Tạo Hóa Thần Đế
Chương 47 : Thanh niên này quá mạnh!
-Ngươi vừa nói cái gì?
Chủ quán này tức giận tới phát run, hắn tưởng mình nghe lầm nha, từ khi vào Dược Kim các làm việc, hắn chưa bao giờ nhục nhã như thế này.
- Ta nói, ngươi cút được rồi! Ngươi không hiểu tiếng người sao?
Thiên Mặc lại lạnh nhạt nói, hắn còn đang sợ không có chuyện đây. Những người xung quanh thấy vậy liền cười hả hê trong bụng, lâu lắm rồi mới có người dám làm như vậy với người của Dược Kim các, cũng có người nhìn ra thân phận Thiên Mặc, lại càng không hiểu một cái thiếu gia của đại gia tộc như vậy tại sao phải đi trêu chọc Dược Kim các làm gì, Lâm gia không sợ Dược Kim các nhưng mà cũng không cần phải khoa trương như vậy chứ?
- Giỏi! Giỏi! Tiểu tử ngươi ngông cuồng, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết hậu quả của sự ngông cuồng là gì!
Chủ quán này nói xong liền lôi ra một đôi câu sắc bén, loại pháp bảo câu này rất lợi hại, trong khi tấn công có thể biến ảo theo từng chiêu thức, sát thương rất ghê gớm. Đôi câu này vừa được chủ quán này lôi ra đã bay tới, một cái bay tới đan điền Thiên Mặc, một cái bay tới ngực hắn.
- Chính là tự ngươi trêu chọc ta, dù có người hỏi thì cũng không can hệ đến ta!
Thiên Măc lạnh lùng nói, phất tay, đôi câu kia đang bay tới bị cái phất tay của hắn chệch hướng, ghim vào một cửa quán.
- Làm sao có thể?
Chủ quán này ngơ ngác nhìn Thiên Mặc, ngay cả nữ tu kia, mấy người đang xem náo nhiệt xung quanh cũng trợn mắt nhìn vào thanh niên áo đen này, xem ra đây là một cái cường giả rồi.
- Tiền bối, tiền bối tha tội a, ta thật mắt mù không biết Thái Sơn a!
Chủ quán này làm ăn buôn bán lâu năm, biết xử lí tình huống, vừa thấy thực lực của Thiên Mặc cao hơn hắn liền khom người nhận lỗi, hắn còn đang mong mấy cường giả trong các nhanh chóng tới đây a. Chỉ là không đợi đến được đó, một thanh lôi kiếm đang lăm lăm phía trước hắn.
Thiên Mặc ngạc nhiên nhìn vào lôi kiếm do hắn huyễn hóa, cây lôi kiếm này hình như ẩn chứa sức mạnh gấp đôi lôi kiếm mà hắn đã tạo ra trong Lôi Vụ Sâm Lâm. Quả nhiên là trong Lôi Vụ Sâm Lâm có cấm chế thực lực a, Thiên Mặc nghĩ nghĩ, búng tay ra một phát, thanh lôi kiếm nhanh chóng bay tới đan điền của chủ quán kia.
" Phốc, rẹt", lôi kiếm chui vào cơ thể chủ quán, không phải là hắn không có ý né tránh nhưng mà hắn lại không thể di chuyển mảy may, dùng đầu gối nghĩ cũng biết là Thiên Mặc ra tay áp chế hắn. Lôi kiếm xâm nhập vào, phá nát đan điền của lão, dư lực làm lão bay ra phía sau, miệng không ngừng phun máu tươi.
Một lúc sau, lão mới ngẩng đầu oán hận nhìn Thiên Mặc:
- Ngươi, ngươi thế mà phế tu vi của ta, Dược Kim các sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Ta nói rồi, là tự ngươi khiêu khích ta! Còn về Dược Kim các ta còn sợ bọn chúng không đến.
Dược Kim các, Thiên Mặc cũng nghe thấy mọi người bàn tán trong các có năm kim đan. Năm kim đan thật sự là Thiên Mặc hắn không thèm đặt vào trong mắt.
