Tạo hóa chi vương

Chương 117 : Chân nguyên ngũ trọng

Trong Âm Sơn sơn mạch, vô số Yêu thú, càng vào sâu càng khó đi, đụng phải cấp bậc Yêu thú cũng càng cao. Cũng may có Lục La đi theo, bằng không, chỉ dựa vào Diệp Chân, đoạn đường này sẽ trở nên cực kỳ khó khăn, dù Diệp Chân là nửa chúa sơn lâm. Trên đường đi, Diệp Chân lắng nghe thú ngữ tránh khỏi rất nhiều nguy hiểm, mà phù trận của Lục La, thì phát huy ra tác dụng cực kỳ thần kỳ. Đương nhiên, Mông Tiểu Nguyệt cũng có trợ lực nhất định, bây giờ tu vi tiếp cận Chân Nguyên tam trọng, mặc dù không cách nào đối phó Yêu thú hơi mạnh hơn một chút, nhưng mà hành động hoàn toàn theo kịp đám người Diệp Chân. - Tốt rồi, cái sườn đồi này, là Tuyệt Man Nhai trên địa đồ, bay qua mảnh sườn đồi này, sẽ tiến vào phía sau Âm Sơn, phía sau Âm Sơn, thường có người Nam Man qua lại, phải cẩn thận một chút. Lục La chỉ vào địa đồ nói. - Được... - A, nơi này thậm chí có hai tiểu nữu? Đột nhiên, sau Tuyệt Man Nhai nhảy ra bốn gã võ giả tuổi không nhỏ, thân hình cách mặt đất ba thước lướt tới, bao vây ba người Diệp Chân, Lục La, Mông Tiểu Nguyệt lại. Phi hành trên mặt đất, điều này đại biểu, bốn gã võ giả này, tất cả đều là cường giả Dẫn Linh cảnh. - Chậc chậc, một Chân Nguyên ngũ trọng đỉnh phong, một Chân Nguyên tứ trọng đỉnh phong, một Chân Nguyên nhị trọng, ta thật không biết, ba người các ngươi là làm sao đi đến Tuyệt Man Nhai, cái này cần vận khí nghịch thiên cỡ nào a. Người xưng Yến Thủ Đao Dương Minh kia, sau khi vây lại ba người Diệp Chân, không nhịn được cảm thán. - Đúng vậy, lão đại, trên thân ba người này, khẳng định có hàng tốt! Còn nữa, ngươi xem cô nàng này, dáng người quá con mẹ nó bốc lửa, ở trong núi hai tháng, ta cũng sắp nghẹn điên rồi. - Còn có tiểu nữu này, dáng người còn không có nẩy nở. Nhưng chơi khẳng định rất sướng đó! Một võ giả mặt sẹo tên Hà Tiến cười dâm. - Ha ha, lão đại, lúc này đây, đến phiên ta lên trước nhé? Trường đao trong tay Dương Minh giương lên, chỉ vào Diệp Chân cười dâm hắc hắc. - Tiểu tử, ngoan ngoãn giao hết tài sản trên người ra, nếu nghe lời, chờ bọn lão tử chơi hai cô nàng kia thoải mái, cũng cho ngươi uống chút canh, bằng không... - Kỳ thật, nếu như ta là các ngươi, hiện tại có bao xa sẽ trốn bao xa... Biểu lộ của Diệp Chân kỳ quái mở hai tay ra. Trong nháy mắt tiếp theo, Lục La đã sớm không thể chịu đựng được bốn võ giả kia nói năng dâm đãng, bộc phát ra. Một thân tu vi Dẫn Linh cảnh đỉnh phong, không chút giữ lại nào bộc phát ra, sau đó bốn gã võ giả tu vi cao nhất chỉ có Dẫn Linh cảnh trung kỳ sợ đến mặt không còn chút máu. Trong nháy mắt tiếp theo, một cây roi màu xanh lá huyễn hóa ra vô số quang ảnh, giống như rắn độc vọt ra ngoài, một tên Dẫn Linh cảnh sơ kỳ ở gần nhất cổ căng một cái, đầu lập tức bay lên. Cheng! Thiên Tinh Kiếm của Diệp Chân ra khỏi vỏ. Vừa ra tay là sát chiêu Hàn Viên Triệt Cốt trong Hàn Viên kiếm pháp! Kiếm cương dài tám trượng băng hàn thấu xương bổ xuống, Hà Tiến là Dẫn Linh