Tào Tặc
Chương 522
Sắc trời dần ảm đạm.
Tào Xung hưng phấn từ trên xe bước xuống, nhảy hai ba bước lên bậc cửa.
- Công tử, phu nhân tìm ngươi.
Một lão gia thần đột nhiên tiến đến ngăn cản Tào Xung.
- Mẫu thân tìm ta?
Tào Xung ngẩn ra.
Hoàn phu nhân tìm cậu cũng không phải là điều ngạc nhiên. Mẹ tìm con là chuyện quá bình thường. Nhưng vấn đề là, mẹ phái một người lão gia thần canh giữ ở cửa chỉ để chờ cậu, vậy thì có chút không bình thường. Tào Xung nhạy bén cảm nhận được, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn rồi.
- Mẫu thân hiện ở đâu?
- Ở thư phòng công tử.
Tào Xung gật đầu không dám do dự vội vàng đi về hướng thư phòng.
Một lát sau, khi cậu đi vào cửa giao viện của thư phòng thì thấy bên trong có ánh đèn, bóng của Hoàn phu nhân lay động bên trong cửa sổ. Tào Xung đi tới cửa, khẽ nâng chốt cánh cửa lên kéo ra, sau đó cất bước đi vào phòng. Dưới ngọn đèn, Hoàn phu nhân đang ngồi quay lưng về phía cậu, đang ngồi bên cạnh thư án, không biết là đang đọc cái gì. Thậm chí ngay cả khi Tào Xung tiến vào, Hoàn phu nhân cũng không quay đầu lại hỏi.
- Mẫu thân...
Bờ vai gầy yếu của Hoàn phu nhân run lên, xoay người lại.
- Thương Thư về rồi đấy à?
- Vâng ạ.
- Lại đi tìm Chu Nguyên Trực à?
Giọng nói của Hoàn phu nhân nghe vô cùng bình thản, cảm giác như không có chút nào vui giận.
Tào Xung do dự một chút, gật đầu, khẽ nói:
- Vâng.
- Để làm gì?
Tào Xung khẽ đáp:
- Bây giờ Thiên Nguyên đang ở trên lầu Dục Tú biên luận cùng Trọng Dự tiên sinh. Trọng Dự tiên sinh bèn làm trước năm bài “Thân giám”, Nguyên Trực không cho là vậy, cho nên đã tranh luận với Trọng Dự tiên sinh. Mẹ, Nguyên Trực quả là có tài biện luận, cuối cùng để cho Trọng Dự tiên sinh làm cho không trả lời được. Hôm nay con ngồi bên cạnh nghe, thu hoạch được rất nhiều. Nguyên Trực tuy có chút cãi bướng, nhưng thật sự là một nhân vật khó lường.
Tào Xung càng nói càng hưng phấn mà không hề thấy Hoàn phu nhân càng lúc càng chau mày.
Trọng Dự tiên sinh, đó là Tuân Duyệt, là huynh trưởng của Tuân Úc, đồng thời cũng là một học giả danh sĩ rất nổi tiếng đương thời.
Phong quan làm Thị Trung, từng được giảng giải tại kinh tiệc Hán Đế từ năm Kiến An thứ ba đến năm Kiến An thứ năm biên soạn “Hán Ký”, là một nhân vật đức cao trọng vọng.
Sau khi biên soạn Hán Kỷ, Tuân Duyệt thỉnh cầu do tuổi già mà xin từ quan, không đảm nhiệm bất kỳ chức quan gì. Sau đó, ông ta ở nhà dốc lòng biên soạn lịch sử. Vào năm Kiến An thứ tám, ông sáng tác liên tục ra năm bài “Thân giám” đả kích thuyết Tường thụy Sấm vĩ sấm vĩ (sấm là lời đoán lành dữ của các pháp sư thời Tần, Hán; vĩ là một loại sách thần học thời Hán ở Trung Quốc), thậm chí còn chĩa mũi nhọn chỉ thẳng vào luận điệu Thiên Nhân Hợp Nhất của Đổng Trọng Thư.
Vì thế thường có người tranh luận với Tuân Duyệt, cũng đã thành những việc trọng đại khó có được nhất ở Hứa Đô.
Chỉ có điều Chu Bất Nghi chỉ mới mười bốn tuổi sau khi vào Hứa Đô đã bộc lộ tài năng...
Trước đó cậu ta đã từng tranh luận với Khổng Dung, sau đó lại có một lần tụ hợp đã thẳng thắn chỉ vào Ngọa Long Cốc Hồ Chiêu suýt nữa thì dẫn đến sự hỗn loạn.
Mà nay, cậu ta lại tranh luận với Tuân Duyệt, khiến cho Hoàn phu nhân cảm thấy không được hài lòng.
Thấy bộ dạng phấn chấn của Tào Xung, trong lòng Hoàn phu nhân lại có chút hối hận: để Thương Thư qua lại với tiểu tử không biết che giấu tài năng kia có phải là quyết định sai lầm hay không? Cái gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, Thương Thư tiếp xúc với Chu Bất Nghi quá lâu, có lẽ đã nhiễm cái tật cuồng sĩ kia. Cuồng sĩ đối với sĩ lâm mà nói có lẽ đó là một loại khí khái, được rất nhiều người khen ngợi.
Mà ví dụ điển hình nhất chính là người tên là Nỉ Hành.
Nhưng Nỉ Hành kia kết cục cuối cùng là gì?
Hơn nữa, tính cách mà nhiễm tật cuồng sĩ cũng không phải là chuyện tốt gì.
Trước đó, Hoàn phu nhân hy vọng thông qua quan hệ với Chu Bất nghi mà tạo được quan hệ với thế tộc Kinh Tương, nhưng hiện giờ, nàng lại cảm thấy Chu Bất Nghi này không biết nặng nhẹ. Tuân Duyệt kia là người như nào chứ? Là đại diện danh sĩ thanh lưu đó! Ngươi không ngờ còn dám chỉ trích một sĩ lâm tài cao như vậy, không sợ Tuân Duyệt tức giận sao, hơn nữa sức ảnh hưởng của sĩ lâm lớn thế nào? Thật không phải là chuyện tốt gì.
Còn về thuyết Sấm Vĩ Tường Thụy, mỗi người một ý.
Tuân Duyệt nhìn nhận như nào tự có đạo lý của ông ta, không tới phiên một đứa trẻ mười bốn tuổi đến khoa tay múa chân.
Nhưng Hoàn phu nhân lại không biết nên đánh giá chuyện này như nào.
Nàng đọc sách nhiều, nhưng thuyết Tường Thụy Sấm Vĩ này cũng không phải là nàng có thể đánh giá thị phi. Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tào Xung, Hoàn phu nhân chau mày lại. Một lát sau, nàng mới khẽ thở dài, trầm giọng hỏi:
- Thương Thư, Tào gia ca ca của con từ Tây bắc trở về, đã ở Huỳnh Dương gần nửa năm rồi. Mẹ hỏi con, con đã từng đi thăm hắn chưa?
- Việc này...
Tào Xung ngẩn ra, không biết nên trả lời như nào.
Tào gia ca ca, chính là Tào Bằng.
Tào Xung vẫn gọi Tào Bằng là tiên sinh, thế nên khi Hoàn phu nhân nhắc đến “Tào gia ca ca”, cậu lập tức không có phản ứng.
Tuy nhiên, trong lời nói của Hoàn phu nhân, cậu cũng nghe ra chút manh mối.
Gần như là vô tình trong cố ý, Hoàn phu nhân đã xóa nhạt quan hệ thầy trò này đi mà đem vị trí hai người gần như ngang hàng nhau.
Làm như vậy cũng không hề sai.
Tào Bằng và Tào Xung, vốn chính là ngang hàng.
Tào Xung do dự một chút, lắc đầu:
- Chưa từng đi ạ.
- Tiểu Ngải cũng đã lâu chưa tới đây rồi đúng không?
- Vâng!
- Nghe nói các con cãi nhau?
Tào Xung lập tức kích động, lớn tiếng nói:
- Mẫu thân, chuyện này không phải là lỗi của con, là Tiểu Ngải quá hẹp hòi. Chỉ là vài câu tranh luận thôi mà y chẳng để ý tới con nữa.
- Vậy rốt cuộc là tranh luận như nào?
- Việc này...
Hoàn phu nhân thở dài, nhìn Tào Xung, không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu.
- Thương Thư, con và Chu Bất Nghi đúng là trí tuệ hơn người, mẹ cho con tiếp xúc với no cũng là để học sở trường của nó, chứ không phải nhiễm tính cuồng sinh của nó. Chu Bất Nghi đả kích Tào gia ca ca của con, bất kể là có lý hay không có lý, con cũng không nên cuốn vào đó. Cần phải biết, Tào gia ca ca dù sao cũng từng dạy học vỡ lòng cho con, cũng là thầy của con. Cho dù con đồng ý với quan điểm của Chu Bất Nghi cũng không được để lộ nội tâm của con ra. Chu Bất Nghi và Tiểu Ngải xung đột, đó là chuyện của hai đứa nó. Còn con, đáng lẽ lúc ấy nên làm dịu đi mâu thuẫn của hai đứa nó, chứ không phải là ở đó nói thêm vào, khiến cho xung đột tăng lên...
- Nhưng, Nguyên Trực không hề nói sai.
Tào Xung có chút không vui:
- Dịch ngôn, mọi vạn vật đều có âm dương, con người có cao thấp ti tiện. Tiên sinh...Tào gia ca ca quan cấp dưới mà chém quan cấp trên là không đúng. Quân thần, phụ tử, vợ chồng, cường thường đều đã có thiên định. Nếu như người nào cũng giống như Tào gia ca ca vậy, vậy còn đâu là cương thường nữa? Còn Vi Đoan là danh sĩ, mà Vương Mãnh chỉ là thứ dân, sao có thể đánh đồng chứ?
Hoàn phu nhân lập tức yên lặng, không biết nên phản bác thế nào.
Từ lúc Đồng Trọng Thư định ra luật pháp tam cương ngũ thường đến nay thì quân thần phụ tử là đạo lý thiên định, dường như Tào Bằng thật sự là sai rồi. Nhưng Hoàn phu nhân lại mơ hồ có một cảm nhận không tốt, nàng nhắm mắt lại, không tranh chấp với Tào Xung nữa, chỉ trầm ngâm không nói.
Hoàn phu nhân trầm mặc, Tào Xung cũng trầm mặc theo.
Cậu lặng lẽ đứng bên cạnh, không nói gì mà đợi Hoàn phu nhân mở miệng chỉ dạy.
- Thương Thư, tam ca của con hôm nay đã rời khỏi Hứa Đô.
- Ồ?
Tào Xung ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:
- Tam ca đi đâu ạ?
Đối với Tào Chương, Tào Xung cũng không có ác cảm gì, chẳng qua lúc này Tào Chương trở về vẫn xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ với Tào Xung.
Ngày hôm sau Tào Chương trở về Hứa Đô liền mang theo gia tướng đến thẳng cửa chính của Chu Bất Nghi.
Nếu không phải lúc ấy Tào Xung cũng ở chỗ Chu Bất Nghi, kiên quyết giữ chặt Tào Chương, nếu không thì Chu Bất Nghi đã bị Tào Chương chém một đao rồi.
Bởi vì chuyện này mà Tào Xung vô cùng bất mãn với Tào Chương.
Nhưng dù sao cũng là huynh đệ, Tào Chương cho dù không đúng nên khi Tào Xung nghe Tào Chương sắp rời đi, trong lòng cũng có chút mất mát.
Cậu và Tào Chương đã từng là học trò của Tào Bằng.
Tuy nhiên, cậu học thì học vỡ lòng từ Tào Bằng, còn Tào Chương lại học võ từ Tào Bằng.
Hoàn phu nhân nói:
- Tam ca con đi Huỳnh Dương, nói là phải đi học ở bên đó. Phụ thân con rất vui mưng, còn khen hắn có tình nghĩa, tiến rất xa...Thậm chí, ngay cả hắn muốn đi Tây Bắc lấy con gái của thương nhân ở đó, cha con cũng đồng ý và cho phép lập làm Bình thê. Thương Thư, con cũng trưởng thành rồi, có một số việc, con còn hiểu rõ hơn mẹ. Tử Văn đi Huỳnh Dương nói là đi học, thật ra là đi cùng Tào gia ca ca của con; năm xưa con cũng đã từng học Tào gia ca ca, sao không đi bái kiến hả?
Trong lòng Tào Xung run lên.
Không biết vì sao, cậu không hề muốn gặp Tào Bằng.
Có lẽ là bởi vì áy náy, hoặc có lẽ là nguyên nhân khác...Tóm lại, cậu vẫn không chịu đi Huỳnh Dương là không biết đối mặt với Tào Bằng như nào.
Hoặc có lẽ, trong lòng cậu mơ hồ có chút sợ Tào Bằng.
Nhưng nếu mẫu thân đã nói, Tào Xung biết, cậu không thể trốn tránh.
Do dự một chút, Tào Xung khẽ nói:
- Hai ngày nay Nguyên Trực đang biện luận cùng với môn nhân của Ngọa Long Cốc, con muốn đi nghe, sau đó mới đi Huỳnh Dương.
Môn nhân Ngọa Long Cốc?
- Vâng!
Trong lòng Hoàn phu nhân lại không vui.
Ngọa Long Cốc, đó chẳng phải là nơi ở của Hồ Chiêu ân sư Tào Bằng đó sao?
Có lẽ Chu Bất Nghi ăn nói ngông cuồng, đả kích Hồ Chiêu đã bị học trò của Hồ Chiêu biết được, cho nên mới có người đến biện luận với cậu ta.
Nhưng như vậy chẳng phải là càng đối lập với Tào Bằng sao?
Nếu Chu Bất Nghi thua thì còn đỡ, còn nếu cậu ta thắng, vậy thì chẳng phải sẽ càng chọc giận Tào Bằng, cũng không phải là chuyện tốt gì.
- Không được, con không được đi đâu hết, con phải tới Huỳnh Dương.
- Nhưng...
- Thương Thư, trong vòng ba ngày còn phải rời khỏi Hứa Đô.
Hoàn phu nhân trừng mắt, lời nói gay gắt.
Tào Xung chưa bao giờ thấy mẫu thân lại khiển trách gay gắt như vậy, trong lòng cậu sợ hãi run lên, không dám nửa câu phản bác. Nhưng ở sâu trong nội tâm mơ hồ cảm giác không thoải mái. Tuổi của cậu hiện giờ đang là thời điểm nổi loạn, hơn nữa từ nhỏ được cha mẹ yêu thương, thiên tư trí tuệ, đi đến đâu cũng được các vì sao vây quanh, không ai dám tranh luận với cậu, vô tình đã tạo thành cho cậu một tính cách ngạo mạn. Mẫu thân trách cứ như vậy khiến Tào Xung cảm thấy vô cùng ấm ức, đồng thời cũng có cảm giác phẫn hận khó hiểu...
Phẫn hận ai?
Cậu cũng không rõ.
Nhưng, cậu thật sự cảm thấy bất mãn.
- Con xin nghe!
- Đi nghỉ sớm đi. Chuyện con đi Huỳnh Dương, mẹ sẽ cho người báo cho cha con biết.
- Vâng!
Tào Tháo hiện giờ không ở Hứa Đô mà đi tới Nghiệp Thành.
Chiếu theo kế hoạch trước đó của Tào Tháo, vào thu sẽ phát động công kích đến Tịnh Châu, chuẩn bị cuối năm giải quyết Cao Can, thu phục Tịnh Châu.
Kha Bỉ Năng đã đồng ý xuất binh tấn công Đông Tiên Ti.
Từ lúc đó, Yến Du Lệ chắc chắn sẽ triệu hồi ông ta về trợ giúp ba vạn kỵ quân Viên Hy, cũng sẽ khiến cho trận chiến Tịnh Châu của Tào Tháo có bảy phần thắng. Trận huyết chiến Nghiệp Thành năm ngoái đã khiến cho Nghiệp Thành gần như là đống hoang tàn. Nhưng bởi vì vị trí đặc thù của nó mà đầu năm Tào Tháo hạ lệnh tu sửa Nghiệp Thành, di chuyển mười ba ngàn hộ từ các nơi đến định cư ở Nghiệp Thành. Hiện giờ, Nghiệp Thành đã xây dựng cải tạo xong, di dân cũng đã đến.
Tào Tháo đi Nghiệp Thành là để ổn định dân tâm, bắt tay vào việc dụng binh với Tịnh Châu.
***
Cuối mùa hè năm Kiến An thứ mười vô cùng nóng bức khó chịu.
Phố Dục Tú phồn hoa đột nhiên vang lên những tiếng trống trận khiến nhiều người chú ý.
Phố Dục Tú là đường phố phồn hoa nhất của Hứa Đô, gần giống như đường phố dành cho người đi bộ của đời sau.
Nó thuộc bên ngoài Dục Tú Môn, xung quanh đều là nơi ở của các nhân vật ẩn sĩ nổi tiếng, vương tôn quý tộc. Cho nên, những cửa hàng buôn bán trên đường ở đây đều là những thương phẩm cực kỳ xa hoa quý báu.
Một tòa lầu các cao ba tầng lâu treo dải lụa màu hồng.
Trên bảng hiệu màu đen có hai chữ: Phúc Chỉ. Phúc Chỉ, là cái gì?
Không ai biết, nhưng có người phát hiện, dưới bảng hiệu kia rõ ràng có đề tên Khổng Dung. Nói cách khác, hai chữ này là do Không Dung đề bút, lập tức khiến nhiều người hứng thú.
Trong lầu các, các nữ hầu ăn mặc đồng phục màu thủy lam.
Những nữ nhân này rất rõ ràng là đã được đào tạo chuyên môn, lúc giơ tay nhấc chân đều toát lên khí độ học tử, rất có khí chất. Quan trọng hơn là, những nữ tử này ai cũng xinh đẹp, có khí chất đọc sách khiến nhiều người ra vào lầu các nảy sinh hứng thú dừng lại để coi.
- Lầu Phúc Chỉ này rốt cuộc là làm cái gì?
Những học trò đang học trường trung học của thái học viện vẻ mặt toát lên sự nghi hoặc.
- Vào xem đi, chẳng phải sẽ hiểu rõ ngay sao?
- Đúng vậy, vào xem đi!
Mọi người cất bước đi vào lầu các, thấy trong đại sảnh lầu các ở ngay giữa là một quầy, xung quanh được đặt một giá sách.
Trên giá sách là hàng chồng giấy tỏa ra hương thơm mát.
Một nữ hầu xinh đẹp tiến lên trước, cung kính nói:
- Các vị tiên sinh, hôm nay tiểu điếm khai trương, các tiên sinh là những khách nhân sẽ được phát một phiếu ưu đãi tám phần trăm, mời đi thăm quan, nếu như có câu hỏi gì, xin cứ hỏi tiểu tỳ. Tiểu tỳ có số hiệu là 8, hy vọng có thể khiến cho các tiên sinh thoải mái mua sắm một lần.
Một học sinh trường thái học viên ngạc nhiên hỏi:
- Tóm lại là các ngươi bán gì ở đây?
- Tiên sinh, tiểu điếm là lầu Phúc Chỉ, đương nhiên là bán giấy.
- Phúc Chỉ?
Học sinh trường thái học càng kỳ lạ, vội vàng mở miệng hỏi.
- Mời tiên sinh đi theo ta.
Tỳ nữ kia cung kính dẫn học sinh trường thái học đi đến một giá sách trước mắt, thấy trên đo bày đủ loại giấy các cỡ lớn nhỏ không giống nhau.
Có tập giấy thông thường bên trái, còn có giấy đay giấy dâu, còn có rất nhiều loại giấy khác mà các học trò chưa từng thấy bao giờ.
- Đây là...
- Đây là do chủ nhân chúng ta thiết kế ra, chế tạo ra một loại giấy mới.
Xem tên của chủ nhân người ta, thì thấy hai chữ Phúc Chỉ là hiểu. Mời tiên sinh xem, đây là chủ nhân nhà ta chọn dùng loại giấy Mạnh ngôn làm bằng vỏ cây dâu được chế tạo ban đầu, trải qua cải tiến thì sau đó trở thành giấy phúc da dâu, chất giấy cứng cỏi, có tính giữ ẩm, giữ được lâu, có thể thích hợp dùng cho khế ước, công văn.
Mạnh ngôn dâu da, mỗi một trăm cân có thể chia làm trăm xấp, mỗi xấp là hai mươi lăm tờ.
Mà giấy phúc dâu da phúc của chủ nhân nhà chúng ta, mỗi một trăm cân có thể chia làm tám trăm xấp, mỗi một xấp là năm mươi tờ. Nói cách khác, sức nặng giấy ngang nhau, chúng ta có thể chia làm bốn phần, nhưng chất giấy rất tốt. Đồng thời giá cả rẻ hơn giấy Mạnh ngôn dâu da gấp năm lần.
Giấy Mạnh ngôn, khởi nguyên từ thời kỳ Tần Hán.
Những năm cuối Đông Hán, giấy đay và giấy dâu rất nổi danh, chủ yếu tập trung ở khu vực Ly Thạch Tịnh Châu.
Bởi vì công nghệ phức tạp, hơn nữa chi phí chế tác vô cùng đắt, rất ít người có thể sử dụng. Ở chợ, một xấp giấy Mạnh ngôn dâu da có giá trị năm quan tiền, có thể nói là cực kỳ sang quý. Rất nhiều người chỉ nghe đến cái tên Mạnh ngôn dâu da mà chưa được dùng bao giờ, chính là bởi vì giá cả quá cao làm người ta không dám mua dùng.
Đầu Đông Hán, Mạnh ngôn dâu da đã trở thành một loại cống phẩm.
Mỗi một xấp giấy một trăm tờ có giá trị tám quan, nhưng giá cả của Mạnh ngôn dâu da so với giấy cao tả bá cao gấp hai lần.
Nhiều học trò nghe là bán giấy lập tức ủ rũ.Ngươi nói ngươi buôn bán giấy thì buôn bán giấy, cần gì phải làm ra nhiều lời như vậy?
Nhưng sau khi nghe nữ hầu số 8 kia giảng giải chuyên nghiệp thì hứng thú tăng lên rất nhiều.
Phải biết rằng, từ sau khi Thái Luân tạo ra giấy, tuy rằng chi phí làm giấy đã giảm đi khá nhiều, nhưng người bình thường vẫn khó mà mua được.
Một học trò trường thái học nhận lấy tờ giấy da dâu trong tay, liền cảm thấy rất khác biệt.
- Giấy tốt!
Gã khẽ khen một câu.
Có lẽ người này gia cảnh giàu có nên không chút do dự mua mười xấp giấy da dâu.
- Cô nương, ở đây còn có loại khác không? Loại phúc giấy da dâu này rất thích hợp dùng cho công văn và khế ước, nhưng loại dùng cho những học trò như chúng ta…
Học trò kia không kìm nổi mở miệng hỏi.
Nữ hầu kia cười tươi như hoa, liên tục gật đầu:
- Các tiên sinh, mời đi theo ta.
Giấy ở trong lầu Phúc Chỉ này vô cùng đa dạng, khiến người xem hoa cả mắt, nếu như không có người đi bên cạnh giải thích thì e rằng khiến mọi người u mê rồi.
Dựa theo sự giảng giải của nữ hầu, phúc giấy trong lầu có hơn mười loại lớn dùng cho khế ước công văn, thi họa, ghi chép sổ sách…
Mỗi loại lớn lại được phân chia làm nhiều thể loại nhỏ. Ví dụ như giấy viết thư này có hơn mười thể loại, có thể dựa vào đối tượng khác nhau mà sử dụng loại giấy khác nhau. Ví dụ, đối với những người không có địa vị cao trong xã hội, có thể dùng giấy đay nhiễm vàng, còn đối với người ngang hàng, có thể dùng loại giấy hoa tiên (một thứ giấy khổ nhỏ mà vẽ màu đẹp dùng để viết thơ từ cho lịch sự gọi là giấy hoa tiên, vì thế mới gọi thư từ là tiên); đối với người có địa vị khá cao, có thể dùng loại giấy Tuyên Thành. Đối với nữ tử, có màu tiên, đối với nam tử, có tố tiên..vân vân…đủ mọi chủng loại, học trò trường thái học nghe mà choáng váng đầu óc. Không ít học trò trường thái học như ma xui quỷ khiến quyết định mua các loại giấy, từ mấy chục tiền đến vài quan thậm chí đến mấy chục quan một xấp giấy, xếp chồng lên nhau.
Đến tính tiền khi, các học trò này nhìn những tờ giấy này mà trừng mắt cứng lưỡi.
- Nhiều như vậy, sao ta cầm về được?
- Các tiên sinh không cần lo lắng, tiểu điếm phục vụ đưa hàng về tận nơi, trong điếm có xe có thể giúp các tiên sinh đưa hàng về nhà.
- Vậy, có mất thêm phí không?
Nữ hầu mỉm cười:
- Không, đây là bổn phận của tiểu điếm.
Ngay khi các học trò trường thái học hài lòng rời đi, một nhóm khách nhân khác đi vào lầu các.
Từ trang phục kia có thể nhận ra thân phận khách nhân kia khác với học trò trường thái học. Vì thế lập tức có nữ hầu đi ra trước:
- Mấy vị đại nhân khí độ phi phàm, vừa nhìn là biết không phải người bình thường, trong tiểu điếm có các loại giấy để các đại nhân lựa chon…nữ hầu sẽ phục vụ các ngài.
Mấy vị khách nhân ngẩn ra rồi lộ vẻ tán thưởng.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
56 chương
158 chương
173 chương
10 chương
117 chương
14 chương