Thiên Mặc không thèm nhìn vào tên kia mà là ngưng mắt nhìn về một phía. Người xung quanh xem náo nhiệt thấy Thiên Mặc dám phế bỏ tu vi người của Dược Kim các liền trợn mắt há mồm, càng hiếu kì lai lịch của Thiên Mặc là ai mà lại lớn mật như vậy, cũng có kẻ không muốn vạ lây, bỏ đi, tránh cho Dược Kim các tìm cớ gây chuyện. Còn về nữ tu sau lưng Thiên Mặc thì mặt mày trắng bệch, trong lòng run rẩy, xem ra lần này chọc phải đại họa rồi!
- Tiền bối, hay là chúng ta nhanh chóng rời đi đi, Dược Kim các sẽ không bỏ qua đâu!
- Hừ! Động tới người của Dược Kim các ta còn muốn trốn?! Để mạng lại đi!
Thiên Mặc còn chưa nói gì thì trên không đã vẳng lại một tiếng quát, chỉ vài hơi thở sau đó, sau đó thấy mấy bóng người đang bay tới, chốc lát mấy người đó đã hạ xuống trước mặt Thiên Mặc. Có bốn người, ba nam một nữ, tất cả đều là tu vi kim đan. Thiên Mặc bình tĩnh nhìn bốn người này, đây hẳn là mấy người thượng các rồi, bốn kim đan không có cái nào trên kim đan tầng sáu.
Bốn người này cũng khi nhận được tin tức của tên chưởng quản này thì cũng không có để ý, chỉ định phái một tên tới để giải quyết, nhưng mà sau đó thì lại có người báo về tên chưởng quản này bị người ta phế tu vi thì quyết định tự xuất mã, nếu như không giải quyết chuyện này, e rằng Dược Kim các sau này sẽ xuất hiện những sự việc tương tự, mà họ thì không rảnh tới mức ngày nào cũng đi giải quyết mấy việc vặt vãnh đó, lần này coi như là một cái răn đe để những người kia lần sau không dám phá rối nữa.
- Tiểu tử, có phải ngươi cảm thấy bản thân rất mạnh đúng không?
Một nam tu áo trắng trong đó tiến lên, khí thế tỏa ra, người xung quanh biến sắc mặt, xem ra kết cục của thanh niên này cũng giống như mấy người trước kia thôi.
Thiên Mặc lạnh nhạt nhìn nam tu áo trắng kia, tu vi kim đan tầng ba.
- Tu vi của ta không cao nhưng muốn giết ngươi lại rất dễ!
Lời của Thiên Mặc vừa ra liền dẫn đến bao nhiêu ánh mắt kì quái, chẳng lẽ thanh niên áo đen này mạnh tới mức đó?
- Ha ha ha, lâu lắm rồi mới có tiểu bối như vậy lớn miệng trước mặt Lục mỗ!
Nam tu áo trắng này cười dữ tợn, xem ra hắn thật sự là phẫn nộ rồi. Chỉ là không đợi hắn ra tay thì đã có ba thanh lôi kiếm phóng tới xuyên qua đầu hắn, chết không thể chết hơn, Thiên Mặc vung tay một chiếc nhẫn bị hắn ném vào tạo hóa giới, tên nam tu kia đến lúc chết cũng không kịp xuất ra pháp bảo tự vệ. Thiên Mặc cũng lười nói nhảm, tốt nhất là giải quyết việc này nhanh chóng một chút vì hắn đang có kế hoạch tốt.
- A!
Mấy người xung quanh hít vào một ngụm khí lạnh, phất tay là phóng ra năm đường lôi kiếm giết chết một cái kim đan tầng ba, thực lực khủng bố tới cỡ nào? Xem ra Dược Kim các thật sự là chọc phải cường giả rồi. Chủ quán bị Thiên Mặc phế tu vi đang nằm ở đó cũng phải sợ run rẩy, vậy hắn cũng rất may mắn rồi, người ta chỉ có phế tu vi của hắn mà không giết người a, trưởng lão thượng các vừa tới đã bị người ta ra tay đánh chết rồi.
- Ngươi vậy mà giết Lục Kiêu?!
