Tào Tặc

Chương 272

Tào Tháo đã có lời với Hồ Chiêu, vả lại ông ta cũng đồng ý rồi. Nếu đã đồng ý, ông ta hẳn sẽ không đi vào thời điểm này. Nếu không, bằng vào tính tình của Hồ Chiêu, rất có thể sẽ cự tuyệt Tào Tháo thẳng thừng. Căm cứ vào những tin tức Tào Bằng đã hỏi thăm dọc đường tới đây, Hồ Chiêu là một người rất hào sảng. Nghe Tào Chân từng giới thiệu lúc trước, Hồ Chiêu là người thẳng thắn. Nói một là một, hai là hai. Ta không muốn, ngươi có giết ta, ta cũng không chịu khuất phục. Nhưng nếu ta đã đồng ý, dù trời có sập, ta cũng không dễ dàng thay đổi ý định của bản thân. Nhà nho thời Hán rất chú trọng việc tu dưỡng, phẩm hạnh. Cái gì gọi là phẩm hạnh? Nếu dựa theo tiêu chuẩn của thời đại này thì đó chính là trung, hiếu, thê, nặc. Trong quân lấy trung, đối đãi với cha mẹ lấy hiếu, huynh đệ đối đãi với nhau bằng thê, bằng hữu đối đãi với nhau qua lời hứa. Người có thể làm được bốn điểm này về cơ bản chính là người đạt được đạo đức nhân nghĩa điển hình. Dù sao cũng không nên coi thường bốn điểm này, nghe thì có vẻ rất dễ dàng, làm được lại rất khó. Cổ nhân có thành ngữ lời hứa đáng giá ngàn vàng, đủ thấy được độ tin cậy của lời hứa là như thế nào. Người thanh niên tức thì trầm mặt xuống, y vừa định mở miệng nói tiếp lại bị Tào Bằng ngắt lời. -Ngươi có biết những lời ngươi vừa nói có ảnh hưởng gì tới tiên sinh không? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, thì tên tuổi của tiên sinh thật đã bị hủy hoại trong tay ngươi rồi. Ngươi là học sinh của tiên sinh, thế mà chẳng biết quan tâm đến thanh danh của tiên sinh sao? Chẳng nhẽ ngươi không biết xấu hổ sao? Hành vi này của ngươi thật không xứng làm người. Thanh danh của Khổng Minh tiên sinh bị hủy trong tay ngươi thực chẳng ra sao cả. Người thanh niên tức thì giận dữ, lớn tiếng quát: -Tiểu tử, ngươi muốn chết sao? Tào Bằng mỉm cười: -Ta đến là để bái sư, không phải đến tìm cái chết. nếu ngươi muốn tìm cái chết thì cứ thử xem. Khi nói chuyện, chân hắn khẽ bước ra, nhẹ nhàng giậm xuống. Thứ sát khí mờ ảo quanh quẩn bao phủ lấy thân Tào Bằng. Hắn là người đi từ chiến trường ra, còn người thanh niên kia chẳng qua chỉ là thích tranh đấu trong thôn trang mà thôi. Đừng thấy y cao hơn Tào Bằng, thân thể có vẻ khỏe mạnh hơn hắn. Khi Tào Bằng để lộ sát ý, người thanh niên tức thì cảm thấy tim đập nhanh hơn, gương mặt tức thì trắng bệch. -Nếu như ngươi còn không bẩm báo, ta đây có làm gì cũng không thể biết được đâu. Nếu ngươi cứ khăng khăng quyết ý như thế, ta cũng nói luôn cho ngươi biết bằng vào hành vi của ngươi, chiếu theo Hán luật mà nói, dù ta có giết ngươi cũng không có gì quá đáng. -Chu Kỳ, đừng có làm loạn! Người bạn đồng môn đứng phía sau người thanh niên nuốt nước miếng, nhẹ giọng khuyên bảo. -Vị công tử này, vừa rồi Chu Kỳ chỉ muốn nói giỡn với ngươi thôi, ngươi không cần bận tâm làm gì. Tiên sinh vẫn chưa đi xa đâu, hiện người đang ở thư phòng xem sách. Như vậy đi, ta đi bẩm báo cho ngươi, xin công tử quên đi chuyện vừa rồi, được không? Tào Bằng tức thì mỉm cười. Nụ cười này của hắn khiến người