Tào Tặc
Chương 470
Tào Thái Thú, ngươi thành công rồi!
Bàng Đức dẫn các tướng Tây Lương, dọc theo đường chính đi xuống, dừng trước ngựa của Tào Bằng.
Phía sau y, Bàng Minh nâng thân mình đầy thương tích, vẻ mặt hiện rõ sự phức tạp. Cũng khó trách, y và Bàng Đức từ khi hơn mười tuổi đã làm trợ thủ cho Mã Đằng. Coi như tình cảm cũng có chút thân thiết, hiện giờ bọn họ lại phản lại Mã Đằng.
Vừa rồi, Bàng Minh còn lòng đầy căm phẫn.
Nhưng sau khi y đánh chiếm Cô TangTang, lại có chút trống rỗng, hư vô…
Không giống như đám tướng sĩ trợ thủ mới của Mã Đằng, hai huynh đệ Bàng thị có tình cảm vô cùng thân thiết với Cô TangTang. Thành Cô Tang này, họ Mã đã ở được hơn hai mươi năm. Tuy nhiên từ hôm nay trở đi, nó không còn là họ Mã nữa, mà là họ Tào…Cảm giác này, cũng không hề thoải mái. Cho nên khi huynh đệ Bàng Đứcnhìn thấy Tào Bằng, vẻ mặt hiện rõ sự kì quái.
- Ầy..
Tào Bằng có chút xấu hổ.
Tuy nhiên không đợi y phản ứng gì, chỉ thấy Bàng Đức kéo y quỳ rạp xuống đất:
- Tội nhân Bàng Đức, nay lĩnh Cô Tang, nguyện hàng chủ công.
Ánh mắt Giả Tinh nhíu lại, hiện lên một tia sắc nhọn.
Bàng Đức không nói nguyện quy hàng triều đình, cũng không nói sẽ nguyện quy hàng Tào Tháo. Y nói, y nguyện quy hàng Tào Bằng hơn nữa sẽ lấy Cô Tang để lập công. Theo một cấp độ nào đó mà nói, y chỉ là thần phục Tào Bằng, chứ không phải hàng phục triều đình. Hoặc có thể nói, từ giờ khắc này, Bàng Đức sẽ lấy thân phận gia thần của Tào Bằng mà nói với người đời.
Hữu Học, chỉ sợ đây là thành quả mà ngươi luôn mong muốn.
Trên mặt Giả Tinh lộ ra nụ cười.
Chỉ có gã mới hiểu, Tào Bằng vì Bàng Đức mà đã tổn hao rất nhiều tâm tư.
“Hai lần bắt, hai lần thả, cuối cùng đạt được một mãnh tướng”. điều này xét thế nào cũng thấy Tào Bằng được lợi.
Tào Bằng vội vàng xuống ngựa, nâng Bàng Đức, Bàng Minh lên.
- Tào mỗ nay có được Lệnh Minh, Tào mỗ thật sự may mắn.
Nói xong, hắn cởi áo khoác lông cừu, tự tay khoác lên người Bàng Đức. Đây cũng là lần thứ hai Tào Bằng cởi áo tặng cho Bàng Đức.
Hành động này của Tào Bằng đủ khiến cho Bàng Đức cảm kích không nguôi.
Không kìm nổi, y nước mắt lã chã:
- Chủ công coi trọng Bàng Đức, cũng là may mắn của Bàng Đức, Bàng Đức nguyện quên mình phục vụ.
Tào Bằng cười to, tiến lên ôm chặt Bàng Đức, mặc kệ máu ngựa trên người y dính đầy trên đại bào trắng như tuyết của hắn. Hành động này, khiến rất nhiều tưỡng lĩnh cảm thấy ái mộ! Họ biết, Bàng Đức từ này về sau nhất định sẽ trở thành tâm phúc của Tào Bằng.
- An Bình, nay nếu không có ngươi, ta đã mất đi một dũng tướng.
Tào Bằng xoay người, nhìn về phía Bàng Minh, đột nhiên nói:
- Vương Song, tặng cho An Bình một con lạc đà trắng.
Bàng Minh ngẩn ra, trong phút chốc mừng rỡ.
Ý nghĩa Bạch đà binh kia đại diện cho cái gì, y đã biết rõ.
Bạch đà binh, đó là thân vệ nha binh của Tào Bằng, từ nay về sau, huynh đệ y đã không cần phải lo tiền đồ về sau rồi.
