Tạo hóa chi vương

Chương 135 : Không điên cuồng, không nhướng mày

Dịch: Hám Thiên Tà Thần Biên: Hám Thiên Tà Thần - --------------------- Hắc Thủy Vương Thành, Đông Thành. Diệp Chân từ trong phủ của một Luyện Đan Sư họ Hứa đi ra, thần sắc có chút phiền muộn. Đây đã là vị Luyện Đan Sư thứ sáu mà hắn tìm được. Có lẽ, đây là bệnh chung của Luyện Đan Sư. Phàm là Luyện Đan Sư hơi có chút thành tựu, cả đám đều ngưu bức trùng thiên. Một bộ dáng ngươi thích thì luyện, không thì đi chỗ khác. Luyện đan giá cả cao, Diệp Chân nhận, dùng nhiều hay ít bạc cũng không quan trọng, nhưng cho dù Diệp Chân dùng nhiều bạc, nhưng mà cũng phải chờ. Nhanh nhất, cũng phải hai tháng sau mới có thể luyện đan cho Diệp Chân. Cái này còn chưa phải là buồn bực nhất. Để cho Diệp Chân buồn bực nhất là, mấy Luyện Đan Sư này, muốn giá cao, muốn ngươi xếp hàng hơn mấy tháng, vẫn không thể đảm bảo xác xuất luyện đan thành công. Người cao nhất là bảy thành, thấp nhất là bốn thành. Nếu phải so sánh thì vẫn là Hắc Thủy Đan Vương giá cả cao nhất. Đồng dạng đãi ngộ đồng dạng tiêu xài, nhưng chỗ của Hắc Thủy Đan Vương ít nhất cũng đảm bảo xác xuất thành công. Nhìn trên danh sách Luyện Đan Sư Bao trưởng lão đạo tràng cho còn thừa lại ba người, Diệp Chân đã đã mất đi hứng thú đi hỏi, hơn nữa, còn có một vấn đề đáng sợ hơn. Cho dù bây giờ hay tương lai, con đường tăng tu vi, thì đan dược đều sẽ có tác dụng cực kỳ quan trọng. Có thể nói, nhu cầu của võ giả đối với đan dược là cả đời. Nhưng đan dược lại rất khó có được. Đan dược càng cao cấp thì càng khó đạt được. Ngày sau, cho dù đột phá bình cảnh, tăng cao tu vi, trị thương chữa thương đều cần đan dược trân quý phụ trợ, khi đó. Diệp Chân chỉ có thể đi mời những Luyện Đan Sư này luyện đan. Thế nhưng Đan Sư thưa thớt và rất nhiều võ giả tranh đoạt, cho nên địa vị của Luyện Đan Sư trở nên phi thường cao, chín phần mười Luyện Đan Sư coi võ giả tới cửa cầu đan đều không thèm nhìn thẳng. Loại biệt khuất này, chịu một lần thì không nói, nhưng nếu nhiều lần như vậy thì quả thực thành ấm ức trong lòng. Nhưng tình huống bây giờ là, chỉ cần Diệp Chân muốn tiếp tục đi trên con đường võ đạo này thì phải chịu đựng. Những cái đó cũng không phải Diệp Chân muốn. Diệp Chân tu tập võ đạo vì muốn tư do tự tại, têu dao thống khoái, mà không phải hạ mình chịu uất ức. Từ trong phủ cùa Luyện Đan Sư họ Hứa đi ra, một đường đi, Diệp Chân vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này. Một ý nghĩ bị hắn bỏ qua rất lâu giờ lại nổi lên trong lòng. Có điều, ý nghĩ này rất nguy hiểm, rất có thể sẽ nguy hiểm đến sinh mệnh. Nhưng nếu một khi nghiệm chứng thành công. Sau này Diệp Chân trên con đường tu luyện, nhu cầu dùng đan dược để tăng cao tu vi sẽ giảm bớt thật nhiều. Cũng sẽ không cần phải tiếp tục nhìn sắc mặt của Luyện Đan Sư. Cứ đi mãi đến một ngã ba, Diệp Chân nhíu mày, đột nhiên dưới mặt đất quyết tâm. Không mạo hiểm, sao có thể đạt được chỗ cực tốt. Không điên cuồng, không