Tang Thi Ngụy Trang Chỉ Nam
Chương 56 : Chọc ghẹo
Edit: Chrysanthemum
Hình Duệ Tư nhìn thấy vài người mới vừa xuất hiện thì đều không hỏi đến, tựa như những người này vốn là thành viên trong đội. Ngược lại, Vu Nhất Hàn vốn đã có tâm phòng bị rất nặng với Diệp Tử Linh, nay đối với người mà cậu dẫn đến hiển nhiên là càng thêm đề phòng, tuy rằng Hình Duệ Tư đã bảo hắn đừng manh động nhưng hắn vẫn nhịn không được mà muốn điều tra chút ít.
Kết quả đương nhiên là không thu hoạch được gì, dù cho Vu Nhất Hàn là dị năng giả hệ tinh thần có thể dùng tinh thần lực để thám thính rất nhiều tin tức mà hắn muốn biết, thế nhưng dưới tình huống đối phương không nói điều gì lại còn không phải là kẻ thù thì hắn cũng không dám dùng tinh thần lực để xâm nhập vào đại não đối phương.
Sau tận thế, Diệp Tình và Thẩm Duật vẫn luôn bị nhốt trong thế giới trò chơi càng hỗn loạn tàn khốc hơn thế giới hiện thực, Abrosius từ trước đến nay vẫn ở cùng với tang thi, ai cũng không còn là thiếu niên khờ dại vô tư, đối mặt với đội hữu hiện tại không hề quen biết lẫn không hề đáng tin cậy thì hiển nhiên là cẩn thận, cẩn thận, càng thêm cẩn thận, tuyệt không dám để lộ ra chút sơ hở nào.
Diệp Tử Linh không thể nghi ngờ là người có tâm trạng tốt nhất trong toàn đội mấy ngày vừa qua, Diệp Tình và Thẩm Duật xuất hiện khiến cậu tại thế giới đã trở nên vô cùng xa lạ này có thêm một phần quen thuộc và một chốn dựa vào, có thể không luôn buộc chặt thần kinh. Về phần nam nhân mắt lam cậu vẫn luôn ôm mối nghi hoặc, ai quản tới hắn nữa chứ, không xuất hiện thì không xuất hiện, không phải chỉ là một tên từng có quan hệ thế này thế nọ với cậu thôi sao, cậu cũng không còn nhớ rõ thì cùng lắm sau này đi tìm người khác cũng không tính là leo tường phải không, coi như người yêu cũ đã chết thôi.
Có lẽ phải nói thế này mới chính xác, Diệp Tử Linh là một người anh cực thương em tiêu chuẩn, hiện tại Diệp Tình thật vất vả sống sót xuất hiện trước mặt cậu, cậu nào còn có tâm tư đi quản mấy chuyện khác, chăm nom tốt em trai để không bị người kỳ quái bắt đi mất mới là nhiệm vụ hàng đầu — tuy rằng kỳ thật đã bị bắt cóc mất rồi.
Vẻ ngoài mang tính lừa gạt của Diệp Tình cũng đủ để giành được sự yêu mến từ các chị em phái nữ trong đội ngũ, khuôn mặt bị tê liệt thần kinh của cậu lúc trước còn sẽ làm người ta cảm thấy có chút quái dị không dễ dàng tiếp cận, hiện nay lại có thể bày ra các loại biểu cảm giả làm hoa sen trắng còn cực kỳ tự nhiên. Hắn cũng không nhàn rỗi, chỉ dùng mất hai ngày đã hỏi thăm tường tận sự tình về hai cái người theo đuổi nhị ca nhà mình từ trong đội có rất nhiều phái nữ bên kia, tuy nói nhị ca hắn không muốn phát sinh quan hệ vượt quá quan hệ đội hữu với hai vị này, ai biết được hai vị người theo đuổi kia có thể làm ra hành động nguy hiểm không có lý trí mà làm tổn hại đến nhị ca mình hay không?
Kết quả của việc hỏi thăm chính là hai người này không ai là người tốt, một tên hồ ly một tên cặn bã, lần đầu tiên Diệp Tình cảm thấy thì ra nhị ca nhà mình lại có lúc còn xui xẻo hơn mình, nhìn xem đã trêu chọc đến người nào này.