- Ngươi, tên là gì?
Tào Bằng nhìn Khương Phố mình đầy thương tích, trầm giọng hỏi.
- Mạt tướng Khương Phố, người quận Thiên Thủy, từng gặp qua Tào Thái thú.
- Khương Phố?
Tào Bằng gãi gãi đầu, thầm nghĩ, tên này đáng được tán dương:
- Hôm nay chiếm được Cô Tang, tướng quân đã lập được công. Không biết ngươi có tâm nguyện gì? Đề xuất, chỉ cần ta có thể làm, tuyệt không từ chối.
Khương Phố ngẩn người, do dự một chút, hạ giọng nói:
- Nguyện vì An Bình tướng quân phục vụ.
- Ah?
Tào Bằng tuyệt không nghĩ rằng, Khương Phố lại đưa ra yêu cầu như vậy làm hắn kinh ngạc. Hắn nhìn về phía Bàng Minh, chợt cười nói:
- Chuyện này có gì khó chứ..Nếu ngươi nguyện vì An Bình phục vụ, ta sẽ đồng ý!
Vương Song lấy một con lạc đà trắng, tặng cho Khương Phố.
- Đúng rồi, ngươi là người quận Thiên Thủy? Nếu đồng ý thì hãy lệnh cho người nhà ở Hà Tây yên trí.
Tào Bằng có thiện chí.
Hắn nghĩ lại, Khương Phố này xuất thân kém cỏi, chỉ sợ điều kiện không có gì dư dả.
An trí ở Hà Tây, cũng sẽ được chăm sóc tốt.
Dù sao, quận Thiên Thủy cũng không chịu sự quản lí cảu Tào Bằng, cho nên cũng khó chiếu cấp quá mức.
Khương Phố vội vàng nói:
- Cha mẹ mạt tướng đã không còn, nay thê tử và con đều ở Cô Tang.
- Ồ, Khương Phố đã có vợ con? Con ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
- Tiểu Khuyển mới hai tuổi, tên nó là Duy.
- Ồ, Khương Duy…Ha ha, tên rất hay.
Tào Bằng nói chuyện, ánh mắt nhìn tới những người khác. Nhưng đột nhiên, trong lòng hắn có chút hồi hộp, quay đầu nhìn thoáng qua Khương Phố.
Khương Duy?
Chẳng lẽ, chính là tên tướng quân gan dạ?
Tào Bằng trong lòng nghi hoặc. Tuy nhiên, hắn lại nhớ rất rõ, Khương Duy hình như cũng là người quận Thiên Thủy. Tuy nhiên, theo ghi lại, nói y còn nhỏ đã mất cha. Chẳng lẽ, Khương Phố chính là phụ thân của Khương Duy? Không khéo như vậy chứ? Được một thành Cô Tang, thu phục được huynh đệ Bàng Đức, còn có khả thể có được một danh tướng Thục Hán trong tương lai? Thú vị, quả thật mới là bước đầu, về saunày cầnđối xử quan tâm tới tên Khương Phố và Khương Duy nhiều hơn. Mong rằng được cả hai người này.
Mặc cho Khương Duy về sau sẽ đạt được thành công gì, hiện tại, y mới chỉ là tên tiểu tử thối hai tuổi đầu.
Cho dù y về sau vô cùng lợi hại, nhưng hiện tại điều gì cũng không hiểu. Có thể chú ý đến, nhưng cũng không đáng để Tào Băng coi trọng.
Những việc về sau, có trời mới biết là sẽ như thế nào.
Không chừng phát triển sau này, cơ bản là không tới lượt Khương Duy lập thành đại nghiệp.
Sau khi Tào Bằng trấn an được các tướng Tây Lương, hắn ra lệnh, không được quấy nhiễu dân chúng Cô Tang, chỉnh đốn quân kỳ, quân kỷ đội ngũ.
Rồi sau đó, dưới sự bảo vệ của các tướng, hắn đi tới quận Cô Tang.
Nơi ở xưa của Mã Đằng, nay đã bị đội quân lạc đà trắng chiếm đóng. Tào Bằng hạ lệnh, không được quấy nhiễu gia quyến Mã Đằng. Cho nên trong thành Cô Tang mặc dù nơi nào cũng có tung tích của loạn quân, nhưng trong phạm vi trong thành luôn có sự yên bình, không có chút loạn nào.
