Tào Tặc
Chương 325
Một người a dua nói:
-Thư tư mã, tiểu tử kia hôm nay lại đắc tội với Ngô Ban. Theo ta thấy chỉ sợ hắn khó có thể sống yên ở Độc Đình thôi.
-Lại chẳng thế sao?
Thư Cường cười lạnh nói:
-Ngay đến Tào tư không còn chẳng quản được chúng ta, một tiểu oa đầu như hắn làm sao làm nổi.
Nói xong, Thư Cường liền sai người bày tiệc rượu trong phòng,cùng mấy tên tâm phúc thỏa sức hưởng thụ.
Tháp Thôn tuy không lớn nhưng cũng có vài gia đình phú hộ. Nhưng những phú hộ này giờ đã thành oan hồn dưới đao của Thư Cường, tiền bạc trong nhà cũng đã bị gã chiếm lấy. Còn các thôn nữ lại càng khổ sở hơn. Tào Tháo giờ đang bị Viên Thiệu thúc ép, vốn không thể chỉnh đốn quân kỷ được. Thư Cường lại nắm binh mã trong tay, trong Tháp Thôn nho nhỏ này, gã chẳng khác nào thái thượng hoàng, hết sức tiêu dao khoái hoạt.
Tào Bằng?
Chẳng qua là một tiểu oa nhi thôi!
Tào Bằng chém giết Văn Sú, bắt Cao Lãm làm tù binh, đừng nói Thư Cường không biết, ngay đến bọn Ngô Ban cũng không rõ lắm.
Tuy rằng trước đây Tào Bằng đốt trụi Bạch Mã, lại lấy thủ cấp Nhan Lương nhưng trong mắt hầu hết mọi người, hắn chẳng qua gặp may mới có thể toàn thắng như thế. Có lẽ, đối với những kẻ tâm phúc dưới trướng Tào Tháo, hầu hết mọi người đều biết chuyện của Tào Bằng. Nhưng còn những quan quân cấp dưới như Ngô Ban, Thư Cường, bọn họ không phục Tào Bằng cho lắm. Có lẽ trong mắt bọn họ, Tào Bằng chẳng qua là người may mắn, cộng có chút tài văn chương mà thôi.
Sắc trời dần mờ tối.
Thư Cường uống rượu được nửa ngày trời, đêm vừa xuống đã ngã xuống giường, ngủ say.
Gã đã uống rượu, dĩ nhiên cũng không có ai quản thúc đám tướng sĩ trong quân. Đám con cháu Thư thị này hoặc đã sớm ngủ say, hoặc đã đi tìm kiếm thú vui riêng, vốn không có ai canh gác ở trong thôn.
Sau giờ tuất, Tháp Thôn hoàn toàn lặng ngắt.
Trên núi ngoài thôn, Hách Chiêu và Hàn Đức đang lẳng lặng quan sát động tĩnh trong thôn.
-Bá Đạo, giáo úy làm như thế, liệu có thể….
-Ừ?
Hách Chiêu quay đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Hàn Đức chằm chằm.
Hàn Đức chợt giật mình, vội vàng nói:
-Ý của ta là cứ như thế này sao giáo úy lập uy được đây?
-Đây không phải là vấn đề lập uy hay không, mà nó có liên quan đến đại sự cơ nghiệp của Tào Công.
Hách Chiêu nhẹ giọng nói, chợt tươi cười:
-Lão Hàn, ngươi cũng đừng lo lắng. Nếu giáo úy đã có lệnh, ngươi và ta cứ làm tốt là được. Đợi đấy, ta sẽ dẫn người chặn ở bến Khúc Ngộ. Đợi đến khi có tiếng tên ở bến, ngươi liền vào thôn giết chết bọn họ. Nếu để cho tên Thư Cường kia chạy thoát, giáo úy mà hỏi tội, ngươi sẽ không chịu nổi trách nhiệm đâu. Tối nay chính là cơ hội chứng minh sự vũ dũng của ngươi tốt nhất với giáo úy đấy.
Theo bản năng, Hàn Đức thò tay ra, cầm lấy cây búa lớn trên cạnh.
Y nhếch miệng cười:
-Bá Đạo yên tâm, ta nhất định sẽ không đem tiền đồ của ta ra đùa giỡn đâu.
-Nếu đã như thế, ta xuất phát trước đây.
Hàn Đức gật gật đầu, ngồi trên đồi, lặng lẽ quan sát thôn trang im ắng cách đó không xa. Hách Chiêu dẫn theo hai trăm quân Hắc Mạo, lặng lẽ đi xuống đồi, lẫn vào trong bóng đêm. Hàn Đức giơ tay nắm lấy một nắm đất, tay sờ cây búa lớn, ánh mắt chợt sáng rực.