“Duật ca, anh nói thử nếu hai người kia biết nhị ca là tang thi thì sẽ có phản ứng thế nào?” Diệp Tình nằm úp sấp lên trên cái giường không tính là mềm mại, nhàm chán mà nhìn tầng khí đen xuất hiện rồi lại tiêu tán trên đầu ngón tay mình.
“Đừng gây chuyện, hiện tại thân phận của Tử Linh bị bại lộ thì không có chỗ nào tốt, nếu như thật sự muốn để cho hai người kia biết thân phận của Tử Linh thì cũng phải chờ đến khi chúng ta đến Ninh thành.”
“Thật sự là… Rõ ràng là cái gì cũng không biết mà còn mặt dày mày dạn đi làm mấy chuyện ngấm ngầm đấu đá.” Diệp Tình căm giận bất bình mà đập xuống ván giường, “Nam nhân hồ ly còn chưa tính, tốt xấu gì cũng là vừa gặp đã yêu, cái tên núi băng cặn bã kia rõ ràng là xem nhị ca như thế thân cho một người đã chết, thật quá đáng mà!”
Nam nhân hồ ly và núi băng cặn bã là biệt danh mới mà Diệp Tình đặt cho Lancelot và Hình Duệ Tư, khi Diệp Tử Linh nghe được Diệp Tình gọi hai người kia như vậy thì cười đến mức ngã ngửa ra sau, trực tiếp nói chuẩn xác, sau đó dặn Diệp Tình ngàn vạn lần đừng nói ra ở trước mặt hai người kia, bằng không dù hắn là em trai của Diệp Tử Linh cũng chỉ sợ không có chết đẹp được đâu.
“… Không được, không thể cứ để như vậy được, nam nhân hồ ly rất thông minh, ta không làm gì được chẳng lẽ còn không thể ngáng chân núi băng cặn bã chút gì sao!” Diệp Tình mãnh liệt nhảy dựng khỏi giường, vén tay áo lên chuẩn bị đi giáo huấn Hình Duệ Tư một chút.
Cho nên có một câu ngạn ngữ nói rất hay, thà rằng đắc tội quân tử cũng không đắc tội tiểu nhân, Hình Duệ Tư mặc dù không phải là quân tử nhưng tuyệt đối dễ đối phó hơn Lancelot vừa là dị năng giả hệ tinh thần vừa làm quân sư am hiểu nhiều mưu mô quỷ kế một chút, năng lực của hắn mà tấn công dị năng giả hệ tinh thần thì phải chịu lỗ không nhỏ, cần phải tiêu phí càng nhiều tinh lực thì mới có thể không bị phát hiện. Người chọn quả hồng mềm mà nắm, Diệp Tình đương nhiên sẽ không xuẩn đến mức không đi chọc ghẹo Hình Duệ Tư đơn giản mà đi khiêu chiến Lancelot trình độ cao.
“Đừng có làm rộn quá lớn, chậm trễ hành trình sẽ không tốt.” Thẩm Duật nói một câu xong thì đóng máy tính lại, ngã nằm xuống giường bắt đầu ngủ bù – lúc trước bị đuổi giết một mạch lại không có tiền khiến thân thể vốn đã bị đầu não làm cho suy yếu vẫn luôn không có cách nào tĩnh dưỡng tốt lên, thật vất vả mới có cơ hội nghỉ ngơi không cần lo lắng, hắn đương nhiên là phải tận dụng cho tốt thời cơ tĩnh dưỡng.
“Yên tâm, em sẽ chú ý thủ hạ lưu tình.” Diệp Tình cực kỳ vui vẻ mà chạy ra khỏi phòng đi tìm Hình Duệ Tư gây phiền toái.
Vận khí cực tốt của Diệp Tình lại phát huy tác dụng lần nữa, vừa mới ra khỏi cửa là gặp được ngay Hình Duệ Tư cũng đang chuẩn bị đi ra ngoài.
“Hình đội trưởng.” Diệp Tình thờ ơ mà lên tiếng chào hỏi, đầu ngón tay ngưng tụ khí đen lặng lẽ quấn quanh thân thể Hình Duệ Tư rồi sau đó nhập vào.
