Tàng Tình

Chương 47

Trong đường ngầm bên kia, Yên Vân Liệt ôm Lăng Thanh đi một trận quanh co khúc khuỷu, không có bản đồ cũng không biết bây giờ mình đang ở đâu, tiếng nước thật ra đã nghe không thấy. Yên Vân Liệt đặt Lăng Thanh xuống đất, lấy hỏa chiết tử ra chiếu chiếu bốn phía, phát hiện trên tường có ngọn đèn liền thử đốt, không ngờ còn có thể sáng. Ngọn lửa bằng hạt đậu chiếu không xa lắm, ánh sáng lờ mờ, chỉ có thể nhìn thấy hai đầu địa đạo là một mảnh đen tuyền. Yên Vân Liệt ngồi xổm xuống trước người Lăng Thanh, nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy tình yêu quan sát hắn, nhìn hồi lâu, đưa tay ra vuốt vuốt tóc bên mái hắn, lúc này mới giải hôn huyệt của hắn. Lăng Thanh tỉnh lại, mờ mịt một lúc mới ý thức được mình đang ở đâu, nhìn thấy Yên Vân Liệt trước mặt, giơ tay lên chính là một chưởng đi qua, sau đó muốn đứng dậy, Yên Vân Liệt một phen kéo hắn. “Buông tay! Ta muốn đi cứu Đông Ly đại ca!” “Lăng Thanh!” Yên Vân Liệt mắt thấy sắp không kéo được hắn, xoay người đè Lăng Thanh dưới thân. Một thân công phu của Lăng Thanh thi triển không được, liền đá chân vung nắm đấm về phía Yên Vân Liệt, Yên Vân Liệt bị đánh mấy cái, nhưng không chịu buông tay. Lăng Thanh giãy giụa đến hết cả hơi sức, cuối cùng cũng dừng tay chân lại, nằm ở đó thở dốc ngụm lớn, Yên Vân Liệt hơi buông ra một chút, nhưng vẫn dùng khuỷu tay chống mặt đất, giam hắn giữa khuỷu tay mình. “Đông Ly Mộ Vân làm như vậy luôn có dụng ý của hắn, ngươi bây giờ trở lại, chẳng phải là uổng hảo ý của hắn?” Lăng Thanh thở phì phì nhìn về phía y, trong mắt còn bốc lửa, nhưng nghe Yên Vân Liệt nói xong dần dần tỉnh táo lại, chỉ là biểu tình trên mặt trên mặt rất khổ sở. “Hi vọng Đông Ly đại ca không sao.” Yên Vân Liệt gật gật đầu, “Chúng ta cũng phải mau chút rời khỏi nơi này, lăng mộ này xem ra sắp sụp rồi.” Tiếng “ù ù” vừa rồi còn nghe không được lập tức vang lên, tựa hồ tại chỗ ngay phía sau bọn họ không xa. Lăng Thanh nghĩ nghĩ, không phản đối, lúc đang muốn đứng dậy, để ý vết thương trên mặt Yên Vân Liệt, là vừa rồi mình quá suốt ruột đánh, không khỏi vươn tay vuốt lên. Yên Vân Liệt bị cử động này của hắn khiến cho sửng sốt, lập tức hiểu biểu tình của Lăng Thanh, vươn tay đè tay hắn lại, cười nói, “Ngươi ra tay từ trước đến giờ cũng không có chừng mực, vẫn cảm thấy đánh bị thương mặt ta mới có thể làm cho ngươi yên tâm?” Lăng Thanh đỏ mặt, ánh mắt lóe lên một cái, khẽ nói, “Xin lỗi… Nhất thời suốt ruột, không để ý nhiều như vậy.” Khóe miệng Yên Vân Liệt càng cong hơn, sáp vào một chút, “Ngươi hôn ta một cái, ta sẽ không nhớ trong lòng.” Cách một bức tường, truyền đến tiếng vang rất lớn, không biết là cái gì đổ xuống, ngay cả mặt đất cũng bị rung chuyển. Yên Vân Liệt thấy Lăng Thanh không có phản ứng, liền đứng lên từ trên người hắn, vốn chính là trêu ghẹo hắn, y biết Lăng Thanh da mặt mỏng, loại chuyện chủ động này hắn thế nào cũng sẽ không làm. Nghĩ như vậy muốn vươn tay kéo Lăng Thanh đứng dậy, trước mặt lại có một cái bóng đè lên, ngay sau đó hai cánh môi mềm mại dán lên mình, hơi lạnh, mang theo ẩm ướt. Yên đại giáo chủ phong lưu tiêu sái lưu tình khắp nơi, sợ rằng kiếp này cũng chưa từng trải qua chuyện ngây thơ như thế. Lăng Thanh chỉ dán môi lên, ngừng lại, sau đó liền lập tức thối lui, toàn bộ quá trình nhanh đến y còn chưa kịp phản ứng cũng đã kết thúc. Yên Vân Liệt liếm liếm môi, tia lạnh còn lưu phía trên, y có phần ý chưa tận, kéo Lăng Thanh không cho hắn đứng lên, dùng giọng điệu hơi vô lại nói: “Ừm, ta còn nhớ một chút đấy, ngươi nếu không hôn lại một cái?” Sau khi bị Lăng Thanh hung hăng trừng mắt, mới ỉu xìu đứng lên từ dưới đất. Hai người đang nghĩ ngợi phải ra ngoài như thế nào, đột nhiên chỗ tường truyền đến tiếng “sột sột soạt soạt”, Lăng Thanh cùng Yên Vân Liệt nghi hoặc không hiểu nhìn bức tường ấy, tiếng “sột sột soạt soạt” càng thêm rõ ràng, trên tường có viên đá di động, ngay sau đó “ầm” một tiếng