Tạo Hóa Chi Môn
Chương 1480
Kỳ Lâm nhãn tình sáng lên, nữ tử này tuy rằng không so với trước mắt áo xám nữ tử yếu a, hơn nữa càng biết ăn mặc trang điểm. Quần áo trắng, thoạt nhìn càng phiêu dật tiên linh. Để cho người ta sinh ra một loại cảm giác chỉ đứng xa nhìn, một khi đến gần sẽ khinh nhờn đối phương vậy.
- Cô em là người phương nào?
Khi quan sát nữ tử áo trắng đồng thời, Kỳ Lâm liền dò hỏi. Hỏi xong những lời này, Kỳ Lâm đã cảm thấy không đúng. Cô gái này tu vi hẳn là cao hơn hắn, nếu không, hắn thế nào thấy có chút không rõ?
- Xin hỏi tôn xưng của đạo hữu...
Kỳ Lâm lập tức liền chuyển hoán thái độ, khách khí ôm quyền một cái.
Xung quanh rất nhiều tu sĩ bàng quan nhìn thấy nữ tử áo trắng này sau đó, đều lặng yên rút đi, hiển nhiên rất là kiêng kỵ nữ tử áo trắng này.
- Ngươi còn chưa xứng hỏi ta...
Nữ tử áo trắng lạnh lùng nói, nói xong căn bản cũng không lại nhìn Kỳ Lâm, xoay người đi về phía Lam Thục.
- Thục sư.
Băng hàn trên nữ tử áo trắng mặt rốt cục biến mất, lộ ra ý cười nhu hòa.
- Như Tuyết, ngươi thế nào...
Lam Thục kinh dị nhìn cô gái trước mắt, nàng thật không ngờ, Nạp Lan Như Tuyết sẽ xuất hiện ở cái địa phương này.
Không chỉ như thế, thực lực của Nạp Lan Như Tuyết dường như so với nàng mạnh hơn rất nhiều.
Năm đó thời điểm ở Nhạc Châu, thực lực của Nạp Lan Như Tuyết xa không bằng nàng, hiện tại thực lực của nàng xa không bằng Nạp Lan Như Tuyết. Nhân sinh gặp gỡ, thực sự là luôn thay đổi.
Lam Thục vẫn cho là tu luyện của mình tiến độ mau, hơn nữa kỳ ngộ cũng không sai. Lúc này mới có thể tại hơn mười vạn năm phá tan Vĩnh Hằng, nửa bước bước vào Tố Đạo cảnh. Cảnh giới Nạp Lan Như Tuyết, hiển nhiên cao hơn nàng nhiều lắm.
- Thục sư, ta cũng thật không ngờ lại ở chỗ này nhìn thấy ngươi, thực sự là thật là làm cho người ta không thể tin được.
Nạp Lan Như Tuyết thổn thức nói, trong mắt nhớ lại năm đó không người nào dám đến gần Thục sư.
Hôm nay Lam Thục tại trước mặt nàng, thực lực so với nàng thấp hơn nhiều lắm.
- Như Tuyết, tu vi của ngươi đã là?
Lam Thục hoàn toàn nhìn không thấu thực lực của Nạp Lan Như Tuyết, chỉ có thể cảm nhận được bàng bạc khí tức mênh mông như biển khói.
Nạp Lan Như Tuyết không có giấu diếm:
- Ta bởi vì tại Thái Tố Khư chiếm được một phần cơ duyên, đã Hỗn Nguyên viên mãn, ta đang muốn rời khỏi Thái Tố Khư, chuẩn bị Hợp Đạo.
Trong mắt Lam Thục hơi hơi lộ ra một phần mất tự nhiên, tại thế giới cường giả vi tôn này, đối mặt Nạp Lan Như Tuyết, nàng không biết phải làm thế nào xưng hô. Gọi Như Tuyết, sợ rằng có chút không thích hợp. Nếu mà không gọi Như Tuyết, nàng gọi tiền bối càng là cảm thấy không được tự nhiên.
Nạp Lan Như Tuyết dường như đã nhìn ra Lam Thục không bình thường, liền vội vàng nói:
- Thục tỷ, ta dự định đi một giới khác lần nữa thành lập Nghịch Băng Tông, ngươi nguyện ý cùng đi với ta sao?
Lam Thục nghi hoặc nhìn Nạp Lan Như Tuyết:
- Thái Tố Giới không tốt sao? Vì sao phải đi giới khác?
