Tào Tặc

Chương 352

Hoàn phu nhân rất đẹp, nhưng Tào Bằng không dám trêu chọc. Về cơ bản hắn hiểu rõ, Hoàn phu nhân vì sao phải triệu kiến hắn ở Điển phủ chứ không phải ở phủ Tư Không. Lý do rất đơn giản, trong phủ Tư Không, Biện phu nhân là lớn nhất. Mặc dù Hoàn phu nhân rất được Tào Tháo sủng ái, nhưng cũng phải để ý một chút đến tai mắt của Biện phu nhân. Sau khi Tào Ngang chết, Đinh phu nhân và Tào Tháo mỗi người một ngả, không còn có thể thay đổi nữa. Cho nên trong phủ Tư Không, Hoàn phu nhân có vị thế thấp hơn một chút so với Biện phu nhân. Họ đều là những người phụ nữ thông minh, sao có thể để cho người ta nắm thóp được? Điển phủ là một nơi tuyệt đẹp, ai cũng biết, hai nhà Tào - Điển có quan hệ rất tốt, Tào Bằng và Điển Mãn, còn là huynh đệ kết nghĩa trong Tiểu Bát Nghĩa. Tào Xung mới năm tuổi, vẫn còn rất nhỏ. Nhưng càng như thế, Hoàn phu nhân mới càng phải thận trọng. Người thầy giáo nhập môn này nói quan trọng thì cũng quan trọng, mà nói không quan trọng là cũng không quan trọng. Hoàn phu nhân không phải muốn tìm thày cho Tào Xung, mà là một tâm phúc để tương lai có thể cho Tào Xung dựa vào, là tâm phúc có thể giúp đỡ Tào Xung. -Muội tử, Hữu Học cũng mới chỉ mười bảy tuổi thôi mà, hơn nữa vừa mới gây họa bị bãi quan, trong vòng hai đến ba năm e rằng không cơ hội khôi phục lại. Như thế, dù Hữu Học có thể giúp đỡ cho Ngũ công tử nhưng sợ rằng vẫn là một vấn đề khó khăn không nhỏ. Phu nhân sắp xếp như vậy có phải có chút qua loa hay không? Điển phu nhân lộ vẻ lo âu. Hoàn phu nhân khẽ mỉm cười: -Tỷ tỷ việc gì phải lo lắng. Tên A Phúc này thật ra cực kỳ thông minh. Tỷ trông hắn hiện giờ là bạch thân, tưởng như chẳng có gì trong tay, tuy nhiên nếu có ngày hắn khôi phục được, tất sẽ bay vút lên trời. Mười bảy tuổi là Việt Kỵ Giáo Úy, tương lai tưởng chừng rộng mở, thực ra nguy hiểm chồng chất. Tỷ tỷ hãy nghĩ xem, lần này nếu hắn không phải đã thành bạch thân thì với tốc độ lập công của hắn, mười năm sau Tư Không còn có thể ban thưởng cho hắn cái gì? Nếu không thể thưởng được cái gì mới thật sự là nguy hiểm. Điển phu nhân ngẩn ra, hít một luồng khí mát lành. Đúng thế, mười bảy tuổi đã ngồi lên chức Việt kỵ giáo úy, hiện giờ đang lúc thời loạn, xây dựng công lao sự nghiệp không phải là việc khó. Với tốc độ lên chức như vậy, Tào Bằng chỉ trong một năm ngắn ngủi đã từ Lạc Dương Bắc Bộ Úy lên đảm nhiệm Bắc Quân Trung Hậu, Độc Đình Giáo Úy tới chức Việt Kỵ Giáo Úy. Mười năm sau, đứa bé này có thể làm tới Cửu Khanh, thậm chí là cao hơn. Khi đó, Tào Tháo còn có thể dùng thứ gì để ban thưởng cho Tào Bằng đây? Thưởng thì không có gì có thể thưởng được. Không thưởng, lại lo sợ quần thần không phục. Nếu thật sự tới bước đó, kể cả Tào Tháo có tín nhiệm Tào Bằng đến mấy đi nữa cũng sẽ muốn giết hắn. Tào Bằng và Điển Vi không giống nhau, Điển Vi từ khi tòng quân đến nay đã gần bốn mươi tuổi. Đợi y già rồi, Tào Tháo có thể sẽ ban cho y một tước vị, để y an hưởng lúc tuổi già. Nhưng còn Tào Bằng... Mười năm sau, hắn vẫn còn rất trẻ. Lẽ nào khi ấy, Tào Tháo lại để hắn cởi giáp về quê sao? Cho nên, trong mắt của rất nhiều