Tào Tặc
Chương 281
Bài thơ này vốn hắn chỉ đọc ra để trêu ngươi kẻ khác, không ngờ lại được người ta truyền tụng.
Chỉ hy vọng Bá Hổ huynh sau này đừng trách cứ mình, mà nghĩ cách viết lời thơ hay hơn nữa thôi.
Trần Quần chỉ tay về phía Tào Bằng, cười to nói:
-Ta đã nói mà, cách dùng từ này khiến ta thấy quen thuộc. Trong những người ta quen biết, hình như chỉ có ngươi giỏi dùng từ ngữ nhã nhặn, nhiều ẩn ý... Đúng rồi, Cúc Hoa tiên đó có thực xinh đẹp không? Mọi người liệu có…
-Không có!
Tào Bằng lập tức thề thốt phủ nhận.
-Vậy chúng ta đi thôi.
-Giờ đi sao?
-Thế nào, chẳng lẽ còn muốn thông báo cho Cúc Hoa tiên nhân đó sao?
Xem ra, Trần Quần đã cho rằng Tào Bằng và vị am chủ Cúc Hoa am kia có mối quan hệ không rõ ràng.
Ngẫm lại cũng đúng, nếu không có liên hệ, sao Tào Bằng lại phú thơ cho ni cô? Mấu chốt là, vị ni cô kia nổi tiếng xinh đẹp ở Tuy Dương, trong khi đó Tào Bằng còn trẻ, phong lưu, lại tài hoa, cho nên hai người họ dù có quan hệ mờ ám, hình như cũng là lẽ thường tình.
Có lẽ, không chỉ Trần Quần nghĩ như vậy.
Rất nhiều người không rõ chân tướng đều sẽ cho là như thế...
Tào Bằng nghĩ, bản thân mình phải viết một bức thư cho Hoàng Nguyệt Anh, giải thích tình hình với nàng, nếu không rất dễ gây ra hiểu lầm.
Nói thật, Tào Bằng không muốn đi tới Cúc Hoa am lắm.
Một phần vì hắn muốn lật xem hồ sơ vụ án, truy tìm manh mối; mặt khác còn vì ni cô xinh đẹp quyến rũ kia. Đặc biệt cái vẻ phong tình lẳng lơ của Nhạc Quan khiến Tào Bằng ấn tượng rất sâu sắc. Bản thân hắn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, nhỡ may... Chẳng phải là có lỗi với Nguyệt Anh sao?
Thế nhưng Trần Quần đã mở lời, Tào Bằng cũng không tiện từ chối.
Trong lòng hắn không phải không có chút chờ đợi, muốn gặp lại vị Cúc Hoa tiên kia.
Đương nhiên, chút tâm tư này không phải do dục vọng mà phần nhiều là do hành động xấu trước kia khiến hắn ít nhiều có phần áy náy.
Bởi vì trong những năm kiếp trước của Tào Bằng, hoa cúc còn có ý nghĩa khác!
-Nếu đại huynh đã thịnh ý mời như vậy, tiểu đệ từ chối thật bất kính.
Vì thế Tào Bằng đã thay một bộ y phục màu trắng, nhưng sau đó hắn nghĩ lại liền cởi ra, thay sang bộ y phục màu xanh.
Theo quy củ, mùa thu mặc áo trắng là một tập tục. Ví dụ như Trần Quần, toàn thân màu trắng, trong lúc đi lại tay áo bay phấp phơ, rất có khí khái của tiên nhân. Tuy nhiên Tào Bằng đã thay một bộ quần áo màu xanh, thể hiện khí chất đoan trang. Hai năm nay, cơ thể hắn càng thêm cường tráng, vì thế phối hợp với quần áo màu xanh càng oai hùng hơn. Hai người đi ra quan nha, Tào Bằng leo lên xe ngựa của Trần Quần, chậm rãi đi ra khỏi thành.
-Đại huynh, có phải huynh có gì muốn nói.
-Hả?
-Huynh chớ giấu ta, ta có thể nhận ra, huynh có chuyện muốn hỏi ta.
Trên xe ngựa, Tào Bằng đột nhiên cất lời.
Trần Quần ngẩn ra, chợt cười gượng.
-Ngươi quả là lợi hại.
Trần Quần nghĩ một lát liền hỏi:
-Ngươi tới cũng ba bốn ngày, rốt cuộc có tính toán gì không?
-Tính toán?
-Đúng vậy, chẳng phải ngươi nói, sẽ cho người khác biết tay sao?
Tào Bằng trầm lặng!
Xuyên qua tấm màn xe, hắn nhìn đăm chiêu ra bên ngoài.
Trần Quần lập tức hiểu ra, nhẹ giọng nói:
-Tử Phương là tâm phúc của ta, ngươi có thể yên tâm.
Tử Phương tên là Trần Củ, là người đánh xe, lúc này đang chạy xe cho Trần Quần.
Gã là tằng biệt của Trần Đề, vai vế nhỏ hơn Trần Quần. Nhưng về tuổi tác tương đương với Trần Quần, năm nay khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi.
Trần Quần đã nói thế, chứng tỏ tên Trần Củ này không cần phải bận tâm.
Tào Bằng thở dài:
-Người của nha phủ bắc bộ úy, ta không tin được.
-Hả?
-Những dịch đãi đó, ta không tin tưởng lắm.
Xa không nói mà lấy ngay chuyện nhà kho bị cháy ra nói, ta cho là do nội gián gây ra. Lúc ấy, bắc nha đều có người trực, nhiều người như vậy nhưng không nhìn thấy tên tặc tử châm lửa. Hình như tất cả mọi người cho rằng, là ngẫu nhiên bốc cháy... Thế nhưng người sáng suốt có thể nhìn ra, là sự cố ý.
Hiện giờ những dịch đãi tuần binh của bắc nha này, ta không tin một ai.
Kể cả những trù nương, người hầu trong nội trạch… ta đều không tin được. Mấy ngày nay, đồ ăn của ta đều do một tay Tiểu Loan phụ trách, bất luận kẻ nào cũng không được nhúng tay vào. Đại huynh, huynh ngẫm lại xem, toàn bộ bắc nha này đều không được ta tín nhiệm, ta có thể hành động thế nào?"
Trần Quần nghe thế, đột nhiên biến sắc.
Từ bắc nha, hắn liên tưởng đến huyện nha của nhà mình.
Từ khi nhậm chức tới nay, hắn cũng không thay đổi dịch đãi, rất nhiều dịch đãi đều là từ người tiền nhiệm để lại.
Thế thì những tên dịch đãi này có đáng tin tưởng hay không?
Tuy nhiên có một điểm tốt là, sau khi Trần Quần tới Tuy Dương, tạp dịch và người hầu trong nhà đều được đổi toàn bộ. Thật ra không phải Trần Quần cẩn thận, mà bởi bản thân y có dẫn theo gia thần nô bộc. Tuân thị ở Cố Xuyên, Trần thị ở Khỏa Xuyên, ai không phải danh môn vọng tộc? Trong nhà đâu có thiếu gia nô! Trần Quần nhậm chức Tuy Dương lệnh, cũng là một chức quan không hề nhỏ. Người nhà Trần gia cũng không thể thất lễ với Trần Trường Văn.
Càng khỏi phải nói, gia cảnh của Tuân thị nữ còn mạnh hơn cả Trần gia.
Tào Bằng thấy Trần Quần trầm tư bèn an ủi:
-Tử viết: dục thiện kỳ công, tất tiên lợi kỳ khí.
Đại huynh, chúng ta lần này đến Tuy Dương đều gánh trọng trách, vì thế làm việc càng phải cẩn thận. Tuy Dương không phải Hải Tây, ở đó không có quy củ, ta chính là quy củ; Thế nhưng ở Tuy Dương, tất cả đều có quy tắc, chúng ta muốn thay đổi tình trạng này, nhất định phải hiểu về nó trước đã.
Phóng hỏa nhà kho là một lần thăm dò.
Có một số người muốn biết rõ xem rốt cuộc ta sẽ hành động như thế nào.
Ta càng không nóng nảy thì bọn họ lại càng sốt ruột; Ta càng chưa động thủ, bọn họ lại càng nhiều nghi kỵ. Hiện giờ địch trong tối ta ngoài sáng, cho nên vội vàng không được. Có điều đại huynh có thể nhân cơ hội này để chỉnh đốn Tuy Dương một chút. Ví dụ như trước đây đại huynh tăng cường kiểm tra ở cửa thành, hiệu suất quá chậm. Ta có một cách, có thể làm cho hiệu suất tăng mau. Đại huynh hãy lập chế độ thẻ bài, ra vào Lạc Dương đều phát thẻ bài. Nếu không có thẻ bài thì không được cho vào hoặc ra... Như thế, huynh có thể nắm rõ được tình hình Tuy Dương...