khác phải cảm thấy mới lạ. Lúc trước, sát khí của Tào Bằng lẫm liệt, khiến người khác buộc phải cúi đầu khuất phục; giờ hắn lại cười tươi tắn, chẳng khác nào cây cối gặp gió xuân, chẳng khác nào gia đình sau bao năm chờ đợi tự nhiên có một bé trai. Mấy người thanh niên đứng đó không khỏi run người, như trút được gánh nặng trong lòng vậy. Tiểu hài nhi này không giống với vị công tử mới rồi a! Người thanh niên kia nhìn Chu Kỳ, chắp tay, rồi nhanh chân chạy vào thư viện. Tào Bằng lùi xuống bậc thang, khoanh tay mà đứng. Lúc này, mấy người thanh niên mới nhìn thấy có một đội nhân mã đứng cách đó không xa. Hai thiếu nữ thiên kiều bá mị khe khẽ nói thầm, gương mặt tươi cười rạng rỡ. Đầm Ngọa Long nằm ở giữa núi Lục Hồn, là nơi hoang vu hẻo lánh. Những người như Chu Kỳ đều là người địa phương, từ nhỏ đã lớn lên trong núi, làm sao từng gặp những nữ tử như vậy. Tất cả đều trợn tròn mắt, há hốc mồm. -Đúng rồi, xin hỏi đại danh của công tử là gì, công tử từ đâu đến? Một người thanh niên mở miệng hỏi. -Tại hạ là Tào Bằng, từ Hứa Đô đến đây. -Tào Bằng? Xin hỏi công tử có quan hệ thế nào với Tư không đại nhân đương triều? Tào Bằng cười: -Mỗ phục vụ dưới trướng của Tào Tư không, đảm nhiện chức Kỵ đô úy. Người thanh niên kia không khỏi hít một hơi lạnh, những người còn lại mặt càng u ám, khó coi thêm. Bọn họ thực không ngờ rằng chức Kỵ đô úy của Tào Bằng chẳng qua chỉ là cái danh, là một chức vụ không có thực quyền. Trong mắt bọn họ, Kỵ đô úy dường như còn lớn hơn cả huyện lệnh. Hai người thanh niên thầm cảm thấy may mắn: "Ta đã nói rồi mà, vị công tử này vừa nhìn đã thấy không giống những ngừoi khác, quả nhiên là người có lai lịch. Nếu Chu Kỳ động đến hắn chẳng phải là tự tìm phiền toái sao? Nếu làm hắn bị thương, chắc chắn sẽ khiến quan phủ ra tay, đến lúc đó, tiên sinh cũng chẳng cứu được. Nghĩ đến đây, người thanh niên trừng mắt nhìn Chu Kỳ một cái. Chu Kỳ cúi đầu, lặng im không nói gì. -Xin hỏi, Tào Bát Bách - Tào công tử đã đến rồi sao? Từ trong thư viện truyền đến một tiếng cười sang sảng. Theo sau tiếng cười là tiếng bước chân gấp gáp, một người thanh niên nhanh chân đi từ trong thư viện ra. Gương mặt Chu Kỳ càng u ám hơn, nhưng y vẫn đứng tránh sang một bên. Tào Bằng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người kia lớn tuổi hơn hắn, ước chừng hơn hai mươi tuổi. Người này cao tám thước, tướng mạo tuấn lãng, mũi cao thẳng tắp, con mắt long lanh có thần. Y mặc một bộ thường phục màu trắng, lưng đeo đai ngọc, tay áo phấp phới, bay bay, rất có phong độ. Tào Bằng bước lên trước, chắp tay nói: -Tại hạ chính là Tào Bằng. -A, Tào công tử, cuối cùng công tử cũng tới rồi. Lão sư nói chỉ trong một hai ngày này công tử sẽ tới, cho nên luôn ở phía sau thư viện chờ. Đám người Chu Kỳ lại biến sắc, cùng lùi lại một bước theo bản năng. Người thanh niên nhìn đám người Hạ Hầu Lan bên ngoài, nhíu mày, thấp giọng nói: -Tào công tử, những tùy tùng của công tử nên thu xếp thế nào đây? Thấy Tào Bằng lộ vẻ nghi hoặc, người thanh niên vội nói: -Thư viện có quy định đệ tử của thư