Tào Tặc

Chương 387

Hồng Thủy Tập, ước chừng 6 ki-lo-mét vuông, có 623 hộ, tổng cộng có bốn ngàn bảy trăm người. Trong ba mười sáu bộ lạc tại Hồng Trạch thì nhân khẩu nhất Hồng Thủy Tập là nhiều nhất. Còn lại ba mười lăm bộ lạc lớn nhất cũng có chừng hai ba nghìn người, ít nhất dù chưa tới nghìn người cũng bảy tám trăm người. Bộ lạc của Lý Kỳ thuộc lớp giữa, ước chừng hơn một nghìn người. Nghe nói, mọi người trong mỗi một bộ lạc không tính toán nhiều lắm. Nhưng người Hồng Trạch quý tại trong tâm, một khi phát sinh sự việc thì ba mươi sáu bộ lạc nhất loạt ra trận, tuyệt đói không có một bộ lạc nào do dự. Đây cũng là nguyên nhân căn bản bọn họ có thể ở lại Hồng Trạch. Ba mươi sáu bộ lạc tổng cộng cũng có ba bốn vạn người, hơn nữa còn học tập cách sống người Hồ, có thể nói là toàn dân đều là binh lính. Dù là mạnh mẽ như Khương Vương Đương Đề cũng không dám đơn giản xuất binh đi trêu trọc người Hồng Trạch. Hồng Thủy Tập được thành lập từ phế tích binh doanh, có tường thành cao chót vót nhìn xa xa giống như một pháo đài. Ở đây không đơn giả chỉ là một thị trấn cho người Hán ở, mà đồng thời cũng là nơi buôn bán giao dịch cực kỳ trọng yếu của Hà Tây. Qua lại bán dạo hoặc tại nhà chính là cách buôn bán chính đều được giao dịch tại Hồng Thủy Tập. Đương nhiên giá cả ít hơn một chút, mà giá cả này chính là giữ cho Hồng Thủy Tập căn bản hoạt động bình thường. Về phần dân chúng tại thị trấn Hồng Thủy vẫn duy trì thói quen nông canh và cách thức binh nông hợp nhất. Lúc này, trong Phủ Nha của Hồng Thủy Tập, Đậu Lan đang chiêu đãi bằng hữu từ nơi xa đến. Y nhìn người đàn ông mặc trang phục người Hồ ở trước mặt trầm giọng hỏi: - Ngươi vừa nói, triều đình phái người tới liên lạc với đại nhân nhà ngươi? - Đúng vậy. - Vậy người triều đình đó là ai? - Nghe nói... Nam tử người Hồ gãi gãi đầu: - Hình như là Bắc Trung Lang Tướng gì đó. Đại nhân nhà ta thái độ cũng rất rõ ràng, tuy nhiên nghe trong giọng điệu của hắn ta hình như là triều đình phái binh mã đến tiến nhập vào Hà Tây là muốn trọng trấn Hà Tây. Đại nhân nhà ta có chút do dự, không thể tự quyết định cho nên mới lệnh cho ta tới đây xin ý kiến của Đậu đại nhân. Bất kể là Đậu Lan, thì hai từ "Đại nhân" mà nam tử người Hồ kia nói cũng không phải ý là "Đại Nhân" theo tiếng người Hán, mà là nói về Bộ lạc đại nhân. Nam tử người Hồ này chính là người mang tin tức do Hưu Chư Vương Lương Nguyên Bích phái tới. Nhìn cử chỉ lời nói của gã đối với Đậu Lan vô cùng cung kính, chứng tỏ uy vọng của Đậu Lan tại Hồng Trạch không hề tầm thường. Đậu Lan cao tám thước vai rộng lưng dài. Ông ta năm nay ước chừng bốn mươi tuổi, nhưng có lẽ bởi vì sống lâu ở Hà hứng chịu gió phương Bắc mà trên người lộ vẻ già nua, bộ dáng không khác gì năm mươi tuổi, tóc trắng dài xõa tung dưới vai càng tăng thêm vẻ khí lực hùng tráng. Ông ta không học theo người Hung Nô tết bím tóc quấn lại mà cũng không giống như Lý Kỳ giữ gìn được sự cường tráng của người Hán vấn tóc lên, mà tóc cứ để xõa tung chẳng khác gì dã nhân. Lông mày rậm, mắt hổ sáng quắc sắc bén, mũi có hình dạng giống như chim ưng, dưới cằm là bộ râu dày rậm cứng như kim châm. - Triều đình phái quân đội tới lúc nào, sao ta lại không biết một chút tin tức gì. - Việc này đại nhân nhà ta cũng không rõ, chỉ nói là hai dũng sĩ nhà Hán tìm tới thì hắn mới biết. - Còn có chuyện này sao? Đậu Lan trầm ngâm. Mà một thanh niên thủ hạ của ông ta ngồi gần đấy nhíu chặt lồng mày, thái độ nghiêm trọng. - Hơn nữa, ta còn nghe nói có một chuyện... trước đó từng có một đội quân tiến nhập vào Hà Tây đi thẳng đến huyện Liêm. Trước đó không thấy nói là triều đình nhà Hán phái sứ đoàn đi sứ phương Bắc, cho nên ta còn tưởng rằng những người này là đi nghênh đón đội quân của đoàn Sứ giả đó, vì vậy cũng không để ý tới. Trừ lần đó ra, Quan Trung không có phái quân đội ra nữa. Ngược lại tại huyện Tất có tin tức, nói là sẽ tăng cường sự phong tỏa đối với biên quan, khiến cho ta có chút khó hiểu... Huyện lệnh huyện Tất là Tào Phi, chỉ là một đứa trẻ. Nghe nói đó là con trưởng của Tào Tư Không trong triều đình có quan hệ vô cùng mật thiết với nhiều thế tộc tại Quan Trung. Nếu như đội quân nhà Hán mà Lương Nguyên Bích đại nhân nói đến chính là đội quân vừa mới tiến nhập vào Hà Tây, chỉ sợ cũng không có mấy người... Phụ thân, Mã gia hôm nay đã lôi kéo người, Mã gia này tại Võ Uy rất có uy vọng, hơn nữa lại có quan hệ mật thiết với tạp chủng Khương tại Hà Tây. Thà đầu nhập vào Mã Siêu còn hơn là quy thuận triều đình, nói không chừng đối với chúng ta còn có lợi hơn. Người thanh niên đang nói tên là Đậu Hổ, chính là con trưởng của Đậu Lan. Đậu Lan nhắm mắt lại suy nghĩ mà không hề gấp gáp trả lời, một lúc lâu sau ông mở mắt ra nói: - Có lợi chỗ nào? - Mã gia tiếp giáp Hà Tây, Mã Đằng sợ nép Tam Phụ, mà Mã Siêu vũ dũng vô địch danh tiếng vang dội trong người Khương. Nếu như chúng ta đầu phục Mã gia, nói không chừng có thể đem thế lực của chúng ta mở rộng ra Hồng Trạch, đến lúc đó có thể tiến thêm một bước phát triển thực lực. Mà triều đình... Thanh niên kia cười nhạt: - Trung Nguyên chư hầu san sát, chiến sự liên miên. Vị Tào Tư Không kia hiện này ốc còn không mang nổi mình ốc đoán chừng cũng không đầu tư nhiều binh lực tại Quan Trung. Nếu như quy thuận triều đình, chưa nói đến việc phải dứt bỏ cừu hận giữa tổ tông và triều đình, nhỡ chúng ta gặp phải công kích, triều đình sẽ quản lý tài sản của chúng ta sao? Con đoán chừng, lần này triều đình phái người tới tâm huyết cũng chỉ là như cháo chảy mà thôi. Bọn họ đắc tội với Mã Đằng và Khương Hồ cũng không sao, cùng lắm thì lại bỏ đi. Nhưng chúng ta còn sống ở đây chẳng khác nào trở thành kẻ địch đối với toàn bộ Khương Hồ tại Hà Tây. Đến lúc đó, nhỡ Mã gia gây hấn, chẳng phải chúng ta thiệt thòi lớn sao? Đậu Hổ tên là hổ, người cũng chẳng khác