-Chế độ thẻ bài?
Trần Quần chìm trong suy tư.
-Đây chỉ là một giả thiết, ta chưa có kế hoạch cụ thể.
Đồng thời, đại huynh có thể chỉnh đốn chợ. Chợ Tuy Dương hiện giờ hơi lộn xộn, nhưng dù sao cũng là một đám thương nhân, sức mạnh tuy là có nhưng lớn đến đâu? Đại huynh trước tiên hãy chỉnh đốn chợ, bình ổn cuộc sống dân sinh. Còn sự chú ý của những người đó sẽ tập trung vào ta, đại huynh có thể mạnh tay hành động mà không gặp trở ngại quá lớn. Một khi dân sinh ổn định, bách tính Tuy Dương đồng lòng, khi đó đại huynh có thể điều khiển cả thành Tuy Dương trong tay... Đại huynh hiện tại là Tuy Dương lệnh, chuyện phải lo lắng chính là ổn định Tuy Dương chứ không phải là chú ý mấy việc vụn vặt này.
Trần Quần chợt thấy thông suốt, thoải mái.
Y đến Lạc Dương cũng được một tuần, nhưng tất cả sự chú ý đều tập trung vào vụ án Chu Tán chết và chuyện cháy nhà kho sau này. Đối với cuộc sống của dân chúng, y lại không hề để tâm, lại không biết, với nền tảng của Trần Quần, chỉnh đốn dân an cũng không phải quá khó khăn.
Phía sau đại cổ Tuy Dương có rất nhiều thế gia hào môn nâng đỡ.
Bản thân Trần Quần là con cháu thế gia, đương nhiên sẽ không bị cản trở...
-Nói chuyện với hiền đệ, vi huynh hiểu ra nhiều điều.
Trần Quần bật cười nói, vỗ nhẹ vào vai Tào Bằng:
-Xem ra, trước đây ta tiến cử hiền đệ, không hề chọn sai người.
Loáng cái, xe ngựa đã đến cửa thành.
Một đội xe đi ngang qua xe ngựa của Trần Quần, Tào Bằng trong lúc vô ý nhìn lướt qua, hình như đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hắn không khỏi ngẩn ra, vội vàng kêu xe ngựa dừng lại rồi bước ra xem.
Chỉ thấy đoàn xe đó men theo con đường lớn chậm rãi đi xa dần, bóng người quen thuộc ban nãy đã biến mất tăm từ lâu.
-Hiền đệ, làm sao vậy?
Trần Quần thò đầu ra, tò mò hỏi.
Tào Bằng lắc đầu:
-Không có gì. Đúng rồi, đoàn xe ban nãy là từ đâu đến?
Trần Quần đương nhiên cũng không biết, có điều không sao, y lập tức bảo Trần Củ xuống xe, chạy đến cửa thành để hỏi môn bá đang trực.
Một lát sau, Trần Củ trở về:
-Công tử, đoàn xe vừa rồi là đội buôn của Trung Sơn đại hào Tô gia.
Theo môn bá nói, Tô gia cứ vào mùa này hàng năm đều sẽ mang rất nhiều da lông tới Tuy Dương buôn bán, trong thành Tuy Dương cũng không có cửa hàng.
Trung Sơn Tô gia?
Chưa từng nghe nói...
Tào Bằng gãi gãi đầu, thầm nghĩ không thể nào.
Người đó sao lại có quan hệ với Trung Sơn Tô gia? Hơn nữa còn trà trộn trong đội buôn?
Có thể là nhìn lầm người!
Tào Bằng nghĩ đến đây liền leo lên xe ngựa.
Trần Quần cũng không hỏi thêm nữa, chỉ hạ lệnh cho Trần Củ đánh xe... Cứ như vậy, một hàng xe ngựa lao ra khỏi thành Lạc Dương, đi về phía Bắc Đặng.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
56 chương
158 chương
173 chương
10 chương
117 chương
14 chương