Đây là năng lực mà hắn đã dùng tử vong để đổi lấy – truyền vận rủi, người bị dính phải khói đen thì trong một khoảng thời gian sẽ phải trải qua nhiều chuyện không may, về phần thời gian dài ngắn, trình độ xui xẻo thì còn phải xét hắn đã rót vào bao nhiêu khí đen, cảnh giới của xui xẻo chính là sẽ chết người. Diệp Tình chỉ tính toán trừng trị Hình Duệ Tư một chút, chỉ rót vào lượng khí đen rất nhỏ.
Đương nhiên, khí đen được sử dụng còn có rất nhiều loại, đây chính là một loại sơ cấp nhất.
“Tiểu Tình đang chuẩn bị đi tìm nhị ca sao?” Đối mặt với em trai của Diệp Tử Linh, Hình Duệ Tư bày ra biểu tình ôn hòa cực kỳ khó thấy được.
Chỉ tiếc rằng Diệp Tình không hề cảm kích chút nào: “Hình đội trưởng, tôi và anh không thân quen nhau, cái xưng hô “Tiểu Tình” này không phải là thứ anh có thể gọi.” Nói xong lập tức xoay người bước đi xuống dưới lầu, tựa như mãnh thú và nước lũ mà tránh né Hình Duệ Tư. Xui xẻo cũng liên lụy đến người xung quanh, hắn không muốn bị vận rủi của Hình Duệ Tư liên lụy mà xui xẻo theo đâu.
Đối mặt với thái độ không thân thiện lắm của Diệp Tình, đáy mắt Hình Duệ Tư hiện lên một tia lãnh ý, những biểu hiện đáng yêu của tên nhóc này trước mặt nữ giới trong đội quả nhiên là đang diễn trò, sau tận thế làm sao còn tồn tại người ngây thơ lương thiện, những người đó chính là đã chết từ sớm rồi. Thế nhưng Diệp Tình dù sao cũng là em trai của Diệp Tử Linh, Hình Duệ Tư cuối cùng lựa chọn không nhìn, Diệp Tử Linh cậu ấy tuyệt sẽ không tự giao mình cho Lancelot, chỉ cần Diệp Tình không theo phe Lancelot thì hắn sẽ luôn làm bộ như cái gì cũng không biết. Cái tiếc nuối duy nhất chính là không thể thực hiện kế sách mượn lực Diệp Tình để xuống tay kéo Tử Linh về phía bên này, cũng chỉ như vậy thôi.
Diệp Tình nếu như biết được ý nghĩ lúc này của Hình Duệ Tư chỉ sợ sẽ khịt mũi coi thường, hắn từ sớm đã không còn là Tiểu Bạch nhỏ yếu luôn phải được anh trai mình che chở, dù cho Hình Duệ Tư có là kẻ địch trước mặt đi chăng nữa thì hắn cũng có đủ tự tin có thể đánh ngã đối phương trước khi đối phương giết hắn, lực lượng có cường đại thế nào thì cũng không chống lại nổi vận mệnh!
Diệp Tình đi chưa đến hai mươi bước thì chợt nghe được một tiếng vang thật lớn sau lưng, khóe miệng của hắn kéo lên một cái cười lạnh đắc ý, cũng không dừng lại một chút hay quay đầu lại nhìn mà vẫn tiếp tục đi xuống lầu.
Lễ vật nho nhỏ hắn đưa cho Hình Duệ Tư bắt đầu phát huy tác dụng của nó một cách hoàn mỹ.
