Tang Thi Ngụy Trang Chỉ Nam

Chương 41 : Mưu đồ

Edit: Chrysanthemum Đối mặt với khí thế bức người của Hình Duệ Tư, Diệp Tử Linh ngoài tự ngậm thuốc đắng, trong lòng chẳng biết vì sao lại không có nổi nửa điểm suy nghĩ phải phản kháng, liền cứ như vậy một đường bị tha tới địa phương bốn bề vắng lặng. Này thật đúng là mới vừa thoát khỏi miệng sói lại lọt vào hang hổ, cậu mới giải quyết công bằng với Lancelot, Hình Duệ Tư lại tới nữa, phiền toái nối gót liên tiếp tới, hoàn toàn không để cho cậu có thời gian thở dốc. Diệp Tử Linh dưới áp lực của Hình Duệ Tư, đột nhiên cảm thấy việc bản thân trộm đi ra ngoài hôm nay thật đúng là quá vụng về, đi ra ngoài cũng không nói, cố tình lại bị phát hiện, bị phát hiện cũng không nói, cố tình cậu lại còn ở cùng với Lancelot, vốn 73 cùng một chỗ với Lancelot cũng không tính là gì, cố tình Lancelot vào ban ngày vừa mới thổ lộ với cậu! Cái này gọi là trời làm bậy có thể sống, tự làm bậy, không thể sống a! “Vừa rồi cậu đi đâu?” Thanh âm lạnh như băng của Hình Duệ Tư biểu thi cho bão táp sắp ập đến, thần sắc không vui trong mắt khiến cho Diệp Tử Linh trong lòng phải run lên. “Đi ra ngoài hít thở không khí, vừa lúc gặp phải Lance… Lancelot nên mới cùng trở về.” Diệp Tử Linh cố gắng làm ra bộ dáng không thẹn với lương tâm, cậu quả thật không có gì với Lance, cho tới bây giờ bất quá chỉ là Lancelot luôn tình nguyện. Nhưng cậu đi ra ngoài cũng không phải chỉ có để thoáng khí, nếu muốn thật sự không thẹn với lương tâm thì cũng khó. Hơn nữa, cậu trước ánh nhìn chăm chú lạnh như băng của Hình Duệ Tư như thế nào cũng có một loại cảm giác chột dạ. “Trùng hợp? Tử Linh, cậu cho rằng quân sư Lancelot của đoàn dong binh Thiên Diệp lại trùng hợp gặp được cậu?” Không biết có phải là ảo giác hay không, Diệp Tử Linh cảm thấy áp suất quanh thân hắn tựa hồ giảm xuống, cậu đột nhiên cảm thấy vừa rồi hình như bản thân đã nói sai. “Mặc kệ hắn có trùng hợp hay không, tôi trùng hợp gặp hắn không được sao?” Diệp Tử Linh tiếp tục kiên trì tỏ vẻ không thẹn với lương tâm, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Không biết Hình Duệ Tư trễ thế này mà muốn tìm tôi có việc gì? Nếu không có việc gì thì tôi xin đi nghỉ ngơi trước.” Trực giác Diệp Tử Linh cho biết nêu tiếp tục ở đây nhất định sẽ phát sinh chuyện mà cậu không muốn nhìn nên muốn nhanh chóng ly khai. “Về sau ít tiếp xúc với Lancelot một chút, người kia không đơn giản, tiếp cận cậu chỉ sợ là có ôm mục đích gì đó không muốn người ta biết.” Hình Duệ Tư cơ hồ dùng giọng điệu mệnh lệnh phi thường cứng rắn mà nói, về phần rốt cuộc là thật sự bởi vì Lancelot quá nguy hiểm hay là vì nguyên nhân nào khác thì chỉ có bản thân hắn biết. “Có thể có mục đích gì? Trên người của tôi cũng không có thứ gì để cho anh ta ôm mưu đồ bất chính.” Diệp Tử Linh ngoài miệng nói như vậy nhưng thực tế trong lòng nhờ lời này của Hình Duệ Tư mà ý thức được một vài thứ luôn bị mình xem nhẹ. Lancelot vì sao lại nói vừa gặp đã yêu cậu, thật sự có loại khả năng này sao? Nhưng mà cậu trước giờ nhìn người luôn rất chuẩn, tính cảm trong mắt Lancelot toát ra cực kỳ chân thực, sao không phải là vừa gặp đã yêu được? Diệp Tử Linh bị phỏng đoán của bản thân làm cho hoảng sợ, căn cứ vào phỏng đoán, Lancelot có lẽ chính là nam nhân mắt lam mà cậu luôn tìm kiếm kia. Thế nhưng, lại có rất nhiều chi tiết không giống, Lancelot vẫn luôn ở trong đoàn dong binh Thiên Diệp, không thể thường xuất quỷ nhập thần bên cạnh cậu tại những thời khắc mấu chốt được, hơn nữa đôi mắt xanh lam trong trí nhớ của cậu cũng có chút bất đồng nho nhỏ với của Lancelot. Chết tiệt, cậu sao lại bắt đầu rối rắm về chuyện nam nhân mắt lam kia nữa rồi, hiện tại cậu có rối rắm thêm nữa thì cái nam nhân kia cũng không xuất hiện, cái nam nhân kia nếu có quan hệ như vậy với cậu, khẳng định sớm hay muộn sẽ lại xuất hiện lần nữa trước mặt cậu, cho đến lúc đó cậu có thể không biết là ai sao? “Hắn mưu toan không chỉ là cậu, mà là toàn đội.” Hình Duệ Tư nhớ tới lúc Lancelot khiêu khích, phát ra một tiếng