Nạp Lan Như Tuyết do dự một chút, không có giải thích nguyên nhân chân chính, chỉ nói rằng:
- Thái Tố Giới hiện tại thiên địa quy tắc còn có chút sứt mẻ, ta muốn đi một cái địa phương càng hoàn thiện, nghe nói Thái Dịch Giới quy tắc hoàn thiện, hơn nữa hiện tại càng hơn trước đây.
Lam Thục không có trực tiếp trả lời lời của Nạp Lan Như Tuyết, hỏi lần nữa:
- Ngươi biết tin tức của Ninh Thành sao?
Nạp Lan Như Tuyết gật đầu:
- Biết, kỳ thực coi như là ngươi tùy tiện hỏi một người, đối phương cũng biết Ninh Thành là ai. Thái Tố Đạo Đình là do hắn thành lập, trật tự nơi này là hắn quyết định. Tại Thái Tố Giới, Ninh Thành không là một cái tên, mà là một biểu tượng...
Nói đến đây Nạp Lan Như Tuyết trong lòng thở dài, nàng không muốn lưu ở Thái Tố Giới, cũng là bởi vì Ninh Thành. Nhưng nàng đi Thái Dịch Giới, là có thể rời đi phạm vi ảnh hưởng của Ninh Thành sao?
Thái Dịch Giới nàng đã đi qua, nơi đó giống như Thái Tố, tên Ninh Thành cũng là một cái biểu tượng. Đáng tiếc thực lực của nàng còn quá yếu, trước khi Hợp Đạo, lựa chọn của nàng thực sự không có nhiều lắm.
- A...
Lam Thục trong mắt lộ ra ngạc nhiên mừng rỡ, tại tứ đại tinh không, Ninh Thành chính là một truyền thuyết. Không nghĩ tới đi tới Thái Tố Giới, Ninh Thành vẫn như cũ nổi danh như vậy. Nàng Lam Thục quả nhiên không có nhìn lầm người, là trân châu lúc nào cũng sẽ phát sinh ánh sáng.
Nạp Lan Như Tuyết thấy trong mắt Lam Thục ngạc nhiên mừng rỡ, trong lòng thầm than một tiếng, thục tỷ, nếu mà ngươi thích Ninh Thành, chỉ sợ ngươi sẽ giống như ta, cuối cùng nhận được ngoại trừ thất lạc vẫn chỉ là mất mát.
Nghĩ tới đây, Nạp Lan Như Tuyết bỗng nhiên có chút đố kị với Yến Tễ. Năm đó nàng và Yến Tễ là Nhạc Châu tịnh đế liên (hoa sen), đồng dạng xinh đẹp như nhau. Vì sao Ninh Thành muốn chọn Yến Tễ, mà không muốn lựa chọn nàng Nạp Lan Như Tuyết? Năm đó ở Thái Tố Khư, nàng ôm lấy Ninh Thành chủ động cầu hoan cầu yêu, Ninh Thành vẫn là nhẫn tâm như thế cự tuyệt nàng. Đó là tại băng thiên tuyết địa a, có mấy người nữ nhân có thể ở băng thiên tuyết địa cầu hoan với nam tử mình thích giống như nàng? Nàng đâu có làm gì thiếu sót?
Yến Tễ tới cùng có chỗ nào tốt hơn so với nàng? Nếu là luận body, nước da,… nàng thậm chí so với Yến Tễ còn tốt hơn. Nhưng là hôm nay, Yến Tễ có thể bầu bạn tại bên người Ninh Thành, nàng Nạp Lan Như Tuyết chỉ có thể rời xa Thái Tố Giới.
Lam Thục nhìn trong mắt Nạp Lan Như Tuyết vẻ không cam lòng cùng phẫn nộ, nghi ngờ hỏi:
- Như Tuyết... Ngươi có chuyện gì phải không?
Như Tuyết không còn vẻ tự nhiên như trước, Nạp Lan Như Tuyết biến hóa nhiều lắm. Nếu như là tại trước đây, đối mặt với Kỳ Lâm thực lực yếu hơn nàng, sợ rằng nàng sớm đã động thủ.
Nạp Lan Như Tuyết phục hồi tinh thần lại, trong mắt đố kị đã biến mất, cô đơn nói:
- Thục tỷ, nếu mà có thể, ta kiến nghị ngươi cùng ta cùng nhau rời đi nơi này, không nên đi thích hắn...