Một cái nam tu trung niên mặt đỏ bước ra run rẩy chỉ vào Thiên Mặc, tên này tu vi kim đan tầng bốn, thực lực cao hơn nam tu áo trắng vừa nãy nhưng mà để hắn không tự tin có thể giết chết Lục Kiêu dễ dàng như thanh niên áo đen trước mặt được.
Thiên Mặc lạnh nhạt liếc mắt, khí thế tỏa ra bên ngoài. Sát khí từ trên người hắn bộc phát ra làm mọi người xung quanh như rơi vào một mảnh chết chóc lạnh lẽo vậy, họ càng không hiểu một cái thanh niên trẻ tuổi như vậy tại sao lại mang người sát khí mạnh mẽ như vậy, ngay cả Thiên Mặc cũng phải ngạc nhiên về sát khí của bản thân mình, hắn đâu biết được đây là do hắn đã thôn phệ của Tử sát kiếm.
Thiên Mặc nhìn vào không trung, trong miệng lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi không ra vậy đừng trách ta vô tình giết hết bọn chúng!
Mọi người im lặng, không hiểu Thiên Mặc đang nói chuyện với ai. Nam tu mặt đỏ thấy Thiên Mặc xem hắn như không khí liền nổi bão, hắn thấy Lục Kiêu bị giết dễ dàng nhưng là hắn không tin Thiên Mặc có được thực lực mạnh tới mức đó, hẳn là tên này đánh lén mà Lục Kiêu thì không kịp phản ứng nên mới thất thủ. Chỉ là nam tu mặt đỏ này còn chưa làm gì thì đã thấy một đường đao màu trắng phóng tới, thậm chí một đường đao kia còn đang bay tới đã đã huyễn hóa ra thêm bốn hai đường khác thành ba đường đao, sát khí mãnh liệt từ ba đường đao kia dồn dập về phía hắn làm hắn bối rối.
- Xích Hiên, cẩn thận!
Rất may là người còn lại sau cái chết của Lục Kiêu cũng có chút đề phòng nên lúc Thiên Mặc ra tay thì phóng pháp bảo ra chắn người Xích Hiên kia, Xích Hiên được hai người kia giúp thoát khỏi sát thế của ba đường đao Thiên Mặc liền nhanh chóng lôi ra một cái chuông bạc lớn chắn trước người, linh cảm nói cho hắn biết nếu hắn dám trực tiếp ngạnh chiến với ba đường đao kia sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
" Oành, phốc", ba đường đao kia chém xuống, va chạm vào cái chuông bạc lớn kia tạo nên một âm thanh chói tai, đao ảnh tan vỡ nhưng cái chuông kia cũng bị đập nứt ra vô số mảnh, thành một cái phế phẩm. Nam tu mặt đỏ bị lực lượng phản phệ truyền tới oanh lui ra sau mười mấy bước, máu huyết trong ngươi nhộn nhạo, nhịn không được mà phun ra một ngụm máu tươi, sát khí xâm nhập vào cơ thể, sự kinh hoàng trong mắt không thể giấu được, lần này hắn chắc chắn dù cho Lục Kiêu có chuẩn bị trước cũng không thể thoát khỏi cái chết được, đây là hắn được hai người kia giúp nếu không một kích vừa rồi hắn không chết thì cũng hấp hối. Xích Hiên theo bản năng nhìn sang hai người kia, thấy cả hai đều có máu tràn ra khóe miệng, sự sợ hãi liền tăng lên gấp bội, hai người kia đều là kim đan tầng năm chỉ vì ra tay giúp hắn cản lại ba đường đao mà cũng bị thương, đây là người ta còn không dùng toàn lực, nếu dùng toàn lực sợ cả ba đã bị đập bẹp rồi.