cảnh sơ kỳ bị kinh hãi đến trợn mắt hốc mồm, ngay cả phản ứng cũng không kịp, liền bị Diệp Chân bổ thành hai nửa. Đến chết hắn cũng không nghĩ rõ ràng, một Chân Nguyên cảnh tứ trọng, làm sao có thể bổ ra kiếm cương dài tám trượng, là dài tám trượng đó. Đây chính là hai mươi bốn mét, lão đại của bọn hắn ngay cả một nửa cũng làm không được... Truy Tinh Bộ đạp mạnh, Diệp Chân liền truy về phía một Dẫn Linh cảnh sơ kỳ khác đang quay người muốn trốn, Lục La đã cùng lão đại Dương Minh chiến lại với nhau. Mấy hơi sau, Diệp Chân giải quyết chiến đấu trở lại, liền thấy trong tay Lục La có một đạo phù quang bay ra, đánh cho Dương Minh lảo đảo lui về phía sau, trường tiên màu xanh sẫm trong tay quấn bay đầu hắn. Mười hơi! Không chút huyền niệm giải quyết chiến đấu! - A, không tệ lắm, người Liêu tỷ tỷ coi trọng, quả nhiên thật sự có tài. Lục La đối với biểu hiện của Diệp Chân mới vừa rồi có chút tán thưởng. - Ngươi lợi hại hơn, giết Dẫn Linh cảnh trung kỳ, quả thực như bổ dưa thái rau! Mông Tiểu Nguyệt một mực không hề lên tiếng mở miệng. - Lục La tỷ tỷ, kỳ thật nếu vừa rồi ngươi không ẩn giấu tu vi, mấy tên này, là tuyệt đối không dám đối phó chúng ta, bọn hắn cũng sẽ không đưa tới họa sát thân. Diệp Chân nghe vậy, có chút cao hứng, trên bản chất, Mông Tiểu Nguyệt vẫn rất hiền lành. - Tiểu Nguyệt, ta hỏi ngươi, nếu vừa rồi tu vi của ta thực sự chỉ có Chân Nguyên ngũ trọng, Diệp Chân cũng chỉ là một võ giả bình thường thì sao, kết quả của chúng ta sẽ như thế nào? Hí! Mông Tiểu Nguyệt hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt trở nên khó coi. - Như vậy đúng rồi, nếu bốn người này còn có chút nhân tính, bất luận tu vi của chúng ta cao thấp, bọn hắn đều sẽ không có việc gì, nhưng mà, bản tính của bọn hắn đã hỏng, coi như ta hiển lộ tu vi, bọn hắn không dám chọc chúng ta, đụng phải cơ hội thích hợp, cũng sẽ đi hại người khác! Cho nên, bốn người này, nên giết! Lục La nói. - Không sai, người như vậy, nên giết! Mông Tiểu Nguyệt cũng nắm chặt nắm đấm. Diệp Chân nở nụ cười khổ, Lục La nói rất đúng, đạo lý của nàng, thật đúng là không cách nào phản bác. - Thu dọn một chút, rồi mau chóng rời đi, mùi máu tươi nặng như vậy... Rống! Đột nhiên, toàn bộ núi rừng đều đung đưa, mỗi lắc lư một cái, đều xen lẫn một tiếng hô chấn động tâm hồn. Chỗ tầm mắt đạt tới, một Yêu thú loài gấu cao mười mét, rộng chừng bốn mét, lông tóc đỏ thẫm, đang hối hả chạy về phía bên này, mỗi chạy một bước, đều làm cả cánh rừng phảng phất như địa chấn lắc lư một chút. Đang chạy nhanh, trong miệng gấu có nước bọt đầm đìa chảy xuống, hiển nhiên là ngửi được mùi máu tươi bên này. - Sức chiến đấu có thể so với Yêu thú Địa giai thượng phẩm, Yêu thú Địa giai trung phẩm Hồng Viêm Bạo Hùng... Chạy mau... Lục La, ngươi mang Tiểu Nguyệt bay đi, ta dẫn nó rời đi! Nhìn chằm chằm vào Hồng Viêm Bạo Hùng đang xông tới, Diệp Chân điên cuồng hét lên. Trong mắt Lục La chợt lóe lên thần sắc cảm động, nắm lấy thân hình của Mông Tiểu Nguyệt