Tào Tặc
Chương 410
Tào Bằng ngẩn cả người!
Câu nói này, sao mà nghe quen thuộc quá?
Nếu câu nói này mà được nói ra từ miệng của những người như Bàng Thống, Giả Quỳ thì không có gì là lạ. Nhưng một thương nhân như Tô Song ngươi mà cũng “tính kế”? Giả vờ giả vịt. Mẹ kiếp, ngươi cũng thật biết giả vờ lắm. tuy nhiên, Tào Bằng vẫn muốn nghe xem, rốt cuộc Tô Song có ý gì hay hay không. Không nên xem thường người đời! Đầu óc cỡ như Tô Song, nếu mà đặt vào đời sau thì cũng là một kẻ khó lường. Chỉ cần nhìn vào việc y có thể chống đỡ cả một gia nghiệp to lớn như vậy, có thể tùy ý đi lại giữa các thế lực, có thể thấy bản lĩnh và kiến thức của y cũng không hề kém chút nào.
- Vậy xin tiên sinh chỉ giáo.
Nét tươi cười trên mặt Tô Song càng thêm phần rạng rỡ.
Nhưng dưới ánh phản chiếu của ánh nến, vẻ mặt tươi cười của y lại lộ ra một chút gì đó gian trá, âm hiểm.
- Từ ngày nhà Hán ra đời, Hồ Hán luôn xung đột không dứt.
Người Hồ luôn lăm le đánh cướp vùng biên giới, chiếm đoạt nhân khẩu và của cải của Trung Nguyên, là mối họa tâm phúc của Trung Nguyên. Công tử có biết là, có bao nhiêu người dân Hán phải sống trong đau khổ ở vùng Mạc Bắc này hay không? Nhiều không kể xiết! Công tử muốn người Hán, thì có thể mua lại của bọn người Hồ. Không chỉ có người Hán, còn có đủ các loại nô lệ. Chỉ cần công tử ra giá xứng đáng, bọn người Hồ chắc chắn sẽ không cự tuyệt. Không những không cự tuyệt, mà lại còn chủ động xuất kích, để bắt nô lệ về cho công tử nữa kia. Cứ như vậy, công tử làm sao còn cần phải lo việc Hà Tây không đủ nhân khẩu? Tuy Song ta bất tài, nhưng nhà ta nhiều đời nối tiếp nhau đều có giao dịch với người Hồ, nên có thể nói là có quan hệ khá là mật thiết.
Nếu như công tử đồng ý, Song ta nguyện giúp công tử đi khắp vùng Mạc Bắc, thu mua các loại nô lệ.
Hơn nữa, nếu công tử có đủ bản lĩnh, Song ta còn có thể giúp công tử mua lại đội Hồ kỵ, tùy cho công tử sai khiến.
Buôn bán nhân khẩu?
Tào Bằng nghe nói cả kinh!
Hắn nghe ra ý tứ đằng sau lời nói của Tô Song, rõ ràng là muốn xúi hắn triển khai việc mua bán nhân khẩu nhằm vào người Hồ.
Tô Song nói không sai, bọn người Hồ này có thể bắt người cướp của của người Hán, biến họ thành nô lệ để buôn bán.
Vậy tại sao hắn lại không thể khiến cho người Hồ cướp của bắt người của người Hồ, để tăng thêm nguồn lao động cho Hà Tây?
Con mắt Tào Bằng không khỏi híp thành một đường, hắn nhẹ giọng nói:
- Tô Song, việc này ngươi có nắm chắc không?
Tô Song cười ngạo nghễ:
- Công tử yên tâm, Tô Song ta không có bản lĩnh gì khác, nhưng riêng nói về việc buôn bán, chỉ cần có giá tiền hợp lý, thì Song ta có thể khiến cho khiến cho đám bộ lạc đại nhân kia biến cả cha mẹ mình thành hàng hóa để mua bán. Vùng Mạc Bắc ngày nay, các bộ lạc người Hồ đông đúc, nhưng kể từ sau khi Đàn Thạch Hòe của Tiên Ti mất đi, thì sớm đã không còn được hưng thịnh như năm xưa nữa. Ngoài ra còn có tộc Đinh Linh luôn rình rập người Hồ như hổ rình mồi, mâu thuẫn giữa các bộ lạc người Hồ ở Mạc Bắc cũng không kém phần ác liệt, chỉ xếp sau ân oán với các chư hầu của Trung Nguyên mà thôi.
Chỉ cần cho chúng một chút lợi ích, thì bọn người Hồ đó sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự điều khiển như những con chó trung thành.
