Tạo hóa chi vương
Chương 126 : Huyết tế thuật
Đại chiến trên không Ly Thủy Tông kéo dài một ngày một đêm, lấy trên người Ngũ trưởng lão Ly Thủy Tông nhiều thêm hai lỗ thủng trong suốt mà tuyên bố kết thúc.
Đương nhiên, hai lỗ thủng trong suốt cũng không có lấy mạng Ngũ trưởng lão Ly Thủy Tông, bằng không, chân chính tử chiến sẽ bắt đầu, nhưng cũng làm cho Ngũ trưởng lão Ly Thủy Tông trọng thương.
Hai cái lỗ thủng trong suốt này do Liêu Phi Bạch đâm.
Ngoại trừ chưởng môn Quách Kỳ Kinh duy trì ưu thế nhất định ra, những người khác phần lớn đều thế lực ngang nhau. Ly Thủy Tông những năm gần đây này có thể dần dần chống lại cùng Tề Vân Tông cũng không phải không có đạo lý.
Lúc đại chiến kết thúc, sơn môn Ly Thủy Tông bị Quách Kỳ Kinh tung một chưởng san bằng, mặc dù không có thương vong, nhưng hung hăng đánh mặt Ly Thủy Tông.
Vậy cũng để chứng tỏ Tề Vân Tông đang cảnh cáo Ly Thủy Tông càng ngày càng liều lĩnh.
Nói vài câu xã giao không đau không nhột, song phương riêng phần mình thu binh, nhưng chiến đấu vẫn không chấm dứt.
Liêu Phi Bạch phảng phất như rảnh rỗi đến nhàm chán, bắt đầu luyện kiếm pháp trước sơn môn Ly Thủy Tông.
Từng đạo huyền băng kiếm quang thỉnh thoảng phá toái hư không, dọa không một người đệ tử Ly Thủy Tông nào dám ra ngoài, càng làm cho Chưởng môn Ly Thủy Tông - Sở Thái Bình không cách nào phái một người rời đi, mọi người trong Ly Thủy Tông càng xúc động phẫn nộ!
- Chưởng môn, người hạ lệnh đi, để cho chúng ta ra ngoài giết Liêu La Sát trở tay không kịp, ngăn chặn tông môn, nàng cũng quá khoa trương rồi?
Thất trưởng lão Ly Thủy Tông - Ly Thạch cả giận nói.
Sở Thái Bình lại tỏ ra thần sắc ảm đạm phất phất tay.
- Đều đi tu luyện đi, nhẫn nàng ba ngày.
Mặc dù bên ngoài tông môn chỉ có Yêu Diện La Sát - Liêu Phi Bạch một người hung hăng càn quấy, nhưng khí tức Chưởng môn Tề Vân Tông - Quách Kỳ Kinh lại mơ hồ truyền đến từ trong hư không.
- Chưởng môn...
- Tài nghệ không bằng người, không biết làm sao! Chờ đi, chờ thời điểm bản tọa thành công chú mạch, chính là ngày Ly Thủy Tông ta toàn diện quật khởi.
Sở Thái Bình chậm rãi nói.
Thời khắc Ly Thủy Tông bị Liêu Phi Bạch ngăn cửa, Diệp Chân đã nhẹ nhàng bước ra khỏi Âm Sơn sơn mạch.
Diệp Chân lúc này, lưng cõng một tiểu trúc lâu, một thân quần áo vải thô, ăn mặc như tiều phu.
Diệp Chân cũng không biết nhân mã toàn tông Ly Thủy Tông bị ngăn trong tông môn ra không được, không thể không hết sức cẩn thận.
Đụng tới Chân Nguyên cảnh, Dẫn Linh cảnh sơ trung kỳ. Diệp Chân còn có thể đối phó, nhưng nếu đụng tới Dẫn Linh cảnh hậu kỳ thậm chí đỉnh phong, hắn chỉ có trốn.
Không gì khác, vẫn là do tu vi quá thấp.
Nếu tu vi Diệp Chân có thể bước vào Dẫn Linh cảnh, dựa vào võ kỹ, ngay cả Dẫn Linh cảnh hậu kỳ cũng có thể liều mạng một phen.
Về phần chú mạch thần thông gì đó biết đươch trong Âm Sơn Huyết Hạp. Dưới tình huống một người, đánh chết Diệp Chân cũng không dám dùng, dùng, cũng không sai biệt lắm với chết cùng người ta.