và Diệp Chân, chớp nhoáng mấy cái, liền vọt tới bên cạnh một cây đại thụ. - Ngồi xổm xuống, dựa gần vào, thu liễm khí tức! Lục La khẽ quát một tiếng, trong tay hiện ra năm tấm ngọc phù, năm tấm ngọc phù hưu hưu hưu đánh vào chung quanh ba người bọn họ, một đạo bình chướng linh quang mắt trần có thể thấy bay lên, trong nháy mắt lại phai nhạt xuống. Thời điểm linh quang ảm đạm đi, Hồng Viêm Bạo Hùng đang xông tới ánh mắt ngẩn ngơ, tựa hồ đã mất đi mục tiêu, ngừng lại. Ngửi trái nhìn phải, thậm chí bàn tay vỗ gãy một cây đại thụ mà người lớn cũng ôm không hết, lúc này mới ngửi ngửi mùi máu tanh nồng đậm kia, đi đến trước bốn cỗ tử thi, bắt đầu gặm ăn. Một màn này, nhìn qua cực kì khủng bố. Mông Tiểu Nguyệt hoảng sợ, miệng há mở, liền bị Diệp Chân lấy tay che kín. Huyết nhục của Võ giả đối với Yêu thú có lực hấp dẫn rất lớn, Hồng Viêm Bạo Hùng kia hưởng thụ rất chậm. Diệp Chân đứng ở trong phù trận nhỏ hẹp, rất nhanh liền có cảm giác là lạ. Phía trước hắn là Mông Tiểu Nguyệt cùng Lục La, bởi vì phù trận thu hẹp, Diệp Chân liên tiếp thân thể mềm mại nóng bỏng của Lục La, trong mũi ngửi ngửi mùi thơm cơ thể, tinh lực của Diệp Chân đột nhiên nổi lên sóng gió. - Làm gì đó? Còn không mau thu liễm huyết khí, muốn chết sao? Truyện đượ-c d-ịch tại- iREAD.vn-Hơi thở của Lục La như lan quát khẽ ở bên tai Diệp Chân. Diệp Chân chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, ngạnh sanh đình chỉ hỏa khí, con mắt thẳng tắp nhìn phương xa, không dám nghĩ lung tung chút nào nữa. Lục La ngẩn người, tựa hồ cũng ý thức được cái gì, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên. Ước chừng nửa giờ sau. Hồng Viêm Bạo Hùng ăn sạch bốn cỗ thi thể, nhìn ngó một vòng, mới từ từ cất bước rời đi. Ngay thời điểm Hồng Viêm Bạo Hùng vừa mới đi xa, phù trận xung quanh ba người Diệp Chân ẩn giấu lập tức bùng lên, trong tiếng ba ba ba…. Năm đạo ngọc phù nát thành bụi phấn. - Nguy hiểm thật, nếu Hồng Viêm Bạo Hùng này lại ở lâu thêm trên trăm tức. Chúng ta đều sẽ tai vạ đến nơi, đúng rồi, Lục La, đây là phù trận gì? Diệp Chân hỏi. - Tiểu Mê Tung Phù Trận, một bộ phù trận chỉ có thể kéo dài nửa canh giờ, có tác dụng mê hoặc những Yêu thú này, nếu bố trí sớm, võ giả cũng có thể mê hoặc, nhưng nếu đụng phải người tu vi cao hơn ta quá nhiều, thì không có tác dụng. Lục La đáp. - Thứ này khó luyện không? - Nói khó không khó, nói dễ không dễ, luyện phù trận trọng yếu nhất là thần niệm mạnh yếu, không giống như trận pháp nghiêm chỉnh, vô luận là trận kỳ lưu hay linh mạch lưu, đều là liều tiêu hao liều tư nguyên, như thế nào, ngươi muốn học? - Thần niệm? Nghe được cái này, trong đầu Diệp Chân khẽ động. - Có chút, cảm giác thời khắc mấu chốt cái này rất có tác dụng. Diệp Chân nhẹ gật đầu. - Trước tiên để tu vi của ngươi tăng lên tới Dẫn Linh cảnh rồi nói sau, Linh lực là ngưỡng cửa thấp nhất để luyện phù, luyện khí, luyện đan. Dừng một chút, Lục La lại đổi đề tài nói: - Đáng tiếc, bốn tên kia bị Hồng Viêm Bạo Hùng