rơi xuống đất. Yên Vân Liệt vươn cánh tay ngăn Lăng Thanh phía sau, ý bảo hắn lui về, bức tường kia yên lặng, nhưng sau một khắc sụp “ầm” một lỗ, nhất thời trong cả địa đạo bụi mù tràn ngập. Dưới ánh sáng mờ tối mờ tối, chỉ thấy hai bóng đen từ trong lỗ phá vỡ kia chui qua, Yên Vân Liệt một chiêu vỗ qua, chưởng phong quét đi bụi mù, bốn người một chưởng đối mặt, Lăng Thanh không khỏi kích động một trận. “Đông Ly đại ca!” “Lăng Thanh?!” “Bộp!” “Ầm!” Chưởng của Yên Vân Liệt tránh khỏi hai người đánh vào tường, bức tường ấy lại sụp một cái hố to. An Dương vương ở bên nhíu mày, “Chưởng pháp của Yên giáo chủ thật giỏi.” Lăng Thanh vốn tưởng rằng Đông Ly Mộ Vân xảy ra chuyện, không ngờ lúc này nhìn thấy hắn còn bình yên, trong lòng đương nhiên thở phào nhẹ nhõm, đang muốn tiến lên hỏi phát sinh chuyện gì, bất ngờ một trận đất rung núi chuyển, bụi đất và gạch đá trên đỉnh sột soạt rơi xuống. “Có lẽ là nước lớn xông sập chín long trụ chống lăng thất.” An Dương vương nói, lấy ra tờ bản đồ, ngón tay ra dấu, “Chúng ta bây giờ có lẽ ở vị trí này, nước lớn hẳn là dọc theo địa đạo chúng ta vào xông thẳng tới chỗ ‘vân long’ và ‘phật sơn’, vì thế chúng ta phải đi đường khác, nếu như ta không nhớ lầm, sông ngầm dưới đất này hẳn là thông thẳng tới sông Mạc Lặc…” An Dương vương còn chưa nói hết, bức tường bị làm vỡ hai cái hố đổ xuống trong một tiếng vang rất lớn, nước thoáng cái tuôn vào làm cho người ta trở tay không kịp. Đông Ly Mộ Vân chỉ kịp hô to một tiếng “Cẩn thận!”, mấy người liền bị dòng nước chảy xiết cuốn đi, địa đạo chịu không nổi trùng kích như thế, gạch đá trên đỉnh ào ào sập xuống. Mấy người bị dòng nước mãnh liệt xông về phía trước địa đạo, An Dương vương hô phía sau, “Phía trước có một ngã ba!” Yên Vân Liệt ngẩng đầu, phát hiện cũng không biết có phải bởi vì địa thế hay không, nước chỉ xông về phía một ngã ba trong đó, liền ôm Lăng Thanh lật tay kích mặt nước mượn lực nhảy lên, giẫm vào mặt tường rơi vào một ngã. Ở đây mặc dù cũng có nước, nhưng so với bên ngoài thì tốt hơn rất nhiều. Yên Vân Liệt đứng lại, cánh tay vươn ra, kéo Đông Ly Mộ Vân, lôi hắn qua đây, Đông Ly Mộ Vân vịn tường đá, vươn Đoạn Thủy kiếm, khó khăn ngăn An Dương vương lại, liền kéo vào cái ngã này. Mấy người một thân ướt nước, chật vật vạn phần, nhưng không dám dừng lại, dòng nước lớn hơn phía sau mà tới, nơi này cũng sẽ bị ngập. Gạch đá phía trên đỉnh không ngừng rơi xuống lắc lư, mấy người dọc theo địa đạo đi về phía trước, nước rất nhanh liền ngập đến chỗ đầu gối bọn họ. “Nhanh, phía trước hẳn là có lối ra thông đến cạnh bờ sông, năm đó tiên hoàng là vào từ nơi đó!” Mắt thấy sắp đến lối ra, liên tiếp lại là mấy tiếng nổ, Lăng Thanh đột nhiên cảm giác được phía trên có nước rơi xuống, liền dừng lại ngẩng đầu nhìn, liền thấy có dòng chảy nhỏ tí tách từ giữa gạch đá trên đỉnh thấm xuống. “Đông Ly đại ca, ngươi xem phía trên…” Đang muốn mở miệng hỏi, trong giây lát bị người dùng lực đẩy về phía trước, Lăng Thanh không thể đứng vững, ngã vào trong lòng Yên Vân Liệt, hai người cùng nhau té xuống, đồng thời, trên đỉnh đầu “roạt” một tiếng, có nước lớn làm vỡ gạch đá trên đỉnh trút xuống. Liền thấy chỗ hắn vừa đứng chính là chỗ sụp, Lăng Thanh hoảng hồn chưa bình tĩnh trông thấy Đông Ly Mộ Vân nhìn bốn phía, hô: “Triệu U?!” “Hắn ở đó.” Theo hướng ngón tay Yên Vân Liệt, mọi người thấy nửa người dưới của An Dương vương bị đè dưới gạch đá sụp xuống. “Triệu U?” Đông Ly Mộ Vân bước lên phía trước giúp hắn chuyển đá trên người, thế nhưng chưa chuyển bao nhiêu lại rơi xuống một ít, tiếng nước “rầm rầm” phía sau càng ngày càng gần. Lăng Thanh cùng Yên Vân Liệt cũng muốn tiến lên giúp, An Dương vương vung tay, ý bảo bọn họ đừng đi qua. “Đi! Mau đi nhanh!” Nhìn thấy bọn họ sững ở đó, An Dương vương lại có chút không khống chế được giận kêu, “Bản vương bảo các ngươi đi có nghe hay không?! Là muốn đều chết ở chỗ này sao? Còn ngẩn ra làm gì?” “Triệu