Khi đi, Trương Trì có để lại năm trăm đồng tiền tiêu vặt, lúc về, nhìn thấy trên bàn trà có một đĩa dâu tằm, anh tự cho là Tang Minh mua. “Ngọt thật! Bao nhiêu tiền một cân?” “Không lấy tiền, bản quân đây mời ngươi!” Trương Trì bật cười, tiểu tử phá hoại này còn giả bộ giàu có! “Được, vậy thì cảm ơn cậu!” Anh tiến tới, hôn nhẹ lên má Tang Minh. Tang Minh thoáng cái đã đỏ mặt: “Trương Trì, ngươi.. Ngươi…” “Làm sao vậy? Đây là quà tạ lễ, cảm ơn cậu đã mời tôi ăn dâu.” Vẻ mặt anh đặc biệt vô tội. “… Không có gì.” Tang Minh quay đầu lại, hai mắt dán chặt vào màn hình TV. Dâu Tang Minh “mua” quả thực hơi nhiều, cứ thế này Trương Trì nghĩ sẽ hỏng hết. Nghĩ mãi Trương Trì mới quyết định mang số dâu thừa tới công ty chia cho mọi người. Đương nhiên, quả nào quả nấy đều được mọi người hoan nghênh đón nhận, tới trưa, môi ai cũng đỏ. Chiều nay cuộc họp với khách hàng kết thúc sớm, anh cho phép bản thân về nhà trước giờ tan tầm. Kể từ khi Tang Minh bước vào cuộc đời anh, nó đã đa dạng hơn rất nhiều, chứ chẳng còn hai chữ “công tác” khi xưa. “Trương Trì, có đúng hôm nay ngươi đã đem bổn mạng quả của ta cho người khác ăn?” “Hả?” “Đừng có vờ vịt… Ngươi… sao ngươi có thể làm vậy!” Tang Minh tức giận. Y không nghĩ Trương Trì có thể làm chuyện này. Bổn mạng quả, y đều có thể cảm ứng được, nếu bị người khác ăn, lập tức liền phát hiện ra ngay. Đáp ứng yêu cầu của Trương Trì, Tang Minh lại chẳng thể ra khỏi nhà, buồn bã cả ngay. Nay khi anh trở về, mới chợt nhận ra bản thân có thể gọi điện thoại cho Trương Trì, trong thâm tâm lại càng sầu não.” Đây là thứ quả y đã cất giữ rất nhiều năm nơi Quan Âm Bồ Tát Dương Chi Cam Lộ, phỏng chừng nếu Trương Trì ăn hết, bệnh đau dạ dày sẽ khỏi hẳn, mà còn có thể kéo dài tuổi thọ hơn. Hiện tại bao nhiêu công sức của y, đều bị anh đem đi cho người khác. “Dâu có rất nhiều mà, hơn nữa để lâu dễ hỏng, tôi mang một nửa tới cho đồng nghiệp. Không phải tôi đã để lại một nửa rồi sao? Cậu muốn ăn thì lần sau có thể mua thêm mà.” Trương Trì vừa buồn cười, vừa giận, không nghĩ Tang Minh chỉ vì chuyện này mà phát hỏa, cần phải đặc biệt dỗ dành. Từ trước tới nay, anh không hề biết Tang Minh cũng thích ăn dâu đó nha! “Ngươi bị sao vậy? Ngươi có biệt số dâu đó quý tới mức nào không? Đã thế, lần sau còn đau bụng nữa ta sẽ không thèm quan tâm luôn!” “Cái gì? Trẻ con hẹp hòi như vậy người ta sẽ không thích đâu!” “Ngươi mới keo kiệt! Cả nhà ngươi đều keo kiệt!” Tang Minh chạy vào phỏng ngủ, đóng cửa cái “rầm”. Mắt anh giật giật, không hiểu tại sao hôm nay y lại hẹp hòi tới vậy? Trương Trì đợi một hồi rồi mới gõ cửa, nhưng Tang Minh vẫn chẳng thèm để ý tới anh. Mãi cho tới bữa cơm tối, anh liền đánh bạo mở cửa, thấy khóe mắt y hồng hồng, chắc hẳn khi nãy đã khóc. Tim anh mềm nhũn, lúc này chỉ biết một mực dỗ dành y. “Ngày mai cuối tuần, tôi đưa cậu đi chơi nhé?” “Không đi!” “Một mình ở nhà, không buồn sao?” “…” “Tôi dẫn cậu đi chơi công viên!” “Không đi!” “Viện hải dương học thì sao?” “Không nốt!” “Nghe nói ở công viên có nhiều giống lan quý, cậu có muốn xem không? Mà còn có nhiều giống cây lạ lắm đó!” Biểu tình của y có phần buông lỏng, nhưng vẫn không nhịn được mà oán giận: “Tại sao ngươi có thể đem dâu của ta cho người khác ăn chứ!” “Đúng là tôi đã sai, lẽ ra tôi nên hỏi ý kiến cậu trước.” Trương Trì thành thực xin lỗi. “Những quả khác thì chẳng sau, thế nhưng mấy quả này… Thôi bỏ đi! Hôm nay dạ dày ngươi còn đau không?” “Không đau. Chẳng phải cơn đau đã truyền qua người cậu rồi sao? Sau này tôi sẽ ăn cơm thật ngon, bằng không chuyển qua người cậu, dù dạ dày có thể không đau nữa, vậy nhưng trong ngực lại nhói đau!” Tang Minh đỏ mặt. Y nghĩ dù sao anh cũng để lại một nửa, nếu ăn hết chắc vẫn có thể chữa khỏi bệnh đau dạ dày. “Ta cũng có lỗi, đáng lẽ không nên nổi giận với ngươi.” Y có chút ngượng ngùng, len lén nhìn sắc mặt cảu Trương Trì, lại thấy đối phương cũng đang chăm chú nhìn mình, không khỏi miệng khô lưỡi khô. “Vậy, mai chúng ta đi vườn bách thảo nhé?” “Được!”