"Meo ô..."
Một tiếng mèo kêu biểu lộ khá khí phách truyền ra từ bên trong trúc lâu sau lưng Diệp Chân, một cái đầu nhỏ xù lông đẩy mấy lá trúc che chắn qua một bên, bất mãn kêu to.
- Thời gian lại đến?
Vọt đến một địa phương không người. Diệp Chân ôm Vân Dực hổ con đã yên tĩnh rất nhiều ra ngoài, ánh mắt nhìn chòng chọc vào con ngươi Vân Dực hổ con, cắn nát ngón giữa, máu tươi chảy ra, ngón trỏ Diệp Chân bắt đầu quơ múa.
Ba hơi, một đạo huyết phù cực kỳ quỷ dị ấn đến chỗ cổ tay Diệp Chân. Đầu ngón tay vạch phá cổ tay, máu tươi tuôn ra, Vân Dực hổ con liền thè đầu lưỡi ra liếm liếm máu tươi của Diệp Chân.
Lúc tuôn máu bắt đầu khởi động, phù quang lóe lên chỗ cổ tay Diệp Chân.
Mười hơi sau, thời điểm máu tươi chỗ cổ tay theo Huyết phù bị Vân Dực hổ con hấp thụ sạch sẽ, Diệp Chân thu hồi cổ tay, Vân Dực hổ con thì thỏa mãn liếm môi một cái.
Nhìn chằm chằm vào con ngươi như bảo thạch của Vân Dực hổ con, một loại cảm giác kỳ dị đột nhiên hiện lên trong lòng. Cái loại cảm giác này giống như tâm liền tâm.
Tựa hồ không cần lên tiếng, vẻn vẹn động niệm đã có thể giao lưu cùng Vân Dực hổ con.
Loại trao đổi cảm giác này cùng khác biệt với việc Diệp Chân có thể nghe hiểu thú ngữ, Diệp Chân có thể nghe hiểu thú ngữ, là đơn phương. Lúc này huyết tế sinh ra loại cảm giác giao lưu lại là hai chiều.
Có điều, cảm giác loại giao lưu này chỉ giằng co một cái chớp mắt đã đứt mất.
- Còn ba mươi ba ngày...
Tiện tay ném một khối huyết nhục yêu thú lớn vào trúc lâu, Vân Dực hổ con hoan hô một tiếng, nhào tới.
Có lẽ do yêu thú vừa mới ra đời nên trí lực còn rất thấp kém, vẻn vẹn qua một ngày, con Vân Dực hổ con đã quên đi bi thương khi rời khỏi mụ mụ, có cái ăn ngon cũng sẽ rất hưng phấn.
Diệp Chân vừa rồi dùng huyết tế thuật cổ xưa nhất bên trong Bách Thú Thông Linh Thuật.
Bên trong Bách Thú Thông Linh Thuật, nếu đạt được con non yêu thú, có ba loại bí thuật phục tùng ấu thú.
Loại bí thuật thứ nhất là thần hồn lạc ấn, phương pháp khống chế mạnh nhất, có thể Thần niệm tương thông cùng yêu Thú, dường như nô bộc, chỉ cái nào đánh cái đó, vô cùng nghe lời, bất quá thiếu khuyết tự chủ.
Nhưng nếu muốn thi triển loại bí thuật này cần tu vi Hồn Hải cảnh, kém nhất cũng phải Hóa Linh cảnh đỉnh phong, Diệp Chân tự nhiên thi triển không được.
Loại bí thuật thứ hai là Linh lực ấn phù, hơi kém nếu so với thần hồn lạc ấn, chỉ huy miễn cưỡng xem như thuận buồm xuôi gió, có thể chờ tu vi cường đại dùng thần hồn lạc ấn thay thế, có điều, cần phải có Linh lực mới có thể thi triển.
Như thế, Diệp Chân chỉ có thể thi triển loại huyết tế thuật thứ ba, dùng tự thân máu tươi đúc thành huyết phù, lấy huyết phù nuôi nấng sáu sáu ba mươi sáu ngày, lấy huyết phù chi lực để ấu thú nhận chủ, về sau có thể hoàn mỹ câu thông. Nhưng chỉ là câu thông, không cách nào làm đến nô bộc khống chế như thần hồn lạc ấn, hơn nữa sau khi huyết tế, yêu thú sẽ bảo trì trình độ dã tính lớn nhất.
