Tào Tặc
Chương 336
Viên Thiệu bị đánh bại!
Nhưng cũng không phải là không được gì...
Tào Tháo thắng!
Nhưng về mặt này có nhiều vấn đề không thể phục hồi.
Tào Tháo rất sáng suốt, không vì thắng lợi trước mắt mà kiêu căng, chỉ hạ lệnh đuổi theo mười dặm sau đó thu binh về doanh trại.
Sự thật chứng minh việc đuổi theo mười dặm là đúng.
Thư Thụ nghe được Viên Thiệu bị thua trận, lập tức dẫn binh mã tới cứu viện.
Nếu Tào Tháo tiếp tục truy đuổi ắt phải xảy ra một trận chiến dữ dội. Nếu xảy ra trận chiến, đối với Tào Tháo mà nói thật sự không phải là chuyện tốt.
Viên Thiệu vẫn chưa hoàn hồn, sau khi trở lại Diên Tân cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, ở trong đại trướng nổi trận lôi đình.
Lúc này, Tự Thụ chưa trở về.
Tròng mắt Quách Đồ xoay chuyển, lập tức tiến lên nói:
- Chủ công, cuộc chiến này có điều kỳ quái.
- Sao?
- Khi Tào Tháo lui quân, Thư Thụ vâng lệnh của Trương Cáp án binh bất động. Đợi sau khi chủ công xuất quân, Tào Tháo lại tập trung binh mã tấn công quyết liệt, mà Trương Thiệu lúc này đi đâu không rõ. Việc này chắc có điều kỳ quái, hay là Thư Thụ cấu kết với Tào Tháo? Thần nghe người ta nói, Thư Thụ trước khi qua sông, từng sai người trở về nhà thả vợ con của chủ công, chủ công nghĩ xem có phải tự ý hắn quyết định hay không?
Nói đến đây đã có bảy phần rõ ràng rồi!
Sau khi Viên Thiệu nghe xong không khỏi sa vào trầm tư.
Trận chiến này, quả thật là có chút kỳ lạ.
Trời tờ mờ sáng bỗng nhiên có mưa nhỏ.
Đầu cầu Độc Đình, dưới sự chỉ huy của quân Tào, dân chúng trật tự đi qua sông thành công. Sau đó Tào Tháo lập tức sai người hủy bỏ cầu nổi, hạ lệnh rút lui về phía sông Hồng Câu. Đồng thời ra lệnh cho Nhạc Tiến tiếp tục đóng ở Phong Khâu đề phòng quân Viên sẽ tấn công Tế Thủy, kéo xuống nam tấn công quận Trần Lưu.
Giả Hủ, Quách Gia, Trình Dục từ Trung Mưu tới sông Hồng Câu, nghênh đón binh mã của Tào Tháo.
Đêm đó đại quân đã đóng ở bên cạnh sông Hồng Câu.
Tào Bằng cảm giác mình đã ngủ cho đến nửa đêm khi trời đã tối đen mới tỉnh lại. Xương cốt toàn thân đều đau nhức vô cùng, rõ ràng là sức lực đã cạn kiệt. Doanh trại vô cùng im lặng, hai cây nến lớn đang cháy, chiếu sáng le lói trong lều trại nhưng cũng đủ giúp Tào Bằng có thể thấy rõ mọi vật.
- Tử U!
Tào Bằng nhẹ giọng kêu.
Hạ Hầu Lan ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật giật mình thức dậy, bước nhanh đến trước mặt của Tào Bằng nói:
- Công tử, cuối cùng công tử cũng đã tỉnh.
- Ta sao lại...
- Lúc sáng nay công tử chiến đấu bên Tiểu Đàm, sau đó thì đã nằm ngủ trên sa trường. Tư Không gặp công tử bị vây khốn cho nên ra lệnh cho tôi nâng công tử dậy rồi sau đó bảo quân rút lui. Công tử đã ngủ rất lâu rồi. Tư Không vài lần cho người đến đây để xem tình trạng của công tử. Người đoán được công tử ngủ sẽ rất lâu cho nên lệnh cho tôi chờ công tử tỉnh lại. Chúng ta hiện giờ ở Hồng Câu.