U!” Đông Ly Mộ Vân rống to một tiếng, khiến cho An Dương vương thoáng cái im miệng, mấy người đứng đó nhìn nhau, tiếng nước truyền đến từ chỗ địa đạo đã gần trong gang tấc. An Dương vương ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Thanh, nói: “Đừng trách Đông Ly… Bản vương nợ ngươi, mỗi lần đều sẽ trả ngươi…” “Triệu U, ngươi…?!” An Dương vương giống như nhận mệnh, thu đi biểu tình không khống chế được ban nãy, chuyển thành trấn tĩnh, “Mau đi đi… Nước lập tức sẽ qua.” Yên Vân Liệt không nói gì, kéo Lăng Thanh liền đi về phía trước, Đông Ly Mộ Vân đi theo vài bước, lại ngừng, xoay người nhìn về phía An Dương vương bị đè, chỗ sâu trong địa đạo có một bóng đen lấy tốc độ cực nhanh đè qua. An Dương vương không có mảy may khẩn trương, chỉ xa xa nhìn hắn, “Đi nhanh đi… Ngươi không phải hỏi bản vương lúc nào mới có thể bỏ qua ngươi sao? Ngươi xem, bản vương bây giờ dù cho muốn nắm ngươi cũng không có cách nào.” Đông Ly Mộ Vân siết chặt kiếm trong tay, bước nhanh qua ngồi xổm người xuống bắt đầu gẩy đống đá ấy, An Dương vương bất ngờ lại kích động, rống hắn, “Ngươi làm cái gì? Không phải bảo ngươi đi sao? Bản vương không cần ngươi cứu, ngươi mau đi cho ta!” Một đợt sóng nước đổ ập xuống, đập vào người đau đớn, Đông Ly Mộ Vân miễn cưỡng ổn định thân thể không bị nước cuốn trôi, tiếp tục chuyển đá, An Dương vương dùng tay đẩy hắn ra, đẩy ra, Đông Ly Mộ Vân lại nhào tới, mấy lần như vậy, nước càng ngày càng xiết, cơ hồ nuốt chửng hai người. Gạch đá nhỏ đều bị dọn sạch, chỉ có một hòn đá to đè đùi phải An Dương vương vẫn không nhúc nhích, lại thêm thế nước càng ngày càng cao, dòng nước càng ngày càng xiết, Đông Ly Mộ Vân không thể không dồn một hơi, cả người chui xuống nước đẩy hòn đá kia ra. An Dương vương không cho hắn làm như vậy, nắm hắn khăng khăng lôi hắn ra khỏi mặt nước, “Bản vương nói, ngươi không cần lo cho bản vương, mau đi đi!” Đông Ly Mộ Vân hất tay của y ra lại muốn xuống, thế nhưng An Dương vương kéo hắn, vô luận thế nào cũng không buông tay, Đông Ly Mộ Vân cũng sốt ruột, dùng tay lau nước trên mặt, tức giận lớn tiếng nói: “Triệu U! Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Loại thời điểm này ngược lại chơi trò chuộc tội? Ngươi cho là ngươi chết, chuyện lúc trước có thể một nét gạch đi xem như chưa từng phát sinh? Ngươi cho rằng ngươi làm như vậy, ta sẽ tha thứ cho ngươi sao?” “Không cần!” An Dương vương nắm hắn thật chặt, chính là không cho hắn lại mạo hiểm xuống nước chuyển đá giúp y, mà mực nước trong địa đạo cũng càng ngày càng cao, An Dương vương cho dù vươn thẳng nửa người trên, nước tùy ý cuộn trào mãnh liệt đã mấy lần phủ qua đỉnh đầu y, “Bản vương căn bản không cần tha thứ gì! Ngươi mau đi cho ta!” “Bộp!” Đông Ly Mộ Vân giơ tay lên hất y một chưởng, giận dữ “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Triệu U, ta chưa từng hiểu, ngươi làm những chuyện này đều là vì cái gì? Vì cái gì? Dằn vặt ta sao? Ngươi đến chết cũng còn không quên muốn dằn vặt ta một phen?!” An Dương vương đầu tiên là sửng sốt, tay nắm cánh tay Đông Ly Mộ Vân khẽ run. Thấy y không đáp, Đông Ly Mộ Vân hất tay y ra, lại muốn chui xuống nước, lại lần nữa bị An Dương vương kéo, An Dương vương nhìn hắn, cơ mặt co rút, há mồm nhẹ giọng nói, “Là thích mà…” Đông Ly Mộ Vân không nghe rõ, lộ ra vẻ sốt ruột, không muốn lại tiếp tục dong dài với y. Thấy hắn như vậy, An Dương vương tình tự kích động quát, hai tay nắm lấy cánh tay Đông Ly Mộ Vân cố định hắn trước mặt mình, “Là thích mà! Bản vương thích ngươi! Cái loại thích hận không thể khóa ngươi bên cạnh mình, vì sao ngươi nhất định không hiểu không rõ?!” Đông Ly Mộ Vân ngẩn ra, giống như không nghe rõ y nói cái gì, há miệng, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn An Dương vương. Lúc này lại một đợt sóng nước vọt tới, hoàn toàn nuốt chửng An Dương vương, Đông Ly Mộ Vân thoáng cái hoàn hồn, hít mạnh một hơi chui xuống nước đẩy tảng đá kia