Tào Tặc

Chương 461

Tà dương, nắng chiều. Ánh chiều tà lúc mặt trời lặn chiếu vào trong vắt mặt sông Lư Thủy. Gió nhẹ thổi đến, mặt sông nổi lên tầng tầng lớp lớp gợn sóng, trông rất đẹp mắt. Hai bờ sông, đào hồng hạnh trắng rơi khắp nơi trên mặt đất. Nước sông ánh lên ánh chiều tà mặt trời lặn, cùng với hồng hạnh trắng trên mặt đất giao thoa, tạo thành một bức tranh vẽ lạnh lùng nhưng cực kỳ mĩ lệ. Bàng Đức không màng tới việc thưởng thức cảnh đẹp, ghìm ngựa bên bờ sông. Trên mặt sông trước đây có cây cầu nhưng cũng không biết vì sao không còn thấy bóng dáng đâu. - Truyền lệnh, trong hai canh giờ, ta muốn thấy mười cây cầu trên mặt sông, trước giờ Tí, cần phải tiến binh tới Võ Uy. - Vâng Tây Lương binh đối với Bàng Đức vẫn biểu hiện được sự tôn trọng. Vị tướng lĩnh trẻ tuổi này, thiếu niên đã thành danh, từng được hưởng uy danh hiển hách trong quân. “ Mã Bàng song bích” thì trong đó là Bàng Đức. Người còn lại chính là Cẩm mã Mã Mạnh Khởi Tây Lương. Tuy nhiên, Kiến An bốn năm sau, Mã Đằng và Bàng Đức ngày càng bất hòa. Thế nên sau này, Thẩm Phối tới Long Kỳ thành đối phó với Thiêu Đương Khương của Hà Hoàng. Nhoáng cái qua sáu năm, tướng quân thiếu niên ngày xưa, giờ đã ba mươi tuổi. Gương mặt màu đổng cổ, lộ ra dấu vết tang thương của trận Hà Hoàng Sóc Phong. Trong bốn năm, Bàng Đức và người Khương ở Hà Hoàng tính lại to nhỏ cũng phải tới trăm lần chiến tranh. Thanh đại đao trong tay y kia, sũng ướt máu tươi, không biết có bao nhiêu là mãnh tướng Khương Hồ chết dưới đại đao Bàng Đức, có thể nói chiến công rất hiển hách. Nhưng những chiến công hiển hách đó, vẫn không nhận được sự đề bạt. Thậm chí lần này từ Long Kỳ thành triệu hồi Võ Uy, cũng chỉ vì cái danh hiệu Đô úy, trên danh nghĩa thì giữ Tuyên Uy, nhưng trên thực tế đang chấp nhận sự điều khiển lớn. Rất nhiều quân Tây Lương, đều cảm thấy bất công cho Bàng Đức.. Mặt trời lặn, Bàng Đức ở lại bên sông. Khuôn mặt cương nghị kia như đao tước chạm khảm góc cạnh rõ ràng. - Tướng quân, ăn chút gì đó đi…từ trưa tới giờ, những thứ ăn được đều tiêu hóa hết rồi, sao còn sức mà tới Võ Uy. - An Bình! - Dạ! - Mấy năm qua, ta nghĩ mãi mà không thông suốt một việc. - Việc gì? - Còn nhớ năm Kiến An thứ tư, sự việc giữa ta và quân hầu tướng Hứa Đô không? Quân Hầu, chính là Hòe Lý Hầu Mã. Mà vị An Bình này, là em họ Bàng Đức, tên là Bàng Minh. Bốn năm qua, gã vẫn theo Bàng Đức, chinh chiến cho Long Kỳ thành. Một đường sẹo từ bên tai tới khóe miệng, đường máu mở ra, đến nay sẹo vẫn chưa lành lặn, càng khiến Bàng Minh lộ ra vẻ dũng mãnh dữ tợn. Gã vóc dáng không cao bằng Bàng Đức, thân thể cũng không cường tráng bằng Bàng Đức chỉ khác ở cái khí thế. - Đương nhiên nhớ rõ! Cũng lần đó từ Hứa Đô trở về, Mã Đằng bất hòa với Bàng Đức, cuối cùng để Bàng Đức đi tới Long Kỳ thành. Bàng Minh sao lại không nhớ rõ. - Ta luôn thấy kì lạ, Tào Bằng vì sao biết ta? - Ah. - Lần đó ở Hứa