- Hồng Câu?
Tào Bằng nhắm mắt lại, sau một lúc lâu hạ giọng nói:
- Nói như thế, chúng ta thắng?
Hắn nhớ rõ, lúc sáng này khi Tào Tháo ở vào bước đường cùng bắt đầu phản kích. Chẳng qua lúc ấy hắn ngủ say như chết cho nên kết quả như thế nào cũng không rõ ràng lắm.
Hiện tại xem ra, Tào Tháo có lẽ là đã đánh thắng ở Tiểu Đàm!
Hạ Hầu Lan gật đầu nói:
- Đúng vậy.
- Tổn thất chắc không nhỏ.
- Việt Kỵ Doanh gần như bị diệt gần hết, Hổ Bôn quân tổn thất hơn sáu phần (6/10). Còn lại các bộ đều có người chết. Tôi nghe người ta nói, trận chiến bên Tiểu Đàm chết khoảng ba nghìn quân.
Tào Bằng hít vào một hơi.
Ba nghìn, gần như là hơn 3/10 quân tinh nhuệ của quân Tào.
Cũng may đó là quân tinh nhuệ nên mới có thể miễn cưỡng chống đỡ. Nếu là quân binh ở quận thị chỉ sợ đã hoàn toàn tan tác.
Lúc này Tào Tháo tổn thất cũng thật không nhỏ...
Cuộc chiến ở Diên Tân, vòng chiến ở Toan Tảo, Tào Tháo tổn thất cũng không nhiều như vậy. Ba nghìn quân tinh nhuệ! Nghe đến quả thật là ghê người.
Hạ Hầu Lan nói tiếp:
- Nhưng mà quân Viên tổn thất còn nhiều hơn nữa. Nghe nói ít nhất đã chết sáu ngàn quân, người đào ngũ cũng vô số kể. Nếu không phải Thư Thụ dẫn binh cứu viện, nói không chừng ngay cả Viên Thiệu cũng phải ngã nhào ở Tiểu Đàm. Tư Không còn nói ở Tiểu Đàm sở dĩ có thể trước bại sau thắng đều là nhờ công lao của công tử, chờ công tử nghỉ ngơi tốt rồi, ngày mai sau khi qua sông, Tư Không sẽ mời đến Trung Mưu.
Tào Bằng phát hiện, Hạ Hầu Lan khi nói chuyện ánh mắt có chút mập mờ, đột nhiên nghĩ có điều chẳng lành.
- Tử U, có phải ngươi có chuyện gì dấu ta?
Hạ Hầu Lan lộ vẻ bi thương, hạ giọng nói:
- Chủ công, Hắc Mạo và Phi Mạo chết hơn phân nửa.
Ở thời kì Tam quốc, động tí là có đại chiến có cả mấy nghìn người, mấy chục nghìn người, một trăm nghìn binh hùng đối với Tào Bằng mà nói đều như mây bay, không có quan hệ nhiều lắm.
Nhưng Phi Mạo và Hắc Mạo thì lại không giống như vậy, đó là những thân binh thật sự, ít nhất cũng đã đi theo Tào Bằng nhiều năm.
Thân vệ của Tào Bằng vốn không nhiều, Hắc Mạo và Phi Mạo cũng không hơn mấy trăm người.
Lần này, hắn dẫn theo ba trăm người đến đây, sau đó Phi Mạo lại tăng thêm một trăm. Tổn thất hơn phân nửa đối với Tào Bằng mà nói tuyệt đối là một tổn thất lớn. Tuy rằng Tào Bằng có chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe được kết quả như thế cũng không thể ngồi yên ở trên giường, một hồi lâu nói cũng chẳng ra lời.