Lam Thục hơi khẽ cau mày:
- Như Tuyết, ngươi nói mò cái gì a? Ninh Thành ở trong mắt ta giống như đệ đệ thôi.
Nói đến Ninh Thành, Lam Thục trong lòng bình thản. Thực lực của Ninh Thành chắc cũng là xa xa mạnh hơn so với nàng, thế nhưng nàng gọi thẳng Ninh Thành, trong lòng cũng không có gì là không được tự nhiên, cảm thấy rất là như thường.
- Xin lỗi, thục tỷ, bởi vì ta thích Ninh Thành, cho nên...
Nạp Lan Như Tuyết nhãn thần buồn bã, giọng nói chuyện bộc phát sa sút hẳn lên.
Một tiếng thục tỷ, so với trước kia vẫn xưng hô thục sư, càng làm cho Lam Thục cảm thấy gần gũi hơn một phần. Nên là đối mặt Nạp Lan Như Tuyết không được tự nhiên, cũng giảm đi rất nhiều.
Lam Thục lôi kéo tay Nạp Lan Như Tuyết:
- Như Tuyết, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói đi.
Nạp Lan Như Tuyết lúc này mới nhìn chung quanh, rất nhiều người, liền vội vàng gật đầu, cùng Lam Thục cùng đi ra khỏi đại điện nhiệm vụ.
Kỳ Lâm ở phía sau nhìn Lam Thục cùng Nạp Lan Như Tuyết rời đi, cuối cùng là không có dám đi gây sự với Nạp Lan Như Tuyết. Hắn nhìn ra, Nạp Lan Như Tuyết ở chỗ này rất nổi danh tiếng, hơn nữa thực lực của Nạp Lan Như Tuyết mạnh hơn hắn rất nhiều.
- Thục tỷ, tuy rằng ta không sợ Kỳ Lâm, thế nhưng ta lại không thể động thủ với hắn. Tộc thúc của hắn Kỳ Thừa Thủy danh tiếng đích thật là phi thường lớn, lớn đến có thể ảnh hưởng tới đông đảo cường giả ở Huyền Hoàng Thiên Ngoại Thiên.
Nạp Lan Như Tuyết mang theo Lam Thục đi vào một nhà tức sạn bên cạnh, vừa nói.
Lam Thục bộc phát nghi hoặc, bất quá nàng cũng không có hỏi Nạp Lan Như Tuyết.
Nạp Lan Như Tuyết không đợi Lam Thục hỏi, liền giải thích:
- Kỳ Thừa Thủy chỉ là bởi vì cùng Ninh Thành đại ca đồng thời đã tham gia Huyền Hoàng Thiên Ngoại Thiên thi đấu, thu được một vị trí thứ ba mà thôi, danh tiếng của hắn đã to lớn như thế. Thục tỷ ngươi có thể tưởng tượng được việc Ninh Thành thành lập Thái Tố Đạo Đình, lại đạt được vị trí đệ nhất Huyền Hoàng Thiên Ngoại Thiên thi đấu, bây giờ uy vọng cùng danh tiếng của hắn là vô lượng. Đừng xem Kỳ Lâm lớn lối như thế, nếu mà Ninh đại ca tới rồi, hắn sợ rằng thở mạnh cũng không dám đâu.
- Đã như vậy, coi như là ngươi động Kỳ Lâm kia, cũng không có vấn đề gì sao??
Lam Thục rốt cục hỏi lên.
Trong mắt Nạp Lan Như Tuyết lần thứ hai lộ ra vẻ cô đơn và cay đắng:
- Ninh Thành có lẽ sớm đã đem ta quên mất rùi, rồi lại nói hắn rất ít lộ diện. Dù cho Kỳ Thừa Thủy sai người đem Nạp Lan Như Tuyết ta giết chết, hắn có lẽ cũng không biết chuyện này. Kỳ Thừa Thủy là cường giả trước đây không lâu bước vào bước thứ ba, tùy tiện gọi một người đến, liền có thể tiêu diệt ta.
Lam Thục trong lòng có chút không thoải mái, nàng cảm thấy Ninh Thành không phải là người như thế.
Nạp Lan Như Tuyết dường như không có để ý đến Lam Thục không thoải mái, vẫn như cũ tự sướng nói:
-... Năm ấy ta cùng Yến Tễ đồng thời chịu khổ, kết quả chúng ta tìm được đến Thái Tố Giới truyền tống trận. Ta đem cơ hội đi tới Thái Tố Khư nhường cho Yến Tễ, về sau ta tại bên Tố Hải cầu sinh, không ao ước lại nhìn thấy Ninh Thành xuất hiện ở nơi đó...