Công tử hãy tin ta, Song ta có thể bảo đảm, đến trước ngày cuối năm, ta sẽ mang về cho công tử ba ngàn Hồ kỵ, và hàng chục ngàn cu li.
Tào Bằng trầm tư.
Mua bán nô lệ quả thực là một cách tốt để gia tăng nhân khẩu cho Hà Tây.
Chỉ điều làm như vậy, có chút không đúng đạo trời...
Nhưng Tào Bằng càng hiểu rõ rằng, vào cái thời đại mọi người cắn xé lẫn nhau như thế này, sự từ bi của hắn sẽ trở thành nhược điểm chí mạng của hắn.
Ngẩng đầu lên, Tào Bằng móc từ trong ngực ra một tấm lệnh bài.
- Tô Song, người cầm theo lệnh bài này, sau khi về đến Hà Bắc, có thể tìm đến Nhân tướng quân, cứ nói ngươi là người của ta, yêu cầu y nghĩ cách giúp ngươi đưa gia đình rời khỏi nước Trung Sơn. Hà Tây đang lúc kiến dựng trên đống đổ nát, ta rất cần người như ngươi đến giúp cho ta. Nếu cần, người còn có thể tìm Cam Ninh tướng quân, xin y xuất binh tương trợ, ta sẽ ở Hà Tây cung nghênh đại giá.
- Song ta sao dám không phục vụ hết mình?
Tô Song nghe nói, lập tức mừng rỡ.
Điều này cho thấy, Tào Bằng đã tiếp nhận cho y đầu quân nơi hắn.
Thành thật mà nói, phải rời bỏ quê nhà đi tha phương nào đâu phải là ý muốn của Tô Song. Suốt bao nhiêu đời nhà y đều sinh sống ở nước Trung Sơn, nếu chẳng phải vạn bất đắc dĩ, thì y chẳng đời nào muốn rời xa quê nhà. Nhưng tình hình hiện giờ, đâu cho y được quyền lựa chọn điều mình muốn. Sự đàn áp và bóc lột của đám con cháu Viên thị đối với các thương nhân vùng Hà Bắc đã khiến cho Tô Song không thể chịu nổi nữa. Trong con mắt của người đời, việc Tô Song tiếp quản việc buôn bán đồ sắt của Trương Thế Bình dường như là một việc hết sức đáng mừng. Nhưng bản thân Tô Song hiểu rõ hơn ai hết, y mà mở càng nhiều sạp hàng, thì sẽ càng phải chịu nhiều áp lực, tương lai sẽ càng phải đối mặt với nhiều nguy hiểm hơn.
Điểm rõ ràng nhất, là kể từ sau khi Tô Song tiếp quản việc làm ăn của nhà họ Trương, thì các danh gia vọng tộc và dưới trướng nhà họ Viên đã tăng cường mức độ chèn ép đối với y. Một bên là sự dồn ép của các danh gia thế tộc địa phương, một bên là sự bóc lột của đám con cháu Viên thị, cộng thêm với tương lai không thể xác định nữa, tất cả đều khiến cho Tô Song cảm thấy một nguồn áp lực không thể chịu đựng nổi. Tô Song không phải là một thương nhân bình thường, tuy nói là y có dã tâm, nhưng cũng phải biết rằng, y không có được tầm mắt và sự quyết đoán như Lã Bất Vi thời chiến quốc.
Tuy nhiên, điều đó cũng không có nghĩa là y không nhìn ra được kết cục của Viên thị.
Chuyện Tào Tháo thống trị các thế lực phương bắc, đã là chuyện không thể vãn hồi.
Cùng với sự ổn định của Hà Nam, và sự bình yên của Quan Trung, sớm muộn gì Hà Bắc cũng sẽ trở thành đất của Tào Tháo.
Nhưng vấn đề là, Tô Song và Tào Tháo không có mối liên hệ gì...
Lúc trước y hỗ trợ cho Lưu Bị, sau đó lại tham dự vào cuộc tranh đấu giữa nhà Hán và Tào thị, kể từ đó kết cục của nhà họ Tô đã được định đoạt.
Nếu chẳng phải đến bước đường cùng, y cũng không nghĩ đến việc chạy về Mạc Bắc.
Chỉ có điều, y không ngờ tới, sẽ gặp được Tào Bằng ở Hà Tây.
Bởi vì những xung đột trước kia giữa nhà họ Tô với Tào Bằng hồi còn ở Lạc Dương, cho nên Tô Song cũng có nghiên cứu tìm hiểu về Tào Bằng.
Hắn là một người kỳ lạ!
Thời đại này thương nhân không có địa vị cao trong xã hội, thậm chí còn có phần bị người khác khinh thường.
