Tàng Yêu

Chương 72

tiếng roi quất thỉnh thoảng truyền ra từ Hình phòng. Chu Công Thăng liếm liếm đôi môi khô nứt, rất khát, nhưng vẫn chưa đến giờ lao dịch đem nước và thức ăn đến. Đang có một phạm nhân cứng đầu, hình đầu đánh càng hung ác, hắn chửi càng dữ dội. Chu Công Thăng thầm lắc đầu trong lòng, ở chỗ này chửi bậy thì được cái gì? Không bằng tiết kiệm sức lực, nghĩ cách sống sót mới phải. Con người chỉ cần sống, thì mới có hi vọng. “Ông nội ngươi, các ngươi là một lũ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng vô liêm sỉ! Chờ lão đại ta đến đây, ta sẽ đem mấy roi này trả gấp đôi lên người các ngươi!” “Ây, còn có khí lực mắng người nha, quất tiếp!” “Các ngươi chỉ là đám chó được người ta nuôi! Mấy tên ác tặc khi nam bá nữ [ức hiếp nam, khi dễ nữ] các ngươi không bắt, lại đi bắt ta vào đây, lương tâm của các ngươi đều bị chó ăn!” “Cãi lại thật giỏi. Ngươi là cái quái gì? Dám phá hỏng chuyện tốt của Phạm thiếu gia. Lão tử ta ngày hôm nay sẽ nói cho ngươi biết. Phạm gia chính là hoàng đế của Kim Dương thành, ngươi dám chọc đến Phạm gia thì cũng đừng mong sống sót ra khỏi đây!” “Ta khinh! Thứ chó làm giàu bất nhân đó mà cũng xứng làm hoàng đế. Ta ra khỏi đây rồi, người đầu tiên ta giết chết chính là Phạm gia!” “Ha ha, thật không biết trời cao đất rộng gì cả, quất thật mạnh cho ta! Phạm công tử đã nói rồi, phải ngược đãi tiểu tử này hơn một tháng mới để hắn tắt thở.” “Đã biết, hình đầu!” Tiếng roi quất thực mạnh, mà vị phạm nhân đang bị hành hạ kia lại càng mắng to hơn. Chu Công Thăng nghe ra người kia chỉ là đang mạnh mẽ chống đỡ, hắn lại thầm lắc đầu trong lòng. Mắng chửi những tên từ lâu đã không còn nhân tính kia cũng giống như đang mắng chửi đám súc sinh nghe không hiểu tiếng người. Cả Kim Dương thành này đều là của Phạm gia, ngay cả huyện lão gia của Kim Dương cũng là người của Phạm gia. Những người đối địch với Phạm gia, chưa có ai có được kết cục tốt, nhưng nếu cứ chửi bậy như vậy, sợ là cuối cùng ngay cả thi thể cũng không còn. Chu Công Thăng rũ mắt, tự giễu cười cười, ngay cả bản thân cũng đã khó bảo toàn, vậy mà vẫn còn có tâm tư quản chuyện của người ngoài? Giống như người đang bị đánh, hắn cũng vì đắc tội Phạm gia mà bị bắt vào đây. Có điều hắn cũng không phải là vì ra tay đánh vị Phạm tam công tử tiếng xấu vang xa khắp Kim Dương thành của Phạm gia mà bị bắt vào —— hắn cũng không có bản lĩnh đó, hắn là do tai bay vạ gió mà bị bắt. Phu tử của hắn không cẩn thận đắc tội Phạm gia, cả nhà phu tử mười nhân khẩu đều bị Phạm gia đánh chết tươi, mà hắn là học trò duy nhất của phu tử duy, đương nhiên cũng không thể may mắn tránh khỏi. Chu Công Thăng liếm liếm môi, đem thù hận cất giấu ở nơi