Tào Tặc
Chương 498
Bóng đêm bao phủ khắp bầu trời.
Màn đêm của thành Thu Đạo âm u làm mọi người cảm thấy vô cùng ức chế. Phía đầu thành tối đen như mực, chỉ thấy bóng người lắc lư như ma quỷ. Ở dưới cửa thành, từng hàng những chiếc đầu người máu chảy đầm đìa treo bên trên đang đung đưa không ngừng trong gió.
Trong không khí, mùi máu tươi bốc lên nồng nặc.
Từng đống xác chết không đầu bị ném bên ngoài thành, làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh.
Xa xa, ở đại bản doanh của quân Tây Lương đèn đuốc sáng trưng.
Trong bóng đêm, Tào Bằng tay vịn lỗ châu mai, sắc mặt u ám lạnh lẽo.
Hắn lẳng lặng đứng đó, khắp người phát ra luồng khí lạnh, khiến mọi người cảm thấy khó chịu hơn cả gió tây bắc. Toàn thân hắn mặc áo trắng bay phần phật trong gió. Không chỉ có Tào Bằng mặc áo để tang mà tất cả quân Tào trong thành đều mặc như thế.
- Công tử, hương án đã chuẩn bị xong.
Bàng Minh mặc đồ tang, đi đến trước mặt Tào Bằng.
Tào Bằng gật đầu, liếc nhìn về phía đại doanh của quân Tây Lương ở đằng xa, trong mắt lóe ra ánh hận thù.
Hắn xoay người đi vào trong đại sảnh ở cổng thành, chỉ thấy trong sảnh đã được bố trí thành một linh đường, khăn trắng một màu bay phấp phới trong gió, tạo ra cảnh tượng cực kỳ bi ai. Trên hương án ở chính giữa đặt linh vị vủa Vương Mãnh.
Sau khi Vương Mãnh tử trận, thi thể cũng mất theo ngọn lửa.
Tào Bằng cũng không tìm thấy thi thể của ông, chỉ có thể lấy linh vị để thay thế.
Hắn đi lên, đỡ lấy thẻ hương từ tay Bàng Minh, quỳ trước linh cữu nén giọng nói:
- Thế phụ, chất nhi hôm nay đã cho người đòi lại chút công bằng cho thế phụ. Một khi tên Mã tặc chưa chết, chất nhi tuyệt đối không thu binh??.... Mong thế phụ phù hộ để chất nhi có thể chính tay lấy thủ cấp của tên Mã tặc đó ở thành Thu Đạo này, báo thù rửa hận cho thế phụ.
Chất nhi xin thế phụ phù hộ cho Đầu Hổ bình an vô sự.
Đợi chiến sự chấm dứt, chất nhi sẽ tự mình đi tìm kiếm tung tích của Đầu Hổ ca… chất nhi xin thề với người, nếu Đầu Hổ ca xảy ra chuyện chẳng may, cháu sẽ dùng thành Bạch Mã và mười vạn tính mạng quân Khương để tế linh hồn người và Đầu Hổ ca.
Bàng Minh im lặng đứng sau Tào Bằng.
Còn bên ngoài đại sảnh, bạch đà binh xếp thành hàng ngay ngắn.
Giọng nói của Tào Bằng vang lên từ trong linh đường, loáng cái đã truyền khắp đầu thành Thu Đạo.
Lời thề trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm mọi người không khỏi nổi da gà. Bàng Minh thậm chí có thể ngửi được mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.
- Thề giết Mã Đằng
- Thề giết Mã Đằng
- Thề giết Mã Đằng
Cũng không biết ai hô lên trước tiên nhưng nó giống như dịch bệnh lan tràn trong nháy mắt.
Trên thành Thu Đạo vang dội tiếng hò hét đến khản cả giọng của quân Tào, thề giết Mã Đằng… truyền ra mãi xa.
- Đốt đuốc lên!
Theo lệnh của Tào Bằng, Khắp thành Thu Đạo lập tức được đốt đuốc sáng trưng.
- Thề giết Mã Đằng!
Tiếng hò hét liên tục hô vang khiến quân Tây Lương ở doanh trại không khỏi run sợ.