người, Tào Bằng thật xui xẻo. Tuy nhiên trong mắt Hoàn phu nhân, thành tựu sau này của Tào Bằng chắc chắn còn cao hơn nữa... Điển phu nhân là một thôn phụ bình thường, không có tầm nhìn xa. Còn Hoàn phu nhân thì khác, nàng được gả cho Tào Tháo thì ắt phải học được tầm nhìn khác với mọi người. - A Phúc đang gặp rủi ro, vì thế lúc này qua lại thân thiết với hắn tốt hơn nhiều so với việc sau này chờ hắn thăng quan tiến chức vùn vụt mới đi lôi kéo. Chỉ cần hắn đồng ý làm thầy cho Thương Thư, vậy thì sau này quan hệ thầy trò sẽ khăng khít, hắn muốn tìm con đường khác e rằng cũng không dễ dàng. Hoàn phu nhân dứt lời, liền mỉm cười với Điển phu nhân. -Tỷ tỷ, muội có thể đánh cược với tỷ, trong vòng mười năm, nếu không có điều bất trắc gì, hắn nhất định quay trở lại chức cao hai nghìn thạch bổng lộc. Bổng lộc hai ngàn thạch, đó chính là Quận Thủ, chức quan bậc nhất của châu Mục. Điển phu nhân cười nói: -Chỉ cần muội muốn giúp hắn, đâu cần tới mười năm? Hoàn phu nhân cười khanh khách nói: -Tỷ tỷ, nếu A Phúc là anh hùng thực sự, việc gì phải cần muội giúp đỡ? Nếu hắn không phải hảo hán, ta giúp hắn cũng vô dụng. Tỷ hãy chờ xem, không cần muội giúp, hắn vẫn có thể thăng chức rất nhanh. Chẳng qua, hắn bây giờ còn cần chờ đợi thời cơ. Điển phu nhân bĩu môi, có phần không tin tưởng lắm. Tuy nhiên trong lòng nàng vẫn trù tính, A Hoàn nhìn người rất chuẩn, nếu muội đã lựa chọn Tào Bằng trong số rất đông người như vậy thì tên Tào Bằng này tất có chỗ hơn người... Ừ, tuy nói A Mãn và hắn ta là huynh đệ kết nghĩa, nhưng quan hệ này chung quy không thân thiết lắm, vẫn nên thắt chặt quan hệ với hắn hơn nữa. Chỉ tiếc, ta không có con gái, nếu có, chắc mối quan hệ với hắn đã thân thiết hơn nữa rồi? Đáng tiếc, đáng tiếc! -Phu nhân, Tiểu Ngũ mệt rồi, chúng ta có nên quay về không? Hạ Hầu Chân từ ngoài bước vào, ánh mắt của Điển phu nhân chợt sáng ngời lên. Hoàn phu nhân nói: -Ta khó lắm mới được đi một chuyến, cần gì phải sốt ruột quay về như vậy? Tiểu Chân, hãy đợi Thương Thư ngủ một lát, khi chúng ta rời khỏi, sẽ tìm người tâm sự với ngươi. -Vâng! Hạ Hầu Chân lướt qua rồi đi. Ánh mắt của Điển phu nhân cứ nhìn chăm chăm theo nàng. -Tiểu Chân đúng là đứa trẻ ngoan, chỉ có điều mệnh cũng thật khổ. Hoàn phu nhân ngẩn ra, chợt thở dài nói: -Đúng vậy. Ta cũng từng nói chuyện này với muội muội, nhưng... Tỷ cũng biết, lúc trước vì cứu hai huynh muội của nó nên Diệu Tài đành phải rời xa đứa trẻ vừa sinh ra. Muội muội luôn canh cánh trong lòng về chuyện này, đến nay vẫn ghi hận trong lòng. -Khuê nữ tốt như thế, sao có thể không ai thương xót? Điển phu nhân ra vẻ trầm ngâm, một lát sau nói: -Chi bằng, ta nhận nó làm con gái. Chỉ có điều người tầm thường như ta, không hiểu Chân tiểu thư có đồng ý hay không. Mắt Hoàn phu nhân sáng lên: -Nếu tỷ tỷ có thể nhận nó làm con gái, có thêm người thương yêu, đó là phúc khí của Tiểu Chân. Điển Vi hiện giờ là tâm phúc của Tào Tháo, tuy rằng ngày thường không nói gì, nhưng Hoàn phu nhân biết được tầm quan trọng của Điển Vi đối với Tào Tháo. -Chi bằng như vậy, ta nói với Diệu Tài một câu, y chắc chắn sẽ đồng ý. -Vậy