Phí thị, dẫn già trẻ Mã gia, tập trung bên trong khóa viện.
Lúc Tào Bằng đi vào, đám người Phí thị, đều tỏ rõ vẻ mặt kinh hãi.
Nhìn đám phụ nữ và trẻ em già yếu, Tào Bằng thực chất lại không có ý định làm khó cho họ. Nhưng lúc hắn định xoay người rời đi trong đám trẻ em và phụ nữ kia chợt có một thiếu phụ lao ra, cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, hung tợn vồ tới bên Tào Bằng.
Cũng may là thân thủ Tào Bằng không tồi, lúc thiếu phụ kia lao tới, hắn liền cảm nhận được ngay nguy hiểm.
Chân trượt một bước, thân thể đột nhiên cúi thấp. Lưỡi dao trên tay thiếu phụ xoẹt qua, theo sát sau, Tào Bằng lui xuống, hung hãn đánh về sau, một nhát, thiếu phụ kia bị Tào Bằng dựa vào sau, trực tiếp đánh bay ra ngoài.
Không đợi nàng đứng lên, Vương Song đã tiến lên, giữ nàng ta lại.
Tào Bằng nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua đám người phía sau, ánh mắt kia lóe lên sát khí, khiến Phí thị mặt trắng bệch.
- Nàng là ai?
- Cẩu tặc, phạm nhà vườn của ta hại người nhà ta, chỉ hận ta là phận nữ nhi, không ta đã tự tay giết chết ngươi rồi!
Phí thị sợ tới mức nói không ra lời, thiếu phụ kia thì quật cường ngẩng cao đầu nhìn lên, lớn tiếng quát Tào Bằng.
Tào Bằng nhìn kĩ người thiếu phụ, phát hiện, thiếu phụ kia có bộ dạng rõ ràng là con lai Khương - Hán.
Khuôn mặt phụ nữ Khương nhỏ nhắn xinh xắn, ngũ quan rất cân đối.
Hơn nữa, làn da người Khương rất trắng, nhìn qua rất mềm mịn. Tào Bằng cảm thấy, bộ mặt này có chút gì đó giống vậy. Chỉ có điều góc cạnh rõ ràng hơn, các đường nét trên khuôn mặt thiếu phụ lộ rõ một cảm giác mềm mại.
- Tào tướng quân, ngươi là đại tướng triều đình, đương kim danh sĩ.
Ngươi giao tranh với người Tây Lương, đó là việc của nam nhân các ngươi, không liên quan gì tới ta.
Nàng ta còn trẻ tuổi, không phân biệt rõ đúng sai, mong đại nhân độ lượng tha thứ. Ta cam đoan, nàng ta sẽ không dám làm điều gì phiền toái tới người nữa.
Phía sau Phí thị đi ra một thiếu phụ khác.
Nhìn qua, người này ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, khuôn mặt rất đẹp.
Tào Bằng ngạc nhiên:
- Ngươi là ai?
- Phu quân ta, là Mã Siêu.
Vợ của Mã Siêu?
Tào Bằng đúng là không có chút ấn tượng gì đê lại…
Dù sao trong tam quốc diễn nghĩa, hình như không có đề cập tới thê tử của Mã Siêu. Nhưng thật ra có nhắc tới, sau khi Mã Siêu ở Tây Lương tạo phản thất bại, thê nhi đều bị tàn sát. Cũng chính là lúc này, Mã Siêu đã có thê nhi. Nhưng y thất bại rồi chạy trốn, không thể mang theo thê nhi đi.
Sau đó y quy phục Trương Lỗ, Trương Lỗ từng có ý gã nữ nhi cho y, lại bị kẻ khác khuyên nhủ ngăn cản, việc không thành. Khi Mã Siêu ở Hán Trung, đã chọn một thê tử, họ Đồng. Tuy nhiên sau khi Mã Siêu đầu hàng Lưu Bị, Đồng Thị và con trai Mã là Mã Thu ở lại Hán Trung.
Sau khi Tào Tháo chiếm Hán Trung, Đồng thị bị Tào Tháo bắt đi, còn Mã Thu con trai của Mã Siêu thì bị Trương Lỗ xử trí, sau đó bị Trương Lỗ tự tay giết chết.
Câu chuyện nghe lại có vẻ rất tàn nhẫn.