ra. An Dương vương vẫn còn ra sức muốn đây hắn ra, nhưng Đông Ly Mộ Vân không mảy may nghe y, kiên trì muốn gạt đá ra. Một hơi trong ***g ngực gần như hao hết, An Dương vương cũng dần dần không có động tĩnh, Đông Ly Mộ Vân vội vã nổi lên đổi một hơi lại tiếp tục, vừa lúc đó, cũng không biết có phải dòng nước chảy xiết giúp hay không, hòn đá đè trên đùi An Dương vương di chuyển, Đông Ly Mộ Vân dùng hết một hơi cuối cùng trong ***g ngực, rót lực dưới tay, dùng sức cậy hòn đá lên, kéo An Dương vương nổi lên trên mặt nước. Vừa mới lộ ra khỏi mặt nước, Đông Ly Mộ Vân liền thở phì phò ngụm lớn “phù phù”, nước cơ hồ tràn đến đỉnh địa đạo, lưu lại không nhiều chỗ có thể thông khí, Đông Ly Mộ Vân vỗ vỗ mặt An Dương vương, phát hiện y nhắm nghiền hai mắt tựa không có ý thức, tim không khỏi nghẹn lại, vội dùng ngón tay dò dưới mũi y, phát hiện y còn có hơi thở. Đông Ly Mộ Vân ngẩng đầu ngắm nhìn bốn phía, không có biện pháp khác, chỉ có thể cõng An Dương vương hướng về phía Lăng Thanh bọn họ đi. Hắn vừa bơi vừa nói với An Dương vương đã bất tỉnh nhân sự, “Triệu U, ta cho ngươi biết, trước khi ta chưa xuống địa ngục, ngươi không được đi trước!” Yên Vân Liệt cùng Lăng Thanh đi dựa theo phương hướng An Dương vương chỉ, nhưng vẫn chưa tìm được lối ra. “Tên kia sẽ không gạt chúng ta chứ?” Yên Vân Liệt nói thầm một câu. Lăng Thanh không hung hăng lườm y giống lúc trước, mà làm như không nghe thấy, liên tiếp quay đầu lại nhìn về phía sau, “Không biết bọn họ thế nào?” Vừa dứt lời, bốn phía lại là một trận tiếng vang “ầm ầm”, bọn họ không kịp chuẩn bị cái gì, một trận nước lớn “ào ào” phía sau xông lại, thế nước rất lớn, dòng nước cũng rất xiết, Yên Vân Liệt chỉ cảm thấy một lực đạo rất lớn kéo Lăng Thanh ra, mang thẳng hắn từ trong ngực y đi. “Lăng Thanh?!” Yên Vân Liệt dùng cả tay chân đập nước về phía Lăng Thanh, may mà Lăng Thanh từ nhỏ sinh ở Giang Nam, kỹ năng bơi cũng không tệ lắm, nhìn chuẩn cơ hội dùng kiếm ngọc trong tay cắm vào trong khe hở gạch đá bên cạnh, làm cho hai người có thể dừng lại giữa dòng nước. “An Dương vương nói sông ngầm này có lẽ thông ra sông Mạc Lặc bên ngoài, tìm không được con đường tiên đế tiến vào, ta thấy nếu không chúng ta đi theo dòng nước, nói không chừng có thể ra ngoài.” Yên Vân Liệt cho rằng biện pháp này khả thi, nhưng lại không dám để cho Lăng Thanh mạo hiểm, “Ta thì không sao, thế nhưng ta sợ ngươi…” Trải qua một phen lăn qua lăn lại, hai người lúc này đều chật vật không chịu nổi, Yên Vân Liệt cũng không có dáng dấp phong lưu tiêu sái ngày xưa, trên mặt là vết thâm vừa rồi bị Lăng Thanh đánh, tóc ướt nhẹp dán trên mặt, chỉ có đôi mắt vẫn sâu sắc chứa nhu tình và kiên trì như cũ. Lăng Thanh giật mình, không khỏi sáp qua hôn lên môi Yên Vân Liệt, sau đó nói, “Không có việc gì, chúng ta còn phải đi đón Tư Tần, sau đó cùng nhau về Thiên Tuyệt sơn chờ hài tử xuất thế.” Trong con ngươi Yên Vân Liệt có tinh quang xẹt qua, lúc Lăng Thanh thối lui dán lên bắt lấy môi hắn, thè lưỡi mở hàm răng hắn tiến vào, hôn thật sâu. Loại thời điểm này không cần bất luận trao đổi ngôn ngữ gì, bộc lộ tình ý là biểu hiện rõ ràng nhất phát ra từ đáy lòng, không có hoa mỹ, cũng không có miễn cưỡng, cho dù có quá khứ chịu không thấu và vết thương chồng chất, thế nhưng phần tình ý ấy thủy chung không biến mất hay thay đổi. Hai người hôn thật lâu, khó bỏ khó phân, mãi đến khi một đợt sóng nước phía sau trào dâng quá đỉnh đầu hai người, làm cho bọn họ tỉnh lại. Yên Vân Liệt nắm thật chặt khuỷu tay vòng quanh Lăng Thanh, gật đầu với hắn một cái, Lăng Thanh liền dùng lực, rút kiếm ngọc cắm ở trong khe đá ra, hai người thoáng cái giống như là thuyền nhỏ không chỗ níu trong sóng lớn lật nhào, bị dòng nước chảy xiết cuốn đi. Nơi này không thể ở lâu, lập tức sẽ hoàn toàn bị bao phủ. Hai người bọn họ đều rất rõ điểm này, thế nhưng liệu có thể tìm được lối ra ấy trước khi bị ngập hoàn toàn hay không… cũng chỉ nghe theo