Có lẽ do sàn nhà lâu năm mà ít được tu sửa, nơi mà Diệp Tình vừa mới giẫm qua không có một chút vấn đề nào nay khi Hình Duệ Tư đi qua lại đột nhiên gãy xuống, hắn bước một chân hụt vào khoảng không nên mất thăng bằng ngã nhào về phía trước. Hình Duệ Tư đương nhiên sẽ không tùy ý để cho mình bị xấu mặt trước công chúng, hắn đỡ lấy bức tường bên cạnh hòng ổn định lại thân thể, nhưng không ngờ rằng vách tường vừa mới được sơn quét nên vẫn còn chút ẩm ướt, hắn không vịn chắc được mà bàn tay lại còn bị trắng xóa một mảng, thân thể vẫn như bị lực lượng gì đó đè nặng mà tự ngã về phía trước. Hình Duệ Tư không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, bàn tay vịn lấy vách tường bắt đầu ngưng kết thành băng, miễn cưỡng mà ổn định lại thân thể, chuẩn bị rút cái chân đã bị lọt vào trong cái động dưới sàn ra. Không biết là do khí lực của Hình Duệ Tư quá lớn hay là do khách sạn này là công trình bằng bã đậu nên vách tường không được vững chắc, phần vách tường bị Hình Duệ Tư dùng để đóng băng đột nhiên lại phát ra thanh âm vụn vỡ, thẳng tắp đổ xuống ngay Hình Duệ Tư!
“Rầm” một tiếng, toàn bộ gạch từ vách tường nện xuống người Hình Duệ Tư, cho dù hắn kịp lúc dựng lên tường băng nên không có bị thương nhưng mà mặt mũi vẫn hoàn toàn không bị biến thành xám tro.
Ai a~ sớm biết như vậy thì thêm nhiều khí đen hơn một ít rồi, hai lần “ngoài ý muốn” dường như hơi ít.
Diệp Tình cảm thấy có chút hối hận nhưng cũng không quay trở về thêm chút gia vị cho Hình Duệ Tư. Hiện tại Hình Duệ Tư còn chưa nghi ngờ cậu, nhưng nếu lúc này mà quay về thì ngược lại sẽ tăng thêm hoài nghi không cần thiết.
Hắn còn chưa muốn làm lộ năng lực của mình ra, trong cái đội ngũ này hắn tạm thời chỉ là em trai đáng yêu của Diệp Tử Linh mà thôi. Hắn có một dự cảm, nếu như hiện tại hắn tiết lộ năng lực của mình ra thì tuyệt đối sẽ phải hối hận. Hành động của Diệp Tình thường xuyên bị làm khổ bởi độ may mắn của chính mình, trong lòng sẽ xuất hiện các loại dự cảm may mắn hay xui xẻo, chỉ cần trong lòng xuất hiện dự cảm thì hắn nhất định phải càng thêm cẩn thận, tựa như lúc này.
Diệp Tình đi đến đại sảnh ở lầu một của khách sạn thì nhìn thấy Lancelot đang cười đến giống như hồ ly mà ngồi nói gì đó bên cạnh nhị ca nhà mình, nhịn xuống xúc động cũng cho Lancelot một đoàn khí đen, bày ra khuôn mặt ngây thơ nhỏ yếu chạy tới bên Diệp Tử Linh, ôm cánh tay cậu mà nhìn về phía Lancelot thị uy. Dù cho không thể dùng khí đen làm khổ Lancelot, hắn cũng có biện pháp khiến nhị ca cách xa cái tên nam nhân hồ ly nguy hiểm này!
Lancelot nhìn thấy Diệp Tình xuất hiện, cực kỳ thức thời mà đứng lên: “Tử Linh, cứ định như vậy đi, buổi tối chúng ta gặp mặt.”
“Nhị ca, anh sao lại có thể tính toán đi ra ngoài hẹn hò buổi tối với tên hồ ly này? ” Chờ Lancelot đi khuất bóng rồi, Diệp Tình lập tức căm giận nói nhỏ bên tai Diệp Tử Linh.
“Tiểu Tình, em học xấu, hẹn hò cái gì, Lance là đang chuẩn bị dẫn anh đi thăm thú chợ đêm của xã hội loài người một chút, cái đó chỉ mở vào buổi tối thôi.” Diệp Tử Linh quả thật không có chút biện pháp nào với em trai này của mình, sờ sờ đầu Diệp Tình mà giải thích.
“Em đây cũng muốn đi!” Hắn làm sao có thể để cho nhị ca và nam nhân hồ ly kia ở – một – mình – với – nhau cho được chứ!
“…Được rồi.” Diệp Tử Linh do dự một chút vẫn quyết định đáp ứng, dù sao mang theo thêm một người cũng không có vấn đề gì lớn.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
98 chương
119 chương
22 chương
62 chương
49 chương