâu buồn bã nói:
- Nguyên nhân chính vì chúng ta không có tư oan nên ta mới có thể bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với ngươi. Nếu không thì ngươi có toàn mạng mà nói chuyện cùng ta?
Nói xong, Tào Bằng bước ra ngoài phòng khách, hiên ngang mà đi.
Lưu Quang theo bản năng, nắm chặt nắm đấm.
Y rất muốn ra lệnh giữ Tào Bằng ở trong phủ. Nhưng y cũng hiểu rõ là mặc dù nơi này là phủ Lâm Nghi Hầu nhưng cũng chỏ sợ nhất cử nhất động của y cũng khó tránh khỏi con mắt của Tào Bằng.
- Một tên tiện dân thì biết gì chứ?
Tào Bằng đi xuống bậc thềm, quay đầu nhìn Lưu Quang nghi hoặc:
- Lưu Tử Ngọc, ngươi có bao nhiêu năng lực để so sánh với sự cao quý?
Sắc mặt của Lưu Quang âm trầm.
Ra khỏi Lâm Nghi Hầu đã qua giờ tý.
Nhiệt độ không khí càng lúc càng thấp, gió lạnh khiến Tào Bằng giật mình lạnh toát.
- Bá Nhân, sao lại ở chỗ này?
Tào Bằng không ngờ là khi ra ngoài phủ Lâm Nghi Hầu thì thấy Hạ Hầu Thượng đang ngồi trên ngựa mỉm cười nhìn hắn.
- Ta lo lắng Tiểu Chân thủ tiết.
- À, có lẽ ngươi sẽ cười. Nhưng bây giờ Hứa Đô vẫn còn dưới sự cai quản của triều đình, có bọn đạo chích nào dám lấy tính mạng ta? Những tên đó cũng chỉ là khoe khoang chút khôn vặt, bày vài âm mưu vặt vãnh. Ở đây Càn Khôn sáng rõ, ta có hào khí trường tồn, kẻ tà ác không thể xâm phạm được.
Tiếng Tào Bằng nói rất lớn, có thể truyền vào trong phủ Lâm Nghi Hầu.
Nếu nói thời điểm ám sát Lãnh Phi, Tào Bằng còn phân vân tình nghĩa với Lưu Quang thì bây giờ hai người bọn họ đã không còn nửa phần tình nghĩa gì.
Thiếu niên sợ hãi ở trên phố Bắc Thị năm đó đã chết rồi.
Kẻ còn sống bây giờ chỉ là một người vì đạt được mục đích mà không từ một thủ đoạn thâm hiểm nào.
Tào Bằng nhận lấy dây cương từ tay Hạ Hầu Thượng, xoay người ngồi lên ngựa:
- Không khí nơi này đầy mùi thủ đoạn. Mùi âm mưu ở đây thật thối tha, lão tử về sau sẽ không bao giờ tới nơi này nữa. Trừ khi có một mồi lửa đối cháy toàn bộ mùi hôi thối ở đây. Đi, chúng ta trở về.
Hạ Hầu Thượng nghe thấy thì ngửa mặt lên cười to.
Hai người quất ngựa giơ roi, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo vô cùng. Một đội quân lính theo sát hai người, chạy như bay về hướng ngõ Đồng Đà.
Cửa phủ Lâm Nghi Hầu chậm rãi đóng lại.
Trở lại ngõ Đồng Đà thì đã là sau nửa đêm.
Khi Tào Bằng và Hạ Hầu Thượng đi vào sân thì thấy Mã Thực và Trương Cơ đi ra.
- Trương tiên sinh, tình hình thế nào?
- Đã không còn lo lắng tới tính mạng nữa?
- Còn sống ư?
- Ha hả, có Nguyên Hóa ở đây, chỉ chút cây cỏ, sao làm gì được ta? Tuy nhiên, lúc nãy cũng có chút nguy hiểm. Nếu như chậm một nén nhang, vậy thì đứa trẻ kia chắc chắn sẽ chết, thật không biết kẻ nào lại lòng lang dạ sói như thế.
- Đều là một bọn tiểu nhân hèn hạ.
Tào Bằng nói xong thì chắp tay cảm tạ Trương Cơ, sau đó bảo Hạ Hầu Thượng sai người hộ tống Trương Trọng Cảnh về nhà. Còn hắn thì đi vào sương phòng, thấy Hoa Đà đang thu dọn. Chu Bất Nghi nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt. Y vẫn hôn mê bất tỉnh như trước nhưng hơi thở đã đều rất nhiều.
- Hoa tiên sinh, đa tạ.
Hoa Đà khẽ mỉm cười, rửa tay sạch rồi quay đầu nhìn qua Chu Bất Nghi vẫn đang hôn mê, hạ giọng nói:
- Mặc dù đã qua nguy hiểm nhưng còn phải xem tình trạng sau này. Tiểu tử này có số tốt, cũng may là gặp được ngươi. Đổi lại là người khác thì chưa chắc để ý đến sự sống chết của hắn.
Tào Bằng không lên tiếng, ánh mắt dừng lại trên người Chu Bất Nghi, hồi lâu không nói.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
56 chương
158 chương
173 chương
10 chương
117 chương
14 chương