mệnh trời. Dòng nước càng ngày càng xiết, cơ hồ chưa quá đỉnh, Yên Vân Liệt tận lực nâng Lăng Thanh cho hắn có thể thông khí, thế nhưng bị xông tới đầu cùng mới phát hiện nước trong này lại tích nhanh như vậy, là bởi vì địa đạo phía trước bị cự thạch rơi xuống ngăn chặn. “Phải mở nơi này ra mới được!” Yên Vân Liệt buông Lăng Thanh ra, để cho hắn đỡ tường một bên, chính mình lui về phía sau một chút, phất tay một chưởng đánh tới, nhưng người ở trong nước dưới chân lơ lửng làm cho không xuất toàn lực, phần lớn chưởng lực còn bị dòng nước hóa giải. Nước cơ hồ sắp tới đỉnh, Yên Vân Liệt không cam lòng, lại vung ra mấy chưởng, nhưng không có tác dụng chút nào. Yên Vân Liệt không khỏi sinh ra tức giận, vung loạn hai cánh tay trong nước như trút căm phẫn, nhưng vừa quay đầu lại, phát hiện Lăng Thanh vốn dựa vào tường không thấy bóng dáng. Yên Vân Liệt bỗng chốc sốt ruột, lập tức bơi qua, chỉ thấy một lọn tóc đang chìm, liền hít mạnh một hơi, chui vào trong nước, phát hiện Lăng Thanh đang chìm xuống dưới. Yên Vân Liệt vội vàng nắm cánh tay Lăng Thanh kéo hắn vào trong lòng, phát hiện hắn hai mắt nhắm nghiền không trả lời, lần này trong lòng Yên Vân Liệt gần như vội ra lửa. Lúc ôm Lăng Thanh đang muốn bơi lên, vai bị người vỗ vỗ, Yên Vân Liệt nhìn lại, thế nhưng thấy vỗ mình là Tiết Ký Phong, gã ngoắc ngoắc ngón tay với y, ra hiệu Yên Vân Liệt đi theo gã. Yên Vân Liệt mới phát hiện trên tường phía sau y có một bóng mờ đen tuyền, giống như là một cái hốc, thân hình Tiết Ký Phong lách vào liền biến mất sau hốc. Lúc này Yên Vân Liệt cũng không cần biết nhiều như vậy, ôm Lăng Thanh chui qua cái hốc đó, phát hiện vẫn là trong nước, âm thầm giận, thấy Tiết Ký Phong chỉ phía trên, sau đó tự mình bơi trước. Yên Vân Liệt theo hướng gã chỉ ngẩng đầu, phát hiện trên trên mặt nước có ánh sáng, trong lòng vui vẻ, vội ôm Lăng Thanh dùng hết toàn lực bơi lên, mắt thấy ánh sáng kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần… Cuối cùng rót lực dưới chân giẫm giẫm hai cái về phía sau vạch nước mà ra. Đây là một con sông dòng nước xem như thong thả, rất rộng, hai bờ sông có rừng thông rậm rạp, không biết là ở nơi nào, Yên Vân Liệt không quản được nhiều như vậy, vội vã ôm Lăng Thanh lên trên bờ, ướt đẫm từ trong nước đi lên, cả người cũng là thoát lực ngã thẳng xuống đất. Yên Vân Liệt dùng sức thở hổn hển hai cái, mới dịu được khoang ngực không thông, sau đó không thể chờ đợi được kiểm tra tình huống của Lăng Thanh. “Lăng Thanh? Lăng Thanh!” Lắc lắc hắn, vẫn không có đáp lại, trong đầu Yên Vân Liệt bất ngờ trống rỗng, vội đỡ hắn đứng lên, tay chống sau lưng hắn, từ thắt lưng bắt đầu chậm rãi đẩy lên trên, mấy lần như vậy, Lăng Thanh há mồm ói ra chút nước, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Yên Vân Liệt ôm thật chặt hắn, tay chống trên lưng hắn dồn nội lực vào trong thân thể hắn, thanh âm run run, “Lăng Thanh… Không sao, chúng ta ra rồi, ngươi mau tỉnh lại…” Bởi vì nội lực đã rót vào này, thân thể lạnh như băng hơi ấm lại, môi cũng hơi khôi phục một chút màu máu, nhưng Lăng Thanh giống như đang ngủ, mắt nhắm, biểu tình trên mặt rất bình tĩnh, màu da tái nhợt. Yên Vân Liệt cảm thấy một hơi nghẹn ở chỗ ngực không vận lên được, vừa rồi còn nói với mình muốn đi đón Tư Tần, sau đó cùng mình về Thiên Tuyệt sơn chờ hài tử xuất thế, giờ đây lại không có phản ứng gì. “Lăng Thanh, ngươi ngàn vạn không nên làm ta sợ, mau chút tỉnh lại…” Nam nhân ôm chặt hắn, cực kỳ bi thương. Bỗng dưng, Yên Vân Liệt đột nhiên nghĩ đến cái gì, biểu hiện trên mặt trấn tĩnh hơn chút, cẩn thận đặt Lăng Thanh trên mặt đất, sau đó nhìn hắn, vươn tay, động tác ôn nhu gạt tóc dán trên mặt hắn ra, lộ ra thanh tú như họa bên dưới. Y run run nói nhỏ, “Lăng Thanh, ngươi sẽ không chết, ngươi yên tâm, mặc dù ở đây không có khôi thạch liên, nhưng chỉ cần ta sống, ngươi sẽ không phải chết… Chỉ cần ta sống…” Yên Vân Liệt nói, đồng thời ngón trỏ và ngón giữa tay phải đè ấn đường của mình, nhắm mắt lại, sau đó biểu tình trong nháy mắt đau đớn, dường như có thứ gì huyết mạch tương liên, vững chắc không thể phân bị từng chút bóc xuống, loại đau đớn này duy trì liên tục, làm cho cơ mặt y cũng run rẩy. Chỉ chốc lát, vẻ đau đớn trên mặt Yên Vân Liệt mất đi một chút, nhưng cả người giống như là bị rút phân nửa tinh lực, thần sắc mệt mỏi hơn nhiều, cổ họng y trượt một cái, mở mắt ra, trong miệng giống như đang ngậm cái gì. Y vươn tay nắm hàm dưới Lăng Thanh bức hắn mở miệng, sau đó tự mình sáp lại… Nặng nề trong ***g ngực lại được không khí mới mẻ tràn đầy, Lăng Thanh dần dần khôi phục ý thức. Vừa rồi đỡ tường nhìn Yên Vân Liệt chuẩn bị dùng chưởng phong quét mở đống đá ngăn trở lối đi, song nước trong địa đạo càng tích càng cao, làm cho hắn không có cách nào thông khí, chưởng lực của Yên Vân Liệt quấy dòng nước, mấy đợt đều hướng về chỗ hắn, phủ quá đầu hắn, bức hắn uống mấy ngụm nước. Hắn nghĩ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, sau đó trong đầu linh quang chợt lóe, nghĩ đến phương pháp bế khí trong nội công tâm pháp của Thanh Hồng sơn, liền ấn tâm pháp đóng chặt hô hấp của mình. Lúc này nằm ở nơi đó, nghe thấy bên tai có tiếng nước chảy róc rách, nhưng không có xiết như lúc trước, cảm giác được có người nắm hàm dưới của mình ép mình mở miệng, liền mở mắt ra. Thế là Lăng Thanh nhìn thấy mặt Yên Vân Liệt không ngừng phóng đại trong tầm mắt mình, y còn giương miệng, thò đầu lưỡi, phía trên còn có quái trùng nói không ra tên, thân thể đen nhánh phát sáng, rất nhiều chân nhỏ, thoạt nhìn sởn tóc gáy. Ý thức được Yên Vân Liệt muốn làm gì, Lăng Thanh không nói hai lời dùng hết khí lực toàn thân đẩy Yên Vân Liệt ra. Mặc dù vừa tỉnh lại, nhưng lần này chỉ dùng không ít khí lực, Yên Vân Liệt bị hắn đẩy ngã ngồi dưới đất. Lăng Thanh ngồi dậy, ho hai cái, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Yên Vân Liệt, lông mày dài mảnh giương lên, vỗ ngực nói, “Ngươi làm cái gì?” Yên Vân Liệt ngồi dưới đất, mắt chớp chớp, đầu lưỡi còn vươn, quái trùng phía trên xoay xoay, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lăng Thanh. Nghe thấy lời Lăng Thanh hỏi y, duy trì đầu lưỡi như vậy, mơ hồ không rõ trả lời, “Ây à ệnh ổ (Đây là mệnh cổ).” Lăng Thanh trái lại nghe hiểu, biết Yên Vân Liệt là muốn cho mình mệnh cổ của y. Lúc trước từng nghe Viên Bất Quy nói, Thiên Tuyệt giáo có một bộ phận người nuôi cổ khi còn bé sẽ tùy cổ sư gieo một loại mệnh cổ trong thân thể bọn hắn, lấy máu để ăn, nguy nan trước mắt có thể tự cứu cũng có thể cứu người, chỉ cần cho đối phương mệnh cổ, là phân một nửa mạng mình cho hắn, từ đó hai người đồng sinh cộng tử. Lúc trước Linh Quân vì cứu Vệ Vũ tự chém cánh tay phải, liền cho hắn mệnh cổ của mình. Hẳn là thấy mình vẫn chưa tỉnh lại, Yên Vân Liệt dưới tình thế cấp bách mới muốn dùng thứ này cứu mình, vừa nghĩ như thế, không khỏi ấm áp trong lòng, thế nhưng vừa nhìn con sâu giống châu chấu lại không giống, giống ve nhưng đầu cũng không giống, Lăng Thanh chính là một trận buồn nôn, rất khó tưởng tượng ăn cái này mình sẽ không ói. “Còn vươn đầu lưỡi làm cái gì? Nuốt thứ đồ chơi ấy về.” Lăng Thanh ngoảnh mặt đi, thực sự không muốn nhìn cổ kia nữa. Yên Vân Liệt không dễ dàng mới hoàn hồn từ trong kinh ngạc, phát hiện Lăng Thanh thật sự tỉnh lại, hơn nữa thoạt nhìn không có việc gì, vội vươn tay điểm ấn đường của mình, nguyên dạng như ban nãy gieo lại mệnh mệnh cổ về, có trời mới biết đau đớn một lần róc huyết nhục lăng trì kéo ra lại ấn về, chỉ có một mình y thể hội. “Lăng Thanh, ngươi đã tỉnh!” Yên Vân Liệt kích động một trận, lộ ra biểu tình giống như giống như hài tử, ôm lấy Lăng Thanh dùng sức hôn một cái. Thế nhưng Lăng Thanh vừa nghĩ tới cổ trong miệng y liền không nhịn được trên người nổi gai ốc, đẩy Yên Vân Liệt ra, nhìn xung quanh một chút, đột nhiên kinh hãi, “Đông Ly đại ca đâu?” Bị hắn hỏi như thế, Yên