Hai người kia cũng rất khiếp sợ, xem ra chỉ có lão đại tới thì may mắn giải quyết thôi. Nữ tu kia nhìn qua có vẻ ba mươi tuổi, mặc váy hồng, khuôn mặt khá xinh đẹp, trong lòng nàng bây giờ cực kì sợ hãi, nàng tự tin thực lực của mình có thể sô lô với kim đan tầng sáu, khi cản lại đao kia cho Xích Hiên nàng dùng tám thành thực lực, mà nàng cảm nhận được đối phương có tu vi cũng không cao hơn nàng mà đao kia sợ rằng đối phương chỉ dùng chưa tới hai thành thực lực, vậy khủng bố tới mức nào? Nàng không hiểu ở đâu lại chui ra tên quái vật như vậy, chỉ là khuôn mặt của thanh niên áo đen này nhìn quen quen mắt, nhưng mà nghĩ mãi cũng không nghĩ ra lai lịch đối phương. Cả ba rơi vào trầm ngâm, bây giờ cho họ trăm cái lá gan cũng không giám trêu chọc với Thiên Mặc nữa, ngươi không thấy người ta mạnh sao? Nếu mà ba người còn dám ra tay nữa thì kết quả không khác với Lục Kiêu đâu nha.
Mấy người này khiếp sợ nhưng Thiên Mặc thì lại rất khinh thường. Ba ngừơi này so với tên nam tu họ Hà với nữ tu họ Hà kia thì thật sự là kém xa. Hắn mới dùng chút thực lực ấy cũng đủ để nghiền ép ba người rồi. Nếu để ba người kia biết suy nghĩ của Thiên Mặc sợ rằng cũng phải đốc mấn lên mà chửi hắn, hừ, người ta dù gì thì cũng là Kim anh, tu vi bị giảm nhưng căn cơ với kinh nghiệm nhiều hơn ba người họ, hai người kia có thể nói là cường giả trong kim đan mà ngươi cũng có thể giết, ba người chúng ta thì tính là cái gì?
Cuối cùng Thiên Mặc không nhịn được mà khinh thường nói:
- Các ngươi quá yếu!
Hít! Mọi người xung quanh phải lần nữa hít vào một ngụm khí, thanh niên áo đen này quá mạnh. Nữ tu sau lưng Thiên Mặc thì đã triệt để ngây ngốc, xem ra vị tiền bối trẻ tuổi này còn mạnh hơn Dược Kim các nhiều lắm, thế mà lúc trước nàng còn khuyên người ta bỏ chạy mới vui chứ? Càng nghĩ nàng cảm thấy xấu hổ.
Lời của Thiên Mặc rơi vào tai ba người kia như là lấy phân ném vào mặt họ vậy, qua lần này nếu còn sống thì cũng không còn mặt mũi ra ngoài nữa, tuy nhiên cả ba lại không dám phản bác, sợ rằng vừa mở miệng thì người ta lại chém qua một đao thì... Ba người hung ác trừng mắt với tên chủ quán đang nằm bẹp đằng kia, ba người không hận Thiên Mặc mà hận tên chưởng quản này, nếu tên này không chọc người ta thì cũng không đến mức như này. Tên chưởng quản bị ánh mắt của ba người kia liếc tới liền run bần bật, lần này thảm rồi a, trong lòng hắn cũng đang kêu gào, ta cũng đâu có biết hắn là một cái cường giả đâu.
- Hừ! Ngươi không ra vậy thì đi hốt xác mấy con sâu này đi!
Thiên Mặc hét lớn, phôi đao trong tay nâng lên, khí thế bắt đầu ào ào vọt tới, sát khí xung quanh bị cây đao thôn phệ, mấy người đang đứng xem náo nhiệt cũng biến sắc mặt lùi ra sau, sát thế ở nơi này quá mạnh mẽ, họ sợ bị vạ lây thì không ổn. Thiên Mặc cũng không muốn phải gây động tĩnh lớn như vậy, chỉ là nếu hắn muốn kế hoạch của mình thuận lợi thì bắt buộc phải làm như vậy. Ba người kia nhìn thấy Thiên Mặc muốn ra tay liền hoảng sợ, trực giác mách bảo ba người tốt nhất là đứng im cho người ta giết chứ có phản ứng cũng vô ích.
Ngay lúc khí thế trên đao sắp lên tới đỉnh phong thì trên không trung vang lên một giọng nói khàn khàn:
- Mặc thiếu gia giơ cao đánh khẽ, nể mặt lão phu mà tha cho họ!
" Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện sao? "
Truyện khác cùng thể loại
299 chương
424 chương
501 chương
45 chương