Tạo Hóa Tiên Đế
Chương 1059
- Phá đại kế của Tổ tộc ta, giết tiểu tạp chủng này cho ta!
Cường giả Tổ tộc đều là thần sắc lạnh thấu xương, tay cầm chiến đao, lượn lờ lấy đao mang khủng bố, Hoàng đạo uy áp tràn ngập hư không, đánh về phía đám người Khương Tư Nam.
Mà giờ khắc này, bọn người Bạch Sát cũng sắc mặt khó coi, Tiên Kiếm tử sắc không có cướp đến tay, hơn nữa lại đắc tội Tổ tộc, hôm nay Tổ tộc không có thời gian tính sổ bọn họ, chỉ sợ qua khoảng thời gian này nhất định sẽ tìm bọn hắn phiền phức.
- Tất cả mọi người, cùng ta rút lui!
Bạch Sát oán hận nhìn Khương Tư Nam, lúc này hắn lại không biết Trương Côn cùng Lý Uy là bị người giả trang, vậy hắn thật là choáng váng.
Chỉ là lúc này Bạch Cốt tông không công làm ác nhân, ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, rất nhanh liền trở thành chó nhà có tang rồi.
Rất nhanh, đại lượng cường giả của Thiên Đế Sơn sẽ tới, cho nên Bạch Sát cũng coi như quả quyết, trực tiếp mang theo cường giả Bạch Cốt tông bỏ chạy.
Mà Khương tộc cùng Tổ tộc tầm đó, thì bạo phát đại chiến cực kỳ kịch liệt.
Khương tộc chỉ có Khương Văn Xương mang đến chín người, tăng thêm Khương Tư Nam cùng Khôi Lỗi của hắn xem như mười một người, Tổ tộc lại có ba mươi sáu Hoàng giả, hơn nữa giờ phút này đều giống như điên cuồng, nhắm bọn hắn tiến công.
Nhưng trong ba mươi sáu Hoàng giả Tổ tộc, chỉ có hai người là Hoàng giả đỉnh cấp, mặt khác đều là Hoàng giả hậu kỳ hoặc Hoàng giả trung kỳ, nhưng Khương tộc tính cả Kiếm Hoàng Khôi Lỗi, có bốn vị Hoàng giả đỉnh cấp, cộng thêm Khương Tư Nam có thể bố trí ra Hoàng đạo đại trận, cho nên Khương tộc trong lúc nhất thời vẫn chặn được Tổ tộc điên cuồng công kích, đại chiến kịch liệt lại với nhau.
Oanh!
Khương Văn Xương cùng Khương Văn Hùng chống lại hai vị Hoàng giả đỉnh cấp của Tổ tộc, kiếm quang đối chiến đao cương, Hoàng đạo uy áp mênh mông tràn ngập thiên địa, tạo thành lực phá hoại cực kì khủng bố.
Mà Khương Văn Thịnh thì bị bảy tám Hoàng giả Tổ tộc hậu kỳ vây lại, coi như là lực lượng ngang nhau.
Chỉ có Kiếm Hoàng Khôi Lỗi tốc độ quá nhanh, hơn nữa Cửu Tuyệt kiếm lăng lệ ác liệt, kiếm quang ngập trời, mỗi một kiếm chém ra, nhất định sẽ thu hoạch một tánh mạng, trong nháy mắt, đã có ba Hoàng giả Tổ tộc chết ở trong tay Kiếm Hoàng Khôi Lỗi.
Khương Tư Nam lợi dụng Thiên Cơ Trận Bàn bố trí xuống Hoàng đạo đại trận, tuy không tạo thành lực sát thương quá lớn, nhưng lại vây khốn mấy Hoàng giả Tổ tộc.
Trận đại chiến này cực kỳ kịch liệt, bên Khương tộc cũng có tử thương, sáu Hoàng giả hậu kỳ Khương tộc cũng đã chết hai người, huyết rơi vãi trời cao, để cho tất cả mọi người Khương tộc con mắt đỏ lên, lửa giận ngập trời.
Ầm ầm!
Vừa lúc đó, uy áp khủng bố bao phủ trời cao, hư không xa xa lập tức bị xé nứt, hào quang sáng chói chói mắt, từ trong đó bước ra một thân ảnh khí tức ngập trời.
Lại là một vị Chí Tôn?
Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, nhưng khi hắn chứng kiến chiến đao trong tay vị Chí Tôn kia, toàn thân phát ra sát cơ lạnh thấu xương, tâm không khỏi trầm xuống.
Tổ tộc Chí Tôn!
Thật không ngờ, cái thứ nhất đến dĩ nhiên là Tổ tộc Chí Tôn, vậy bên Khương tộc thật sự là nguy hiểm, trên mặt đám người Khương Văn Xương cũng lộ ra thần sắc khó coi.
