Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký
Chương 88 : Lộ hẹp tương phùng
Trần Gia Lân đánh liều, căm phẫn nói:
- Chớ hiểu tại sao làm gì, trong bụng ngươi am hiểu hơn ai hết.
Thất Tâm Nhân lắc đầu nói:
- Ta chẳng hiểu chút nào cả?
Trần Gia Lân hất thanh kiếm cùn tới trước, sát khí bốc lên đùng đùng nói:
- Ta phải đòi nợ cho số người đã chết dưới kiếm cùn của ngươi, ngươi hiểu rồi chứ, bây giờ hãy rút kiếm ra đi!
Thất Tâm Nhân la lớn tiếng nói:
- Ngươi căn cứ điều gì lại nói thế, gần đây ta chẳng giết ai hết, cho dù trước kia có giết người thì cũng chỉ giết những người đáng tội chết mà thôi.
Trần Gia Lân lạnh lùng nói:
- Chớ biện hộ làm gì, ta quyết không khi nào tin lời nói của ngươi nữa, ngươi cũng đánh lừa ta cũng nhiều lần rồi.
Thất Tâm Nhân mặt hơi biến sắc nói:
- Thế nhưng sự thực ta chẳng giết ai cả. Trần Gia Lân nói:
- Phí lời vô ích, ngươi không rút kiếm thì chớ trách ta. Thất Tâm Nhân trầm ngâm giây lát nói:
- Động thủ cũng được thôi, nhưng phải nói chuyện cho rõ ràng cái đã, ngươi thử nói xem gần đây ta giết chết ai nào?
- Chết luôn hai mạng người trong núi Hoài Ngọc Sơn, một là Huyết Thần Đông Phương Vũ và một là thiếu nữ tên Vũ Diễm Hoa.
- Ngươi mục kích ta giết người chăng?
Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
- Thế à... nhưng cũng chẳng sai lệch với mục kích bao nhiêu, người bị giết thảy đều chết dưới kiếm cùn, vết thương là bằng chứng cụ thể, ngoại trừ ngươi, ngoài ra còn ai biết sử dụng kiếm cùn nữa?
Thất Tâm Nhân nói:
- Ngươi dám khẳng định như thế sao? Trần Gia Lân căm phẫn nói:
- Ngươi thử nói còn ai nữa? Thất Tâm Nhân nói:
- Chính ngươi cũng sử dụng kiếm cùn kia mà.
Nghe nói thế, Trần Gia Lân nổi giận đùng đùng nói:
- Chớ ngụy biện làm gì nữa, đêm nay trong hai người chúng ta chỉ có một người được sống sót rời khỏi đây, nếu ngươi là một nam tử hán thì chớ cậy vào thân pháp đào tẩu.
Thất Tâm Nhân nói:
- Ta chẳng có quan trọng vấn đề có phải là nam tử hán hay không. Trần Gia Lân giận quá đỗi buộc miệng nói:
- Hứ! Thế mà ngươi lại thốt ra lời nói như vậy được, ngươi hèn hạ lắm. Thất Tâm Nhân không nổi giận gì cả, vẫn bình tĩnh nói:
- Ngươi nói ta hèn hạ cũng không hề chi. Thế nhưng ngươi nên nhớ là ngươi từng được sư phụ ta chỉ điểm kiếm pháp, cho nên ngươi muốn thắng ta là điều khó vô cùng, chớ nói tới vấn đề giết ta làm gì.
Trần Gia Lân lấy làm đau lòng về sự chết thảm của Vũ Diễm Hoa, hắn đánh liều nói:
- Nếu ngươi không đào tẩu, chúng ta hãy dùng sự thật chứng minh một phen. Hai thầy trò ngươi học lén kiếm pháp của người khác, hơn nữa lại giả mạo cả binh khí nữa, đêm nay giải quyết một thể cho xong.
Thất Tâm Nhân cười tủm tỉm một tiếng nói:
- Câu nói này diệu thật, biết đâu chính sư phụ ngươi học lén kiếm pháp của sư phụ ta cũng nên, bằng không làm gì có kẻ hở như thế?