Đây là lựa chọn duy nhất của Diệp Chân, cũng là lựa chọn Diệp Chân ưa thích.
Một yêu phó khôi lỗi, Diệp Chân thật không quá thích.
Hai ngày sau, Diệp Chân thông qua tiêu ký Lục La lưu lại, tìm được tại bên trong một tòa thành nhỏ cách Tề Vân Tông chỉ có hơn nghìn dặm.
Cùng với Lục La, còn có Liêu Phi Bạch.
Để Diệp Chân lo lắng chính là, Mông Tiểu Nguyệt còn không có hồi tỉnh lại, một mực đang hôn mê.
Thời điểm Lục La nhìn thấy Diệp Chân, một đôi nguyệt nha bằng ánh mắt lập tức tách ra.
- Liêu tỷ tỷ nói không sai, Diệp Chân ngươi quả nhiên mạng lớn, bị mấy chục người truy tung, còn có thể trốn thoát!
- Ha ha, ta nói rồi, ta là nửa vua sơn lâm!
- Ngươi thì khoác lác đi! Vua sơn lâm, ai mà tin?
Lục La cùng Diệp Chân vui đùa.
Liêu Phi Bạch ở một bên nghe vậy, đột nhiên như có thâm ý nói.
- Có lẽ, Diệp Chân thật sự là vua sơn lâm!
- Liêu tỷ tỷ....
- Theo tình báo, bốn mươi sáu võ giả Ly Thủy Tông đuổi giết các ngươi, tu vi thấp nhất Dẫn Linh sơ kỳ, cao nhất Dẫn Linh hậu kỳ, những người này, toàn bộ chết trận bên trong Âm Sơn sơn mạch!
"A...."
- Đồng thời đuổi giết còn có nhi tử Chưởng môn Ly Thủy Tông - Sở Quân, hắn cũng bị trọng thương!
Liêu Phi Bạch chậm rãi nói. Lục La lại càng ngày càng giật mình.
- Điều này sao có thể, ngươi làm như thế nào?
- Ha ha, chơi một trò chơi hơi mạo hiểm.
Diệp Chân nói trọng điểm một lần, thời điểm lấy Vân Dực hổ con ra, bộ dáng ngốc manh kia lập tức dọa Lục La sợ ngây người.
- Trời à, con mèo nhỏ thật đáng yêu. Ta đến ôm một cái....
"Rống!"
Một tiếng hổ khiếu vang lên, Vân Dực hổ con hướng về phía Lục La há miệng lộ ra hai cái nanh nhỏ bé tý!
- Trước đó vài ngày ngươi mới lấy được Bách Thú Thông Linh Thuật, sau đó lại tìm được một ấu thú, vận khí này...
Diệp Chân cười cười, không có nhiều lời.
Vận khí, rất hư vô mờ ảo đồ vật. Có lẽ Diệp Chân đụng phải Vân Dực Hổ là vận khí, nhưng nếu không dám đi mạo hiểm liều mạng, nhiều hơn nữa vận khí cũng không tốt.
- Lục La, lần này vất vả cho muội, nếu không thì cùng ta về Tề Vân Tông chơi mấy ngày?
Liêu Phi Bạch mời.
- Không được rồi!
Lục La lắc đầu.
- Cuộc chiến sinh tử mấy ngày nay để cho ta có chút ngộ. Bình cảnh có buông lỏng, ta chuẩn bị trở về tông bế quan, một lần hành động đột phá đến Hóa Linh cảnh.
- Ui, vậy trước tiên chúc mừng muội muội.
Đơn giản hàn huyên vài câu, Lục La chuẩn bị rời đi, trước khi lên ngựa rời đi, Lục La đột nhiên móc ra ba quyển bí tịch, đưa cho Diệp Chân.
- Ngươi không phải vẫn muốn học phù trận sao? Cái này đưa cho ngươi. Còn có tu vi pháp môn của ta, cũng cho ngươi!
Ba!
Co roi ngựa, Lục La nhanh chóng đi xa, âm thanh lại truyền tới.
- Diệp Chân, nếu có cơ hội đến Huyễn Thần đế quốc. Nhất định phải tới Thanh La tông tìm ta....
Nhìn một màn này, Liêu Phi Bạch ngẩn người, hướng về phía Diệp Chân nói nói.