Không ít quân Tây Lương trốn ở chỗ khuất gió mà vẫn lạnh run. Không còn cách nào khác vì lều trại không đủ… Chuyện này nghe có vẻ nực cười vì hành quân đánh giặc sao đến cả lều trại của quân tướng cũng không trang bị đủ? Nhưng trên thực tế thì là đúng là có trường hợp như thế.
Do vội vàng trở về từ An Cố nên không chuẩn bị đầy đủ lắm.
Lý do là, sau khi tới Địch Đạo có thể để Thu Đạo chịu trách nhiệm sắp xếp nơi trú quân, cần gì phải mang theo nhiều quân nhu như thế, làm chậm trễ thời gian. Tuy nhiên không ai ngờ rằng Thu Đạo lại thất thủ, ba vạn đại quân chỉ có thể nhóm lửa sưởi ấm trong gió rét. Rất nhiều người dựa sát vào nhau, lấy hơi ấm của nhau và an ủi lẫn nhau…
- Không sao, chủ công đã sai người tới An Cố, chậm nhất là sáng mai sẽ có quân nhu tiếp tế.
- Lời ngươi nói chỉ là đống phân chó.
Một quân sĩ Tây Lương không kiềm chế nổi liền quát:
- Chúng ta nhiều người như vậy, An Cố sao có thể trang bị đủ lều trại? Kể cả ngày mai có tiếp tế thì cũng là nhường cho các quan dừng chân. Mấy nghìn lều trại, chưa tới mấy ngày làm sao có thể có đủ?
Đám đông lập tức rì rầm bàn tán.
Nhìn đống lửa trước mắt, bên tai vang vọng những tiếng lép bép, từng người đều cảm thấy hoang mang trong lòng.
Phía xa, bên ngoài lều trại tập trung rất nhiều người.
Nhưng thấy người ra ra vào vào từ trong trướng đều giữ vẻ mặt nghiêm trọng.
Một vị đại phu từ trong trướng đi ra, thần sắc mỏi mệt. Các tướng lĩnh Tây Lương vội vàng vây quanh, căng thẳng hỏi:
- Tiên sinh, gia chủ của chúng tôi khỏe chứ?
Vị đại phu gượng cười:
- Kẻ bắn tên này rất ác độc.
Trên mỗi mũi tên đều gắn móc câu ngược. Cũng may phát hiện kịp thời, nếu không vết thương của tướng quân chưa chắc có thể trụ được.
Cũng may, mũi tên đã được lấy ra, tuy nhiên tướng quân vẫn chưa tỉnh, e là cần nghỉ ngơi thêm chút thời gian nữa.
- Vậy?....
- Yên tâm đi, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu.
Đại phu vừa nói xong đã thấy một tiểu giáo với vẻ mặt hốt hoảng chạy đến.
- Tiên sinh, xảy ra chuyện không hay rồi... Mời tiên sinh mau đi xem.
- Sao vậy?
- Chủ công cứ sốt mãi, hơn nữa miệng vết thương chảy mủ liên tục, hình như là tên độc.
Vị đại phu nghe thế liền kinh ngạc:
- Không thể nào!
Ông đã cẩn thận kiểm tra những mũi tên đó, xác định bên trên không tẩm độc dược. Nhưng sau khi nghe lời tiểu giáo nói, vị đại phu cũng vẻ căng thẳng. Ông vội vàng quay người bước vào đại trướng, để lại đám tướng lĩnh Tây Lương với vẻ mặt lo lắng
Bên trong đại trướng có đốt một lò sưởi.
Mười mấy mũi tên bị bẻ gãy ném vương vãi trên sàn, trên đó máu tươi chảy đầm đìa.
Mã Đằng nằm trên sập, hôn mê bất tỉnh.
Vị đại phu tiến lên trước:
-Soi đèn!
Tên tiểu giáo giơ đuốc, gã cẩn thận dỡ mảnh vải trên người Mã Đằng xuống. Trên vai, cánh tay, đùi của Mã Đằng là mười mấy lỗ mũi tên nhìn ghê người. Không biết chuyện gì xảy ra, lúc này trên miệng vết thương có nước mủ chảy ra kèm theo mùi tanh bốc lên. Đại phu vội vàng sai người mang nước sạch tới, cẩn thận lau miệng vết thương. Một lúc lâu sau ông nhíu mày, đứng thẳng lưng, nhìn tên tiểu giáo nói:
- Đúng là có mủ…
- Hả?