gì hổ. Lời nói của y rất rõ ràng, rất mạch lạc, khiến cho sứ giả Hưu Chư liên tục gật đầu biểu thị tán thành. Ánh mắt Đậu Lan chăm chú nhìn Đậu Hổ, sau một lúc lâu mới thở dài nói: - Đậu Hổ, con vẫn chưa hiểu rõ! Đậu Hổ ngẩn ra: - Xin phụ thân chỉ bảo. - Triều đình như hổ bệnh, như con nói, chư hầu Trung Nguyên san sát, chiến sự không dứt, không rảnh bận tâm tới Hà Tây, cho nên mặc dù đầu phục triều đình thì dù chỗ lợi cũng không có, nhưng ít ra có thể đảm bảo cũng không có hại. Con có biết Mã Đằng là người như nào không? Mã Đằng là một con sói không thể thuần dưỡng được, là ác lang cực kỳ hung tàn. Đậu Lan nhìn chằm chằm Đậu Hổ: - Mã Đằng này năm xưa cũng là thần tử triều Hán nhưng lại cấu kết với Khương Hồ, tự lập làm Vương mới có thành tựu ngày hôm nay. Còn có bạn thâm giao Hàn Toại của hắn nữa cũng là một người giống y như vậy, chẳng khác gì khó thấy được Hoàng Hà chín khúc. Nếu như chúng ta quy thuận Mã Đằng, con cho là hắn sẽ ngồi xem chúng ta lớn mạnh mà không quan tâm sao? Ta nói cho con biết, nếu như chúng ta thật sự đầu nhập vào Mã Đằng, chưa đến ba năm Hồng Trạch sẽ không còn một người Hồng Trạch nào nữa... Đậu Hổ nghe vậy mặt biến sắc. - Lập tức phái người đi dò hỏi một chút người cầm đầu quân Hán kia là ai? Tình hình cụ thể của bọn họ cùng với hành tung của bọn họ nữa. Khi ngươi quay về nói cho Lương Nguyên Bích đại nhân biết thế cục hiện nay đã không còn rõ ràng nữa, tốt nhất là không nên quyết định tùy tiện. Nếu triều đình nhà Hán tiếp xúc với hắn thì cứ tiếp xúc một chút, thuần tiện có thể thám thính hư thực của bọn họ. Không những thế...qua vài ngày nữa ta sẽ đến thăm Lương Nguyên Bích đại nhân, lúc đó hãy cùng thương nghị tiếp. Sứ giả Hưu Chư nghe vậy vội vã đồng ý chắp tay cáo từ. Mà cha con Đậu Lan trong sảnh bồi hồi, có vẻ do dự. - Cha à, còn có một việc con muốn nói với cha. - Chuyện gì? - Theo như tin tức báo về, Tiên Ti Hắc Thủy tại vùng Hồng Sa Cương gần đây có nhiều hoạt động dường như có hành động quy mô lớn. Con lo lắng có phải Đàn Chá có hành động lớn gì hay không? Tên đó đối với Hồng Trạch vẫn còn thèm muốn. - Có chuyện này sao? Đậu Lan giật mình, sự ưu tư trên mặt càng sâu. Ông trầm ngâm một lúc lâu mới khẽ nói: - Tiếp tục sai người giám sát động tĩnh của Tiên Ti Hắc Thủy, còn phải nghĩ cách tiếp xúc với quân Hán thăm dò thực hư của bọn họ. Hồng Trạch đã bình ổn nhiều năm xem ra đã sắp xảy ra chuyện lớn rồi. Đậu Hổ sau khi nghe xong tuân lệnh đi. Đậu Lan ngồi một mình trong sảnh nheo mắt nhìn hoa cúc đang nở rực ở bên ngoài... *** Tào Bằng suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng quyết định tạm thời không đi tiếp. Lời nói của Lý Kỳ khiến hắn phải cẩn trọng. Tình trạng hiện nay của Hồng Trạch làm hắn chưa biết nên có chủ kiến như nào, hắn cũng không hiểu người tên là Đậu Lan kia rốt cuộc có cách nghĩ như nào, mà tình huống tại Hồng Thủy Tập là gì. Chỉ dựa vào lời