Nhiều người lúc đọc Tam quốc, sẽ thích những cảnh máu lửa hào hùng, thích lưỡi mác kỵ binh, nhưng đằng sau những thứ đó là sự tàn nhẫn và mùi máu tanh, điều này thì ít người để ý tới. Mã Siêu sau khi quy thuận Lưu Bị, cũng không được trọng dụng. Căn bản là dã tâm y quá lớn, làm Lưu Bị đề phòng, cho nên mới lạnh nhạt. Trong Diễn Nghĩa, Mã Siêu sau khi quy phục Tào Bằng, rất ít khi ra chiến trường, thậm chí ngay cả lão tướng quân Hoàng Trung còn ra trận nhiều hơn y vài lần.
Mã Siêu ở Tây Xuyên, lại thành thân, vợ có chút xấu nhưng sinh được một đứa con gái.
Tên Mã Thừa, tức là kế thừa tước vị của Mã Siêu, con gái Mã thị được gả cho An Bình Vương Lưu Lý của Lưu Bị.
Người phụ nữ trước mặt tướng mạo rất xinh đẹp.
Con mắt chớp động lộ ra tia sáng không được tương xứng lắm.
- Mã phu nhân?
- Thần thiếp họ Dương!
Thời Đông Hán, sau khi kết hôn, người phụ nữ có thể giữ tên họ mình, chứ không giống như sau này, phải bị áp đặt dòng họ của chồng lên dòng họ của mình.
- Dương phu nhân?
- Vâng!
Tào Bằng hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Ngươi nói không sai, ta và Mã Đằng giao tranh, không nên liên lụy tới các ngươi, nhưng các ngươi đã được gả vào nhà họ Mã, nên biết, hậu quả các ngươi phải chịu đựng là như thế nào. Ta sẽ không làm khó dễ các ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là, ta mặc cho các ngươi hạ nhục ta. Người kia là con gái Mã Đằng? Đúng không?
- Hừ!
Mã Vân Liễu ngẩng cao đầu, nhìn Tào Bằng, không chút sợ hãi.
- Mã tiểu thư, đừng tìm phiền toái cho mình nữa, làm vậy chỉ liên lụy tới người khác thôi.
Sự tình vừa rồi, ta có thể làm hòa không truy cứu, nhưng ngươi hãy nhớ kĩ, ngươi và người nhà ngươi giờ là tù binh. Hãy bỏ ngay cái tính đại tiểu thư đó đi, nếu không, đừng trách ta ra tay chỉ bảo.
Ta mặc dù đọc qua sách thánh hiền, nhưng cũng sẽ không làm ra việc nuôi hổ trong nhà như thế.
Phí phu nhân, Dương phu nhân, các ngươi ở đây, tuy rằng mất tự do, nhưng ta sẽ đảm bảo an toàn cho các ngươi. Cho nên, hãy thành thật một chút, dạy bảo lại vị tiểu thư nhà các ngươi. Nếu chuyện tương tự xảy ra, ta sẽ khiến các ngươi khó sống đó.
Tào Bằng trong lời nói thể hiện rõ sát khí.
Mã Vân Liễu tuy rằng quật cường, nhưng vẫn cảm giác được Tào Bằng không hề nói đùa.
Tào Bằng nhìn nàng ta, cười lắc đầu, xua tay ra hiệu cho Vương Song buông nàng ra, rồi sau đó cất bước đi ra ngoài.
- Đa tạ chủ công, thủ hạ lưu tình.
Bàng Đức bên ngoài giao viện, khom người đáp tạ.
Tào Bằng lại cười cười:
- Ta một đại nam nhân, sao có thể khiến một nữ nhi uất ức chứ?
Sau khi mọi người tới đại sảnh, Tào Bằng ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
- Nay đi Cô Tang, tuy rằng là một chuyện tốt, nhưng đã làm hỏng kế hoạc ban đầu của ta.
- Ta lúc đầu chuẩn bị chỉ vây Cô Tang chứ không đánh, chờ Mã Đằng tiến đến cứu viện, rồi sau đó mới một trận đánh tan, tuy nhiên, cũng chẳng đạt được đại sự gì. Ta cần lập tức tới Thương Tùng, cùng Sĩ Nguyên thảo luận sách lược ứng đối. Mọi việc ở Cô Tang, sẽ giao cho Thối Chi xử lí. Hiện giờ, Cô Nga rơi vào tay ta, chư huyện Võ Uy lại không thể chịu trách nhiệm.