- Ha ha ha... Tổ tộc Chí Tôn đến rồi, người Khương tộc một cái cũng chạy không thoát!
Cường giả Tổ tộc đều lộ ra vẻ phấn chấn, nhìn đám người Khương Tư Nam, đều giống như đang nhìn người chết.
Hiện tại Tổ tộc đối với người Khương tộc cũng hận thấu xương, nhất là Khương Tư Nam, nếu không có hắn, Tổ tộc sớm đã nhận được tiên kiếm, đều là tiểu tử này hư mất chuyện tốt của Tổ tộc.
- Xấu đại sự của tộc ta, đáng chết!
Vị Tổ tộc Chí Tôn vừa mới xuất hiện, ánh mắt lạnh như băng, ẩn chứa một tia sát cơ khủng bố, thanh âm của hắn như sét đánh, phảng phất như ẩn chứa Đại Đạo chi âm, để cho đám người Khương Tư Nam khí huyết phiên cổn.
Oanh!
Đao cương khủng bố từ trên hư không rơi xuống, như Thiên Hà mênh mông, lăng lệ ác liệt đến cực hạn, ẩn chứa sát cơ hủy diệt hết thảy, bao phủ đám người Khương Tư Nam.
Một đao toàn lực của Tổ tộc Chí Tôn, hư không vỡ ra mảng lớn, hơn nữa Đao Đạo chi lực kinh khủng tràn ngập, để cho tất cả mọi người như bị trói buộc tại chỗ, không thể nhúc nhích, trong ánh mắt đám người Khương Văn Xương đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Khương Tư Nam thì cắn răng, chuẩn bị tế ra Linh khí Chí Tôn… Hoàng Kim Thần Điện!
Oanh!
Bỗng nhiên, bầu trời lóe ra một đạo hào quang cực hạn, một tấm lụa sáng chói đến mức tận cùng ngang trời mà đến, như Thiên Hà đổi chiều, kiếm quang mênh mông vô tận, ẩn chứa lực lượng Chí Dương chí cương, lập tức chắn ở trước mặt một đao kia!
Cả phiến thiên địa giống như nổ tung, Hắc Sơn sơn mạch ầm ầm sụp đổ, trong hư không xuất hiện mảng lớn mảng lớn khe hở, Cương Phong cuồn cuộn, thần quang rừng rực chói mắt.
Tất cả mọi người sắc mặt tái nhợt, trong nội tâm sợ hãi, bị lực lượng mênh mông áp bách phảng phất như muốn quỳ xuống, coi như là Hoàng giả cũng sợ hãi không thôi.
Ở trong thần quang sáng chói, một vòng mặt trời rừng rực xuất hiện trên hư không, mơ hồ có thân ảnh khiêng một thanh Cự Kiếm, từ trong mặt trời đi ra.
- Dám giết người Khương tộc ta, Tổ Vân lão thất phu, chẳng lẽ ngươi muốn chết sao?
Thân ảnh kia lăng không mà đứng, người mặc chiến giáp màu đen, dáng người khôi ngô hùng tráng, Cự Kiếm trong tay dài chừng tám chín trượng, nhãn quang như Nhật Nguyệt, thần quang trạm trạm, có một cỗ khí tức độc tôn thiên hạ!
Tuy không biết người đến là ai, nhưng huyết mạch chi khí hùng hồn mênh mông kia, lập tức để cho Khương Tư Nam hiểu rõ, vị này có lẽ là một vị cường giả Chí Tôn của Thiên Đế Sơn Khương tộc!
Sắc mặt của Tổ Vân Chí Tôn trở nên vô cùng khó coi, hơn nữa trong ánh mắt ẩn ẩn còn có một tia kiêng kị, hắn hừ lạnh một tiếng nói:
- Khương Thái Xung, ngươi không phải ở Thiên Ngoại Thiên chiến trường sao? Tự ý rời cương vị công tác là tử tội a!
- Có phải tử tội hay không không cần ngươi quan tâm, ngược lại là Tổ tộc ngươi bụng dạ khó lường, cũng dám động Hắc Sơn sơn mạch, chẳng lẽ thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?
Trong mắt Khương Thái Xung đột nhiên bắn ra một đạo thần mang sắc bén, sát khí như Chân Long cuồn cuộn để cho thần sắc của Tổ Vân vô cùng khó coi.
- Vị Khương Thái Xung tiền bối này thật đúng là bá khí.
Khương Tư Nam đứng ở bên người Khương Văn Xương, trong ánh mắt lộ ra một tia sợ hãi thán phục.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
45 chương
99 chương
118 chương
1896 chương
902 chương
142 chương