tốt quá. Có một khuê nữ tốt như thế, cũng là phúc khí mà kiếp trước ta tích được. Chuyện này phải nhờ tới muội tử, nếu việc thành, ta nhất định hậu tạ. Hoàn phu nhân mỉm cười, không nói gì! -Phu nhân, phu nhân... Hai vị phu nhân đang thì thầm to nhỏ với nhau thì chợt nghe có tiếng người kêu to. Chỉ thấy một tỳ nữ thở hồng hộc từ con đường nhỏ chạy vào, thần sắc hoảng loạn đi tới ngoài tiểu đình: -Phu nhân, xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn rồi! -Xảy ra chuyện lớn? Điển phu nhân nhíu mày, tỏ ra không vui. Tỳ nữ nói: -Tào Công tử, Tào Công tử trên đường đi đã bị người ám sát. Hoàn phu nhân nghe vậy cực kỳ sợ hãi. -Tào Công tử hiện giờ ra sao, có nguy hiểm tới tính mạng không? Từ Điển phủ bước ra, Tào Bằng có phần choáng váng đầu óc. Ngồi cùng với một phu nhân thành thục và xinh đẹp, đối với Tào Bằng đang huyết khí phương cương mà nói, rõ ràng là một sự dày vò. Huống hồ phu nhân này còn có tâm kế, khiến Tào Bằng càng thấy đau đầu hơn. Mặc dù nói cuối cùng hắn đã quyết định nhưng cũng không thể chống đỡ được vẻ phong tình của nàng. May thay, phu nhân thuần thục ấy không giữ hắn lại. Rời khỏi Điển phủ, trời rất xanh, gió thổi nhè nhẹ, không khí cực kỳ dễ chịu. Tào Bằng lên ngựa, chậm rãi đi dọc theo con phố. Vừa đi hắn vừa suy nghĩ về chuyện xảy ra ngày hôm nay. Càng nghĩ, hắn lại thấy thật ra quyết định của mình không sai. Tào Xung còn nhỏ, chính vì thế nên rất dễ uốn nắn. Hiện giờ Tào Xung giống như một trang giấy trắng mà một họa sỹ như Tào Bằng có thể tùy ý múa bút vẩy mực lên đó. Còn Tào Phi thì khác, gã cùng Tào Tháo trải qua bao thăng trầm, tham gia vô số cuộc chiến. Tào Phi hiện giờ đã được tạo nền tảng vững chắc, thực sự để lại quá ít không gian cho Tào Bằng phát huy. Kế tiếp, hắn sẽ có hai việc phải làm: Một là gây dựng nền tảng tốt cho Tào Xung Chứ đừng để làm thày được vài ngày, lại bị mọi người phát hiện ra Tào Xung càng học càng hồ đồ, vậy mới thật sự là mất mặt. Tới khi đó, kể cả Tào Tháo không đuổi hắn đi, bản thân hắn cũng thấy xấu hổ nếu ở lại. Còn có một việc nữa là phải kiểm tra sức khỏe cho Tào Xung! Trong lịch sử, Tào Xung chết yểu. Tào Bằng đã không còn nhớ rõ, rốt cuộc Tào Xung bị bệnh chết khi nào. Chỉ mơ hồ nhớ là ở trước trận chiến Xích Bích. Nhưng mà trận chiến Xích Bích xảy ra khi nào? À, năm Kiến An thứ 13. Đúng vậy, chính là năm Kiến An thứ mười ba. Hiện giờ là năm Kiến An thứ năm, nói cách khác còn cách năm Kiến An thứ mười ba là tám năm nữa. Tám năm, 2920 ngày. Ai có thể cho ta biết rốt cuộc Tào Xung đã mất mạng vào ngày nào không? Trong lịch sử, nguyên nhân cái chết của Tào Xung được mọi người xôn xao bàn tàn. Có người nói nó bệnh mà chết, có người nói nó bị Tào Phi hại chết. Tuy nhiên đáp án thật sự thì không ai biết, sự thật sớm đã bị chôn vùi trong dòng sông dài của lịch sử. Điều hiện giờ Tào Bằng phải làm chính là trước tiên nghĩ cách kiểm tra sức khỏe của Tào Xung. Mặc dù chưa chắc có ích nhưng cũng coi như là phòng ngừa chu đáo. Nếu nó bị hại chết, khi đến thời cơ thích hợp, Tào Bằng cần nhắc nhở Hoàn phu nhân. Nghĩ đến đây, Tào Bằng quay đầu ngựa, chuẩn bị