- Phi Mạo hiện giờ chỉ còn hơn tám mươi người, còn Hắc Mạo cũng không hơn một trăm người...
- Thi thể có thu gom lại được không?
- Trên chiến trường hỗn loạn cực kỳ, vốn không thể thu gom.
Tào Bằng ra hiệu Hạ Hầu Lan lấy ra một bộ đệm giường, lót ở dưới người.
Hắn trầm ngâm một lát, hạ giọng nói:
- Lệnh cho Đức Nhuận thống kê danh sách, sau khi trở về, mỗi nhà trợ cấp mười kim. Sau này nên có biện pháp, ít nhất cấp cho mỗi người một ký hiệu để nhận biết thân phận. Các huynh đệ chết trận ở sa trường, chuyện khác ta không làm được nhưng ít nhất cũng phải cho bọn họ một linh vị. Như vậy đi, ngươi bảo Đức Nhuận viết một phong thư đến Vinh Dương, ra lệnh cho xưởng tạo ra một ít danh bài (bảng tên).
- danh bài?
- Chính là một miếng sắt nhỏ, ở trên mặt viết tên hoặc là đánh số, dùng dây xích xuyên qua đeo lên người, có thể dùng làm phương tiện để phân biệt.
Tào Bằng vừa nói vừa ra dấu.
Hầu Lan sau khi ghi nhớ liền đứng dậy đi ra khỏi lều.
Một lát sau, chỉ thấy bốn người Hám Trạch, Cam Ninh, Hách Chiêu, Hàn Đức vọt vào trong lều.
- Công tử!
- Được rồi, chớ có hành xử như bọn nữ nhân.
Tào Bằng không chờ bọn họ mở miệng đã xua tay cự tuyệt lời kêu gọi của bọn họ. Hừ, thử tưởng tượng, quả thật cũng khá mất mặt. Chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi, hắn đã hai lần hôn mê bất tỉnh. Tuy nói lúc này đây là mệt ngã cũng vẫn có chút mất mặt.
Sau khi ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, hắn kinh ngạc liếc nhìn Hàn Đức.
Hám Trạch vội vàng giải thích:
- Tôi về sau cùng, Độc Đình doanh đã sắp xếp một bộ khúc khác. Lẽ ra quân của Tín Chi cũng bị nhập vào Việt Kỵ Doanh, nhưng mà Tín Chi muốn ở lại bên cạnh công tử cho nên mới cho bộ khúc hắn ở lại chỗ này. Tôi và Tử U đều cho rằng Tín Chi là người chân thật. Ngày sau công tử tất nhiên sẽ cần càng nhiều người nên đã đồng ý.
- Xin công tử thu nhận và giúp đỡ!
Hàn Đức là người thông minh, nghe vậy vội vàng quỳ gối trước giường khẩn cầu.
Trong mắt của rất nhiều người, hành động này của Hàn Đức có phần ngu xuẩn.
Nhưng Hàn Đức lại rất rõ ràng, loại người như hắn không có bất kì người nào để nâng đỡ, muốn trở nên nổi tiếng ngoại trừ lấy mạng để lăn lộn, ngoài ra không có lựa chọn nào khác. Nếu hắn đi Việt Kỵ Doanh, quả thật là có thể trở thành một Bộ quân Tư Mã. Nhưng nếu muốn có tiền đồ hơn nữa chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Nếu ở lại bên người Tào Bằng thì lại khác.
Tào Bằng muốn danh tiếng có danh tiếng, muốn chiến công có chiến công, muốn lai lịch có lai lịch, muốn xuất thân có xuất thân...