sâu nhất tận đáy lòng. Chỉ cần hắn có thể sống sót ra ngoài, chỉ cần hắn có thể sống sót… Tiếng roi quất ngừng, tiếng chửi bậy cũng ngừng, Chu Công Thăng nhíu mày, người kia đã bị đánh bất tỉnh. Đột nhiên, một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên trong nhà giam u ám. Chu Công Thăng bị giam hơn mười tháng đã sớm quen thuộc với loại tiếng kêu này. Không lâu sau, kẻ máu me đầy người bị hai gã lao dịch kéo lê về phòng giam, vứt mạnh xuống đất. Sau khi hai gã lao dịch kia rời khỏi, Chu Công Thăng lúc này mới bò qua, nâng kẻ đã hôn mê một nửa dậy. Trên ngực đối phương có một vết phỏng da thịt cháy khét, đó là vết thương do vừa bị miếng sắt nung đỏ ấn lên. Chu Công Thăng cố hết sức cẩn thận kéo hắn ta đến đống rơm nơi góc tường, cố gắng không đè lên những vết thương trên người hắn. Thoạt nhìn người này tuổi tác xấp xỉ Chu Công Thăng, nhưng lại khỏe mạnh hơn hắn. “Tạ, cảm tạ ngươi…” Hùng Kỉ Uông đau nhức tỉnh lại, vừa hơi mở mắt, liền lên tiếng tạ ơn người hảo tâm giúp hắn, tập trung nhìn, đối nhượng cùng lắm cũng chỉ là một thiếu niên như mình. Chu Công Thăng lắc đầu với hắn: “Ta cũng không giúp được cái gì. Những kẻ đó đều là súc sinh, ngươi mắng bọn chúng cũng vô dụng, nên tiết kiệm sức lực thì hơn.” Hùng Kỉ Uông nhếch môi nở nụ cười, thanh âm khàn khàn nói: “Ta mới không sợ, bọn họ. Lão đại ta, nhất định sẽ đến, cứu ta. Đám súc sinh kia, ta nhất định phải, giết, bọn họ.” Chu Công Thăng nhỏ giọng nói: “Lời này không nên nói nữa. Cho dù lão đại của ngươi sẽ đến cứu ngươi, ngươi cũng phải sống sót đến khi hắn đến cứu mới được. Đám người đó cái gì cũng làm được a.” Trong lòng Hùng Kỉ Uông khẽ động, tỉ mỉ quan sát vị thiếu niên dáng vẻ đầy chất thư sinh này, sau một lát, hắn gật đầu: “Đúng rồi, ta phải giữ mạng đợi đến khi lão đại đến cứu ta mới được.” Chu Công Thăng nở nụ cười: “Như vậy mới đúng. Hiện giờ ngươi là tù nhân, không nên cùng bọn người kia lấy cứng chọi cứng. Lúc bọn họ đánh ngươi thì ngươi kêu la thê thảm một chút, bọn họ sẽ cho rằng mình đánh đủ đau rồi, liền sẽ không dùng sức nữa. Biết co biết duỗi mới là đại trượng phu, khinh xuất một lần cũng không được.” “Cảm tạ ngươi.” Hùng Kỉ Uông miễn cưỡng ngồi xuống, hỏi, “Ngươi cũng bị Phạm gia kia bắt vào đây phải không?” Chu Công Thăng cười khổ: “Nơi này có mấy người không phải là bị Phạm gia bắt vào?” “Ông nội nó, món nợ này lão tử nhất định sẽ trả đủ!” Vết thương trên người Hùng Kỉ Uông tuy thoạt nhìn rất nghiêm trọng, nhưng hắn da dày thịt thô, gân cốt không có bị thương, tỉnh lại một hồi liền trở lại bình thường. Hắn thấp giọng nói: “Ta không có nói đùa đâu, lão đại ta nhất định sẽ đến cứu ta. Đến lúc đó ngươi theo ta cùng đi.” Chu Công