nhướng mày! Có điều, loại chuyện lấy mạng nhỏ của mình làm thí nghiệm này nhất định phải cẩn thận cẩn thận hơn, nhất định phải chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, giảm thiểu tối đa nguy hiểm mình có thể gặp phải. Thân hình khẽ chuyển, Diệp Chân đi thẳng đến Linh Vũ phường thị của Hắc Thủy Vương Thành. Linh Vũ phường thị này chính là phường thị hội tụ võ giả từ bốn phương tám hướng của Hắc Thủy Vương Thành về giao dịch, chuyên giao dịch các loại tư nguyên. Mới đầu, là hình thành tự phát, sau này dần dần có quy mô, mới có chính thức bảo vệ. Lần trước, Diệp Chân mua Thất Thải Ngọc Tâm Trâm cho Thải Y chính là mua ở Vạn Bảo Các trong Linh Vũ phường thị. Khi Diệp Chân đi tới Linh Vũ phường thị đã là xế chiều, chính là thời khắc võ giả khắp nơi hội tụ. Ngoại trừ các cửa hàng mọc lên san sát như rừng trong phường thị ra, trên đường cái phường thị cũng tràn đầy võ giả bày sạp nhỏ bán hàng. Diệp Chân dạo qua một vòng, phát hiện võ giả bày quán nhỏ chủ yếu là mua bán thảo dược và tài liệu Yêu Thú, ngoài ra thì khoáng vật, bí tịch và vật trân quý căn bản không thấy. May mắn là, Diệp Chân vốn tưởng rằng Yên Đan Nhân Giai hạ phẩm cực kì thưa thớt, nhưng vẫn có người bán. Yên Đan Yêu Thú vô cùng hiếm thấy, hơn nữa càng là Yêu Thú phẩm cấp thấp, càng khó ngưng kết Yên Đan. Lúc này, thứ Diệp Chân cần là Yên Đan Nhân Giai hạ phẩm. - Hai viên Yên Đan Nhân Giai hạ phẩm này, bán thế nào? Dạo qua một vòng, Diệp Chân cuối cùng dừng mục tiêu ở Yên Đan Tử Giác Thanh Dương trong gian hàng của một võ giả. Tử Giác Thanh Dương là Yêu Thú Nhân Giai hạ phẩm, ăn cỏ! Bởi vì nguyên nhân ăn cỏ, nên trong Yên Đan của nó ẩn chứa các loại năng lượng và độc tính ít hơn Yên Đan của các Yêu Thú khác nhiều nhiều, thích hợp cho Diệp Chân làm thí nghiệm nguy hiểm này. Nhưng mà Diệp Chân có chút hiếu kỳ, huynh đệ trước mắt này làm thế nào lấy được hai viên Yên Đan của Tử Giác Thanh Dương. Tử Giác Thanh Dương là Yêu Thú ăn cỏ, tỷ lệ ngưng kết ra Yên Đan thấp đến giận sôi, đoán chừng giết hơn ngàn con, cũng không chắc có thể tìm được một viên Yên Đan. - Yên Đan Tử Giác Thanh Dương, một viên một trăm lượng... Hoàng kim! - Mấy viên Yên Đan Nhân Giai Trung phẩm và Yên Đan Nhân Giai Thượng phẩm thì sao, theo thứ tự giá bao nhiêu? Diệp Chân hỏi. - Yên Đan Nhân Giai Trung phẩm năm trăm lượng hoàng kim, Yên Đan Nhân Giai Thượng phẩm ba ngàn lượng hoàng kim! Nghe vậy, Diệp Chân nhẹ tê một tiếng. Không phải thứ này quá đắt, mà là tiện nghi, so với giá của Luyện Đan Sư luyện đan mà nói, quá tiện nghi. Diệp Chân đi tìm mấy nhà Luyện Đan Sư, luyện chế một viên Yêu Linh Đề Nguyên Đan Nhân Giai Trung phẩm, trừ Diệp Chân giao đủ phí tổn dược liệu khác ra, chỉ riêng tiền công phí thôi đã cần ba ngàn lượng hoàng kim, gấp sáu lần giá của Yên Đan. Mà tiền công luyện chế Yên Đan Nhân Giai Thượng phẩm cao hơn, rẻ nhất, đều cần mười khối Hạ phẩm Linh Tinh, còn không đảm bảo xác xuất thành công! - Giá cả