Bốn điều này hợp lại cùng một chỗ, nhất định Tào Bằng ngày sau tiền đồ không thể đo lường. Đặc biệt Tào Bằng khi được khiêng trở về, cái áo khoác trên người dính đầy máu, nghe nói là Tào Tháo tự cởi áo của mình để khoác lên người của Tào Bằng. Đi theo Tào Bằng, khẳng định sẽ không kém hơn so với đi Việt Kỵ Doanh làm quân Tư Mã. Hàn Đức ở Kiến An năm đầu tiên đi nhập ngũ, năm năm chẳng qua cũng chỉ làm một quân hầu nho nhỏ; hãy nhìn những người bên cạnh Tào Bằng này, gần như đều có công danh. Cho dù là Hám Trạch tay trói gà không chặt hiện giờ cũng là chủ bộ của một doanh, vị trí trên cả quân Tư Mã...
Chẳng lẽ Tào Bằng lại có thể bạc đãi hắn?
Nhìn thấy Hàn Đức, Tào Bằng rốt cục nhớ tới lai lịch của hắn.
Thằng nhãi này ở trong Tam Quốc diễn nghĩa dường như cũng có từng lên vũ đài, tuy nhiên là ở phần sau. Lúc ấy Hàn Đức đã làm thiên tướng, còn có bốn con trai, được xưng là Hàn gia ngũ hổ, cũng được cho là mãnh tướng. Chỉ có điều sau lại gặp Triệu Vân, bị Triệu Vân giết chết... Nhớ tới đó cũng thấy đáng tiếc.
Hiện giờ Hàn Đức chỉ là một tiểu nhân vật chưa cưới vợ sinh con.
Cam Ninh nói:
- Tín Chi võ nghệ không kém, chỉ dưới Tử U, hắn nguyện ý ở lại đây, có thể trở thành một trợ thủ đắc lực cho công tử..
Tào Bằng gật đầu:
- Nếu đã như vậy, vậy thì ủy khuất cho Tín Chi.
Hắn cũng biết bản thân hắn không có khả năng giữ Cam Ninh bên cạnh. Theo những công trạng mà Cam Ninh lần lượt lập được sớm muộn gì cũng sẽ được trọng dụng. Mà ở trong lòng của Tào Bằng, cũng hy vọng Cam Ninh có thể thăng chức nhanh chóng chứ không phải cả đời ở bên cạnh của mình làm một thuộc hạ.
Nếu đúng như thế mới là thiệt thòi cho Cam Ninh.
Nếu nói về điểm này, Tào Bằng cũng không suy nghĩ nhiều lắm.
Nếu để Cam Ninh đi, mặc dù trong tương lai thăng chức rất nhanh nhưng cũng giữ lại ấn tượng sâu sắc đối với mình.
Có thể có một người ủng hộ như vậy, dù gì cũng thuận lợi hơn so với một thân một mình ở bên ngoài. Sau khi trải qua cuộc chiến ở Diên Tân, Tào Bằng phát hiện lịch sử cũng không xác định rõ các yếu tố pha trộn trong đó. Vốn dĩ cuộc chiến ở Diên Tân không có gian khổ như vậy nhưng hiện tại lại trở nên là vô cùng thê thảm.
Tuy nói Nhan Lương, Văn Sú vẫn bị giết, nhưng quân Tào cũng bị tổn thất không nhỏ.
Đại cục của mình còn có thể có bao nhiêu ưu thế? Ngay cả Tào Bằng cũng không rõ lắm.
Nếu bên ngoài có người giúp đỡ mình cũng là một lựa chọn không tồi. Lúc này, thật ra Tào Bằng rất hy vọng có thể nâng đỡ đám người Cam Ninh lên vị trí cao. Bọn họ có vị trí cao càng sớm, ảnh hưởng càng lớn thì càng có lợi cho mình. Nếu Cam Ninh đi rồi, Hàn Đức đến đây cũng coi như bổ sung.
Tử Long?
Tạm thời là với không tới!
Còn những người khác...
Tào Bằng tạm thời cũng không nghĩ ra được.
Dù cho Hàn Đức tạm thời ở lại bên người, bồi dưỡng một trận cho thật tốt cũng có thể là một người giỏi.