Đô, trong một cơ hội ngẫu nhiên, ta đã gặp Tào Bàng một lần. Lúc ấy hắn mới trở về từ Hạ Bì, hơn nữa thân đang chịu tội…Ha ha, tuy nhiên ngươi có biết, bản lĩnh của tên đó quả thật không nhỏ. Hắn lúc đó lén lút thả gia quyến Lã Bố chạy đi, chỉ vì lúc trước Lã Bố giúp hắn, tặng cho hắn hai trăm quân tốt. Người này, ta rất bội phục. Tuy nhiên trước đó, ta chưa từng gặp qua hắn, mà hắn cũng đâu có đại danh vang dội như hiện tại. Khi chủ công giới thiệu ta, không ngờ hắn thốt ra tên của ta. Ta chỉ là tiểu tốt, làm sao hắn biết ta? Việc nguyên do Bàng Đức bị lạnh nhạt Bàng Minh cũng không biết.. Chả nhẽ trong bốn năm qua, y không ngừng dò hỏi, Bàng Đức cũng chưa từng trả lời. Hiện tại, Bàng Minh đã hiểu! Bàng Đức sở dĩ bị lạnh nhạt, chỉ sợ cũng chỉ vì chuyện đó. Thử nghĩ, một người chưa từng gặp mặt, sao có thể biết được tên của đối phương? Bàng Đức lúc đó chỉ là trong quân của Mã Đằng có chút danh vọng. Cái tên “Tây Lương Mã Bàng” cũng vang dội sau này. Đổi lại bất cứ kẻ nào, đều cho rằng, Bàng Đức và Tào Bằng nhất định có quen biết… Bàng Đức không có tiếng tăm gì! Còn Tào Bằng khi đó cũng đã bộc lộ tài năng. Trận chiến Khúc Dương, làm danh tiếng của hắn đồn xa, mà Tào Tháo lại sủng ái hắn, lúc đó cũng được rất nhiều người khen ngợi. Vấn đề, chính là như thế! Khi đó Mã Đằng đang đối đầu với Tào Tháo, mà Tào Bằng là tâm phúc của Tào Tháo, Bàng Đức lại được Mã Đằng coi trọng. Mã Đằng bởi vậy mà sinh ra nghi kỵ, Bàng Đức lại không thể giải thích rõ ràng, dĩ nhiên sẽ bị lạnh nhạt, lưu đày. Bàng Minh nghi hoặc hỏi: - Tướng quân, quả không hiểu được Tào Hữu Học. - Ha ha, ngươi xem, đến ngươi cũng hoài nghi. - Ta không có… Bàng Đức lắc đầu cười: - Ta thực sự không biết hắn, lúc đó chỉ biết hắn là một trong tiểu bát Hứa Đô, từng cùng Lã Bố ác chiến ở Khúc Dương. Giúp đỡ anh vợ y, thống trị Hải Tây, ở Hoài Tây cũng có một chút danh vọng như vậy. Không như hiện tại, ai ai cũng biết… Chủ công hỏi ta, ta thật không biết trả lời như thế nào. Tuy nhiên, với ta mà nói, mặc dù bị lưu đày bốn năm, nhưng những gì thu hoạch được khá phong phú. Lúc này đây, ta và Tào Hữu Học quyết đấu chiến trường, cũng là lúc ta rửa sạch oan tình, ta định cùng hắn phân cao thấp…Đúng rồi, nghe nói Lã Bố từng truyền sở học cả đời này cho hắn, không biết lời đồn này, có phải sự thật hay không. - Tướng quân hỏi ta, chẳng khác nào làm khó ta rồi! Bàng Minh nói: - Dù sao những chuyện lưi truyền ở Hà Tây truyền đúng là vô cùng thần kỳ, tuy nhiên ta luôn cảm thấy, có điều gì giả dối, chưa chắc là thật. - Mặc kệ có phải sự thật hay không, ta vẫn muốn cùng hắn đánh một trận. Huynh đệ nói chuyện bên bờ sông, vô tình, sắc trời đã tối muộn. Trên mặt sông, cầu nổi đã dựng xong. Có quân tốt tới bẩm báo, nói rằng đại quân đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể qua sông. Bang Đức gật gật đầu, cùng Bàng Minh sải bước chiến mã, dựng hoành đao. Một