Yên Đan như thế tiện nghi, nếu phương pháp này của ta thí nghiệm thành công, đây chẳng phải là.... - Vị huynh đệ kia, nếu ngươi ngại cao, ta còn có thể tiện nghi cho ngươi một chút... Thấy Diệp Chân không nói lời nào, võ giả bán Yên Đan hơi gấp. Cái đồ chơi Yên Đan này, nhất là Yên Đan cấp thấp, ít người mua, không dễ bán. - Hai viên Yên Đan Nhân Giai hạ phẩm này, còn có hai viên Yên Đan Nhân Giai Trung phẩm, ta muốn lấy hết! - Ai, tốt, ngươi cho ta một ngàn một trăm lượng hoàng kim là được, ngân phiếu cũng có thể! Diệp Chân rất sảng khoái thanh toán sổ sách, mới nhận lấy hai viên Yên Đan Nhân Giai hạ phẩm từ trong tay võ giả kia, nháy mắt, Diệp Chân đột nhiên cảm thấy hai gò má một hồi đau đớn. Ngẩng đầu nhìn lên, trong đám người. Một võ giả tướng mạo hung hãn đang nhìn chòng chọc vào hắn, thấy Diệp Chân nhìn hắn, tên võ giả tướng mạo hung hãn kia trong nháy mắt động. Thực lực Dẫn Linh cảnh sơ kỳ hoàn toàn lan ra, quanh người võ giả đó hình thành một vòng Chân Nguyên cảnh giống như gợn sóng bị nó tách ra, trong thời gian ngắn, võ giả hung hãn kia đã vượt đến trước mặt Diệp Chân. - Chậm đã, mấy viên Yên Đan này, ta muốn! Vừa quát lên, võ giả hung hãn này làm gì có ý tứ muốn mua, mà là trực tiếp đưa tay trắng trợn cướp đoạt của Diệp Chân. Diệp Chân nhanh như tia chớp lui về phía sau mấy mét. - Thật có lỗi. Ta đã mua rồi. - Móa, đồ vật lão tử muốn ngươi dám không cho, muốn chết! Gầm lên một tiếng, võ giả hung hãn kia hét to một tiếng. Xen lẫn từng tia Linh Lực Chân Nguyên hướng về Diệp Chân. Nhìn số lượng Linh Lực, tu vi lại sắp tiếp cận Dẫn Linh cảnh trung kỳ. Diệp Chân nhướng mày, Truy Tinh Bộ đạp mạnh, lần nữa tránh đi. Việc này có chút kỳ quặc. Võ giả hung hãn này căn bản vô duyên vô cớ tập kích Diệp Chân, thậm chí, chính muốn giết chết hắn. Chỉ nháy mắt công phu, võ giả có tu vi sắp đạt tới Dẫn Linh cảnh trung kỳ của hung hãn, hoàn toàn bạo phát ra, chiêu chiêu yếu hại, thức thức đoạt mệnh, ra tay không lưu tình một chút nào. Đây là muốn xử lý Diệp Chân. - Chẳng lẽ có người ở sau lưng âm ta? Sau đó, Diệp Chân lại lắc đầu. Cái này không giống thủ bút của đám người Sở Quân, Phiền Sở Ngọc, họ rất rõ ràng thực lực của Diệp Chân, phái người đến gây sự với Diệp Chân tuyệt đối không thể nào là một võ giả chỉ có tu vi chưa đạt tới Dẫn Linh cảnh trung kỳ. Nói thật, gia hỏa như vậy, trước mặt Diệp Chân, thật đúng là không đáng chú ý. Đột nhiên, ánh mắt Diệp Chân phát hiện một người quen trong đám người sau lưng! Đang đứng bên ngoài xem cuộc chiến —— người quen chính là Tam công tử hữu túc vệ Đại tướng quân - Phan Uy! Nhìn thấy ánh mắt Diệp Chân nhìn về phía hắn, thân hình Phan Uy nhanh chóng né sang bên cạnh, tránh đi ánh mắt của Diệp Chân. Nhưng coi như là tránh đi, Diệp Chân cũng lập tức sáng tỏ tình hình của mình lúc này. Thì ra Phan Uy này tìm người đến báo thù hắn. Có điều, tiêu chuẩn tìm người của gia hỏa này, giống với trí thông mình của hắn, cũng dạng là tàn! - Đủ rồi! Ngươi còn không lui, đừng trách ta ra tay ác độc vô tình! Xác định tình huống, Diệp Chân nhìn võ giả hung hãn kia quát chói tai một tiếng, trong mắt, sát khí đột nhiên lan ra! - Ha ha, tiểu tử, bị ngu à! Chỉ với chút tu vi này của ngươi, còn có thể ra tay ác độc với ta.... Cheng! Thiên Tinh Kiếm của Diệp Chân xoay mình ra khỏi vỏ, quanh người Chân Nguyên dâng trào, hàn mai ý cảnh xoay mình bay lên, một loại hàn ý đông lạnh đến thực chất, trong nháy mắt võ giả vây xem rùng mình một cái! Hàn Mai Triệt Cốt! Một kiếm bổ ra, một đạo kiếm cương hàn khí màu trắng bệch dài đến sáu trượng xoay mình hung hãn chém xuống đầu võ giả kia. Kiếm cương đánh xuống nháy mắt, Kiếm Mạch thần thông trong cơ thể Diệp Chân xoay mình chấn động, không rõ, Hàn Mai Triệt Cốt kiếm của Diệp Chân lại mạnh ba phần, kiếm cương dâng lên, đang muốn tăng trưởng đến bảy trượng. Thần niệm khẽ động, kiếm cương trong nháy mắt dâng lên lại bị Diệp Chân áp súc đến sáu trượng. Đây là một chỗ cực tốt sau khi Tu vi Thần Hồn của Diệp Chân đạt tới Nhiếp Vật Chi Cảnh. Diệp Chân có thể tùy tâm sở dục khống chế chiều dài kiếm cương. Dài nhất, kiếm cương có thể đạt tới mười hai trượng, ít nhất, Diệp Chân có thể mang kiếm cương áp súc đến hai trượng. Kiếm cương áp súc càng ngắn, uy lực càng lớn. Như này lại, dài sáu trượng đạt mười tám mét kiếm cương là đủ, bởi vì khoảng cách giữa Diệp Chân và vị võ giả hung hãn kia chỉ có mười hai mét! Hưu! Sau khi kiếm cương dài sáu trượng đánh xuống, tên võ giả hung hãn kia lập tức sợ ngây người. Hình như chưa từng nghĩ tới, võ giả Chân Nguyên cảnh lại có thể bổ ra kiếm cương dài sáu trượng, đừng nói Chân Nguyên cảnh, cho dù Dẫn Linh cảnh cũng bổ không ra. Cái này cả kinh, chính là sinh tử! Đương nhiên, cho dù hắn không sợ hãi, cũng chắc chắn phải chết! Phốc! Không chút huyền niệm nào, võ giả hung hãn kia bị Diệp Chân bên đường một kiếm chém thành hai khúc! Cái này như thần chuyển hướng, lập tức kinh hãi tất cả võ giả vây xem, vẻ mặt ngơ ngác! - Ông trời ơi, võ giả Chân Nguyên cảnh ngũ trọng lại có thể một kiếm chém giết võ giả Dẫn Linh cảnh, ta đang nằm mơ sao? - Chuyện này... Đây là người sao? - Hừ, muốn chết! Hừ lạnh một tiếng, Diệp Chân thu kiếm đứng nhìn về phía vị trí của Phan Uy. Trên mặt Phan Uy cũng đầy khiếp sợ, có điều, vẻ mừng như điên lập tức nổi lên gương mặt Phan Uy. Ô! Từ trong ngực lấy ra một cái trúc tiêu đặc chế, Phan Uy bán mạng thổi lên, còi huýt triệt khoảng không. Trong nháy mắt tiếp theo, thanh âm khải giáp chỉnh tề, thanh âm quân đội tiến lên, lập tức vang lên. Ở cửa ra vào Linh Vũ phường thị, một chi khải giáp tiên minh túc vệ quân năm mươi người, chạy vào Linh Vũ phường thị. Cùng thời khắc đó, mừng như điên Phan Uy vượt qua đám người ra, một chỉ Diệp Chân, hướng về phía nhanh chóng bắn tới túc vệ quân lớn tiếng quát lên: - Cao thống lĩnh, người này không để ý lệnh cấm của Vương thành, giết người bên đường, phạm phải huyết án, mau bắt hắn lại!