- Ây ui, không nhìn ra. Tiểu tử ngươi thật sự có năng lực. Mới mấy ngày đã thông đồng Lục La đến hữu tình hữu ý nha.
Vừa mời vừa tặng bí tịch, cái kia ẩn giấu tu vi pháp môn, tỷ muội tốt của ta a, ta xin nhiều lần đều không cho, không nghĩ tới cho ngươi!
- Lấy ra, để cho ta xem trước một chút! Chờ ta học được pháp môn này sẽ che giấu tu vi đánh tơi bời những gia hỏa ngứa mắt kia, còn có thể thuận đường đả kích lòng tin bọn hắn.
Cũng không hỏi Diệp Chân có đồng ý hay không, trực tiếp giành lấy Ẩn Chân Quyết Lục La cho Diệp Chân, lật xem.
- Đơn giản, bất quá rất thực dụng.
Đang khi nói chuyện, Liêu Phi Bạch lại ném bí tịch trả lại cho Diệp Chân, khí tức quanh thân biến ảo.
Diệp Chân cảm giác được, khí tức Liêu Phi Bạch phát ra trở nên yếu đi, tựa hồ có chút gần cùng khí tức Sở Quân phát ra.
Cảm giác được khí tức trên người Liêu Phi Bạch biến hóa mạnh yếu, Diệp Chân lập tức đã tuôn ra một đầu mồ hôi.
Hố cha!
Trước kia Liêu Phi Bạch chính là một cái hố to, người nào gây người đó không may.
Bây giờ che giấu tu vi liền biến thành một cái hố siêu bự, nhất là phối hợp bộ này, kiều nhan điên đảo chúng sinh, hành tẩu giang hồ, nếu có ai muốn đánh chủ ý, cho dù tiếp cận bắt chuyện đều sẽ cắm vào cái hố siêu bự này a!
Không bao lâu, Liêu Phi Bạch phất tay, mang theo Mông Tiểu Nguyệt hôn mê cùng Diệp Chân phóng lên trời, thẳng về Tề Vân Tông.
Một đường nói chuyện phiếm, Diệp Chân cũng biết hai tông đại chiến, có điều, Diệp Chân quan tâm nhất lại là Mông Tiểu Nguyệt và biến hóa của bản thân.
- Liêu giáo tập, Tiểu Nguyệt lúc nào có thể tỉnh?
- Thần hồn tiêu hao rất lợi hại, trở về xin Thải Y lấy mấy bát Ninh Thần Dịch, ngủ tiếp mười ngày tám ngày, còn kém không nhiều lắm. Ai, cũng là ta không nghĩ tới, Mông Xuyên lưu lại truyền thừa chú mạch thần thông.
- Cũng may có ngươi theo, bằng không, Tiểu Nguyệt căn bản không tu luyện thần hồn chịu không được truyền thừa chú mạch thần thông, cái đầu nhỏ sẽ bạo một phát, thế thì xong đời.
- Có điều, cũng coi như để tiểu tử ngươi nhặt được đại tiện nghi, vậy mà lấy không được một hạng chú mạch thần thông.
- Chú mạch thần thông là chuyện gì xảy ra?
- Sau khi tu vi bước vào Chú Mạch cảnh, một mạch một thần thông! Chú mạch là lấy thiên phú huyết mạch làm vật trung gian, đúc thành thần thông huyết mạch! Những trưởng lão trong tông môn kia bây giờ đều đang kẹt tại một bước này, không cách nào để chú mạch thành thần thông.
Như chưởng môn Ly Thủy Tông Sở Thái Bình cũng kẹt tại một bước bên, cũng bởi vì không có chú mạch thành tựu thần thông, mấy ngày hôm trước hai tông đại chiến mới bị Tề Vân Tông chúng ta khi dễ sít sao.
- Ha ha, ta đây chẳng phải đại phát? Những trưởng lão kia thậm chí Sở Thái Bình đều không có chú mạch thần thông, ta lại có trước!
Diệp Chân hơi có chút đắc ý cười ha hả.
Liêu Phi Bạch lại cho Diệp Chân một chậu nước lạnh.
- Hừ, tiểu tử ngươi cũng đừng đắc ý hơi quá, ngươi bây giờ sớm đúc thành nửa mạch thần thông, là phúc là họa còn nói không chừng!
- Ây... Vì cái gì?
Biểu lộ Diệp Chân cứng đờ!
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
12 chương
119 chương
232 chương