Vân Liệt cũng phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía con sông kia, nhưng thấy mặt nước yên lặng, chỉ có gợn sóng hơi nhấp nhô. Ban nãy y chỉ một lòng thấp thỏm an nguy của Lăng Thanh, cũng quên mất Đông Ly Mộ Vân cùng An Dương vương còn bên trong, nhưng nhìn tình huống nước đọng trong địa đạo, hai người này hẳn là dữ nhiều lành ít. “Lăng Thanh, ta…” Yên Vân Liệt còn chưa nói hết, bụi cây phía sau phát ra tiếng vang “sột soạt”, hai người quay đầu nhìn lại, phát hiện hai người Đông Ly Mộ Vân và An Dương vương nằm ở nơi đó, hiển nhiên là vừa mới được người vớt trong nước lên, ngực phập phồng, còn có hơi thở. “Bản tọa không phải một người không niệm nhân tình…” Thanh âm của Tiết Ký Phong đến từ chỗ cao, Lăng Thanh cùng Yên Vân Liệt ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Tiết Ký Phong và Điện Dao đứng trên cành thông cao. Tiết Ký Phong nói, “Tốt xấu chúng ta đã từng cùng uống rượu so kiếm, cùng nhau giết đại xà kia, bất quá… Yên Vân Liệt, thù cũ của bản tọa và ngươi sẽ không dễ dàng giải quyết như thế!” Dứt lời, hai người “bộp” thân hình thoáng cái biến mất. Lăng Thanh nghiêng đầu nhìn về phía Yên Vân Liệt, híp mắt lại, Yên Vân Liệt chú ý tới tầm mắt của hắn, không biết vì sao cảm thấy trên lưng có lông tơ từng sợi dựng đứng lên, “Lăng Thanh, ngươi làm chi nhìn ta như vậy?” Lăng Thanh thu hồi tầm mắt, giọng điệu có phần trào phúng, “Nhìn không ra ha, thì ra Yên đại giáo chủ và Tiết đại giáo chủ cũng có một chân… Ta cũng không biết thì ra Yên đại giáo chủ còn thích loại hình này…” Lắc lắc đầu, bộ dáng tựa như thế thời đổi thay. Yên Vân Liệt nhảy dựng lên một cái, “Lăng Thanh ngươi nói cái gì?” Lăng Thanh vẫn là cái loại giọng điệu châm chọc khiêu khích, “Không phải sao? Thù cũ… Thù cũ của Yên đại giáo chủ ngươi nhiều nhất không phải là nợ phong lưu?” Yên Vân Liệt chỉ cảm thấy rất chua, Lăng Thanh ăn giấm cư nhiên có thể lật bình giấm chua lớn như vậy, thế nhưng mình bây giờ quả thực khó giãi bày. “Lăng Thanh, ngươi tin ta, họ Tiết tuyệt đối nói hươu nói vượn, ta căn bản không biết hắn…” Yên Vân Liệt nói đến đây ngừng lại, nghĩ nghĩ, lại nói, “Không phải… Ta nhớ ra rồi…” Trên sườn núi cao xa xa đứng hai người, nam tử xinh đẹp mặc một thân hồng sam nửa quỳ hạ thân, nâng một tấm thẻ bài gỗ trên hai tay, đưa trả lại cho một người khác xem ra phóng khoáng tùy ý. “Giáo chủ, quyền trượng của ngài.” Tiết Ký Phong từ trong tay Điện Dao nhận lấy nhận lấy thẻ bài ấy, treo trên hông, “Đi thôi, lập tức sẽ vào xuân, chúng ta đi Giang Nam một chút.” Điện Dao lộ ra vẻ không hiểu, “Nhưng việc của chúng ta còn chưa làm xong, giáo chủ muốn ăn nói với người Liêu thế nào?” Tiết Ký Phong khoát khoát tay, ý là không cần quản, “Thù lao người Liêu cho còn chưa đủ để bản tọa uống rượu đâu, kết quả liên lụy bản tọa thiếu chút nữa bị con cự mãng kia nuốt, bây giờ còn toàn thân khó chịu ẩm ướt.” Điện Dao thái độ cung kính theo sau Tiết Ký Phong, “Có một việc, không biết thuộc hạ có thể biết hay không?” Tiết Ký Phong dừng lại, xoay người, “Ngươi hỏi đi.” Điện Dao mắt đẹp buông xuống, ngẫm nghĩ một chút mới nói, “Giáo chủ vẫn nói có thù cũ không đội trời chung với Yên Vân Liệt, thế nhưng giáo chủ lại không hạ sát thủ với y, nguy nan trước mắt còn ra tay cứu Lăng Thanh kia, thực sự không giống như là…” Tiết Ký Phong “chậc” một tiếng, “Dễ dàng như vậy liền để cho bọn họ chết, bản tọa sau này làm sao dùng hết thủ đoạn thủ đoạn giày vò y?” Nghiến răng nghiến lợi, thực sự tựa hồ có thâm cừu đại hận gì. Vì vậy Điện Dao cũng hiếu kỳ, “Dám hỏi một câu, là thù cũ như thế nào?” Tiết Ký Phong im lặng một lát, sau đó chắp tay phía sau, thở dài một tiếng, “Chuyện này nói ra rất dài… Khi đó bản tọa vẫn là tuổi rủ tóc.” Bờ sông Mạc Lặc, đốt lên một đống lửa, phía trên bác mấy con cá, Lăng Thanh cùng Yên Vân Liệt hai người ngồi bên cạnh đống lửa vừa nướng cá vừa hong quần áo, Đông Ly Mộ Vân và An Dương vương còn chưa tỉnh