nói của Doãn Phụng và Lý Kỳ còn thêm những tin đồn nữa rõ ràng không hề chuẩn xác. Có một số việc phải tận mắt chứng kiến mới quyết định được. Nhưng khi Tào Bằng nói ra ý niệm trong đầu này, Doãn Phụng liền lập tức tỏ ra phản đối. - Tướng quân chỉ huy trọng trấn Hà Tây, sao có thể dấn thân vào nguy hiểm được? Tào Bằng cười: - Có gì nguy hiểm, chỉ là ta tới quan sát một chút mà thôi. Hơn nữa, chẳng phải Lý giáo úy đã giới thiệu qua rồi sao? Đậu Lan này tuy có thù với triều đình nhưng đối với Hán thất trước sau vẫn có vài phần nhớ mong. Bằng không, với uy vọng của Đậu Lan tại Hồng Trạch đã có thể tự lập làm Vương, thậm chí còn quy thuận Khương Hồ...Nhưng hiện tại hắn vẫn còn duy trì quy củ năm xưa, nói cách khác, hắn vẫn có vài phần tình cảm đối với Trung Nguyên. Ta cứ đi thử tới Hồng Thủy Tập muốn xem tận mắt tình hình ở đó. Nếu ta đã tới đốc trấn Hà Tây, sao có thể không hiểu nơi mình cai quản chứ? Có lẽ Đậu Lan này biết thân phận của ta cũng sẽ không có ác ý đối với ta. Doãn Phụng, ngươi lập tức phái người đi thông báo cho Khương Tự và Lương Khoan để bọn họ tụ họp với ta tại Hồng Thủy Tập. Ta cùng với Vương Song đi tới đó, ngươi ở lại đây sai người trở lại huyện Liêm nói với Đặng giáo úy, lệnh cho hắn dẫn theo hai ngàn người đi đến Hồng Trạch. - Tướng quân định khai chiến ư? Lý Kỳ thất kinh. Tào Bằng cười ha hả: - Ta khai chiến với ai? Chỉ là phòng tai họa chưa xảy ra thôi. Nhưng Lý Kỳ có chút không yên tâm, ông do dự một chút khẽ nói: - Tướng quân muốn đi tra xét ty chức cũng không phản đối. Theo như lời tướng quân nói, tuy rằng Đậu Lan đã vẫn còn oán trách đối với triều đình nhưng trong lòng vẫn hướng về triều đình, nhưng tướng quân đích thân đến đó là quá khinh suất. Ta có một kế có thể để cho tướng quân trở về an toàn. Tào Bằng cười nói: - Xin thỉnh giáo Lý giáo úy. - Để cháu của ta cùng đi với tướng quân...tuy rằng ngoài miệng nó nói ngang bướng nhưng kỳ thực nó rất quen thuộc thân thiết với người Hồng Thủy Tập, có quan hệ tốt với Đậu Hổ con trai của Đậu Lan. Tướng quân có thể chịu thiệt thòi một chút làm bộ khúc của nó, như vậy thì có thể đảm bảo sự an toàn của tướng quân. Đứa cháu này có thể phân biệt nặng nhẹ, xin tướng quân yên tâm. Nếu Lý Đinh đồng ý làm bạn đồng hành, Tào Bằng đương nhiên là vui vẻ. Dù sao, Lý Đinh là rắn đầu đàn, hơn nữa có thể che giấu được thân phận, đây cũng là sự khảo nghiệm của Lý Kỳ đối với Tào Bằng, muốn nhìn thấu tâm tư Tào Bằng. Dù sao, trước đó Lý Đinh đã không có thiện cảm với Tào Bằng, nếu như hắn có thể chấp nhận chứng tỏ hắn là một người làm được chuyện lớn. Nếu như Tào Bằng không muốn....Lý Kỳ cũng không miễn cưỡng. Dù sao Lý Đinh cháu của mình là người như nào trong lòng Lý Kỳ biết rõ, chẳng qua là muốn xem Tào Bằng lựa chọn như nào thôi. Tào Bằng nghe vậy, không chút do dự liền vui vẻ đồng ý. Sáng sớm hôm sau, đoàn người rời khỏi bộ lạc đi về phía Hồng Thủy Tập.