Nhưng vị Tào Hữu Học này lại có vẻ rất coi trọng thương nhân. Chuyện lúc trước ở Hải Tây rất nhiều người đều cho rằng đó là công lao của Đặng Tắc. Nhưng Tô Song lại phát hiện ra, giai đoạn mà Hải Tây phát triển mạnh nhất lại vừa hay chính là thời kỳ mà Tào Bằng ở Hải Tây. Chỉnh đốn chợ, thành lập hành hội, thông qua sự liên hiệp giữa quan phủ và hành hội, bình ổn vật giá, phát huy được tác dụng to lớn, khó lường.
Tô Song từng nói riêng với hảo bằng hữu của mình là Trương Sỹ Bình rằng:
- Đặng Thúc Tôn sở dĩ có thể có được tiếng tăm cai trị tốt ở Hải Tây, đều là nhờ vào nền tảng mà Tào Học Hữu đã giúp ông ta gầy dựng. Nếu như Tào Bằng mà đem tất cả thương nhân của Lưỡng Hoài quy tụ cả về một chỗ, thì Hải Tây tất sẽ không có được sự thịnh vượng như ngày hôm nay.
Sau khi Tào Bằng rời khỏi Hải Tây, các hành hội ở Lưỡng Hoài tuy vẫn hưng thịnh như trước, nhưng lại không phát triển được gì hơn.
Trong con mắt của người ngoài, chín hành hội lớn của Hải Tây từ Hải Tây đi ra, phân bố khắp hai vùng Lưỡng Hoài, đã là một sự phát triển không thể tưởng tượng nổi. Nhưng theo như Tô Song thấy, sở dĩ các hành hội của Hải Tây có thể mở rộng ra ngoài, đều là nhờ Tào Bằng đã tạo dựng sẵn nền tảng cho bọn họ. Sau khi Tào Bằng đi rồi, bất luận là Đặng Tắc, hay về sau là Bộ Chất, đều vẫn cứ dậm chân tại chỗ mà thôi. Bọn họ tiếp nối những chính sách trước kia của Tào Bằng, nhưng dù sao cũng không làm được như Tào Bằng, cho nên cuối cùng bị giới hạn ở Từ Châu.
Còn về phần Tào Bằng, sau khi rời Hải Tây, hắn đã cùng Trần Quần mở ngân lâu (ngân hàng), nhờ thế mới nâng cao được địa vị của các hành hội Hải Tây lên thêm một bậc.
Mấu chốt chính là Tào Bằng!
Cho nên, khi Tô Song nghe nói có Tào Bằng đến, y đã thay đổi chủ ý đột ngột, hy vọng nhận được sự tán thưởng của Tào Bằng!
Theo như Tô Song nhận thấy, tuy các hành hội Hải Tây phát triển rất nhanh chóng, nhưng đó không phải là nhờ bản lĩnh của bọn người Hoàng Chỉnh.
Cũng trong cùng một điều kiện như thế, nếu đổi lại là Tô Song y ở Hải Tây, thì đã có thể giúp cho các hành hội vươn dài cánh tay đến tận vùng Giang Đông trong thời gian ngắn nhất, thậm chí vươn tới cả chín quận của Kinh Tương.
Khi đó, y từng nói với Trương Thế Bình:
- Những người như Hoàng Văn Thanh hay Phan Dũng đều là những kẻ có cái nhìn thiển cận.
Tào Hữu Học đã tạo ra cho họ một môi trường rất tốt, thế nhưng bọn họ lại chưa từng giúp đỡ được chút gì cho Tào Hữu Học. Rời khỏi Tào Hữu Học, không đến mười năm, các hành hội Hải Tây tất sẽ suy sụp. Nếu ta là Hoàng Văn Thanh, Phan Dũng, nhất định sẽ hợp tác chặt chẽ với Tào Hữu Học, chia sớt san sẻ khó khăn với hắn. Chỉ có đạt được sự ủng hộ của Tào Hữu Học, thương nhân mới có thể phát triển mạnh hơn nữa.
Đáng tiếc, bọn người đó lại không nhìn được ra...
Theo như cách nghĩ của Tô Song, thì hành hội nên phục vụ cho quan phủ, giúp quan phủ giải quyết khó khăn.
Hành hội không nên là một cơ cấu độc lập nằm ngoài quan phủ, mà chỉ có thể phụ thuộc vào quan phủ mà thôi. Chỉ có như vậy, hành hội mới có thể có được sự ủng hộ lớn mạnh từ phía quan phủ, từ đó mới phát triển mạnh được. Nếu xét trên một mức độ nào đó, cách nghĩ của Tô Song đã mơ hồ thoát khỏi khái niệm quan thương của thời đại này, đã dường như tiếp cận được tới khái niệm quan thương của thời đại sau.