- Tuy nhiên không trúng độc.
- Vậy sao lại thế?...
- Việc này, thứ lỗi tại hạ kém cỏi không biết nguyên nhân tại sao.
Theo lý, vết thương của tướng quân mặc dù nặng nhưng không thể ra mủ nhanh như thế này… Vấn đề e rằng còn vượt ra ngoài những mũi tên đó.
Ông cúi người, dùng một mảnh vải cầm mũi tên lên, xem xét cẩn thận dưới ánh lửa thì thấy đầu mũi tên rất bình thường, lưỡi tên cũng không có gì khác lạ. Tuy nhiên trên đầu mũi tên hình như có dính một thứ gì đó màu vàng sẫm. Lúc đầu, đại phu còn tưởng đó chỉ là rỉ sắt, nhưng giờ xem ra, đây không đơn giản là rỉ sắt…? Cho đầu mũi tên dưới mũi ngửi, vị đại phu hích hích mũi, lông mày chợt nhíu lại…
- Sao thế?
- Mùi rất nặng.
- Mùi gì thế?
- Ngươi ngửi đi.
Vị đại phu đưa đầu mũi tên cho tiểu giáo, tên này cẩn thận đỡ lấy ngửi thử.
- Rất thối!
- Theo ta thấy, vấn đề của tướng quân chính là nằm ở đây.
Tuy nhiên tuyệt đối không phải là độc tiễn gì, cũng không biết kẻ bắn tên rốt cuộc đã dùng thủ đoạn nào. Xem tình trạng hiện nay của tướng quân, chỉ sợ không dễ bình phục. Theo ta, tốt nhất vẫn là tìm một vị đại phu giỏi tới chẩn trị xem sao? Ta kê một đơn thuốc có thể tránh sốt cho tướng quân. Nhưng nếu không mau chóng tìm được nguyên nhân, e rằng...
Vị đại phu không nói thêm gì nữa, nhưng ý tứ thì đã rất rõ.
- Vậy làm phiền tiên sinh.
Đại phu đi rồi!
Mã Đằng vẫn nằm trên sập, hôn mê bất tỉnh.
Ngoài trướng, các tướng châu Lương Châu châu đầu ghé tai nhau thì thầm:
- Chủ công bị thương như vậy, có lẽ rất khó giành lại được Thu Đạo.
- Đúng vậy!
- Thế… chúng ta phải làm gì bây giờ?
Bất kể Mã Đằng đối nhân xử thế ra sao thì vẫn là người cực kỳ uy tín trong quân Tây Lương. Có lẽ chỉ có Mã Siêu xứng tầm với y để tranh luận. Chỉ có điều Mã Siêu hiện không ở trong quân, còn Mã Đằng lại đang hôn mê, ngay cả người làm chủ cũng không có.
Có câu nói rằng, tướng là lá gan trong quân.
Sự tồn tại của chủ tướng trong quân đội có ảnh hưởng rất sâu sắc.
Khi không có chủ tướng, quân đội cũng chia năm sẻ bảy. Đặc biệt là những tướng lĩnh đó cũng bắt đầu có những suy nghĩ thận trọng.
- Nếu chủ công… Chúng ta phải làm thế nào bây giờ?
- Nói bậy, chủ công thân kinh bách chiến, cả đời chinh chiến trên lưng ngựa, trúng tên đâu có làm gì được ngài?
- Ta đương nhiên biết những mũi tên ấy không làm hại được chủ công, nhưng mọi việc đều không nói trước được… Nếu chẳng may, chúng ta phải làm sao?
Mọi người lập tức trầm ngâm không nói.
Đúng vậy, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?
Gió rét, trời rất lạnh. Đặc biệt khi màn đêm xuống, gió tây bắc mang theo hơi lạnh càng như cắt da cắt thịt, lạnh thấu xương. Thời gian chầm chậm trôi đi, đột nhiên nghe trong lều có tiếng thở dài nặng nề.