vầng trăng sáng, màn đêm đen huyền. Trên mặt sông ánh sáng phản diện, xinh đẹp dị thường. Xa xa, cây cỏ theo gió khẽ lướt, giống như sóng vỗ phập phồng, cảnh đẹp như thế, nếu là người thi nhân, thì sẽ hứng chí làm thơ. Đột nhiên, trên mặt sông truyền đến những tiếng ồn ào. Bàng Đức hỏi: - Có chuyện gì? - Xe trận rơi từ cầu nổi xuống sông. - Sao? Bàng Đức ngẩn ra, giục ngựa tiến lên. Cầu nổi không rộng, hơn nữa cũng không chắc chắn. Xe trận chạy trên đó, rất dễ bị lật, đó là chuyện thường tình. - Nước sông, sao nông vậy? Lúc Bàng Đức nhìn lượng nước sông nơi xe trận vừa rơi xuống, chỉ lộ ra một tay lái. Sông Lư Thủy là nơi hợp lại của hai nhánh sông, nước sông hẳn phải rất sâu. Mà thời gian tuyết ở Tây Bắc tan, cũng muộn hơn ở trung nguyên, lúc hoàng hôn, nước sông mới tan tuyết, chính xác phải là thời gian nước sông chảy xiết, vì thế sẽ không thể nông vậy được. Mười cây cầu nổi, dựng trên mặt sông, đại quân đang tiếp tục thông hành. Bàng Đức đột nhiên giật mình, đôi mắt hổ trơn lên, lớn tiếng quát” - Ngừng đi tới, tất cả dừng lại, trở về hết… Còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng nổ vang dội từ phía bắc tới. Ầm ầm…… Liên tục hai tiếng nổ lớn, loáng thoáng từ phía bắc tới, truyền đến những âm thanh ù ù. Giống như có vạn mã chạy đến, lại đúng như đất rung núi chuyển. Bàng Đức không nói hai lời, đẩy ngựa bước đi: - An Bình, đi mau, chúng ta trúng kế, trúng kế rồi. Thượng du Lưu Thủy, khoảng không rộng lớn. Hai nhánh cự long chạy chồm ra, rít gào từ thượng du lao xuống. Trong Hà Thủy, vẫn còn một khối băng cứng chưa tan. Rất nhiều Lương binh còn ở trên cầu nổi, đưa mắt nhìn lại, lập tức bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ. Rất nhiều người, thậm chí quên cả việc chạy thoát thân. Nhưng có chạy trốn thì cũng chẳng biết chạy đi đâu? Thẳng phía Hồng Thủy, cây cầu nổi ở phía bắc bị mười cây lớn, gốc cây ba người ôm mới hết nhanh chóng phá hủy. Quân tốt trên cầu, nháy mắt bị mạch nước cuốn nuốt. Sau khi hai nhánh nước giao nhau trên Lư Thủy, hơi nước cuồn cuộn cuốn lên. Trong hơi nước, sóng nước hợp làm một, trở nên càng thêm đáng sợ. Một gã Lương binh bị rồng nước cuốn cuồn cuộn nổi lên, rồi sau đó một cây lớn bay tới, đâm gã nát xương nát thịt. Băng cứng lao tới, càng mang theo một phiến xương máu. Thật thảm! Mười cây cầu nổi, như trong một lúc nhất thời đều tan thành mây khói. Mấy trăm quân tốt trên cầu, trong tiếng gầm lớn của rồng nước, vô thanh vô tức mà chết. Rồng nước lại đâu có bỏ qua dễ dàng như vậy, mà tiếp tục du kích xuống phía dưới. Thủy triều tích tụ cả ngày, rõ ràng đường sông Lư Thủy này không thể chứa hết được, lập tức tràn lên bờ sông. Binh Tây Lương cả người lẫn ngựa bị cuốn vào dòng nước, theo hồng thủy trôi đi. Chiến mã hí bi thương, quân tốt kêu rên, lại bị tiếng gầm gừ của rồng nước bao phủ cả. Bàng Đức và Bàng Minh mang người muốn thoát thân. Nhưng chiến mã