hừ lạnh, tiến lên một bước đối mặt với Diệp Tử Linh, cưỡng bách Diệp Tử Linh nhìn mặt của hắn, nhẹ giọng nói, “Những kẻ túc trí đều không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, Lancelot thân là quân sư của đoàn dong binh Thiên Diệp, muốn thông qua cậu buộc toàn bộ đoàn chúng ta đều phải lên trên thuyền kia, đưa con bé kia đến thành Thủy Tinh nơi thủ đô.” Diệp Tử Linh không chút do dự lui về phía sau một bước cách xa Hình Duệ Tư, đôi mắt màu lam của Hình Duệ Tư khi áp sát lại gần tạo ra áp lực quá lớn cho cậu, cậu sợ bạn thân dưới áp lực khống chế này sẽ không tự chủ được mà làm ra hành động thiếu sáng suốt. “Tôi không cho rằng mình có mị lực lớn đến như vậy, có thể ảnh hưởng đến toàn bộ đoàn đội, không lâu trước đây tôi cũng là một người ngoài mà thôi. Hơn nữa, cho dù đây là sự thật, làm sao Lancelot biết được tôi có ảnh hưởng lớn như vậy?” Lời Hình Duệ Tư nói khiến nghi hoặc trong lòng cậu nháy mắt gia tăng không ít, cậu sao lại không biết được bản thân thế nhưng còn có tiềm năng hại nước hại dân, có thể ảnh hưởng đến quyết sách của toàn đội. “Lời đồn.” Hình Duệ Tư dùng hai chữ cực kỳ ngắn gọn mà giải thích. “…Lời đồn sở dĩ là lời đồn bởi vì nó không phải là sự thật, nếu Lancelot là người thông minh, hẳn là sẽ không ngu xuẩn đến mức tin cái lời đồn đó đi?” Diệp Tử Linh nghĩ tới cái lời đồn kia, gân xanh trên trán nhịn không được bật ra, vì cái gì mà đến hiện tại còn có người tin tưởng cái lời đồn hoang đường kia là sự thật, giữa cậu và Hình Duệ Tư thật sự ngoại trừ quan hệ đội trưởng và đội viên thì một phân quan hệ khác cũng không có! “Mặc kệ lời đồn đó là thật hay giả, chỉ cần có thể buộc chúng ta lên chung một thuyền, Lancelot nhất định sẽ thử.” Hình Duệ Tư lần đầu tiên lộ ra một tia áy náy cười khổ trước mặt Diệp Tử Linh, “Phi thường không may, Lancelot đã thành công.” Trong lòng Diệp Tử Linh dâng lên một cỗ cảm giác sởn gai ốc, cậu sao lại cảm thấy Hình Duệ Tư càng nói càng quỷ dị, ý tứ vừa rồi tron lời Hình Duệ Tư thật giống như đang thừa nhận lời đồn kia không phải là giả! “Này này, Hình đội trưởng, anh tốt nhất nên nói rõ ràng!” Diệp Tử Linh lại một lần nữa lui về phía sau hai bước cách xe Hình Duệ Tư, đừng nói với cậu Hình Duệ Tư thật sự có ý với cậu, nếu là như vậy cậu tình nguyện trở lại phe tang thi bên kia cũng muốn thoát ly khỏi đội, chuyện này nếu là sự thật thì quá đáng sợ, một cái nam nhân mắt lam có ý với cậu đã đủ phiền toái, nếu như thêm một cái nữa… Cậu cảm thấy sớm muộn gì bản thân cũng sẽ chết trong tay mấy nam nhân mắt lam này! “Tôi đã từng nói qua, cậu rất giống một người bằng hữu đã chết của tôi.” Hình Duệ Tư nắm chặt tay, đáy mắt hiện lên một tia thống khổ, “Cậu ấy bởi vì sai lầm của tôi ma chết, tôi không hy vọng người cậu giống cậu ấy mà giẫm lên vết xe đổ.” Chỉ là bằng hữu thôi sao? Bằng hữu có thể gây ra ảnh hưởng lớn khiến Hình Duệ Tư vì thống khổ mà dễ dàng quyết định như vậy? Trong mắt Diệp Tử Linh tràn ngập thần sắc không tin. Hơn nữa, cậu thậm chí có một ngày trở thành thế thân của người khác, cậu là nên cười hay nên khóc đây? Hình Duệ Tư không dấu vết nhìn đến sự không tin tưởng và đề phòng trong mắt Diệp Tử Linh, cái cười khổ trên mặt càng sâu: “Tôi biết cậu không tin, nhưng đây là sự thật. Tôi và cậu ấy, đã từng là bằng hữu tốt nhất, không có cậu ấy tôi căn bản không có ngày hôm nay, tôi đã triệt để mất đi cậu ấy, hiện tại tôi không muốn bởi vì sai lầm của tôi mà để bi kịch năm đó tái diễn.” Được rồi, cậu còn có thể nói gì đây, Hình Duệ Tư tỏ rõ muốn đem cậu làm thế thân, với tính cố chấp của Hình Duệ Tư, dù cho cậu nói không cần thì Hình Duệ Tư sẽ vẫn như trước làm theo ý mình. Cậu hiện tại quả thật là trước lang sau hổ, như thế nào cũng không tránh được phiển toái. “… Được rồi, sau này tôi sẽ chú ý giữ khoảng cách với Lancelot, Hình đội trưởng không cần lo lắng cho tôi nữa.” Diệp Tử Linh nói xong không chút do dự mà quay đầu bước đi, cậu sau này phải giữ khoảng cách không chỉ với mình Lancelot, Hình Duệ Tư cũng phải tránh xa mới được!