Y vốn chỉ là một khúc quân hầu, nói thật ra ở trong Tào quân chẳng có chút vai vế nào cả.
Không biết vì sao vị tiểu Tào giáo úy kia lại hơi coi trọng y, không ngờ lại nói để cho y đảm nhiệm chức tư mã quân như thế.
Trong Tào quân, Hàn Đức vốn chẳng có chỗ nào để nương nhờ. Trước đây, y chỉ dựa vào võ nghệ của bản thân mà giành lấy vị trí quân hầu. Nhưng y biết nếu không có nguyên nhân đặc biệt, từ quân hầu đến tư mã quân, chỉ tính riêng kinh nghiệm cũng cần phải mất bảy đến tám năm rồi. Người nào may mắn lắm, lập được nhiều chiến công, thì cũng phải mất ba đến năm năm mới lên được. Nhưng muốn trở thành tư mã quân cũng không dễ dàng như thế.
Nếu không có hậu thuẫn, không có người giúp đỡ, rất có thể cả đời người đó cũng chỉ là một tư mã quân mà thôi.
Hàn Đức là người thật thà, chất phác, lại cũng chẳng phải người có dã tâm nhưng người luôn muốn thăng tiến, nước luôn chảy chỗ trũng, có tiền đồ tươi sáng thì làm gì có ai cự tuyệt đây?
Bị Tào Bằng tách khỏi trướng Hách Chiêu, Hàn Đức tức thì ý thức được cơ hội của y đã tới.
Tào Bằng là tộc nhân của Tào Công.
Đừng thấy tuổi tác của hắn nhỏ, thật ra hắn là nhân vật rất thâm sâu.
Hôm qua, khi Hàn Đức phụng lệnh đóng ở Tiểu Đàm, y vẫn chưa hiểu được suy nghĩ của Tào Bằng.
Nhưng hôm nay, khi chính ngọ, Hách Chiệu chợt đến tìm y, nói y lập tức điểm binh mã, theo Hăc Mạo cùng hành động.
Còn hành động là gì?
Hách Chiêu lúc ấy chưa nói cho Hàn Đức biết.
Chờ cho đến khi đến Tháp Thôn rồi, Hách Chiêu mới nói ra mục đích: Phải diệt trừ sạch sẽ binh mã sở bộ của tướng Thư Cường.
Tấn công bộ khúc ư?
Hàn Đức hoảng sợ, hơi lo lắng.
Nhưng y biết đây là Tào Bằng tạo cơ hội cho y lập công đầu. Nếu hôm nay, y không thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, lần sau có muốn có cơ hội cũng rất khó. Đến lúc đến nơi này, Hàn Đức không còn chút do dự nào nữa. Y không cần biết Thư Cường là ai, càng không ngại giết người. Khẽ thở dài một hơi, Hàn Đức thầm nhủ: "Thư Cường, mỗ gia đành phải mượn đầu ngươi đổi lấy phú quý thôi."
Thời gian lại trôi đi.
Hàn Đức nhắm mắt lại, nhập tâm.
Chợt từ phía dòng Âm Câu chợt phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Hàn Đức chợt mở mắt, vung cây búa lớn, quát to:
-Các huynh đệ, cơ hội kiến công lập nghiệp đến rồi. Ngay lúc này, mau theo ta giết người!
-Giết!
Hai trăm quân tốt trường thủy doanh cùng lớn tiếng hò hét.
Hàn Đức dẫn đầu chẳng khác nào mãnh hổ xuống núi, lao xuống, thẳng hướng Tháp Thôn.
Tiếng hét thê thảm vẫn quanh quẩn, vang vọng trong trời đêm. Đám con cháu Thư thị không chút phòng bị mơ mơ tỉnh tỉnh đi từ trong phòng ra.
-Đã trễ thế này còn làm cái quỷ…
Chữ "Quỷ" kia còn chưa nói hết đã thấy một nam tử to lớn từ phía trước xông tới.
Tên quân xa mới đầu ngẩn ra, chợt trợn tròn mắt, định la lên. Nhưng đại hán kia bất ngờ tăng tốc, một ánh hàn quang xẹt qua, tên quân xa tức thì rơi đầu xuống đất.
-Kẻ nào?
-Mỗ gia là tư mã quân Hàn Đức của Độc Đình, phụng lệnh giáo úy giết phản quân.
Đám con cháu Thư thị ngẩn ra: Phản quân ư?
Hàn Đức cười lạnh, cây búa lớn lại vung lên, một búa chém xuống, bổ đôi một gã quân tốt thành hai mảnh.
-Địch tấn công!
Viên quân tốt kia giờ mới hiểu được.