ăn sạch, bằng không, bọn hắn ở trong núi rừng hai tháng, trên người khẳng định có bảo bối tốt... Bay qua Tuyệt Man Nhai, ba người Diệp Chân tiếp tục tiến về phía Âm Sơn, có điều, lúc hành tẩu lại càng thêm cẩn thận. Diệp Chân cơ hồ là thời thời khắc khắc lắng nghe âm thanh trùng thú, hơi có gì bất bình, liền lập tức tránh đi. - Không sai biệt lắm, nhìn thấy tấm bia đá xa xa kia không? Cái kia chính là Anh Linh Bi của tám trăm tráng sĩ Âm Sơn, ngày mai, bay qua ngọn núi này, có thể đến phía sau Âm Sơn Huyết Hạp. Lục La chỉ vào một tấm bia đá cao ngất xa xa nói. - Tối nay, chúng ta nghỉ ngơi ở trong sơn động này, cái sơn động này ta xem qua, có dấu vết tro tàn, hẳn là có người trước kia dạo qua, không có Yêu thú, đầu hôm ta đến trực đêm! Lục La rất thẳng thắn nói. Sau khi qua loa ăn chút lương khô, thừa dịp Lục La trực đêm, Diệp Chân khoanh chân tu luyện, chỉ cần điều kiện cho phép, Diệp Chân tuyệt đối không thể gián đoạn tu luyện mỗi ngày. Răng rắc! Diệp Chân nuốt vào hai viên Ngưng Chân Đan, ý đồ trùng kích bình cảnh Chân Nguyên tứ trọng đỉnh phong. Nhiều ngày như vậy bất kể tiêu hao khổ tu, tu vi của Diệp Chân đạt tới Chân Nguyên tứ trọng đỉnh phong đã mấy ngày, thế nhưng mà xuất hiện một tiểu bình cảnh, một mực vây ở Chân Nguyên tứ trọng đỉnh phong không đột phá! Sau nửa canh giờ, Diệp Chân lộ vẻ thất vọng, Ngưng Chân Đan biến thành Chân Nguyên khổng lồ không có ý tứ đột phá bình cảnh chút nào, còn không có đột phá. Lại ngoan tâm, Diệp Chân điên cuồng nuốt bốn viên Ngưng Chân Đan! Hiện nay, thực lực của Diệp Chân mỗi tăng lên một chút, cơ hội bảo mệnh sẽ nhiều hơn một phần. Xoạt! Dược lực bàng bạc trong nháy mắt tan ra, đâm vào kinh mạch làm Diệp Chân đau nhức, Diệp Chân điên cuồng thúc giục Nhất Khí Hỗn Nguyên Công, ý đồ phá vỡ bình cảnh kia. Đột nhiên, các loại tiếng bước chân hỗn tạp, xen lẫn ngữ điệu kỳ quái, nhanh chóng vọt vào trong lỗ tai của Diệp Chân. Cơ hồ là đồng thời, âm thanh kinh hãi của Lục La vang lên. - Không tốt, là Nam Man Linh giả, không... Linh Sư, làm sao lại đụng phải một vị Nam Man Linh Sư... Không được, bọn hắn đã phát hiện chúng ta... Trốn không thoát... Nhìn thấy một đám người thú nhanh chóng tới gần, Lục La luôn luôn to gan, trên mặt lại không còn chút huyết sắc. - Nam Man Linh Sư? Trong đầu Diệp Chân đột nhiên cả kinh, Nam Man Linh Sư, đây chính là tương đương với cường giả Hóa Linh cảnh, kinh khủng nhất là, có đôi khi một Nam Man Linh Sư, thường thường có thể đối phó nhiều võ giả Hóa Linh cảnh. Thời điểm Diệp Chân nhìn ra ngoài, xa xa một người Nam Man quơ mộc trượng, ăn mặc kỳ quái, cũng đồng thời nhìn chằm chằm về phía Diệp Chân, trong ánh mắt có áp lực giống như tĩnh mịch, để Diệp Chân hít thở không thông! Tạch...! Cơ hồ là đồng thời, ở dưới áp lực hít thở không thông, Diệp Chân cảm giác bình cảnh trong cơ thể nghiền nát, tu vi một mực bị kiềm chế không thể đề thăng, như sông lớn vào biển, bão táp tiến mạnh. Tu vi đột phá... Chân Nguyên ngũ trọng!