Thăng đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì cười cười. Nơi này là đâu cơ chứ, sao có thể muốn đến liền đến, muốn đi liền đi. Hơn nữa người này tuổi còn nhỏ, nói vậy lão đại của người này cũng không lớn hơn bao nhiêu. Cho dù là cao thủ giang hồ, muốn đến nơi này cứu người cũng cực kỳ nguy hiểm, huống chi sau khi rời khỏi đây còn có thể bị triều đình phát lệnh truy nã khắp nơi. Hùng Kỉ Uông thấy hắn không đáp lời, nóng nảy: “Ta không có lừa ngươi.” “Cảm tạ ngươi.” Những gì Chu Công Thăng có thể nói cũng chỉ có ba chữ này, hắn không dám hi vọng gì cả, có đôi khi hi vọng càng lớn thất vọng cũng lại càng nhiều. Hùng Kỉ Uông cũng không nói nữa, một là trên người rất đau, nhất là những nơi bị miếng sắt nung kia ấn lên, đau đến mức đầu hắn cũng đau nhức không ngừng; hai là, như lời người này nói, hắn nên tiết kiệm sức lực, lỡ như khi lão đại đến đây, hắn lại đi không nổi thì phiền phức rồi. Tuy rằng lão đại rất cường tráng, nhưng hắn không thể để lão đại khiêng mình trở về được. Chu Công Thăng dựa vào tường đất ngồi xuống, nhìn ánh sáng len vào khung cửa sổ nhỏ hẹp, sắp đến giờ đưa cơm rồi. Quả nhiên một lát sau, tên lao dịch mang thùng cơm đứng ở cửa lao, đặt hai chén nước và hai cái bánh ngô ở cạnh cửa. Chu Công Thăng nhịn không được mà nói: “Đại gia, ngài thưởng thêm miếng nước uống đi.” Gã lao dịch liếc mắt nhìn hắn: “Nếu mỗi người các ngươi đều xin thêm nước, lão tử lấy đâu ra một thùng nước nữa!” Chu Công Thăng dâng khuôn mặt tươi cười lên: “Đại gia, người này hôm nay bị roi quất, ta sợ hắn buổi tối mê sảng nói lầm bầm sẽ phá hỏng giấc ngủ của đại gia và mọi người. Đại gia ngài thưởng thêm chén nước, chúng ta nhất định sẽ nhớ kỹ ân tình của đại gia.” Được người khác nịnh nọt, tên lao dịch kia vui vẻ, múc thêm một chén nước đặt trên mặt đất, cho thêm một cái bánh ngô: “Tiểu tử ngươi biết nói chuyện, lần sau nói dễ nghe hơn cho đại gia ta vui vẻ.” “Dạ vâng, đại gia thích nghe là phúc phần của tiểu nhân.” Chu Công Thăng cúi đầu khom lưng tiễn bước tên lao dịch kia thoả mãn rời đi. Sau đó liền cầm lấy một chén nước đưa đến trước mặt Hùng Kỉ Uông, nâng người bắt đầu phát sốt dậy: “Nào, uống nước đi.” “Tạ, cảm tạ ngươi.” Vành mắt Hùng Kỉ Uông đỏ lên, hắn biết người này vừa ăn nói khép nép như vậy là vì hắn. Chu Công Thăng rất bình tĩnh: “Không cần cảm tạ. Gặp gỡ nhau đã là có duyên, huống chi một trong hai người chúng ta còn đang phải chịu tra tấn. Có thể có cơ hội ra ngoài hay không cũng không biết, nhưng tóm lại cứ phải nỗ lực sống sót trước đã.” Uống nước xong, Hùng Kỉ Uông nói: “Ta là Hùng Kỉ Uông, năm nay mười lăm tuổi, đến từ Khương Châu Phù Âm.” “Ta là Chu Công Thăng, tuổi tác bằng huynh đài, năm