Táng Minh

Chương 11 : Định ra mưu kế

" Mấy người các ngươi, còn có Đại Ngưu, mau đem gia súc bộ thượng xe ngựa, chất lương thực lên! Còn có ngươi, Phùng Cẩu Tử, đi tìm chút dầu thắp, dầu cải, mặc kệ là dầu gì, cũng tìm ra cho ta, mang đến trong phòng! Còn có Triệu Nhị Lư, Thiết Đầu, các người trước để ý bên ngoài, tranh thủ thời gian, chờ ta hô lên, liền chạy nhanh xuống dưới! " Tiếu Thiên Kiện đứng ở trong viện, đối với thủ hạ ra lệnh. Mọi người nghe xong Tiếu Thiên Kiện mệnh lệnh, đều có chút mộng, vừa rồi, bọn họ có cùng ý nghĩ với Tiếu Thiên Kiện, trước chặn lại người bên ngoài, sau lấy chút gì đó, liền chui địa đạo đào tẩu, cho nên với mệnh lệnh của Tiếu Thiên Kiện đều không hiểu ra sao, không biết Tiếu Thiên Kiện có chủ ý gì. Bên ngoài viện, trang đinh cùng tá điền trải qua lúc đầu hỗn loạn, cuối cùng đề cử một vài người cẩn thận, lâm thời làm đầu mục của họ, dưới sự chỉ huy của đầu mục mới bọn họ cẩn thận ép tới cửa lớn, hơn nữa, còn phân ra người mang theo thang, ý đồ theo hai bên tường nhảy vào trong. Vừa thấy người bên ngoài tới gần, người canh giữ ở trên tường, lập tức cầm lên gạch ngói, từ trên cao ra sức ném xuống dưới, gạch ngói tuy rằng không nặng, nhưng sau khi ném, chỉ cần trúng đầu, hoặc trúng người, có thể làm cho đầu rơi máu chảy, thậm chí gãy xương, đứt tay, đám trang đinh tá điền vừa được tổ chức lại, lập tức lại bị gạch ngói đánh cho gà bay chó chạy, lui xuống. " Đại Ngưu, người đi mang mấy con bò ra cửa trước, ta có trọng dụng! " Nhìn thủ hạ, chuẩn bị tốt xe ngựa, Tiếu Thiên Kiện lại đối với Đại Ngưu phân phó. Đại Ngưu cũng là người thật thà, không có chút tâm nhãn, chỉ biết dựa theo Tiếu Thiên Kiện phân phó mà làm, ngốc ngốc đáp ứng một tiếng, lập tức liền mang theo mười con bò chạy đi, đều tập trung tại cửa trước. Mà Phùng Cẩu Tử lúc này mang theo vài hủ dầu cải, dầu thắp các loại, nhảy ra từ khố phòng, sau đó đem dầu tưới khắp các cửa sổ. "Cẩu Tử, lại đây ! Tìm chút vải thô, thấm dầu thắp, rồi cột vào đuôi bò !" Tiếu Thiên Kiện lại cho Phùng Cẩu Tử một mệnh lệnh mới. Mệnh lệnh này làm mọi người cảm thấy hồi đồ,mọi người đều cảm thấy hồ đồ, không hiểu ra sao, căn bản là không biết Tiếu Thiên Kiện muốn làm gì. " Thủ Lĩnh ! Chúng ta rốt cuộc muốn làm gì nha ? Ngươi không phải là muốn mang theo mọi người xông ra từ cửa trước đó chứ ? " Rốt cuộc Triệu Nhị Lư không nín được, để lại ba người thủ môn lâu, còn mình thì theo thang rượt xuống dưới, chạy lại hỏi Tiếu Thiên Kiện. " Không sai, ta là muốn mang mọi người từ cửa trước lao ra, xem bọn hắn có thể ngăn được chúng ta không ! " Lúc này, trong đầu Tiếu Thiên Kiện đã có phương án phá vây hoàn chỉnh. Vừa rồi, hắn cũng lên nóc tường quan sát tình huống bên ngoài, trên cơ bản có thể xác nhận phương án của hắn có khả năng thành công rất cao, tuy rằng chạy trốn theo địa đạo, có thể là phương thức an toàn nhất, nhưng nếu vậy, bọn họ lần này vào đây, trừ bỏ vài món binh khí, thì cũng không được gì nữa, nhân lực dù sao cũng hữu hạn, nếu chỉ dùng tay cầm, lưng vác chỉ sợ căn bản cũng không mang đi bao nhiêu, mà đầy kho lương thực, liền cứ thế buông tha cho, hắn thật sự không cam lòng, vì thế mới có kế hoạch phá vây hình thành trong đầu. Triệu Nhị Lư dùng ánh mắt quái dị nhìn Tiếu Thiên Kiện, nếu không phải nhìn đến Tiếu Thiên Kiện trấn định biểu tình, hắn thật sự cho rằng, Tiếu Thiên Kiện điên rồi, phía ngoài có đến một hai trăm trang đinh, tá điền, bọn họ lại chỉ có mười mấy người, Tiếu Thiên Kiện lại muốn mang theo bọn họ cùng hai chiếc xe ngựa lao ra, quả thực là nằm mơ, nếu không tốt, liền bị người đánh thành thịt nát. " Điều này sợ là không được ! Thủ Lĩnh, bên ngoài có không ít người nha! Chúng ta chỉ có vài người, có thể lao ra được sao ? " Triệu Nhị Lư thật sự là nhịn không được, thay mọi người hỏi lại điều này. Tiếu Thiên Kiện vẻ mặt không kiên nhẫn, khoát tay nói : " Ta đều có chừng mực, không nắm chắc, ta sẽ không cho các ngươi làm vậy. Tóm lại, ta sẽ không cho các ngươi chịu chết, Thiết Đầu trước tiên xuống dưới, đi mang phòng củi cho ta đốt! Mọi người tập trung lại đây, trong chốc lát, ta ra lệnh một tiếng, chúng ta cùng nhau lao ra, người bên ngoài không ngăn nổi chúng ta đâu! Mọi người nhanh tay lên ! " Thiết Đầu lên tiếng trả lời, lập tức theo trên nóc trượt chân xuống dưới, nhanh tay lấy một cây đuốc của người khác, sải bước chạy ra hậu viện, Triệu Nhị Lư vừa nghe còn có chút tức giận, phòng củi chính là cửa đi ra ngoài, nếu đốt nó, chẳng khác nào chặt đứt đường lui. Hắn vừa kéo Thiết Đầu lại, vừa vội vàng đối với Tiếu Thiên Kiện kêu lên : " Thủ Lĩnh, không được ! Không thể đốt chỗ này !" Tiếu Thiên Kiện nghe xong cũng tức giận, một cước đạp ngã Triệu Nhị Lư. " Đừng dong dài với ta, nơi này là ta định đoạt, các ngươi đều con mẹ nó cho ta nhớ kỹ, ta nói cái gì, các ngươi nghe theo là được! Còn dám dong dài, xem ta không chém các ngươi !" Tiếu Thiên Kiện lớn tiếng trách mắng Triệu Nhị Lư Những người khác vừa thấy bộ dáng Tiếu Thiên Kiện hung thần ác sát, nhất thời không người dám nói thêm cái gì, sau đó Thiết Đầu lại quay đầu vào hậu viện, đám thủ hạ phía trên bỗng kêu : " Bọn họ lại tiến đến ! " Tiếng nói vừa dứt, bọn họ liền lại bắt đầu ném gạch ngói. Người trên tường lâu mang theo gạch ngói ném mạnh ra ngoài, đánh cho người bên ngoài oa oa kêu to, mà người bên ngoài cũng bắt đầu phản kích, vài cái trang đinh cầm lấy cung tiễn, mù quáng bắn lên nóc tường, bất quá, dưới hoàn cảnh, tối lửa tắt đèn, uy hiếp thật ra không lớn, tiếp theo bên ngoài cư nhiên còn vang lên tiếng nổ, dọa người bên trong nhảy dựng. " Móa ! Thôn trang còn có điểu súng ! Cẩn thận một chút ! " Triệu Nhị Lư chắt lưỡi kêu lên. Hắn vừa nói xong, liền nghe phía trên tường có người hét thảm, một người lảo đảo, liền từ trên tường rớt xuống, thật mạnh té xuống bậc thềm cửa lớn, trong nháy mắt liền không còn hơi thở, mọi người tập trung nhìn vào, chỉ thấy trên ngực hắn cắm một mũi tên, đuôi tên còn đang rung động, người bên ngoài rốt cuộc tỉnh táo lại, bắt đầu cầm cung tiễn đối với người trên cao tiến hành phản kích. " Tiểu Ất không được ! " Một người nhanh chóng đi lên kiểm tra người trúng tên, sau đó mang theo vẻ mặt bi ai, quay đầu nói với Tiếu Thiên Kiện.