Y hy vọng nhân cơ hội này có thể hợp tác với Tào Bằng.
Y cần cái ô dù của Tào Bằng, đồng thời, Tô Song cũng hiểu rằng, Tào Bằng cũng cần sự ủng hộ của một thương nhân như y.
Kết quả là...
Không nằm ngoài dự đoán của Tô Song.
Tào Bằng đã tiếp nhận Tô Song y.
Nhưng càng vào những lúc như thế này, Tô Song càng tỉnh táo.
Tào Bằng tiếp nhận y, nhưng nếu y không thể giúp đỡ tốt cho Tào Bằng, thì đến cuối cùng cũng sẽ bị Tào Bằng vứt bỏ mà thôi.
Với y mà nói, con đường trường chinh dài vạn dặm này, y mới đi được bước đầu tiên mà thôi.
Nếu như muốn có được sự coi trọng của Tào Bằng, y phải không ngừng lập thành tích...
- Tô Song, bây giờ ta đang cần nguồn lao động, rất nhiều lao động, hơn nữa là cần ngay bây giờ, ngươi có cách gì hay hay không?
Cơ hội đến rồi!
Tô Song nhẹ giọng nói:
- Công tử muốn kiếm được nhân công lao động trong thời gian nhanh nhất, thì phải cần đến sự giúp đỡ của Đàn Chá.
- Ồ?
- Theo như Song biết, số Hán nô dưới trướng Đàn Chá không hề ít.
- Nhưng...
- Công tử, Đàn Chá là loại tham lam, hám của.
Năm xưa Trương Thế Bình ở huyện Phú Bình có một kho bảo tàng dùng để cất giữ hàng hóa vật phẩm, tiện cho việc tiến hành giao dịch với người Hồ. Sau khi nhà họ Trương diệt vong, rất ít người biết đến kho bảo tàng của ông ta. Song nguyện đem kho bảo tàng đó dâng cho công tử, để giúp công tử giải quyết khó khăn.
Ngoài ra, Đàn Chá cũng có ý muốn ra ngoài Mạc Bắc, cũng vừa đúng lúc để công tử sử dụng.
Đắc tội Mã Đằng ư? Y không có cái gan đó, cũng không nhiều khả năng làm nổi lên một trận can qua... nhưng, ở Hà Tây này có rất nhiều bộ tộc riêng rẽ. Nếu công tử ra tay, nhất định sẽ tạo ra rất nhiều thay đổi. Nhưng nếu là Đàn Chá ra tay, ha ha, công tử chỉ cần bỏ ra của cải là được, Đàn Chá tự khắc sẽ ra sức làm việc cho công tử. Vào lúc này, y sẽ không băn khoăn mấy đâu.
Để Đàn Chá xuất binh công đánh các các bộ lạc độc lập, cướp đoạt nhân khẩu.
Ta chỉ cần bỏ ra chút tiền tài là đã có thể có được một lượng lớn nô lệ và nhân công lao động.
Tào Bằng không khỏi thầm gật gù trong lòng, tán thưởng kế hoạch này không tồi. Làm theo cách này, hắn không những có thể có được nhân khẩu, mà còn tránh được tiếng xấu.
- Liệu Đàn Chá có chịu nhận lời không?
Tô Song không khỏi bật cười:
- Công tử yên tâm, chỉ trừ khi những cái lợi mà công tử giành cho y không đủ, Đàn Chá mới không nhận lời. Không thì như vầy đi, sáng mai chúng ta sẽ thương nghị với Đàn Chá. Đến lúc đó, ta sẽ nghĩ cách để giao dịch giữa công tử và Đàn Chá thành công. Ta có thể bảo đảm, không quá một tháng đâu, tạm thời công tử không cần phải lo lắng về chuyện nhân khẩu nữa.
Trong mắt Tào Bằng lóe lên một ánh nhìn tán thưởng.
Hắn chính là muốn Tô Song ra mặt, không ngờ Tô Song này lại thức thời đến thế, thậm chí không cần hắn phải mở lời mà đã đáp ứng suy nghĩ của hắn rồi.
Còn Tô Song thì sao?
Y cũng cảm nhận được ánh nhìn tán thưởng trong mắt Tào Bằng.
Trong lòng y cũng cảm thấy rất vui mừng: “Ít ra thì như tình hình trước mắt mà nói, Tào công tử đã chịu nhìn nhận sự tồn tại của nhà họ Tô ta rồi!”.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
56 chương
158 chương
173 chương
10 chương
117 chương
14 chương