Gã tuy không biết "Phản quân" là có ý gì nhưng cũng hiểu được rằng vị nam tử cầm búa trước mắt gã không phải là người tử tế gì.
Gã rút đao cản Hàn Đức lại, nào ngờ Hàn Đức lại vung búa lên, chém gã ngã xuống đất.
Hàn Đức cũng là một viên mãnh tướng.
Trời sinh cho y thần lực, luyện được một thân võ nghệ. Lúc này, y một lòng muốn giết địch lập công, ra tay lại càng không chút khoan dung. Phía sau y, một đám quân sĩ trường thủy doanh xông vào trong thôn. Chỉ cần thấy người đi ra từ trong phòng là không nói năng gì, chỉ xông lên giết chóc đúng theo nhiệm vụ.
-Thư Cường ở đâu?
Hàn Đức túm lấy một tên Thư thị, lớn tiếng quát hỏi.
-Tư mã, tư mã ở phía trước trong gian nhà lớn kia.
Hàn Đức cười ha hả, nâng tay chém tên con cháu Thư thị kia xuống vũng máu, nhanh chân xông tới căn nhà phía trước. Cửa chính căn nhà chợt mở ra, mười mấy tên quân xa trong đó xông ra. Hàn Đức lớn tiếng quát:
-Kẻ nào là Thư Cường mau dâng đầu lên. Lão tử sẽ cho ngươi được toàn mạng.
Hừ, đấy là thứ lý luận gì thế?
Đến đầu còn dâng cho ngươi mà còn bảo là toàn mạng sao?
Quân tốt từ trong tòa nhà lớn đó lại xông ra, ùa lên dưới sự chỉ huy của một gã quân hầu.
Hàn Đức mặt không chút đổi sắc, cây búa lớn trong tay vung lên. Mỗi một búa giáng xuống lại có một gã quân tốt ngã xuống vũng máu.
-Giết cho ta.
Quân hầu đứng trên bậc cửa lớn tiếng la lên nhưng hắn còn chưa kịp nói xong, Hàn Đức đã xông lên bậc cửa. Viên quân hầu sợ tới mức hoảng loạn, vội vàng vung đao chém tới Hàn Đức. Hàn Đức xoay người, tránh thoát trường đao của viên quân hầu kia, tay tóm lấy cánh tay hắn, nhấc chân đá vào bụng hắn. Viên quân hầu kia lùi lại liền mấy bước, ngửa mặt ngã nhào xuống đất. Không đợi hắn kịp đứng lên, bàn chân to đùng của Hàn Đức đã dẫm lên ngực gã.
-Ngươi chính là Thư Cường?
-Ta, ta không phải. Thư tư mã ở gian phòng thứ ba trong hậu viện.
Lúc này, tộc nhân hay không không quan trọng, bảo vệ cấp trên hay không không quan trọng, tính mạng bản thân mới là quan trọng nhất.
Hàn Đức vừa nghe thấy tên quân hầu này không phải Thư Cường, tức thì nhấc chân bước qua cánh cửa.
Tên quân hầu đứng bên cạnh chợt hét lên:
-Tướng quân, tiểu nhân xin dẫn tướng quân đi tìm Thư Cường, xin tướng quân cho tiểu nhân một…
Một cây trường thương tàn nhẫn cắm vào sau ngực quân hầu.
Viên quân hầu kia nhìn lưỡi thương xuất hiện trước ngực mình, miệng vẫn lẩm bẩm, nói:
-Cơ hội!
Chỉ có điều giọng nói của hắn quá nhỏ, ngay đến chính hắn cũng không thể nghe rõ nổi.
-Không được để cho bất cứ tên phản tặc nào chạy thoát. Giáo úy có lệnh giết sạch, không cần hỏi han.
Trên người Hàn Đức dính đầy máu tươi, y chẳng khác nào hung thần ác sát lớn tiếng quát gào.
Lúc này, Thư Cường vừa mới tỉnh lại. Gã bị tiếng hò hét bên ngoài đánh thức, vẫn hơi say say, mơ mơ màng màng đi ra khỏi phòng.
-Kẻ nào làm ồn giờ này thế?
-Ngươi là Thư Cường?
Thư Cường trả lời theo bản năng:
-Ta chính là Thư Cường, ngươi là…
Chữ "Ai" còn chưa kịp nói ra, Thư Cường đã thấy một đại hán người toàn máu xông tới trước mặt, giơ búa bổ xuống người gã.
Búa mạnh lắm!
Thư Cường vừa nảy lên suy nghĩ này, đã nghe một tiếng răng rắc vang lên. Cây búa lớn hung hăng bổ xuống trán gã, chém xuống!
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
56 chương
158 chương
173 chương
10 chương
117 chương
14 chương