có nhanh hơn nữa cũng không nhanh hơn được trận hồng thủy cuồn cuộn kia. Một cơn sóng mạnh hung hăng vỗ vào sau lưng Bàng Đức, Bàng Đức phun ra một tia máu, ngã quỵ xuống dưới ngựa. Bàng Minh cũng không biết chạy tới đâu liền bị hồng thủy cuốn ngã trên mặt đất… Ba nghìn binh Tây Lương, trong nháy mắt đã bị tiêu diệt toàn quân. *** - Tướng quân tỉnh lại, tướng quân tỉnh lại! Bàng Đức trong cơn hôn mê tỉnh lại, muốn đứng lên, nhưng chính mình lại đang bị dây thừng trói chặt, nằm trong một vũng lầy lội, không thể động đậy. Xung quanh y, có hơn một trăm binh Tây Lương, người hôn mê bất tỉnh, người liều mạng kêu gọi y. Bàng minh cũng ở trong đó, nhưng xem ra, còn chưa tỉnh lại. Bàng Đức hét lớn một tiếng, xoay người muốn đứng lên, lại nghe phía sau gió lớn rít! Một cây gỗ hung hăng nện lên người y. - Đồ ngu ngốc! - Cẩu tặc to gan.. Bàng Đức bị đánh suýt chút không thở ra hơi. Quay đầu nhìn lại chỉ thấy một thiếu niên mang đặc thù của người Hung Nô rất rõ ràng, đang hung tợn theo dõi y. Thiếu niên này chỉ mới mười một tuổi, trong tay là một cây gỗ hồng tùng chế thành đoản côn, dài chừng gần ba mươi tấc. Một đầu đoản côn dùng vải bao quanh, rồi sau đó được quấn quanh bằng chỉ bạc, cố định tấm vải đó. Đoản côn sơn một tầng nước sơn sáng loáng. Thiếu niên thấy Bàng Đức trừng mắt nhìn gã, không yếu thế y trừng mắt nhìn lại. - Tiên sinh đã nói, tên ngu ngốc, nếu di chuyển liền đánh gãy tay chân. Dây thừng trên người rất thô, muốn tránh cũng không có khả năng. Hơn nữa chỉ sợ tên thiếu niên này cũng là người giỏi võ. Cây côn vừa rồi không phải tầm tuổi gã có thể đánh ra được. Nếu thực sự muốn cứng rắn chỉ sợ tự rước cái nhục mà thôi. Hồng thủy đã ngừng lại. Ánh trăng sáng tỏ, nơi này có thể mơ hồ nhìn thấy trên mặt hồ nổi lên dấu vết của cây cầu nổi. Thi thể của một đám quân tốt đang trong nước sông kia. Bọn họ đem những thi thể từ trong nước trong vớt lên, bày trên bờ sông. Nếu còn có kẻ sống sót, thì trực tiếp trói lại, giao cho quân tốt bên bờ sông xử lí. Trên bở sông, loạn xạ tử thi của binh Tây Lương, còn có hài cốt của chiến mã. Bàng Đức nằm trong đống lầy lội, âm thầm cay đắng. Thế nào gọi là hổ lạc đất bằng bị chó bắt nạt? Tình trạng hiện tại của y đã giải thích rõ nhất cho câu nói đó. Cơ bản muốn kiến công lập nghiệp! Cũng không nghĩ rằng, ngay bóng dáng của kẻ thù còn chẳng nhìn thấy đã biến thành tù nhân? Là ai làm? Bàng Đức không cần lo lắng suy xét. Thời điểm này, người có thể làm được việc này, chỉ sợ không còn ai khác ngoài Thái Thú Hà Tây, Bắc Trung Lang Tướng Tào Hữu Học. Người ta nói, Tào Bằng xảo quyệt, đúng thế. Người này không rat ay thì thôi, ra tay thì làm những bước liên tục, chưa chết chưa ngừng. Đối thủ như thế, cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, không phải dạng mà Bàng Đức có thể ứng phó. Chỉ tiếc, trong lòng mình đầy hùng tâm tráng chí, bị lưu đày bốn năm, khát vọng có