nay cũng mười lăm tuổi, là nhân sĩ Kim Dương.” Chu Công Thăng âm thầm kinh ngạc, vị thiếu niên này lại bằng tuổi mình, tuy là vừa nhìn liền nhận ra người ta khỏe mạnh hơn hắn, hắn còn tưởng rằng người này đã mười tám tuổi rồi chứ. Hùng Kỉ Uông khờ dại thật thà cười cười: “Ta là người thô lỗ, nhưng mà nhìn huynh đệ ngươi thật ra là người nhã nhặn lịch sự, ngươi nhất định biết chữ.” Chu Công Thăng thản nhiên nói: “Ta có theo phu tử đọc sách mười mấy năm.” Nghĩ đến vị phu tử đối xử với hắn như con ruột, vành mắt hắn liền đỏ lên. Hùng Kỉ Uông chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?” Chu Công Thăng gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt, kiềm nén nói: “Phạm tam thiếu gia nhìn trúng nữ nhi duy nhất của phu tử, phu tử không đồng ý, kết quả là cả nhà phu tử bị Phạm gia… đánh chết tươi, sư tỷ thà chết không theo, cắn lưỡi, tự sát…” “Mụ nội nó!” Hùng Kỉ Uông gầm nhẹ: “Lão tử nhất định phải diệt Phạm gia!” Chu Công Thăng vội che miệng hắn lại: “Cẩn thận tai vách mạch rừng.” Hùng Kỉ Uông gật đầu. Ban đêm, Hùng Kỉ Uông quả thực bị sốt cao, Chu Công Thăng chỉ uống một ngụm nước nhỏ, còn lại toàn bộ đều cho Hùng Kỉ Uông. Ở đây không có ai quan tâm bọn họ sống chết thế nào, Hùng Kỉ Uông luôn miệng nói lão đại nhà hắn sẽ đến cứu hắn, vậy hắn liền không thể để cho hắn ta chết như thế. Bận rộn cả một đêm, cơn sốt của Hùng Kỉ Uông rốt cuộc cũng giảm, Chu Công Thăng mệt mỏi lui vào góc tường ngủ thiếp đi. Ngủ một hồi, cửa phòng giam mở ra, hắn bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, cho rằng mấy gã lao dịch lại đến bắt Hùng Kỉ Uông đi. Kết quả hắn lại nhìn thấy một vị thiếu niên cả người đầy vết thương bị mấy tên kia ném vào đây. Nhưng Chu Công Thăng lại nhận ra kẻ vừa ném người vào, trong mắt hắn liền hiện lên nỗi thù hận, đó là người bên cạnh Phạm tam thiếu gia. Người nọ đá vị thiếu niên kia một cước, phun đờm vào người cậu: “Tam thiếu gia coi trọng ngươi là phúc phần của ngươi, ngươi cư nhiên dám đá vào mệnh căn của tam thiếu!” Người nọ nắm lấy tóc của vị thiếu niên kia, Chu Công Thăng thiếu chút nữa kêu lên, đó không phải là nhi tử của Lý lão bản, Lý Hưu sao? Lý Hưu lạnh lùng nở nụ cười, trên gương mặt tuấn tú đầy những vết bầm xanh tím: “Ngươi nói sai rồi. Bị tên khốn kiếp kia coi trọng tuyệt không phải là phúc, nếu là người thì đều e sợ tránh né tên ôn thần đó.” “Chát!” Người nọ hung hăng tát một cái lên mặt Lý Hưu, đứng lên nói với bốn gã lao dịch phía sau, “Tên này thưởng cho các ngươi, muốn chơi đùa thế nào thì tùy các ngươi.” “Hắc hắc.” Bốn gã lao dịch đã sắp chờ không kịp. Sắc mặt Lý Hưu trắng bệch, nắm chặt xiêm y của mình lui về phía sau mấy bước, lúc này có người