- Chủ công đã tỉnh?
- Đúng là chủ công đã tỉnh!
Một lát sau, thấy một gã tiểu giáo đi ra, hạ giọng nói:
- Chủ công đã tỉnh, mời chư vị tướng quân vào.
Các tướng đang thấp thỏm lo âu, nghe thấy thế dường như đã cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Họ nối nhau đi vào lều, đã thấy Mã Đằng ngồi tựa trên sập, ánh lửa bập bùng chiếu rõ khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu của y, trông giống như người chết. Nhìn bộ dạng của y lúc này, các tướng lại càng rợn người.
- Các vị, ngồi đi
Mã Đằng uể oải nói.
Hắn xua tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, sau đó ho khan vài tiếng và nói:
- Nay dù đã chiếm được Địch đạo, nhìn như chiếm thế thượng phong. Tuy nhiên theo ta thấy, bọn chúng chưa chắc có thể trụ được…. Mạnh Khởi ở Loan Điểu còn đang ghìm giữ chủ lực của Tào quân, cho nên Tào quân ở Thu Đạo chắc chắn không nhiều binh lực. Sáng mai sau khi trời sáng, đại quân ta sẽ xuất kích, tấn công Địch Đạo... Chỉ cần giành lại Địch Đạo, đương nhiên có thể ổn định tâm lý quân sĩ. Đến lúc đó, chúng ta có thể ổn định trận tuyến.
- Chủ công nói rất đúng.
- Có điều như thế này, chúng ta muốn giành lại Kim Thành, e là tương đối khó khăn.
Ta dự định để Mạnh Khởi trở về, chờ hắn tới sẽ giao cho hắn chủ trì quân vụ, ta sẽ về Vũ Đô dưỡng thương.
Các tướng nghe vậy, liên tục gật đầu tán thành.
Nếu Mã Siêu đến chủ trì quân vụ, đó là lựa chọn tốt nhất.
Tuy nhiên muốn đoạt lại quận Võ Uy, e là càng khó khăn hơn… Cũng may mà còn có hai quận Lũng Tây và Vũ Đô, vùng đất có mười bảy huyện, nhưng thật ra tốt hơn nhiều so với trước đây ở quận Võ Uy. Hơn nữa, giữ vững Lũng Tây Vũ Đô, lưng dựa vào Hán Trung, có thể giành được sự ủng hộ của Trương Lỗ. Đợi nghỉ ngơi một thời gian, binh mã sĩ khí khôi phục lại, tự nhiên có thể đánh lại Võ Uy.
- Tại hạ đợi chủ công dạy bảo.
-Đã thế, đợi sau khi trời sáng sẽ giành lại Thu Đạo, xin nhờ các chư vị.
- Mạt tướng nguyện quên mình phục vụ…
Đúng lúc này ngoài doanh trại có một cuộc náo loạn.
Từ đầu thành Địch Đạo, loáng thoáng vang đến từng chuỗi âm thanh, hơn nữa càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ.
-Chuyện gì vậy?
Mã Đằng nhíu mày, trầm giọng hỏi.
- Là Tào quân ở Thu Đạo đang gào thét.
- Bọn chúng hô cái gì?
- Bọn chúng đang hô…
Tiểu giáo có phần chần chừ.
Mã Đằng tức giận quát:
- Nói!
- Bọn chúng đang hô, thề giết Mã Đằng.
Mẵ Đằng ngẩn ra, trên khuôn mặt trắng bệch hiện lên một sắc hồng. Nghe thấy tiếng hét của Tào quân, y không kìm nổi sự giận dữ liền hét lớn một tiếng:
- Tiểu tặc bắt nạt ta quá đáng, ngày mai, ta chắc chắn giành lại được Địch Đạo…
Khí huyết trong lồng ngực chảy mạnh.
Đầu Mã Đằng quay cuồng, cổ họng cảm thấy có chút vị ngọt, một ngụm máu tươi phun ra, y gục xuống, hôn mê bất tỉnh…..
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
56 chương
158 chương
173 chương
10 chương
117 chương
14 chương