Tào Tặc
Chương 346
Phủ Phụ Quốc tướng quân là một tòa nhà lớn (đại trạch) ở ngoài cửa Ung Môn.
Ở thời Hán, việc xây nhà có chế độ phân cấp hết sức nghiêm ngặt. Nhà của các hầu công khanh có vạn hộ trở lên mới được gọi là "trạch" (tòa nhà) hoặc "để". Mà cổng chính của tòa nhà có thể hướng thẳng đại tả, ra vào không phải hạn chế đóng mở.
Tường của tòa nhà cao hai trượng khiến bên trong phủ Phụ Quốc tướng quân càng thêm kiên cố.
Bậc cửa cao chừng bảy bậc cửa.
Ngoài cửa lớn, vài tên canh cửa đang châu đầu nói chuyện phiếm với nhau, dáng vẻ nhàn nhã, thoải mái. Đúng lúc này, từ cuối đường ở cửa Ung Môn vọng đến tiếng gót sắt ầm ầm. Mấy tên canh cửa ngừng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thầm cảm thấy kỳ lạ: Là kẻ nào phóng ngựa như bay ở Ung Môn vậy?
Ung Môn ở gần Hoàng thành.
Theo lễ pháp thì gần Hoàng thành không được phóng ngựa, nếu không là sẽ bất kính với hoàng thất.
Tên coi cửa nhìn quanh thăm dò thì thấy hơn mười tên thiết kỵ đi tới nhanh như chớp, trong nháy mắt đã dừng ở trước cửa phủ Phụ Quốc tướng quân.
Một thiếu niên cưỡi một con lương câu bảo mã khác thường, tay cầm một đại đao.
Hắn ghìm cương ngựa, ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cửa. Tấm biển đen có hai chữ lớn màu vàng: "Phục phủ".
Năm đầu Kiến An, sau khi Hán đế dời đô đến Hứa huyện, Phục Hoàn thấy Tào Tháo chiếm đại thế nên giao tất cả quyền hạn trong tay cho y để tránh phải bị nghi ngờ.
Vì thế Tào Tháo phong Phục Hoàn làm Nghi Đồng tam ti, giữ chức tán đại phu.
Tào Bằng nhìn tấm hoành phi của Phục phủ thì đột nhiên cười nhạt một tiếng.
Tên canh cửa vừa định chạy ra hỏi chuyện thì đã thấy Tào Bằng vung tay, một quả thiết lưu tinh bay ra, mang theo vạn phần lực, xé gió vù vù, đập vào tấm hoành phi. Quả thiết lưu tinh này là sau khi Tào Bằng về Hứa Đô đã bảo Hà Nhất xưởng đặc biệt tạo ra.
Mỗi một quả thiết lưu tinh nặng ba cân, so với ban đầu gần như nặng gấp đôi.
Tào Bằng tức giận ra tay nên lực tung ra đủ mười phần.
Sau khi trải qua cuộc chém giết ở Tiểu Đàm, Tào Bằng có thể hiểu được sự ảo diệu của "Thế". Nhưng cũng không thể nói hắn đã gia nhập vào hàng ngũ võ tướng hạng nhất, mà chỉ có thể nói hắn đã lĩnh hội sâu sắc hơn về cách vận dụng sức lực mà thôi. Quả thiết lưu tinh đập vào tấm biển trên cửa, lập tức tấm biển vỡ ra, rơi ầm ầm xuống bậc cửa dưới đất.
Việc này cũng chứng tỏ, quan hệ giữa Tào Bằng và Phục gia sẽ không còn thay đổi được nữa.
Người coi cửa bị dọa cho ngây người, nhất thời không biết làm thế nào.
-Phi Mạo, đánh cho ta!
Tào Bằng gầm lên một tiếng, thúc ngựa xông vào cửa.
Đừng tưởng bậc cửa của Phục phủ rất cao, đối với Chiếu Dạ Bạch mà nói, độ cao đó căn bản không là gì. Khi Tào Bằng phóng ngựa xông lên bậc cửa thì mấy tên canh cửa kia mới giật mình phản ứng lại.
-Có người ngoài cửa sinh sự!
Mười mấy tên trông cửa tiến tới muốn ngăn Tào Bằng lại.
Tào Bằng không nói hai lời, lấy đao đánh liên tiếp. Tuy rằng trong lòng Tào Bằng có tức giận nhưng hắn không hành động lỗ mãng. Hắn dùng sống đao đập, chỉ nghe thấy tiếng "bộp bộp" không dứt. Trong chớp mắt, ba tên trông cửa bị hắn lấy sống đao đánh cho gãy xương đứt gân, ngã xuống đất kêu khóc không ngừng.
Chiếu Dạ Bạch nhẹ nhàng vượt qua cửa. Tào Bằng nhìn lại hai bên cửa chính, đột nhiên nâng đao chém.
Hai tiếng "bùng bùng" vang lên trầm đục.
Đại đao hung hãn chém vào cửa chính, cửa chính lập tức bị chém vỡ ra thành năm bảy mảnh.
Mấy tên gia đinh trong Phục phủ vừa mới chạy đến trước thấy vậy, mặt mày trắng bệch cả ra. Nói chung, tới cửa sinh sự cùng lắm cũng chỉ là đánh người rồi xông vào nội đường. Nhưng Tào Bằng chém vào cửa chính của Phục phủ thì không còn là sinh sự nữa, rõ ràng là tới liều mạng.
Hạ Hầu Lan phóng ngựa vọt tới, theo Tào Bằng xông vào phủ Phụ Quốc tướng quân.
-Đánh cho ta!
Tào Bằng lạnh lùng hét lên, Hạ Hầu Lan liền chĩa thương về phía mấy tên gia đinh, gia tướng.
Phục Hoàn vốn là Phụ Quốc tướng quân, trong phủ tất nhiên có binh sĩ bộ khúc.
Tuy nhiên, những bộ khúc và binh sĩ của y thường ngày chỉ biết ức hiếp người dân thường, chó cậy thế chủ. Nhưng nếu chúng phải chống lại đội quân tinh nhuệ Phi Mạo đã từng trải qua thập tử nhất sinh trên chiến trường thì hiển nhiên không thể sánh bằng. Hơn nữa, còn có hai người Tào Bằng và Hạ Hầu Lan gần như võ tướng hạng nhất, trong chớp mắt những gia đinh gia tướng kia bị đánh cho chạy trối chết, cả đám gào khóc thảm thiết không ngừng.
Cũng may là Tào Bằng và Hạ Hầu Lan không tung đòn tử thủ nên trên đường xông vào không có thương vong.
Nhưng dù vậy, Phi Mạo đánh đấm bừa bãi như đi vào chỗ không người. Bọn chúng đi qua chỗ nào thì gia đinh Phục phủ không người nào có thể đứng lên, không bị đánh cho gãy xương đứt gân thì cũng bị chiến mã dẫm cho phun máu. Cả đám ngã trên mặt đất, gào khóc thảm thiết.
-Các ngươi là ai, dám cả gan xông vào Phục phủ?
Một phụ nhân từ trong phủ đi ra, lớn tiếng hỏi.
Tào Bằng ghìm ngựa, điềm nhiên nói:
-Ngươi là ai? Hay là Phục Hoàn lão nhân không có can đảm, chỉ có thể để một đám nữ nhân đi ra để lấy thêm can đảm đây?
-Tướng quân nhà ta mà ở nhà đã sớm đem các ngươi băm thây vạn đoạn.
Phụ nhân này thật có dũng khí, lớn tiếng đáp trả.
Nàng vốn họ Dương, sau khi Dương An trưởng công chúa mắc bệnh qua đời, Phục Hoàn mang nàng về làm bình thê.
Dương thị xuất thân ở Hoằng Nông cũng là một đại gia tộc có xuất thân hiển hách ở kinh thành. Đáng lẽ nàng hoàn toàn có đủ tư cách ngồi ở vị trí chính thê. Nhưng vì có Dương An trưởng công chúa nên nàng chỉ có thể làm bình thê. Thậm chí ngay cả danh hiệu "phu nhân", cũng vì sự tồn tại của của Dương An trưởng công chúa, mà nàng không thể có được. Tuy nhiên bản lĩnh của Dương thị không tệ, cho dù là tình hình như vậy cũng không có nửa lời oán giận, dốc hết sức gánh vác công việc trong Phục phủ.
Hứa thị được chiều chuộng ngang ngược trong phủ, Dương thị cũng cảm thấy rất bình thường.
Tào Bằng nhíu mày lại:
-Phục Hoàn đi vắng?
-Hôm nay là ngày lên triều, chẳng lẽ ngươi không biết sao?
Ngày lên triều?
Đúng là ta đã quên chuyện này thật.
Đáng lẽ hôm nay Tào Bằng phải vào cung nhưng vì Ngưu Kim chặn đường dâng cáo trạng nên quên mất chuyện này.
Đúng vậy, hôm nay đúng là phải vào triều.
Tào Bằng đột nhiên cười lớn:
-Nếu đã như vậy, lão tử sẽ ở đây chờ Phục Hoàn lão nhân trở về!
-Ngươi…
-Phi Mạo đâu, đập cho ta! Khi nào Phục Hoàn lão nhân trở về thì dừng tay. Ngày hôm nay, cùng lắm là khép tội Tào Bằng ta rồi biếm chức quan chứ gì. Nhưng mà những lời này ta nhất định phải nói ra, nếu không chẳng phải tỷ tỷ bỗng dưng bị người đả thương sao?
Thời gian Tào Bằng và Tào Nam ở chung cũng không lâu, nhưng tình cảm giữa tỷ đệ rất tốt. Tào Nam hết sức quan tâm Tào Bằng. Nghe Trương thị nói, thưở nhỏ, Tào Nam thường cõng Tào Bằng trên lưng lên núi chơi, có cái gì tốt đều để dành cho Tào Bằng.
Tào Bằng hôm nay đã không phải Tào Bằng hôm qua nữa.
Tào Bằng ngày xưa đã chết, nhưng hắn lại lưu luyến không muốn rời xa Tào Nam, muốn bảo vệ nàng.
Tào Bằng trước kia bị Tuân Úc bức bách, phải tạm thời nhẫn nại, nhưng không có nghĩa là hắn không truy cứu chuyện này.
Phục Hoàn gây nên chuyện này khiến Tào Bằng nổi giận.
Nghe lệnh của hắn, đội Phi Mạo do Hạ Hầu Lan dẫn đầu lập tức tiến vào trong đại sảnh đường.
Dương thị giận dữ:
-Các người dám…
Không đợi nàng nói xong, Tào Bằng đã giục ngựa phóng lên thượng các, vung đại đao lướt qua mặt nàng khiến Dương thị sợ đến mức hét to một tiếng, chúi đầu ngã trên mặt đất. Từng sợi tóc đen theo gió mà rơi. Mớ tóc mây dài của Dương thị lập tức bị cắt cụt đi, lộ rõ một mảng đầu.
-Ngươi còn dám nói nhiều, ta sẽ chém đầu ngươi.
Khi ánh đao lạnh lẽo lướt qua, Dương thị như thấy tử thần đang đến gần.
Cuối cùng, nàng ý thức được tên thiếu niên trước mắt nhìn qua cả người lẫn ngựa đều có vẻ vô hại, nhưng không phải loại thiếu niên để nàng nói mấy câu là có thể dọa được.
Đây là loại người giết người không chớp mắt.
Tuy rằng gia đinh của Phục phủ không ít nhưng giờ này đều trốn ở trong, không dám ra.
Trong sân nhà, mấy tên gia đinh không ngừng kêu khóc. Trong các gian phòng, những tiếng keng keng vang lên liên tục dường như để cảnh cáo bọn chúng.
Dương thị hét to:
-Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?
-Nữ nhân ngu ngốc đến lúc này mới biết đường hỏi tên của ta. Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết. Ta là Tào Bằng. Ngươi hẳn phải biết rõ vì sao ta đến.
Dương thị giật mình, thầm nhủ một tiếng không tốt.
Nàng đương nhiên biết rõ Tào Bằng là ai, trong đầu cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân vì sao hắn tới đây.
Lúc trước, chính nàng đã có ý bảo không cho Phục Hoàn giao người. Bởi vì tên Tiểu Tam phóng ngựa hành hung kia là Dương Tam, chính là người của Dương thị ở Hoằng Nông.
Dương thị ở Hoằng Nông là đại tộc mấy trăm năm.
Dương thị vốn tâm cao khí ngạo lại thêm phần thân phận địa vị của Phục Hoàn nên nàng mới xem thường dòng họ của một tên thợ rèn thất phu, tất nhiên nàng không chấp nhận cúi đầu, khuất phục. Hơn nữa, Dương Tam là người trong họ tộc của nàng, làm sao nàng có thể trơ mắt nhìn người trong dòng họ chịu tội thay cho Phục Quân chứ?
Dương thị nghĩ, với Hoằng Nông Dương thị, còn có địa vị của Phục Hoàn, Tào gia cho dù có lợi hại cũng không thể làm gì được.
Dù sao phụ tử Tào Cấp cũng không thể thay mặt Tào Tháo.
Nhưng nàng đã bỏ qua một vấn đề. Tuy rằng Tào Bằng nổi tiếng nhưng không phải loại thư sinh trói gà không chặt. Trải qua vô số lần đại chiến, tính cách của Tào Bằng đã bị ảnh hưởng rất nhiều bởi bản tính hung dữ, độc ác của các võ tướng. Trước đây, Tào Bằng nhượng bộ tất nhiên là do Tuân Úc bức bách, nhưng là do hắn biết suy xét đến đại cục. Nhưng việc làm của Phục Hoàn lại là nhằm thẳng vào thể diện của Tào Bằng.
-Ngươi… Ngươi có biết xông vào Phục phủ là tội chết không hả?!
-Tội chết thì tội chết. Ta không cần biết, ta chỉ biết là có người ức hiếp người nhà ta, ta tuyệt đối không thể để yên. Dương phu nhân, Phục gia ngươi được hưởng hoàng ân, phải biết đền đáp quốc gia, tuân theo luật pháp. Vì sao ta đến đây, chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ. Ta nói cho ngươi biết, nếu hôm nay Phục Hoàn lão nhân không giải thích một lời thì lão tử có liều mạng cũng phải giết cho Phục gia tuyệt hậu cả nhà! Ta nói được thì làm được. Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, ngậm miệng lại cho ta. Nếu không ta giết ngươi trước tiên.
Sát ý lạnh lùng, thẳng thắn.
Dương thị nuốt nước miếng, khuôn mặt trắng bệch.
Tào Bằng đặt lưỡi đao vỗ vỗ trên cổ một con tỳ nữ.
-Ai đụng bị thương tỷ tỷ của ta!
-Nô tỳ… Nô tỳ không biết.
-Không biết?
Tào Bằng cười:
-Không biết thì ngươi còn sống làm gì.
Lưỡi đao cứa một phát, một dải máu phun xuống đất. Con tỳ nữ kia thậm chí chưa kịp kêu lên một tiếng nào thì máu đã chảy ra tung tóe xung quanh. Thi thể ngã xuống đất, máu tươi phun trên mặt Dương thị. Dương thị sợ đến mức hét lên một tiếng thảm thiết.
Tào Bằng vô tình, lại kề đại đao trên vai một gia đinh.
-Ai đụng bị thương tỷ tỷ ta!
-Tiểu nhân… Tiểu nhân… Tiểu nhân thực sự không rõ ràng lắm.
-Trả lời bậy bạ!
Cổ tay Tào Bằng run lên, một đao lướt qua cổ họng gia đinh.
Một chùm máu phun ra. Gia đinh kia ngã trên mặt đất, lập tức không còn hơi thở, cả người chìm trong vũng máu, giật giật.
Ánh mắt Tào Bằng lạnh lẽo nhìn về phía Dương thị.
Dương thị có vẻ như sắp ngất đi đến nơi.
-Ngươi, ngươi điên rồi!
-Đúng vậy. Là ta điên rồi. Vốn ta không điên, nhưng người Phục gia các ngươi khinh người quá đáng khiến ta không điên không được. Không được ngất. Ngươi dám ngất thì ta sẽ bảo người lột đồ của ngươi ném ra đường. Phu nhân, đừng giận. Ta nói được là làm được. Ngươi xuất thân là danh môn vọng tộc có thể cao cao tại thượng, ăn nói ngang ngược. Ta chẳng qua chỉ là một kẻ mãng phu. Tuy rằng mọi thứ đều không có, nhưng ta có một bầu máu nóng. Cùng lắm thì chúng ta cùng chết!
Dương thị thực sự muốn ngất đi nhưng vì một câu nói này của Tào Bằng mà sợ đến mức không dám thốt ra tiếng nào.
Nàng không địch nổi người kia. Phục Hoàn cũng không địch nổi người kia. Dương gia ở Hoằng Nông cũng không địch nổi người kia.
-Ta hỏi lại một lần nữa, ai đụng bị thương tỷ tỷ ta!
Đại đao vấy máu đặt trên cổ một con tỳ nữ khác, mùi máu tươi tanh nồng khiến con tỳ nữ choáng váng. Nó cũng không dám ngất đi, mặt cắt không còn giọt máu, thất thanh kêu lên:
-Dương tam, Dương tam. Là Tam ca của Dương gia gây nên. Nô tỳ không biết gì cả!
Tào Bằng mỉm cười!
Hắn dùng thân đại đao vỗ vỗ trên mặt con tỳ nữ.
-Ngươi xem, như vậy không phải là tốt sao? Ta không thích giết người, chỉ cần ngươi trả lời là có thể giữ mạng.
Máu trên lưỡi đao dính trên mặt con nữ tỳ.
Tào Bằng đột nhiên quay đầu ngựa, lớn tiếng quát:
-Dương Tam ở đâu?
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt lên người một thanh niên vạm vỡ đang tránh trong một góc.
Trong lòng Dương tam rủa thầm: "Tất cả đều không phải kẻ có nghĩa khí!"
Nhưng cho tới bây giờ gã cũng biết là không thể tránh khỏi. Vì thế, gã đứng ra, ngạo nghễ ngẩng đầu nhìn Tào Bằng, nói:
-Gia gia ở đây…
Lời gã còn chưa dứt thì tai đã nghe tiếng kim loại xé gió lao đến.
Không ai thấy rõ Tào Bằng ra tay như thế nào. Một quả thiết lưu tinh vụt qua, đập tới trước mặt Dương Tam.
Gã hoảng sợ, muốn tránh cũng đã chậm.
Phập!
Quả thiết lưu tinh đập vào trán của Dương Tam với kình lực rất lớn khiến đầu Dương Tam bị đập lõm vào trong, máu tươi chảy ra từ trán hòa cùng màu trắng của óc. Tào Bằng thúc ngựa đến bên cạnh, vung đao chặt đầu Dương Tam rồi thuận tay treo trên cổ ngựa.
-Làm bị thương người nhà của ta có lên chín tầng trời, có xuống hoàng tuyền ta cũng sẽ không bỏ qua cho!
Tiếng xích vang vang trong Phục phủ.
Dương thị cảm thấy như mình sắp phát điên. Mùi máu tươi nồng nặc, trước mặt còn có một đống thi thể khiến nàng không nhịn được phải nôn mửa.
Tào Bằng như không thèm để ý, chỉ lạnh lùng nhìn Dương thị, nhếch miệng cười một cái.
Lúc này, tiền đường của Phục phủ lặng ngắt như tờ.
-Tào Hữu Học khinh người quá đáng!
Phục Hoàn được Hứa huyện lệnh truyền tin, không nói hai lời lập tức mang theo người chạy về nhà.
Từ xa, y đã trông thấy rất nhiều người tụ tập trước cổng lớn nhà mình nhưng không người nào mở miệng nói gì, yên lặng như tờ khiến Phục Hoàn vô cùng lo sợ.
-Phụ Quốc tướng quân đến! Phụ Quốc tướng quân đến!
Một người lớn tiếng quát. Đám người lập tức rẽ ra thành một con đường.
Mọi người đứng hai bên hướng ánh mắt chăm chú nhìn Phục Hoàn từ ngoài cửa phủ vào. Khi y thấy tấm biển trên cửa vỡ tan, còn có một khoảng vỡ trên cổng chính thì lập tức giận sôi máu. Tấm biển treo cửa bị đập vỡ, cổng chính bị dỡ xuống. Đây quả thực là mất mặt. Tuy Tào Bằng không thực sự tát vào mặt y nhưng Phục Hoàn vẫn cảm thấy hai gò má co rút, đau đớn.
Y hét lớn một tiếng, xông lên bậc cửa.
Nhưng vừa vào đến cửa, y đã trông thấy gia đinh nằm la liệt khắp nơi, trước sảnh đường còn có hai tử thi không đầu.
Máu tươi chảy từ bậc cửa xuống thành dòng, nhuộm đỏ cả cửa.
Dương thị ngồi trên mặt đất choáng váng, không nhúc nhích.
Mùi máu tươi trộn với mùi chua của nôn mửa khiến mọi người phải che mũi.
Hai gò má Phục Hoàn hõm lại, sắc mặt trắng bệch.
Sau khi y biết chuyện Ngưu Hiền làm loạn cũng không hề lo lắng gì.
Nhưng theo y thấy thì Tào Bằng có xem y ra gì đâu? Y là con cháu bảy đời của đại tư đồ nhà họ Phục. Mặc dù y không sánh bằng những danh môn vọng tộc nhưng cũng thuộc vào nhà quyền thế thời nay. Xưa kia, y nhận chức Chấp Kim Ngô rồi Phụ Quốc tướng quân. Sau khi dời đô, y lại nhậm chức Nghi Đồng tam ti, Tán đại phu. Con gái của y là thê tử của đương kim Hán đế, là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Con trai của một tên thợ rèn nho nhỏ, tuy có chút tên tuổi, lập một vài chiến công, thì đã làm sao? Chỉ dựa vào sự dung túng của Tào Tháo, trừ khi hắn điên rồi, chứ sao dám làm loạn như vậy?
Vậy mà Tào Bằng đã thật sự làm náo loạn mọi chuyện.
-Tào Tư Mã, ngươi thật to gan!
Khổng Dung đứng ra, chỉ tay về Tào Bằng, quát lớn:
-Sao ngươi có thể đại khai sát giới ở phủ Phụ Quốc tướng quân? Hay là ngươi muốn tạo phản?
Y ở ngoài cửa Bắc Cung Môn nghe được tin tức nên theo Phục Hoàn đến.
Thực tâm mà nói, Khổng Dung có thiện cảm với Tào Bằng.
Không cần nói gì khác, chỉ nói đến chuyện Tào Bằng vọng phụ thành long, làm bài văn "Bát Bách tự văn" lưu danh thiên cổ đã đủ khiến Khổng Dung tán thưởng và kính nể.
Y nhậm chức Thái đại phu, làm thứ sử Dương Châu.
Tất nhiên, hiện giờ Ích Châu đang ở trong tay Lưu Chương nên chức thứ sử Dương Châu này của Khổng Dung chỉ là một hư danh, không có chút thực quyền gì.
Trên thực tế, đây cũng là một thủ đoạn trấn an kẻ sĩ của Tào Tháo.
Những danh sĩ như Khổng Dung này chỉ cần có một tước vị, cùng lắm làcó một chức quan.
Nhưng Tào Tháo lại không có khả năng cho bọn họ thực quyền, chỉ có thể cho y một chức thứ sử nào đó.
Mà quan chức sở hạt không dưới quyền của Tào Tháo chỉ toàn là hư chức.
Khổng Dung càng không có khả năng có thể đi đến Dương Châu thật, bởi đến nơi đó chẳng khác như hươu vào hang cọp.
Nói rõ ra thì chức thứ sử Dương Châu này chỉ là một cách an ủi, xoa dịu của Tào Tháo đối với những danh sĩ đáng kính.
Khổng Dung không hiểu rõ giữa Tào Bằng và Phục Hoàn có thù hận gì, vì có một số chuyện vốn không thể truyền ra ngoài được. Y nghĩ Tào Bằng và Phục Hoàn chỉ có một ít mâu thuẫn nhỏ, thậm chí có thể là hiểu lầm! Nếu như vậy, chỉ cần y ra mặt giải quyết một chút thì sẽ không thành vấn đề lớn.
Nhưng khi Khổng Dung vừa vào trong cổng chính của Phục phủ, nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì lập tức tỉnh mộng!
Đây là hiểu lầm gì?
Quả thực là quyết sinh tử với nhau.
Tào Bằng lạnh lùng quát:
-Khổng Dương Châu, ngươi tốt nhất hỏi rõ ràng nguyên nhân sự tình, không nên hành động tùy tiện, mở miệng thì nói người khác tạo phản. Vì sao hôm nay ta ở đây, ngươi hãy hỏi Phục Hoàn lão nhân. Nếu y không khinh người quá đáng, ta làm sao có thể đến gây sự ở nhà y.
Khổng Dung nghe thấy thế thì quay đầu qua nhìn Phục Hoàn, lại thấy khuôn mặt Phục Hoàn dữ tợn, không đếm xỉa gì đến ánh mắt của Khổng Dung.
-Tào Bằng tiểu nhi, ngươi bắt nạt ta quá đáng!
-Ác nhân nên nói rõ trước, cuối cùng ai khinh người quá đáng đây!
Tào Bằng tức giận nói:
-Ngươi không quản con trai ngươi. Năm đó, hắn phóng ngựa như bay đụng bị thương mẹ ta ở phố xá sầm uất, còn mang con cháu phản tặc tấn công, bị ta đánh cho tàn phế. Tư Không không truy cứu chỉ phán phạt nửa năm. Nhưng ngươi lại vì con ngươi mà ghi hận trong lòng, ra kế sách bảo người phóng ngựa ở phố khiến chút nữa hại chết tỷ tỷ ta. Ta vốn lđã muốn tìm hắn tính sổ lại bị Tuân Úc ngăn cản. Nói cái gì là đại cục làm trọng để ta đừng truy cứu! Được. Lão tử không truy cứu, chỉ cần ngươi đem kẻ hành hung giao ra đây. Ngươi ngoài miệng thì đồng ý nhưng lại tìm người thay mận đổi đào, muốn giấu giếm. Nếu không phải đệ đệ khổ chủ tìm ta kêu oan thì ta suýt nữa bị ngươi qua mặt. Khổng Dương Châu, là ai khinh người quá đáng? Là ai muốn tạo phản?
Tào Bằng đứng ở bậc cửa lớn tiếng quát hỏi.
Khổng Dung lập tức biến sắc.
Không ngờ lại có sự tình như vậy?
Đúng là Khổng Dung có nghe nói chuyện Tào Nam bị đụng bị thương.
Vì thế, ngay lúc ấy, y còn dâng thư tố cáo, cho rằng chẳng qua nữ nhân Tào gia bị thương mà lại bắt hai đại thái y thái thường, thiếu phủ đến chữa bệnh, là phạm vào lễ pháp. Nhưng thư tố cáo này bị Tuân Úc giữ lại. Lúc ấy, Khổng Dung cũng chỉ tức giận một lúc, sau đó không quan tâm nữa.
Về sau, y lại nghe nói Tào Nam là bị ngựa đụng bị thương.
Khổng Dung cũng không để ý tới nữa. Căn bản là y không quá để ý loại chuyện như vậy.
Vậy mà không ngờ… Y bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã dính vào vũng nước đục không nên nhảy vào này.
Nhưng nếu đã đến đây rồi thì cũng không thể không nói gì rồi bỏ đi như thế.
Khổng Dung vừa định mở miệng khuyên Phục Hoàn, lại nghe Phục Hoàn giận dữ nói:
-Ngươi đừng vội nghe lời hắn nói bậy. Tào Bằng, nếu ngươi đã đến cửa nhà ta gây sự thì ta đây cũng không nói rườm rà với ngươi. Có gì nói thì chúng ta vào triều đình nói. Người đâu, bắt bọn loạn thần tặc tử này cho ta.
Bên cạnh Phục Hoàn có hơn trăm danh gia tướng, nghe được lệnh thì cùng hò hét tiến lên.
Khổng Dung tức thì biến sắc, chăm chú nhìn Phục Hoàn, hồi lâu sau vẫn không nói ra lời.
Nhìn lại thì rõ ràng biểu hiện của Phục Hoàn là có tật giật mình. Người ta mới nói lý lẽ thì liền động thủ! Sớm biết như thế thì ta đã không đến rồi.
-Hạ Hầu Lan, động thủ cho ta!
Tào Bằng nhìn những tên gia tướng kia thì lửa giận bốc lên.
Đánh nhau?
Ai thèm sợ ngươi? Lão tử ra vào trong biển máu, có chuyện gì mà chưa từng gặp qua. Nếu ngươi muốn đánh thì ta đây cũng không khách khí.
Vừa nói, Tào Bằng đã phóng người tới bậc cửa, bay lên không, đại đao trong tay thuận thế, bổ một đao hướng ra ngoài.
Lúc đó, một gã gia tướng vội vàng nâng đao đỡ. Hai thanh đao giao nhau phát ra một tiếng giòn vang. Đao của tên gia tướng lập tức bị đao của Tào Bằng chém cho vỡ vụn.
Đao của Tào Bằng là do tự tay Tào Cấp rèn ra.
Đừng tưởng chức quan của Tào Cấp được thăng cao thì kỹ thuật rèn đao bị tụt hậu.
Ông cũng biết, bản lĩnh của mình không có gì, nhưng lợi hại nhất chính là kỹ thuật rèn đao. Vì thế,ở trong Tào phủ ông xây một cái sân riêng biệt, Tào Bằng còn đặt tên nơi đó gọi là "Thần Binh các". Bên trong sân có tất cả mọi công cụ, tài liệu và đồ vật vô cùng đầy đủ.
Lúc Tào Cấp nhàn rỗi thì cũng mở lò rèn đao.
Đặc biệt hai năm nay ông bắt đầu biết chữ, biết dung hợp một vài phương pháp cổ, tạo ra binh khí ngày càng tinh xảo.
Thanh đao trong tay Tào Bằng là do Tào Cấp rèn ra năm ngoái, tên là Hổ Bào.
Đao dài bốn thước ba tấc, nặng năm cân bốn hai. So với những thanh đao thẳng truyền thống thì thanh đao Hổ Bào này hơi cong một chút và hơi khác một chút so với hoành đao. So với những thanh đao thẳng bình thường thì nó có chiều rộng lớn hơn. Hơn nữa trên mặt đao còn có một rãnh máu khiến lực sát thương càng thêm kinh người.
Sau khi Tào Cấp rèn ra Hổ Bào liền đặt trong Thần Binh các, vô cùng yêu thích.
Lần này, Tào Bằng từ Quan Độ trở về liền cầm theo Hổ Bào đao theo. Binh khí mà gia tướng của Phục Hoàn sử dụng tuy rằng tiện lợi nhưng không phải đối thủ của Hổ Bào Đao. Thêm phần Tào Bằng chém một đao như mãnh hổ lao xuống. Một đao hạ xuống thẳng vào binh khí đối phương, chém nát bấy.
Lưỡi đao xé rách áo giáp trên người binh sĩ, xuyên qua ngực gã.
Tào Bằng đã quyết định phải đại khai sát giới.
Hạ Hầu Lan tháo Long Lân dài một trượng hai xuống, vung đại thương theo thế Bàn xà sơ tham, lập tức quây mười mấy tên giáp sĩ ở trong.
Võ nghệ những giáp sĩ này thua xa Tào Bằng và Hạ Hầu Lan. Lại thêm, Tào Bằng và Hạ Hầu Lan ra tay tàn nhẫn, hoàn toàn không để lại một con đường sống.
Chỉ trong tích tắc thì năm sáu người đã ngã xuống.
Bọn gia tướng lập tức dừng bước, nhìn thấy ánh mắt của Tào Bằng và Hạ Hầu Lan thì không dám tiến lên nữa.
-Tào Bằng, ngươi dám giết người. Ta cùng ngươi vào triều đình nói lý lẽ.
Phục Hoàn vừa nhìn thấy tình hình như vậy thì lập tức biết tình hình không ổn, liền quay đầu bước đi.
Tào Bằng sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Phục Hoàn như vậy, vội phóng tới. Đại đao của hắn tung bay, đao vân cuồn cuộn. Những tên gia tướng sợ chết đều nhao nhao né tránh.
Trong chớp mắt, Tào Bằng đã vọt tới cửa chính. Phục Hoàn khó khắn lắm mới bước được một chân ra khỏi ngưỡng cửa.
Tào Bằng không nói hai lời, tiến đến túm lấy cổ áo Phục Hoàn. Phục Hoàn cao hơn Tào Bằng chừng sáu, bảy cm nhưng lại bị Tào Bằng tóm lấy chẳng khác nàodiều hâu nhẹ nhàng bắt gà con.
-Ngươi dám giết ta? Ta là Tán đại phu!
Phục Hoàn còn chưa dứt lời thì đã nghe Tào Bằng nói:
-Ta không dám giết ngươi. Ta dám đánh ngươi!
Cán đao hướng xuống dưới, nện vào mũi của Phục Hoàn. Lần này, xương mũi của Phục Hoàn bị Tào Bằng đạp bể, lập tức khắp mặt toàn máu tươi.
-Hữu Học, dừng tay!
-Tào công tử, hạ thủ lưu tình!
Đúng lúc này, chợt thấy xa xa có hai con ngựa bay như tên bắn đến.
Hai người, một người là Tuân Úc, còn người kia là Lâm Nghi Hầu Lưu Quang.
Vốn dĩ Tuân Úc không ở phủ Thượng thư mà đến Tấn hầu phủ tìm thái úy Dương Bưu thảo luận sự tình. Vậy mà, khi y đang ở trong phủ nói chuyện với Dương Bưu thì chợt có gia tướng đến bẩm báo, nói là có hai người huynh đệ Ngưu Kim và Ngưu Hiền đến bên ngoài phủ Thượng thư kêu oan.
Đến kêu oan cái gì?
Tuân Úc vừa nghe được thì giật mình.
Y không ngờ là Phục Hoàn lại có thể đùa giỡn y.
Vốn tưởng rằng chuyện này đến đây là kết thúc. Vậy mà Phục Hoàn một tay vẽ rắn thêm chân. Tình hình không thể kiểm soát nổi, mọi chuyện trở nên náo loạn lại càng liên lụy đến Tuân Úc. Sự việc ban đầu, Tuân Úc vốn bức ép Tào gia mới chịu để yên. Có thể nói, vì chuyện này Tuân Úc thiếu Tào gia một ân tình. Chiêu này của Phục Hoàn chẳng khác nào đã đẩy y xuống hố. Bây giờ, vấn đề mấu chốt đã không chỉ là chuyện làm cho sự việc lắng lại như thế nào mà càng phải cho Tào gia một công đạo. Chuyện này mà làm không tốt thậm chí sẽ ầm ĩ đến tận Trung Mưu, truyền đến tai Tào Tháo.
Tuân Úc có thể nhớ rõ ràng, khi hắn ép Tào gia, Tào Cấp từng nói một câu:
-Tuân thượng thư, ta tin ngài!
Một chữ "Tin" thay mặt cho tình hữu nghị và sự tin tưởng của Tào gia đối với y.
Vậy mà bây giờ xuất hiện tình huống thế này, chẳng phải là Tuân Úc đã phụ lòng tín nhiệm và tình cảm của Tào gia sao? Thậm chí bây giờ Tuân Úc còn muốn giết cả người nhà Phục phủ! Loại con cháu xuất thân thế gia này coi trọng nhất chính là thể diện và thanh danh của mình! Chuyện này truyền đi chẳng phải là nói Tuân Úc y và Phục Hoàn dựa thế khinh người chèn ép con cháu Tào thị sao? Mà con cháu Tào thị há lại có thể cho y chèn ép?
Tuân Úc không nói hai lời, lập tức mang người đi về phủ Thượng thư.
Dương Bưu đưa y ra thẳng đến cửa phủ, nhìn thấy bóng Tuân Úc đi xa, chợt cười quỷ dị.
-Phụ thân, Tào Bát Bách kia bây giờ đang gây ra đại họa!
Dương Tu đi đến phía sau Dương Bưu, hạ giọng nói.
-Thật không?
-Tào Bằng ỷ là con cháu của Tào Tư Không nên cả gan làm loạn. Hắn há có thể đối phó với Phục Hoàn sao? Theo con thấy, lúc này đây hắn sẽ gây ra đại họa thôi.
Dương Bưu nghe được lại không khỏi mỉm cười.
Y lắc đầu, hạ giọng nói:
-Theo ta thấy, Tào Bằng không những không có việc gì mà có lẽ về sau lại càng được Tư Không tin cậy hơn so với hiện tại.
-Hả?
-Đức Tổ, con có biết đối nhân xử thế kiêng kị nhất cái gì không?
Dương Tu ngẩn ra:
-Cầm giữ binh cẩn trọng, chớ công cao lấn chủ?
-Sai!
Dương Bưu nói:
-Đối nhân xử thế sợ nhất là thuộc hạ quá mức hoàn mỹ.
Dương Tu ngây cả người.
-Đức Tổ, vấn đề lớn nhất của con cũng chính là như thế. Con luôn muốn sự toàn mỹ, mọi việc đều muốn phải thập toàn thập mỹ. Nhưng thật sự, làm như vậy thì chủ thượng lại càng lo lắng con cóhai lòng hay không thì cũng sẽ có người vì nguyên nhân "thập toàn thập mỹ" này mà khiến conrước họa sát thân. Theo ta thấy, Tào Bằng này rất thông minh, hiểu được cách tiến thoái. Bây giờ hắn được Tư Không coi trọng. Mười bảy tuổi làm chức quan Việt Kỵ giáo úy, tiền đồ rực rỡ. Nhưng càng như vậy lại càng phải cẩn trọng. Hắn dùng hành vi nhìn qua có vẻ lỗ mãng này để bảo vệ chính bản thân mình. Như vậy, Tư Không chẳng những sẽ không trách tội hắn, ngược lại càng yêu quý hắn hơn. Con phải biết rằng, Tư Không đối đãi sủng ái người nhà thế nào. Giống như hành vi này của Tào Bằng có lẽ nhất thời thì đau khổ nhưng tất nhiên sẽ mang đến vinh hoa. Theo ta thấy trong cả triều đình hiện nay đều thua kém Tào Hữu Học này.
Dương Tu nghe được thì không khỏi có trầm tư suy nghĩ.
Tào Bằng đứng ở trên bậc cửa, tay nhuốm máu tươi của Phục Hoàn, nhìn thấy Tuân Úc và Lưu Quang đến thìmặt mày chợt trở nên hung dữ.
-Tuân Thượng thư, ngài muốn ta dừng tay sao?
Tuân Úc nghe được thì thầm kêu khổ.
Nghe giọng nói của Tào Bằng, y cảm thấy không ổn.
Trước nay, Tào Bằng đều gọi y là Tuân thượng thư nhưng y có thể cảm nhận được giọng điệu cung kính và tôn trọng trong đó. Nhưng ba chữ "Tuân thượng thư" hiện tại không những không có nửa phần ý tôn kính mà còn có ý châm biếm và một chút sát ý điên cuồng.
-Hữu Học, ngươi buông Phụ Quốc tướng quân ra rồi nói.
Tào Bằng nghe được thì ngửa mặt lên trời cười to:
-Có chuyện gì để nói đây? Ngài không cần phải lấy đại cục để chèn ép ta. Không phải ngài muốn lấy chức Thượng thư đến ra lệnh cho ta sao?