chạy đến, nhỏ giọng nói mấy câu bên tai kẻ thủ hạ của tam thiếu gia kia, vẻ mặt gã ta liền trở nên kinh hãi: “Tam thiếu gia bị người bắt đi rồi sao?! Các ngươi làm ăn kiểu gì không biết! Sao có thể để cho người ta vào phủ bắt tam thiếu gia đi!” Người đến báo tin oan ức nói: “Tam thiếu gia không phải bị bắt đi từ trong phủ. Tam thiếu gia bị thằng nhãi này đá vào mệnh căn, trên người không sảng khoái liền đến “Hạnh Xuân lâu” tìm Hoa cô nương, là bị người bắt đi ở đó.” “Mẹ nó! Còn không mau đi tìm!” Người nọ gào thét bước nhanh rời khỏi nhà giam, bốn gã lao dịch kia cũng vội vã chạy theo. Thân thể Lý Hưu mềm nhũn, ngồi phịch xuống mặt đất. “Lý Hưu!” Chu Công Thăng đi qua nâng Lý Hưu dậy. Vừa nhìn thấy hắn, Lý Hưu liền kích động nắm lấy tay hắn: “Công Thăng! Ngươi, ngươi còn sống!” “Phải, ta còn sống, còn chưa có chết.” Chu Công Thăng nâng cậu đến góc tường ngồi, những giọt lệ ngập đầy trong mắt Lý Hưu cũng không kiềm nén được nữa, không ngừng rơi xuống, cậu ôm cổ Chu Công Thăng khóc lớn lên, “Công Thăng… Phụ thân mẫu thân ta… bị bọn họ giết! Bị bọn họ giết!” Chu Công Thăng ôm chặt cậu, nước mắt cũng rơi xuống, lúc này mọi lời nói đều là dư thừa, hắn ôm chặt lấy Lý Hưu, hai người thường ngày cũng không quá thân thiết, chỉ là tại giờ khắc này, hai người liền trở thành bằng hữu tốt nhất của nhau. “Này, Công Thăng.” Hùng Kỉ Uông đã hết sốt, sức lực cũng khôi phục được một chút, suy yếu gọi. Chu Công Thăng vội vã buông Lý Hưu ra, đi đến chỗ Hùng Kỷ Uông, đưa tay sờ trán hắn, cho rằng hắn lại phát sốt. Hùng Kỷ Uông kéo tay hắn ra, nhỏ giọng nói: “Công Thăng, chuẩn bị sẵn sàng, lão đại ta rất nhanh sẽ đến đây.” Sau đó hắn nhìn Lý Hưu, bĩu môi: “Tên tiểu tử này ngươi quen biết, nói với hắn đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi.” “Kỉ Uông?” Chu Công Thăng sửng sốt, Lý Hưu nghe thấy lời hắn nói cũng sửng sốt. Hùng Kỉ Uông vui vẻ cười hai tiếng: “Ta đã biết lão đại ta sắp đến đây. Ngươi không nghe lúc nãy bọn họ nói chuyện sao, tên khốn kiếp họ Phạm kia bị người bắt đi, Kim Dương thành các ngươi có ai dám động đến hắn? Ngoại trừ lão đại ta thì không có ai dám động đến hắn. Bọn họ là Phạm gia, hoàng đế Kim Dương thành, nhưng cũng không thể quản được lão đại ta.” Chu Công Thăng bị những lời Hùng Kỉ Uông nói khiến cho kinh ngạc cả nửa ngày cũng không nói được tiếng nào, sống trong đau khổ đã lâu rồi, cho nên hắn không dám ôm một tia hi vọng xa vời nào với chuyện ra khỏi đây, một chút cũng không. Lý Hưu bên kia sau khi khiếp sợ qua đi, cho dù thân thể vô cùng đau đớn nhưng cũng liều mạng lết qua, ôm quyền nhìn Hùng Kỉ Uông: “Kẻ hèn Lý Hưu, năm nay mười lăm tuổi, nhân sĩ Kim Dương. Huynh đài xưng hô thế nào?” Hùng