viện chỉ có một người được vào. Tùy tùng không thể đi theo được. Nếu công tử muốn giữ bọn họ lại thì phải tự thu xếp ổn thỏa. Chỉ có điều nhiều người như vậy trong thôn chưa chắc đã thu xếp được. -Vậy làm sao bây giờ? -Hoặc công tử bảo bọn họ đi, hoặc là… Người thanh niên tỏ vẻ xấu hổ. Bạn đang xem tại Truyện FULL - Tào Bằng hiểu được ý tứ của y. Người thanh niên muốn nói hoặc là bảo bọn Hạ Hầu Lan đi đến ở huyện thành ngoài núi, hoặc là đích thân Tào Bằng phải giải quyết. Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút: -Để ta tự giải quyết đi. -Cũng tốt! Người thanh niên cũng là người thoải mái, thấy Tào Bằng muốn tự quyết, y cũng không nói nhiều nữa. Y nghiêng người, nói: -Tào công tử, mời đi theo ta. -Mời sư huynh đi trước. Tào Bằng nho nhã lễ độ bước lên bậc thang. Đám người Chu Kỳ thấy Tào Bằng đi vào thư viện cũng thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ nhìn ra ngoài, vừa lấy Chiếu Dạ Bạch của Tào Bằng lại tấm tắc khen ngơi. Người tới nơi này bái sư nhiều, con cháu danh gia vọng tộc cũng có, hàn môn sĩ tử cũng có nhưng không người nào có được một con ngựa tốt như Tào Bằng. Chuyện này cũng giống như ở trường đại học ở thời hậu thế, nếu bạn đi một chiếc xe Santafe đến trường sẽ khiến người đố kỵ vậy. Nhưng nếu bạn bước ra từ một chiếc Bugatti Veyron thì người khác sẽ không đố kỵ, mà là tôn kính. Chiếu Dạ Bạch của Tào Bằng trong mắt đám người Chu Kỳ chẳng khác nào Bugatti Veyron cả. Càng như thế càng chứng tỏ rằng Tào Bằng không giống người thường. Chưa kể vừa rồi hắn để lộ sát khí, khiến đám người Chu Kỳ càng khiếp sợ hơn. Nhưng lúc này, sự sợ hãi đã hóa thành tôn kính. Vốn dĩ bọn họ không cùng một đẳng cấp, có gì phải so sánh đây? Đừng thấy hắn nhỏ bé mà coi thường, chắc chắn hắn đã từng giết người, kinh qua chiến tranh. Bảo mã lương câu, giai nhân theo hầu, Hổ Bí phụng lệnh, sao bọn họ có thể sánh được đây? So về chức quan, Tào Bằng là Kỵ đô úy, là mệnh quan triều đình. Bọn họ lại càng không thể sánh nổi. Nghe những lời nói vừa rồi, vị Tào công tử này dường như còn là một vị danh nhân, vậy bọn họ lại càng không thể đắc tội được. Người có thực lực cao hơn một chút sẽ khiến người khác ghen tị, nhưng thực lực cao hơn cả trăm, ngàn lần thì khiến người khác không dám sinh lòng ghen tị nữa. -Chu Kỳ, về sau đừng trêu chọc Tào công tử nữa, nếu không sẽ chuốc lấy rắc rối đấy. Chu Kỳ gật gật đầu, ánh mắt lộ vẻ phức tạp. -Đúng rồi, ta còn chưa thỉnh giáo đại danh của sư huynh? Trên đường đến thư viện bái kiến Hồ Chiêu, Tào Bằng tò mò hỏi. Người thanh niên ôn hòa cười: -Đại danh thì không dám nhận. Tại hạ là Tư Mã Ý ở Ôn huyện. -Hóa ra là Tư Mã Sư Nhân. Tào Bằng sửng sốt, chợt nhiên dừng bước. Hồi sinh trên thế gian này được hơn ba năm, Tào Bằng đã gặp khá nhiều danh nhân. Ban đầu, hắn vốn còn cảm thấy khiếp sợ ví như Ngụy Diên, ví như Điển Vi, nhưng hôm nay, gặp người này, hắn cũng chỉ lặng người đi một chút mà thôi. Đến cháu trai ngoại của mình còn biến thành Đặng Ngải, hắn còn gì phải khiếp sợ đây? Nhưng lúc này, hắn thực sự rất kinh ngạc!