thể lập công danh sự nghiệp, nhưng lại…Ta chết thì đã chết rồi, chỉ sợ Võ Uy quận, từ này về sau không thể phục được Mã họ Xa xa, tiếng vó ngựa vang. Bàng Đức mở mắt ra, chỉ thấy ánh lửa di chuyển. Một đám binh tốt cưỡi lạc đà trắng, thân khoác lông cừu trắng, vây quanh một thanh niên đang từ xa đi tới. Bàng Đức khẳng định, đời này của y chưa từng thấy một ai phô trương lớn như vậy. Đặc biệt ba trăm con lạc đà trắng kia rất kích thích thị giác của người khác, kỵ sĩ trên lạc đà, đều cùng cầm một trường mâu đại đao sắc bén, nhìn qua vô cùng uy vũ. Tuổi trẻ ít thấy được sư tử hổ thú hiếm có như vậy. Người nhày xuống ngựa thân cao hơn tám thước, khôi ngô cường tráng. Một bộ áo giáp đường nghê bảo, chiến bào bách hoa, thắt lưng sư tử. Dưới sườn đeo kiếm, lập tức treo đao. Phía sau, có một con ngựa Đại Uyển, nỏ cung tên, và một cây Họa Can Kích nặng trịch quý giá. Lã Bố? Bàng Đức theo bản năng nghĩ đến một cái tên. Lã Bố mặc dù đã chết nhiều năm, nhưng danh tiếng thì người đời khó lòng quên được. Tuy nhiên y lập tức ý thức được, đây không phải là Lã Bố. Xem tuổi tác, sự phô trương, chỉ có một người, Tào Hữu Học! Bàng Đức giãy dụa muốn đứng lên, lại bị Thái Địch đè xuống. - Tiểu Địch, đỡ Bàng tướng quân đứng lên! Tào Bằng xuống ngựa, dẫm lên đống lầy lội, tiến lên phía trước. Ở phía sau hắn, ba trăm con lạc đà đồng thời quỳ xuống đất, ba trăm binh sĩ, xoay người đi xuống khỏi lạc đà. Động tác kia, chỉnh tề và đều như chỉ có một người. Bàng Đức không khỏi nuốt nước miếng, âm thầm đau khổ. Một tên Tào Bằng, chỉ nhìn thân vệ của hắn, là đoán được tài lực của hắn hùng hậu và tiêu phí bao nhiêu tâm tư rồi. - Bàng tướng quân, từ khi từ biệt ở Hứa Đô, đã lâu không gặp. - Hừ! Bang Đức đỏ mặt, quay đầu…cũng không thèm nhìn Tào Bằng. Không cần phải nói móc như vậy! Nếu không phải Tào Bằng người thì ta đâu có phải bị lưu đày bốn năm? Mà nay, ta là tù nhân, chật vật khó chịu. Ngươi là người thắng, đường đường là Bắc Trung Lang tướng, Hà Tây thái thú, tại sao không việc gì? Bàng Đức nghĩ rất kĩ, nếu Tào Bằng chiêu hàng y, y tuyệt đối không cúi đầu. Ngươi nói, ta nhổ nước bọt vào mặt hắn hay một chưởng đánh ngã hắn cho xong? Đánh ngã phỏng chừng hơi khó khăn…Đúng, y chỉ cần lại đây, ta liền nhỏ nước bọt vào mặt hắn, đại trượng phu chết thì cũng chết rồi, tuyệt không noi theo hạng người sợ chết. Nghĩ đến đây, Bàng Đức hãnh diện, lộ rõ thái độ ngạo nghễ. Lúc Tào Bằng chỉ còn cách y vài bước chân, lại đột nhiên dừng lại. Con ngươi rực rỡ như sao kia, hàm chứa ý cười nhạo, đánh giá từ trên xuống dưới, dường như nói cho hắn biết, ngươi định toan tính nhỏ nhặt, ta đã nhìn ra. Bàng Đức mặt đỏ lên, xoay người... đi. - Trận chiến hôm nay, nhờ kế mà thắng, chứ không thắng bằng võ. - Ah? Tào Bằng cười tủm tỉm nói: - Nghĩ đến Lệnh Minh cũng sẽ không chịu phục… Chi bằng như vậy, ta thả Lệnh Minh đi, chúng ta hẹn nhau dưới thành phân cao thấp.