đi tìm Đổng Hiểu. Đổng Hiểu hiện giờ là Thái thường Thái Y Lệnh, kế tục sự nghiệp của Trương Cơ (Trương Trọng Cảnh). Trước hết, hắn sẽ mời Đổng Hiểu kiểm tra cho Tào Xung, đợi sau này Trương Trọng Cảnh tới sẽ mời y kiểm tra một chút. Hừ, ta không tin có Trương đại thần y ở đây mà vẫn có thể không nhìn ra bệnh? Chỉ cần sức khỏe của Tào Xung không có vấn đề gì thì tương lai có thể giảm đi rất nhiều phiền toái... Lúc này, Đổng Hiểu hẳn đang ở Thái Thường tự, từ Điển Phủ tới Thái Thường tự phải đi qua con phốsầm uất tên là Kiến Dương. Tào Bằng vừa suy nghĩ vừa đi theo con đường dài. Trước mặt là một cổng vòm. Qua cổng vòm chính là đường Kiến Dương. Trong ngoài cổng vòm đều cực kỳ náo nhiệt, người qua lại đông đúc. Tiếng người bày quán rao bán, tiếng người mua bán, còn có người đi ra từ đường Kiến Dương, hoặc đi vào Kiến Dương. Tình hình trận chiến Quan Độ dần bình lặng hơn, cũng tăng thêm vẻ phồn hoa cho Hứa Đô. Ngay khoảnh khắc Tào Bằng xuyên qua cổng vòm, bước vào đường Kiến Dương, trong lòng hắn đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ. Trải qua vô số lần tàn sát, tranh đấu giữa sự sống và cái chết đã khiến hắn có một trực giác nhạy bén đối với nguy hiểm. Luyện tập Bạch Hổ thất biến càng khiến cho phản ứng của hắn vượt xa người thường. Tào Bằng chợt cảm thấy một sự nguy hiểm... Cảm giác này giống như người đi trên đồng cỏ bao la bị con rắn độc nấp trong bụi cỏ nhìn chòng chọc. Trong phút chốc, tiếng ồn ào huyên náo lập tức tan biến, dòng người di chuyển xung quanh cũng dường như ngưng lại lúc này! Tào Bằng đột nhiên nhấc dây cương, chiến mã hắn cưỡi hí lên những tràng dài, ngửa móng đứng thẳng lên. Gần như đồng thời, một bóng người vùng lên trong đám đông, giống như một u hồn vô thanh vô tức tới trước mặt hắn. Một luồng ánh sáng lạnh toát lóe lên, máu tươi phụt ra. Con ngựa đó hí lên một tiếng thảm thiết, rồi té lăn rầm rầm trên mặt đất. Cổ ngựa bị xuyên thủng, vết thương có hình dẹt. Cũng may mắn trực giác nhạy bén của Tào Bằng đã thúc giục hắn ghìm cương ngựa trước. Nếu không, một kiếm này đủ để lấy đi tính mạng của Tào Bằng. -Có thích khách, bảo vệ công tử. Hai gã gia tướng lớn tiếng hô lên, còn Tào Bằng đã bay ra ngoài cùng lúc chiến mã ngã sấp xuống. Hắn lăn lộn mấy vòng trên mặt đất rồi xoay người đứng dậy. Tào Bằng đã thấy hai gã gia tướng kia kêu thảm một tiếng, cổ họng đã bị lưỡi dao sắc bén xuyên qua, người đổ quỵ xuống vũng máu. -Giết người kìa! Trên đường lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn. Mọi người tranh nhau bỏ chạy, người này đẩy người kia, giống như lũ ruồi nhặng không đầu chạy tán loạn. Tào Bằng đứng im chỗ cũ, âm thầm kêu khổ không ngừng. Hắn đã phải trả giá bằng một con chiến mã, mất cả hai gia tướng nhưng lại không nhìn thấy diện mạo của hung thủ. Giờ phút này, hung thủ đang lẩn trốn ở trong đám đông, Tào Bằng lâm vào mối nguy hiểm chưa từng có. Người đi đường qua lại sát bên người hắn, trời mới biết ai là thường dân, ai là thích khách. Tập trung tinh thần cao độ, Tào Bằng theo bản năng đặt tay lên cán đao, cảnh giác quan sát tình hình xung quanh. Một tia