- Ta định dẹp loạn ở Võ Uy, không biết chư vị có sách lược gì không?
Huynh đệ Bàng Đức, Bàng Minh quay sang nhìn nhau.
Không ngờ, do hai huynh đệ nhất thời kích động đã làm hỏng kế hoạch của Tào Bằng. Tuy nhiên, Tào Bằng khoan dung độ lượng, cũng khiến hai huynh đệ vạn phần cảm kích. Hắn miêu tả sơ lược sự tình, không hề có ý trách cứ. Bàng Đức ngẫm nghĩ một chút, nhìn thoáng qua Bàng Minh, cắn răng đứng dậy, hướng về phía Tào Bằng thi lễ nói:
- Huynh đệ ta nhất thời lỗ mãng, hỏng đại sự của chủ công. Chủ công tuy rằng không trách cứ, nhưng Bàng Đức trong lòng áy náy. Nguyện lấy công chuộc tội, giúp chủ công bình định Võ Uy.
- Oh?
- Huynh đệ mỗ chỉ cần tám trăm quân tốt là có thể bình định bốn huyện Võ Uy.
-Về phía Tây Khương Đô Dã, chẳng qua là một đám ô hợp…sau khi bình định được bốn huyện Võ Uy, chúng tôi sẽ lấy đầu Việt Cát.
Tào Bằng nghe xong, ánh mắt sáng lên.
Hắn tỏ vẻ không thấy Giả Tinh nhìn hắn, cười ha hả gật đầu:
- Nếu Lệnh Minh ra tay, Võ Uy có thể định hay không, ta không cần phải lo lắng…Hãy cấp hai nghìn nhân mã cho Lệnh Minh, ta sẽ ở Thương Tùng chờ tin lành.
Trong lòng Giả Tinh vẫn có chút không hài lòng.
Dù sao huynh đệ Bàng Đức vừa mới nhập quân, lại cho họ độc lĩnh nhất quân, e rằng có chút lo lắng.
Nhưng Tào Bằng muốn vậy, y cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng dậy nói:
- Ta theo sự an bài của Bàng tướng quân.
Bàng Đức, kích động không ngừng.
Y không phải vì điều gì khác mà chính vì sự tín nhiệm của Tào Bằng.
Đứng dậy chắp tay, Bàng Đức lớn tiếng nói:
- Trong vòng mười ngày, nếu không thể bình định bốn huyện, mỗ xin nguyện đem đầu Hạng Thượng tới gặp người.
Tào Bằng cười to:
- Lệnh Minh không cần như vậy, ta tin ngươi!
Một câu ta tin ngươi khiến cho Bàng Đức hoàn toàn quy thuận, không hề có suy nghĩ khác.
Cùng ngày, Tào Bằng, lệnh cho ba trăm Bạch đà binh, một trăm Phi Mạo, rời khỏi Cô Tang, đi tới huyện Thương Tùng. Cũng trong ngày đó, Bàng Đức dẫn hai nghìn binh mã tới Cô Tang, hướng về phía huyện Loan Điểu xuất kích suốt đêm.
Trong màn đêm, Giả Tinh đứng ở đầu thành Cô Tang, nhìn huynh đệ Bàng Đức đi xa dần, y không khỏi lo lắng.
Thật không hiểu Tào Hữu Học này sao lại tin tưởng Lệnh Minh như thế?
Cuối tháng ba năm Kiến An thứ chín, Cô Tang bị Tào Bằng đạt được.
Được tin Cô Tang thất thủ, Mã Đằng lập tức hạ lệnh Hậu Tuyển, Trình Ngân dừng việc tiếp viện cho Võ Uy, cũng lệnh cho họ, lui về Lệnh Cư đóng quân.
Đầu tháng tư, sau chín ngày Cô Tang bị công chiếm, bốn huyện Loan Điểu, Phiên Hòa dưới uy danh của Bàng Đức, đã dâng thành mà hàng. Sau đó, Bàng Đức dẫn quân tới Đô Dã. Chỉ có điều không chờ y tới Hưu Crư trạch thì tin chiến thắng đã truyền về.
Đường Đề dẫn quân quy hàng, Việt Cát sau khi biết tin, mang theo một đội thân quân, suốt đêm chạy khỏi Hưu Chư trạch, hướng về phía Trương Dịch.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
56 chương
158 chương
173 chương
10 chương
117 chương
14 chương