lại, nhưng cũng không có nguy hiểm đến tính mạng. Yên Vân Liệt cầm lấy một xâu cá, dùng tay xé thịt cá, kết quả bị phỏng đến thốt ra “ai ái”, vội vê phân thân tai mình. Lăng Thanh thì dùng biểu tình kinh ngạc kiêm không dám tin nhìn y, “Chỉ vì vậy?” Yên Vân Liệt gật gật đầu, nhìn nhìn cá đã chín liền đưa cho Lăng Thanh, chính mình cũng lấy một xâu, lần này là nóng tay kia, sờ tai mình nói, “Ai kêu gã khi đó kiêu ngạo như thế, ta lại không biết gã là ai, nhìn gã khó chịu liền cho gã một chút giáo huấn, sau đó liền…” Lên sườn núi cao xa xa vang lên thanh âm của Điện Dao. “Sau đó y liền đoạt bánh bao trong tay giáo chủ, đưa cho tiểu nữ nhi của lão bản khách ***, tiểu cô nương kia vui vẻ còn hôn y một cái…. Thế là giáo chủ vẫn ghi hận đến bây giờ?” Tiết Ký Phong ra sức gật gật đầu, sau đó rất nghiêm túc nói, “Đương nhiên, khi đó ta lần đầu tiên đến Trung Nguyên chơi, cái gì cũng thấy mới mẻ, kết quả đột nhiên gặp được loại sự tình này, trong lòng ta sao có thể dễ chịu?” Điện Dao nhìn Tiết Ký Phong, biểu hiện trên mặt biến đổi, có lẽ thực sự không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt, cuối cùng rốt cuộc buông tha, chỉ giơ tay lên làm lễ, “Bẩm giáo chủ, thuộc hạ đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu phải về tổng đàn Tây Vực trước, thứ cho không thể ở bên giáo chủ.” Nói xong là đi, dường như một khắc cũng không muốn ở thêm. Tiết Ký Phong vội vàng đuổi theo. “Điện Dao, ngươi không phải đáp ứng cùng bản tọa đi Giang Nam sao? Ai, đừng đi mà, Điện Dao!” Tiếng cầu xin và giữ lại theo thân ảnh xa dần cũng dần dần đi xa. Bờ sông Mạc Lặc, Yên đại giáo chủ hung hăng cắn một miếng cá, “Lúc đó gã ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ, lại ngốc nghếch, đúng là mọi rợ từ Tây Vực tới.” Lăng Thanh lạnh lùng cười, đứng lên đi tới bên cạnh Yên Vân Liệt, “Vì thế ngươi liền cướp bánh bao của người ta?” Yên Vân Liệt ngẩng đầu, trong miệng còn cắn cá, nhìn Lăng Thanh, mắt chớp chớp. “Thì ra những chuyện ngày hôm nay, toàn bộ là vì cái bánh bao năm đó?!” Yên đại giáo chủ cười làm lành, “Trở về ta đưa cho gã mười mấy hai mươi mấy cái…” Thấy chân mày Lăng Thanh nhíu chặt không giãn ra, lại bồi thêm một câu, “Nhân các loại đều có…” “Xuống cho ta!” Một cước đá qua, Yên đại giáo chủ hét thảm “a” một tiếng ngã vào trong sông, Lăng Thanh thu chân, sờ sờ bụng, ước chừng đang trấn an bảo bảo bắt đầu có động tĩnh, sau đó ngồi xuống tiếp tục hong quần áo. Thiên Tuyệt sơn cách Ung châu xa vạn dặm. Vệ Vũ cùng Linh Quân đứng trước cái chuông đồng khổng lồ ở cấm địa núi sau, bên cạnh còn có không ít cổ sư, phía trên chuông đồng kia tựa như có cái gì đang nhúc nhích, nhìn kỹ, mới phát hiện phía ngoài chi chít phủ đầy sâu. “Như vậy hẳn là được rồi, thu cổ lại đi.” Vệ Vũ ra lệnh một tiếng, những cổ sư này ào ào lấy ống trúc ra, rút đi nút phía trên, liền thấy sâu bám vào chuông đồng đồng thời rời đi trở lại bên trong ống trúc. Phía ngoài chuông đồng lưu lại rất nhiều chất nhầy màu trắng, vang “xè xè” như nước sôi, cả chuông đồng giống như là bị hòa tan, từng chút một biến mất. “Vệ Vũ, như vậy thực sự được không? Không phải thần khí thượng cổ lưu lại, cứ phá hủy như thế chẳng phải là rất đáng tiếc?” “Đó là đế vương tướng lĩnh nên suy nghĩ, lòng dân thiên hạ, há có thể có được như vậy?” Linh Quân gật gật đầu, “Đi thôi, chúng ta trở về.” Vệ Vũ đi tới, mở tay trái ra, một cái chuông nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay hắn, “Vốn dĩ treo trên chuông, hẳn là để trấn ma trừ tà, cho hài tử.” Linh Quân nhìn hắn một cái, cười nhận lấy, hai người sóng vai, cùng ra khỏi cấm địa. “Lăng Thanh và họ Yên hẳn là sắp trở lại rồi…” “Là giáo chủ…” “Quản y là ai.” “Là giáo chủ.” “Rồi, rồi, rồi, giáo chủ, giáo chủ ngu ngốc.” “…” Ánh tà dương rơi xuống phía sau núi, lưu lại bầu trời mây đỏ, mấy con chim xẹt qua, yên tĩnh và tường hòa biết bao, nhưng có lẽ qua không bao lâu, nơi này sẽ ồn ào không ngớt…