Nghĩ đến đây, Tào Bằng vui vẻ đáp ứng. Mà Hàn Đức lại vô cùng hưng phấn, bởi vì hắn thấy được một tiền đồ tươi sáng...
Hạ Hầu Lan bưng tới một chén cháo đưa cho Tào Bằng.
Một đêm kịch chiến, lại mê man một ngày Tào Bằng đã sớm đói bụng. Hắn nằm ở trên giường, vừa ăn cháo vừa nói chuyện phiếm với mọi người.
Theo như lời nói của mọi người, Tào Bằng biết được Tào Tháo đã đến Trung Mưu.
Thoạt nhìn, trận chiến ở Quan Độ đã hoàn toàn hạ màn. Chỉ có điều Viên Thiệu thất bại bên Tiểu Đàm, không biết còn có dũng khí để tái chiến không?
Tuy nhiên, việc này Tào Bằng cũng không cần phải suy tính!
- Đúng rồi, lúc chúng ta lui binh ở Khúc Ngộ, có bắt được hai người. Trong đó một người có lẽ là người của họ Điền ở Cự Lộc, tên là Điền Phương, đặc biệt đến tìm nơi nương tựa Tư Không. Nhưng bởi vì lúc ấy Tư Không bận việc lui binh, mà công tử lại hôn mê bất tỉnh cho nên cũng không thể thông báo lúc đó. Lúc này hắn đang bị giam giữ ở trong doanh trại của chúng ta chờ công tử xử lý.
- Cự Lộc, họ Điền?
Tào Bằng nghe được ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn về phía Hám Trạch.
- Chính là người trong dòng họ của Biệt giá Ký Châu Điền Phong dưới trướng của Viên Thiệu.
- Điền Phong không phải bị Viên Thiệu nhốt tại đại lao ở Hàm Thành sao? Điền Phương này vì cớ gì quy hàng?
- Việc này...
Hám Trạch nhìn nhìn những người trong lều, hạ giọng nói:
- Hễ là nhà quyền quý giàu có, đa phần bọn họ sẽ phòng ngừa chu đáo. Giống như Tuân Thượng Thư, hắn cùng với Tuân Đô úy đều vì con cháu của dòng họ Tuân, là quân sư dưới trướng của chủ công nhưng nhị huynh Tuân Mưu của Tuân Thượng Thư lại là quân sư của Viên Thiệu. Nghe nói lần này Viên Thiệu xuất binh, Tuân Mưu cũng là một trong những người chủ chiến. Phải rồi, Điền Phương này cũng là muốn noi theo người của họ Tuân mà làm.
Không đem tất cả trứng gà đặt ở cùng một rổ.
Đây cũng là một biện pháp thông thường nhất của các thế gia danh môn. Trong thời loạn, bọn họ thông qua tìm kiếm các chủ công khác nhau để náu thân; ở thời bình thì thông qua dựa vào các đảng phái bất đồng để lớn mạnh. Chẳng qua, Tào Bằng cũng không phải đặc biệt hiểu biết việc này cho nên mới hỏi Hám Trạch.
Hám Trạch giải thích những lời này, Tào Bằng lập tức hiểu rõ.
Hắn trầm ngâm một lát:
- Điền Phương kia hiện giờ ở trong doanh trại sao?
- Đúng vậy.
- Đem hắn mang lại đây.
Tào Bằng nói xong, ra lệnh cho người từ trên giường nâng hắn dậy, sau đó ăn hết cháo.
Một lát sau, chỉ thấy Hàn Đức mang theo một người đi vào trong lều, chắp tay nói:
- Công tử. Người đã mang đến.
Tào Bằng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tuổi của Điền Phương phỏng chừng không đến ba mươi. Thân cao vừa phải cũng rất tuấn tú lịch sự.
Hắn đi vào lều lớn, cũng không có quỳ lạy, mà là ngang đầu, vẻ mặt kiêu căng.
- Ngươi là Điền Phương?
- Đúng vậy.
- Nghe nói ngươi muốn quy hàng Tư Không?
- Cũng không phải, là vì đại nghiệp của Tư Không mà đến. Cái gì quy hàng? Sao ngươi lại cho là như vậy? Việc này của ta gọi là tìm nơi nương tựa Tào Tháo chứ không phải quy hàng Tào Tháo.
Tào Bằng nhíu mày, hạ giọng nói:
- Chủ công hiện giờ không có ở nơi đây, phỏng chừng cho dù là ngươi đi chủ công cũng không tiếp, ta có thể đem ngươi đưa đi Trung Mưu, chỉ có điều chủ công có gặp ngươi hay không vậy thì phải xem vận may của ngươi... Như vậy đi, trời sáng ta sẽ cho người đem ngươi đi.
Hắn không thích tên Điền Phương này, bởi vì cái miệng của Điền Phương làm cho hắn không thích lắm.
Tào Bằng xưa nay là loại người ngươi kính ta một thước ta kính ngươi một trượng. Ngươi ở trước mặt của ta đùa giỡn khôn vặt, ra vẻ tinh tướng ta đây, ta cũng không thèm gặp ngươi.
Ngươi không phải muốn gặp Tào Tháo sao?
Có thể, ta đưa ngươi đi gặp...
Điền Phương kiêu căng chắp tay:
- Như vậy trước tiên xin tạ ơn.
Sau khi nói xong, hắn do dự một chút, trầm giọng nói:
- Ta còn có một chuyện thỉnh giáo, các ngươi tính toán xử trí Tuấn Nghệ như thế nào?
- Tuấn Nghi?
Tào Bằng ngẩn ra:
- Tuấn Nghi cùng ta có quan hệ gì đâu? Chủ công tự có phái người đóng giữ.
- Không phải Tuấn Nghi, là Tuấn Nghệ! Chính là tướng quân Trương Cáp.
Có lẽ là do khẩu âm cho nên Tào Bằng nghe theo quan chức, đem nhân danh nghe thành địa danh. Nhưng lúc Điền Phương nói ra hai chữ Trương Cáp, Tào Bằng đã có thể nghe rõ. Trương Cáp? Hắn không phải ở dưới trướng của Viên Thiệu sao? Sao lại là tù binh của ta, ta tại sao lại có thể xử trí hắn?
- Ngươi nói là cái người ở Tháp Thôn bị bắt giữ là tướng của Viên Thiệu, chính là Trương Cáp?
Hám Trạch cũng biết tên Trương Cáp, nghe Điền Phương nhắc tới tên Trương Cáp, đầu tiên là ngẩn ra rồi sau đó liền tỉnh ngộ. Nói thật, trước kia bọn họ đúng là không rõ lắm, tù binh ở Tháp Thôn chính là Trương Cáp. Chỉ tưởng là tướng bình thường của Viên Thiệu cho nên cũng không có lưu ý. Sau khi cuộc chiến bên Tiểu Đàm kết thúc, đầu tiên là bận việc lui binh, rồi sau đó lại vướng bận an nguy của Tào Bằng, thế cho nên cũng không ai hỏi qua.
Nếu không có Điền Phương lúc này nhắc tới, chỉ sợ không ai biết Trương Cáp đường đường là một trong bốn trụ cột ở Hà Bắc, đã thành một tù nhân thấp kém...
Tào Bằng không khỏi nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Sáng sớm ngày mai, đem hắn và Trương Cáp cùng đưa tới Trung Mưu.
Nói xong, hắn lại chăm chú nhìn Điền Phương:
- Nếu như không có việc gì khác, ngươi đi về trước đi. Yên tâm, ta sẽ không xử trí Trương Cáp, đều là do chủ công định đoạt.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
56 chương
158 chương
173 chương
10 chương
117 chương
14 chương