Ánh mắt Nạp Lan Như Tuyết mang theo một loại cực nóng:
- Thục tỷ, ngươi biết không? Trong nháy mắt ta nhìn thấy Ninh Thành, trong lòng ta liền có một loại xung động. Thế nhưng Ninh Thành bình thường vô sóng thái độ này, để cho trong lòng ta như bị hắt vào một thùng nước lạnh...
Về sau hắn mang theo ta đi tới Thái Tố Khư, hắn mang theo ta đi Nghịch Băng Cương... Tại Băng Tuyết Địa ta hướng hắn cầu hoan, khi đó, chỉ cần hắn nguyện ý, ta tuyệt đối sẽ không rời hắn đi. Mà hắn dĩ nhiên cự tuyệt ta.... Ta hận hắn lạnh lùng, ta lại cũng không cách nào tiếp tục cùng hắn nữa. Ta mang theo truyền thừa của ta, rời hắn đi, sau đó liền không còn gặp lại hắn...
Nói đến đây thời điểm, Nạp Lan Như Tuyết bộc phát kích động, tay đều có chút run rẩy:
- Thục tỷ, Yến Tễ ngươi cũng biết, nàng giống như ta mà thôi. Có cái gì mạnh hơn ta sao? Vì sao Ninh Thành chỉ thích nàng, mà không thích ta? Ta một người một mình núp ở trong băng thiên tuyết chi địa khổ tu, Yến Tễ nhưng có thể theo tại bên người hắn...
Nhìn Nạp Lan Như Tuyết càng ngày càng kích động, dường như không đem nội tâm không cam lòng phát tiết ra ngoài, nàng khó có thể ổn định tâm tình. Lam Thục cũng là thở dài một tiếng, cắt đứt lời của Nạp Lan Như Tuyết nói:
- Như Tuyết, tuy rằng ta không biết phía sau giữa các ngươi xảy ra chuyện gì. Ngươi biết nếu để cho ta lựa chọn, ta sẽ chọn người nào không?
- Người nào?
Nạp Lan Như Tuyết rốt cục phục hồi tinh thần lại, vẫn là không kìm hãm được hỏi một tiếng.
Lam Thục không có trực tiếp trả lời, mà là nói:
- Ta nghe nói năm đó ở Nhạc Châu trên Quy Tắc Lộ, ngươi muốn dung túng người khác giết Ninh Thành tu vi thấp, là Yến Tễ đứng ra ngăn lại người khác động thủ...
- Thế nhưng thục tỷ, khi đó, ta căn bản cũng không quen biết Ninh Thành, hơn nữa song phương đều có hiểu lầm, chuyện này sao có thể liên quan?
Nạp Lan Như Tuyết vội vàng giải thích.
Lam Thục lắc đầu:
- Ninh Thành cứu ngươi, ngươi trái lại hiểu lầm hắn. Ninh Thành không có đối với Yến Tễ làm bất cứ chuyện gì, Yến Tễ lại đứng lên xuất thủ giúp một tay, đây chỉ là phản ứng thông qua sự kiện tương tự mà thôi. Tính tình Ninh Thành ta rất hiểu, hắn là một người cảm tính, việc đó và có hiểu lầm hay không, không hề có quan hệ.
Nạp Lan Như Tuyết trầm mặc xuống, ý tứ của Lam Thục nàng hiểu, nói cách khác, nếu như là nàng và Yến Tễ mà ở chung, Yến Tễ vẫn sẽ không hiểu lầm Ninh Thành.
Lam Thục tiếp tục nói:
- Còn một chuyện, tại Quy Tắc Lộ Huyết Hà Sơn, Ninh Thành cứu các nàng, nhưng không thể đi ra, Yến Tễ không chút do dự nhảy vào, chính là vì tìm kiếm Ninh Thành. Rồi nữa, Yến Tễ từ lúc đi ra Quy Tắc Lộ, thần trí mơ hồ. Nhưng tại lúc tỷ tỷ nàng muốn động tới Ninh Thành, nàng chỉ nói một câu: “Người nào động tới hắn, ta giết kẻ đó.”
Truyện khác cùng thể loại
171 chương
668 chương
54 chương
134 chương
334 chương
161 chương
53 chương
405 chương