-Giáo…
Lưu Quang xuống ngựa, cố gắng tươi cười.
-Tào công tử, ta là Lưu Quang.
-Ta biết rõ ngươi là Lưu Quang. Ngươi là Lâm nghi hầu. Ngươi là họ hàng Hán thất. Ngươi cao cao tại thượng. Ta chẳng qua chỉ là con trai của một người thợ rèn hèn kém, cho nên ta bị oan khuất thì nhất định phải nhẫn nhịn. Con trai của Phục Hoàn y có thể hại tỷ tỷ ta cửu tử nhất sinh, bây giờ vẫn nằm trên giường không động đậy được. Con của y lại có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Ta ngay cả quyền truy xét cũng không có. Vì sao? Đơn giản vì y là hoàng thân quốc thích. Đơn giản vì mẫu thân của Phục Quân là Dương An trưởng công chúa, tỷ tỷ gã là thê tử của đương kim thiên tử phải không? Phục Quân là đệ đệ của hoàng hậu. Ta cũng là đệ đệ của tỷ tỷ ta. Hoàng hậu có thể dùng quyền lực để bảo vệ đệ đệ của mình. Ta làm đệ đệ, ngay cả ra một chút sức cho tỷ tỷ cũng không thể, đúng không?
Tào Bằng như nổi điên, tóm lấy Phục Hoàn, rít lên.
Sắc mặt Tuân Úc rất khó coi mà Lưu Quang lại cảm thấy không còn mặt mũi nào. Hai người nhìn nhau chỉ gượng cười.
-Phục Hoàn, Phục đại tướng quân, có phải như vậy hay không? Ngươi nói thử xem!
Tào Bằng nói xong thì đấm một quyền vào ngực Phục Hoàn.
Một đấm giận dữ khiến Phục Hoàn phun cả điểm tâm ra.
-Con chó nhà các ngươi cũng là người, tỷ tỷ của ta không phải là người sao. Tỷ tỷ của ta nhiều lần bảo ta nhường nhịn, nhưng ngươi lại bắt nạt ta quá mức. Người Phục gia các ngươi chẳng lẽ không được động vào chắc? Ta không tin, ta càng phải động vào!
Hai tay đè đầu Phục Hoàn xuống, Tào Bằng nâng gối hung hăng đánh vào mặt Phục Hoàn.
Phục Hoàn kêu thảm một tiếng, miệng phun ra bảy, tám cái răng.
-Hữu Học, ngươi dừng tay, không được kích động!
Tuân Úc sắp ngất.
-Tào công tử, có gì nói chuyện, không nên động thủ.
Dưới bậc thềm, tất cả mọi người vây kín lại ngậm miệng run sợ nhìn đường đường Phụ Quốc tướng quân giống như con chó chết đang co quắp trên mặt đất.
Tào Bằng kéo cổ áo Phục Hoàn lớn tiếng quát:
-Không phải ngươi cao quý lắm sao? Con gái ngươi không phải là hoàng hậu sao? Cho dù con gái ngươi hạ chiếu giết ta thì ta cũng muốn nhìn Phụ Quốc tướng quân có thể cao quý thế nào!
Tuân Úc nhìn thấy vậy nhưng không biết nên làm thế nào cho tốt.
Nếu như lúc này Tào Bằng còn trong trạng thái tỉnh táo, minh mẫn thì y còn có thể thương lượng với Tào Bằng. Nhưng rõ ràng hiện tại Tào Bằng đã điên cuồng rồi, không để ý bất cứ gì! Nhìn Phục Hoàn như con chó chết, trong lòng Tuân Úc thầm kêu một tiếng than một tiếng. Phục Hoàn ơi Phục Hoàn, nếu ngươi thành thật đem người giao ra đây thì sự tình cũng không phát sinh thế này. Cố tình tự cho là thông minh, bây giờ đã hiểu rõ lợi hại chưa?
-Cứu ta!
Phục Hoàn thật sự sợ hãi.
Y ở ngay bên cạnh Tào Bằng nên có thể cảm nhận rõ được sát ý điên cuồng của Tào Bằng.
Y run rẩy vươn một bàn tay ra, miệng gọi không rõ tiếng.
Nhưng lúc này Tuân Úc dường như cũng không có biện pháp gì.
-Cứu ngươi? Lúc con trai ngươi đụng bị thương tỷ tỷ của ta, sao ngươi không nói. Lúc ngươi tìm người lừa dối, thay mận đổi đào, sao ngươi không nói?
Tào Bằng nghiến răng nghiến lợi chậm rãi đặt tay lên đại đao. Hổ Bào Đao dưới ánh mặt trời lóe ra sắc đỏ đậm sáng bóng.
Tuân Úc sắp điên lên, tiến lên từng bước một:
-A Phúc, ngươi không được làm chuyện điên rồ. Ngươi giết y, chỉ sợ ngay cả Tư Không cũng không thể xin cho ngươi đâu.
-Tào công tử, hãy bình tĩnh một chút. Ta cam đoan sẽ cho ngươi một công đạo.
Trong lúc cấp bách, Lưu Quang lớn tiếng la lên.
Nhưng Tào Bằng giống như không thèm nghe, đại đao ở trong tay xẹt một đường cong, hung hăng chém xuống Phục Hoàn.
-A Phúc, dừng tay!
Khi Tào Bằng hạ đao chuẩn bị lấy mạng Phục Hoàn thì chợt nghe từ xa một tiếng rống vọng đến.
Một người nhanh như chớp vừa quát lên vừa phóng tới. Một tiếng giòn vang vang lên, một mũi tên Xích Hành Bạch Vũ đập vào sống đao.
Đại đao chém xuống!
Truyện khác cùng thể loại
1033 chương
52 chương
75 chương
466 chương
408 chương