sáng sắc lạnh đột nhiên xuất hiện, Tào Bằng vội né người tránh, thế nhưng kiếm quang đó quá nhanh, Tào Bằng dù tránh được chỗ hiểm yếu nhưng vẫn bị thanh kiếm đâm xuyên đùi. Nếu hắn không tránh kịp thời, thanh kiếm này sẽ đâm thẳng vào bụng của hắn. Tào Bằng kêu lên một tiếng đau đớn, chân lảo đảo bước, vừa mới đứng vững thì kiếm quang sắc lạnh ấy lại xuất hiện, đâm qua mạng sườn hắn. Bộ quần áo màu trắng đã bị nhuốm đỏ máu tươi. Trong lòng Tào Bằng dâng lên sự sợ hãi tột độ. Dựa vào thân thủ hiện giờ của hắn, thật không ngờ lại không thể cảm nhận được tăm hơi của thích khách. Điều này cũng chứng tỏ, mức độ nguy hiểm của tên thích khách này có lẽ đã vượt qua tất cả các mối nguy hiểm mà trước đây hắn đã gặp phải. Là ai muốn giết ta? Thích khách ở nơi nào? Đầu óc Tào Bằng quay cuồng, cơn đau đớn từ miệng vết thương gây ra khiến hắn càng bình tĩnh hơn. Một gã nam tử mặc áo trắng áp sát vào hắn, trong lúc hai người sượt qua nhau, tia sáng lạnh lẽo ấy lại lần nữa xuất hiện. Kiếm vung ra không một tiếng động, giống như rắn độc thè lưỡi. Tào Bằng đột nhiên kêu lên một tiếng thất thanh, người lùi về sau hai bước liên tiếp, va vào đánh bay cả ba người đi đường, lập tức tạo ra một khoảng không. Hắn muốn rút đao nhưng đã thấy kiếm quang tới gần, căn bản không để cho hắn có cơ hội vung đao. Tào Bằng vội vàng cất bước lui tiếp về phía sau, kiếm quang như khối ung nhọt bên người, cứ theo sát làm cho người đi đường sợ hãi gào thét, chạy tán loạn. Tào Bằng cũng nhân cơ hội đó nhìn rõ người đối diện. Hắn đội một chiếc nón trên đầu, che đi quá nửa khuôn mặt. Dưới cằm nhẵn bóng, hình như là một thiếu niên. Tuy nhiên gã mang lại cảm giác cực kỳ tàn độc, tuyệt nhiên không phải là thân thủ mà một thiếu niên có thể có được. Thanh kiếm sắc đó giống như rắn độc, đánh tới tấp về phía Tào Bằng. Kiếm quang lấp lánh, kiếm khí kinh người. Tào Bằng thề rằng, thân thủ của người này tuyệt đối vượt qua vô số những cao thủ trước đây hắn từng gặp. Khỏi phải nói, gã đánh giỏi hơn đám Điển Vi rất nhiều! Võ nghệ của đám Điển Vi là dùng để đánh nhau trên chiến trận, còn kiếm thuật của gã áo trắng này rõ ràng chỉ dùng để ám sát, hai bên hoàn toàn khác nhau. Tào Bằng bị kiếm quang làm cho chân tay luống cuống, trong chớp mắt đã trúng ba nhát kiếm trên người. Dưới cổng vòm, người đi đường đã chạy sạch từ lâu, chỉ còn lại tên thích khách áo trắng kia đang huyết chiến một chỗ với Tào Bằng. Máu tươi đã thấm ướt quần áo. Tào Bằng hoảng sợ: Từ khi nào Hứa Đô lại xuất hiện thích thách có thân thủ như thế? Chiêu thức của thích khách này vừa nhanh vừa âm nhu, cực kỳ kỳ dị, có thể coi là đến không thấy bóng dáng, đi không lộ tung tích, khiến mọi người rất khó né tránh. Tào Bằng biết, nếu tiếp tục kéo dài, cho dù hắn không bị thích khách giết chết thì cũng sẽ mất mạng vì mất máu quá nhiều. Phải tìm một cơ hội ra tay. Thích khách áo trắng vung kiếm, Tào Bằng đột nhiên dừng bước, khẽ lắc mình, tránh điểm hiểm yếu, mặc thanh trường kiếm xuyên qua vai hắn. Tào Bằng giơ tay bẻ ngược cánh tay đối phương, tay kia rút đao ra. Chỉ thấy hắn giậm chân xông lên, ánh đao lóe lên!