Kỉ Uông là một kẻ vô cùng thô kệch, làm sao chịu được cách nói đầy vẻ nho nhã như thế, ngại ngùng nói: “Ta là Hùng Kỉ Uông, các ngươi gọi Kỉ Uông được rồi. Ta năm nay cũng mười lăm.” Lý Hưu nở nụ cười: “Ta nhớ không lầm thì, Công Thăng năm nay cũng mười lăm. Ba người chúng ta thật đúng là có duyên.” “Đúng vậy đúng vậy.” Hùng Kỉ Uông cũng cười, lập tức nói, “Bên người lão đại ta không có kẻ nào biết đọc sách viết chữ cả. Nếu như các ngươi theo lão đại ta, lão đại ta sẽ không lo lắng gì nữa.” Trong đầu Chu Công Thăng và Lý Hưu lập tức hiện ra một vị tráng sĩ rất giống Hùng Kỉ Uông, nghe khẩu khí của hắn, vị lão đại kia cũng là một kẻ thô lỗ, hi vọng vừa dâng lên trong lòng hai người nháy mắt liền tan biến, giang hồ giặc cỏ không có khả năng cứu bọn họ khỏi tử lao này, huống chi còn có Phạm gia nắm Kim Dương trong lòng bàn tay ở đó. Hai người nhất thời mất mát cười khổ. “Các ngươi đừng không tin ta mà.” Hùng Kỉ Uông nóng nảy, “Lão đại ta rất lợi hại, tuyệt đối có thể cứu chúng ta ra khỏi đây!” “Phải.” Lý Hưu khẽ đáp một tiếng, dựa vào chân tường ngồi xuống, nhắm mắt lại nói, “Nếu có thể đi ra ngoài, ta nhất định phải đem Phạm gia bầm thây vạn đoạn.” Hùng Kỉ Uông nói rất đả kích: “Ngươi không thể, ngươi và Công Thăng đều không thể, các ngươi là… ừm, đúng, là người nhã nhặn, là người cầm bút, giết người các ngươi không làm được, bảo các ngươi giết gà các ngươi phỏng chừng cũng không làm được. Chuyện bầm thây vạn đoạn Phạm gia thì giao cho ta đi. Mong là lão đại sẽ đồng ý. Cỗ lửa giận này nghẹn ở trong lòng thật con mẹ nó khó chịu.” Lý Hưu cùng Chu Công Thăng đưa mắt nhìn thoáng qua nhau, người này nói thật đúng là không chút khách khí. Hai người nhìn tay mình, đúng vậy, bọn họ lớn như vậy nhiều lắm cũng chỉ cầm bút, đừng nói đến chuyện giết gà, ngay cả giết con cóc bọn họ cũng chưa từng làm qua. Thế nhưng… Lý Hưu siết chặt quyền: “Sự thành tại người. Tay của ta có thể cầm bút cũng có thể cầm đao. Nợ máu phải trả bằng máu, nếu còn sợ hãi, nếu còn không dám, mối thù của phụ mẫu cũng không thể báo được.” Chu Công Thăng đạm đạm cười khẽ: “Đúng vậy, nợ máu phải trả bằng máu, không thể để Phạm gia giết oan cả nhà phu tử ta, sau này ta chết rồi cũng không mặt mũi nào nhìn bọn họ.” Hùng Kỉ Uông đưa tay vỗ lên vai hai người một cái: “Được lắm! Phải có khí thế như vậy chứ! Sau này các ngươi cứ theo lão đại ta.” Lý Hưu và Chu Công Thăng lần thứ hai cười khổ, hi vọng là vị lão đại kia thật sự lợi hại như lời Hùng Kỉ Uông nói, có thể cứu bọn họ ra khỏi đây. Hai người ở trong lòng thầm nói: chỉ cần người nọ có thể cứu bọn họ ra ngoài, để cho bọn họ báo huyết thù, bọn họ nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp.