Tạo hóa chi vương

Chương 121 : Tiên thiên chú mạch

Ông! Khi linh quang trên đỉnh đầu Mông Tiểu Nguyệt chấn động, toàn bộ Âm Sơn Huyết Hạp xuất hiện ngàn vạn linh quang hội tụ vào linh quang trên đỉnh đầu Mông Tiểu Nguyệt. Chỉ trong nháy mắt, mấy vạn đạo linh quang hội tụ, đỉnh đầu Mông Tiểu Nguyệt xuất hiện thanh kiếm thật lớn, hư huyền trên đỉnh đầu Mông Tiểu Nguyệt. Linh quang cự kiếm phóng xuống một chùm linh quang, cũng bao phủ Mông Tiểu Nguyệt và Diệp Chân vào trong. Diệp Chân ngẩn người, lực lượng cổ quái bao phủ toàn thân Diệp Chân, trong nháy mắt tiếp theo, khí huyết và chân nguyên cả người Diệp Chân chấn động theo thanh kiếm. Trong chấn động, bốn đạo khí trụ hiện ra sau lưng Diệp Chân, bốn đạo khí trụ là bốn mạch thiên phú huyết mạch của Diệp Chân. - Tại sao lại dẫn động thiên phú huyết mạch? Kinh ngạc không nhỏ, Diệp Chân cũng bị bảy khí trụ sau lưng Mông Tiểu Nguyệt dọa ngây người. Bảy đạo thiên phú huyết mạch, nó giống như bảy trụ đồng lơ lửng lập sau lưng Mông Tiểu Nguyệt, tình hình quá rung động. Cùng một thời gian, sáu chi nhân mã Ly Thủy Tông đóng giữ bên trong Âm Sơn Huyết Hạp, bọn họ bị dị tượng trong Âm Sơn Huyết Hạp kinh động. Vẻ mặt bọn họ kinh hãi khi nhìn linh quang bay đi, ngưng tụ thành một đạo kiếm quang to lớn. Lúc bảy đạo thiên phú huyết mạch của Mông Tiểu Nguyệt xuất hiện, Chu trưởng lão sợ ngây người. - Bảy đạo thiên phú huyết mạch, Thiên mạch đó, lại là Thiên mạch trong truyền thuyết! - Nhanh, Âm Sơn Huyết Hạp sinh ra khác thường, nhanh phát linh phù thông tri tông môn. Chúng ta mau đi xem. Phát hiện dị tượng, sáu chi Ly nhân mã Thủy Tông đồng thời phát ra linh phù, hơn mười đạo phù quang phóng lên trời, chia làm hai tốp, một nhóm bay thẳng quận thành Âm Sơn, một đạo khác bay thẳng tới Ly Thủy Tông cách đó ngàn dặm. Gần như đồng thời, linh quang chi kiếm hư huyền trên đỉnh đầu Mông Tiểu Nguyệt chấn động, một lần nữa hóa thành mấy vạn đạo linh quang, cũng rót vào thiên phú huyết mạch của Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt. Mấy vạn đạo linh quang một phân thành hai. Trực tiếp chui vào thiên phú huyết mạch trên đỉnh đầu Diệp Chân và Mông Tiểu Nguyệt. Mặc dù Mông Tiểu Nguyệt có bảy đạo thiên phú huyết mạch. Diệp Chân chỉ có bốn đạo, nhưng mà tất cả linh quang, cho dù phóng về thiên phú huyết mạch của Diệp Chân hay thiên phú huyết mạch của Mông Tiểu Nguyệt. Chúng đều tập trung vào một đầu. Mấy vạn đạo linh quang chui vào thiên phú huyết mạch đầu tiên. Diệp Chân cảm giác thân thể chấn động, trong đầu xuất hiện rất nhiều thứ, Cùng thời khắc đó, Diệp Chân cảm giác đạo thứ nhất trong bốn đạo thiên phú huyết mạch ẩn ẩn hóa thành thực thể. Linh quang chui vào thiên phú huyết mạch lại giúp đạo thiên phú huyết mạch thứ nhất của Diệp Chân thành nửa thực thể, đứng từ xa quan sát, linh quang tỏa ra vô cùng mị hoặc. Không chỉ Diệp Chân, đạo thiên phú huyết mạch thứ nhất trong bảy đạo của Mông Tiểu Nguyệt cũng bị vô số đạo linh quang chú thành nửa thực thể, Diệp Chân nhìn một lúc, hắn nhìn thấy linh quang kiếm xuất hiện. Trên vách đá hạp cốc, Lục La nhìn thấy cảnh này liền kinh hô: - Thiên, lại là tiên thiên chú mạch, điều này sao có thể? Tất cả mọi việc diễn ra quá nhanh. Chỉ hai ba giây, linh quang chi kiếm phân giải, hoàn toàn sáp nhập vào trong cơ thể Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt. Lúc một đạo linh quang cuối cùng hoàn toàn dung nhập thiên phú huyết mạch của Mông Tiểu Nguyệt, thiên phú huyết mạch trên đỉnh đầu Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt lại chui vào trong cơ thể. Bành! Diệp Chân cảm giác đầu mình bị đè nặng, bốn đạo thiên phú huyết mạch thu vào trong cơ thể, kỳ dị là, mạch thứ nhất chú thành nửa thực thể lại bị Diệp Chân cảm ứng rõ ràng. Nhưng mà, Mông Tiểu Nguyệt vừa thu thiên phú huyết mạch trở lại, ánh mắt Mông Tiểu Nguyệt như lồi ra ngoài. - Phụ thân… Nương theo Mông Tiểu Nguyệt kinh hô, hai mắt lồi ra của Mông Tiểu Nguyệt phun ra như suối, thất khiếu của nàng chảy máu, Mông Tiểu Nguyệt trực tiếp ngã xuống đất hôn mê. Diệp Chân giật mình, hắn vội vàng thăm dò khí tức của Mông Tiểu Nguyệt, lúc này mới thở dài một hơi. Tình hình như thế, Diệp Chân phỏng đoán, dường như hắn chiếm được gần nửa chỗ tốt của Mông Tiểu Nguyệt, nhưng vấn đề là, hắn thật tốt, vì sao Mông Tiểu Nguyệt té xỉu? - Người nào, dám can đảm xông vào Âm Sơn Hạp Cốc? Khoảng cách mười mấy dặm không tính quá xa, nhưng không tính gần, đợi đến lúc Chu trưởng lão Ly Thủy Tông nhìn thấy Diệp Chân, tất cả dị tượng đều biến mất, lưu lại Diệp Chân và Mông Tiểu Nguyệt đang hôn mê. Hưu! Diệp Chân run tay ném ra nhiều phù quang, chúng nổ tung trên không trung. Diệp Chân cũng không quản, phù quang cầu cứu Ly Thủy Tông đã bay ra ngoài, có trời mới biết sẽ có kẻ nào giết tới, hắn liền trực tiếp phát phù quang cầu cứu Liêu Phi Bạch. Cõng Mông Tiểu Nguyệt, hắn đi tới địa điểm rút lui ước định với Lục La. Thời điểm này, Diệp Chân không dám bay. Hắn huyễn hóa ra Ngân Tuyến Ma Điêu có thể phi hành, nhưng dùng huyễn thân chiến đấu, Diệp Chân vẫn chưa thử qua. Huống hồ, một khi bị võ giả Dẫn Linh cảnh quấn lấy trên không trung, chờ chân nguyên hao hết, Diệp Chân không bị giết chết cũng sẽ ngã chết. Lưng cõng Mông Tiểu Nguyệt chạy đi thật nhanh, Diệp Chân lại có một cảm giác như mộng như ảo. Mông Tiểu Nguyệt truyền thừa bị Diệp Chân nhận đi một nửa, nhưng cụ thể lấy đi cái gì, Diệp Chân không nói rõ ràng, hắn có cảm giác mơ hồ. Truyện được biên tập tạ-i ire-ad.vn-- Cho dù là hiện tại, Diệp Chân vẫn cảm ứng được đầu thiên phú huyết mạch thứ nhất. - Người nào, đứng lại cho ta. Diệp Chân lựa chọn rút lui vào lỗ thủng, sáu tên võ giả Dẫn Linh cảnh hét to vây lấy Diệp Chân. Cheng! Thiên Tinh Kiếm ra khỏi vỏ, một thức Hàn Viên Phá Tuyết đánh tới trước một tên võ giả Dẫn Linh cảnh sơ kỳ. Vào lúc Diệp Chân xuất kiếm, huyết mạch đầu tiên bị chú thành nửa thực thể là Kiếm Mạch, chấn động, đủ loại cảm giác huyền ảo truyền vào trong đầu Diệp Chân. Giống như bản năng, Diệp Chân cầm kiếm lắc nhẹ cổ tay, kiếm thế Hàn Viên Phá Tuyết biến đổi. Cũng vạch ra quỹ tích huyền ảo tấn công tên võ giả Dẫn Linh cảnh. Trong nháy mắt này, võ giả Dẫn Linh cảnh hoảng hốt, trong mắt mang theo hoảng sợ cực độ. Kiếm thế của Diệp Chân thay đổi, hắn giống như ngu muội đánh vào mũi kiếm của Diệp Chân, giống như đi chịu chết. Trong lúc cấp thiết, muốn tránh né cũng chậm rồi. Thiên Tinh Kiếm vẽ một cái, võ giả Dẫn Linh cảnh sơ kỳ liền ngây ngốc chịu chết, hắn chết dưới kiếm của Diệp Chân. Kỳ thật cũng không phải tên võ giả này ngốc. Là kiếm thế của Diệp Chân quá huyền diệu. Tuyệt không thể tả! Vào lúc này, kiếm thế của Diệp Chân như sống lại. Kiếm thế Hàn Viên Phá Tuyết giống như không phải kiếm, mà là một cành phá tuyết loạn chiến. Ngay sau đó, Diệp Chân sử dụng Hàn Viên Phá Tuyết kiếm pháp giống như tu luyện đến đăng phong tạo cực. Các khó hiểu trong quá trình luyện kiếm, mọi thứ đều được quán thông ngay lúc này. Kiếm khí tung hoành. Hiện tại, Diệp Chân ẩn ẩn có loại cảm giác. Kiếm chính là mình, mình là kiếm! Bổ, chọc, điểm, đâm, các kiếm chiêu tiện tay mà thành, mỗi một kiếm đều tinh diệu đến cực hạn! Khi Lục La chạy đến nhìn thấy Diệp Chân phát uy thì ngây người. Diệp Chân bị bốn tên võ giả Dẫn Linh cảnh trung hậu kỳ vây công nhưng vẫn thành thạo, vậy mà không có dấu hiệu bị thua, trong vòng chiến còn có thi thể hai tên Dẫn Linh cảnh sơ kỳ. Nói cách khác, Diệp Chân bị sáu tên võ giả Dẫn Linh cảnh vây công, còn có thể giết hai người. Đương nhiên, ngoại trừ kiếm thế huyền diệu ra, Truy Tinh Bộ của Diệp Chân cũng không thể bỏ qua công lao. Nếu không phải Diệp Chân có Truy Tinh Bộ cấp bậc Địa giai hạ phẩm, Diệp Chân không có khả năng tránh thoát lưỡi đao của bốn võ giả Dẫn Linh cảnh vây công. Có điều, Diệp Chân có thể làm được cũng chỉ là thành thạo. Do chân nguyên có hạn, Diệp Chân muốn giết võ giả Dẫn Linh cảnh trung kỳ vô cùng khó khăn. Trừ khi Diệp Chân vận dụng Phong Vân Kiếm Pháp. Nhưng Phong Vân Kiếm Pháp tiêu hao quá lớn, một chiêu sẽ rút sạch lực lượng của Diệp Chân. Cho dù Diệp Chân có Nguyên Linh Ngọc Dịch khôi phục tu vi, hắn sẽ suy yếu một lúc, khi đó Diệp Chân sẽ mất mạng trong loạn chiến. Từ khi Lục La gia nhập, tình thế biến hóa cực lớn. Chỉ trong chốc lát, ba gã đệ tử Ly Thủy Tông Dẫn Linh cảnh trung hậu kỳ bị Diệp Chân phối hợp Lục La chém giết dễ dàng. Trên thực tế, thực lực Lục La cực kỳ cường đại. Thực lực Dẫn Linh cảnh đỉnh phong có thể quét ngang tất cả cường giả Dẫn Linh cảnh, càng không cần nói còn có linh phù xuất quỷ nhập thần. Nhưng hào quang của Lục La lại bị Diệp Chân biến thái ngăn cản. Sau khi đánh ra vài đạo phù quang, Lục La lao tới tên Chu trưởng lão Dẫn Linh hậu kỳ, cũng đánh hắn lui vài bước. - Đi mau! Kéo Diệp Chân, Lục La mang theo Diệp Chân lao đi. Lục La tu vi Dẫn Linh cảnh đỉnh phong, tốc độ phi hành rất khả quan, có điều, nếu mang theo Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt, tốc độ sẽ quá chậm, không thể kéo bọn họ bỏ chạy. Rất nhanh, Diệp Chân và Lục La chạy ra khỏi lỗ thủng hạp cốc, một lần nữa tiến vào Âm Sơn sơn mạch. Nhưng võ giả Ly Thủy Tông đã tập trung tới nơi này, thế truy đuổi rất gấp, cũng lao vào trong hạp cốc. - Khởi! Võ giả Ly Thủy Tông xông vào lỗ thủng, đột nhiên Lục La đánh ra một đạo phù quang, ba mươi sáu đạo phù quang bao phủ lỗ hổng. Trong thời gian ngắn, ảo trận bạo phát. Hơn hai mươi tên võ giả Ly Thủy Tông xông vào lỗ hổng liền tán loạn các nơi. - Đi mau, Vạn Hướng Mê Tung Trận chỉ vây khốn bọn họ nửa canh giờ. Lục La nói. - Phù trận này thật lợi hại... - Không lợi hại chút nào, so với tiên thiên chú mạch của các ngươi, kém xa. Lục La nhếch miệng nói. - Tiên thiên chú mạch? Đó là cái gì? Diệp Chân không hiểu hỏi. Lục La đang muốn trả lời, trên bầu trời xuất hiện tiếng xé gió chói tai, trên bầu trời, ba đạo nhân ảnh giống như sao băng lao về phía Lục La cùng Diệp Chân. Hẳn là võ giả Ly Thủy Tông đến từ Âm Sơn quận thành tới đây tiếp viện. Cảm nhận được khí tức lực lượng bàng bạc, sắc mặt Lục La ngưng trọng. - Dẫn Linh cảnh đỉnh phong, còn là ba người... Khóe miệng Lục La hơi đắng chát. Đụng với một Dẫn Linh cảnh đỉnh phong, nàng giết không được đối phương, nhưng có thể liều thắng bại, nếu gặp hai người, nàng chỉ có thể chạy trối chết. Tốc độ của nàng rất nhanh, phối hợp ngọc phù, nàng phải trốn cho nhanh. Nhưng bảo nàng bỏ Diệp Chân và Mông Tiểu Nguyệt, nàng tuyệt đối không làm được. Trong thời gian ngắn, ba tồn tại Dẫn Linh cảnh đỉnh phong phân ba hướng vây công bọn họ, so với phi hành, tốc độ của Diệp Chân quá chậm. Trong nháy mắt vây quanh, Đỗ Tiên Tu đi đầu lại chỉ vào Diệp Chân, gầm lên. - Diệp Chân, lại gặp lần nữa, xem ngươi chạy trốn tới nơi nào!