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác cứng họng nói chẳng nên lời, quả thật công án này khó khẳng định, rốt cuộc ai đã học lén của ai đây?
Nếu như thật tình sư phụ học lén tuyệt chiêu của người ta, vậy thì sau khi Hắc cốc quái nhân phát hiện tuyệt học bị người đánh cướp. Đúng ra phải truy cứu căn nguyên, thế nhưng lão không tra vấn, hơn nữa lại chỉ điểm chỗ thiếu sót của mình, đồng thời bảo mình xem trọng hai chữ chính nghĩa, vậy thì phải giải thích thế nào đây?
Chiếu theo lời mẫu thân nói lại, sư môn mình là nhất mạch đơn truyền, hơn nữa chính phụ thân sáng chế chiêu Vạn Phương Cũng Phục này chứ không phải do đời trước truyền thụ lại. Ngược lại bảo rằng Hắc cốc quái nhân học lén võ công bí chiêu của phụ thân, sau đó với trí tuệ siêu nhân của lão cải luyện tiếp ắt phải trội hơn phụ thân mình cũng là điều hợp tình lý thôi, vì mọi sự vật sáng tác thì khó khăn còn cải tiến thì rất dễ dàng, nhất là phương diện võ học vì thế đối phương mới không truy cứu lai lịch của mình.
Hắn suy nghĩ đến đây bèn trầm giọng nói:
- Bây giờ chớ tranh luận vấn đề này trước đã, ai học lén của ai thì trong bụng người đó phải biết. Ta lập lại lần nữa, hãy rút kiếm ra nào!
Thất Tâm Nhân nghiêng đầu sang một bên nói:
- Nếu ta không rút kiếm thì sao?
Trần Gia Lân dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng nói:
- Ta vẫn xuất thủ! Thất Tâm Nhân nói:
- Nói như vậy, ngươi quyết phải giết ta rồi? Trần Gia Lân lạnh lùng nói:
- Đúng thế
- Vì lý do vô căn cứ?
- Vì ngươi tàn nhẫn và cay độc!
- Phải rồi, hai người bị sát hại mà ngươi vừa nói lúc nãy thảy đều là người của Thiên Hương môn, ngươi đã bán mạng cho Thiên Hương môn từ lúc nào vậy?
Trần Gia Lân chẳng thèm giải thích với y, nổi giận đùng đùng nói:
- Ngươi chớ thắc mắc điều này làm gì!
Thất Tâm Nhân lạnh lùng nói:
- Được, ta không thắc mắc nữa, nhưng ta vẫn có thể khuyên bảo ngươi một điều chứ? Trần Gia Lân động lòng nói:
- Khuyên bảo điều gì ư?
- Mẫu Đơn lệnh chủ là sư mẫu của ngươi chứ gì?
- Ta không phủ nhận điểm này.
- Vậy thì phải luôn luôn đề phòng tối đa, biết đâu bà ta sẽ hủy diệt ngươi lúc nào chẳng hay.
Tức thì trống ngực Trần Gia Lân cứ đập thình thịch không dừng, chẳng lẽ chốn thiên hạ này lại có bà mẹ muốn hủy diệt cốt nhục thân sinh của mình sao?
Thế nhưng lời khuyên cáo của đối phương hơi giống lời cảnh cáo khi sắp chết của Vũ Diễm Hoa, chẳng lẽ bên trong có uẩn khúc gì thật sao?
Trần Gia Lân suy nghĩ đến đây lạnh lùng nói:
- Ngươi căn cứ điều gì lại nói như thế?
- Có rất nhiều sự kiện ở chốn thiên hạ không thể cân lường theo tường trình, ngươi cứ việc đề phòng cẩn thận là được rồi.
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác rùng mình ớn lạnh tóc gáy, song hắn vẫn tự tin nói:
- Ta chẳng tin điều này.
Thất Tâm Nhân cảm khái thở dài một tiếng nói:
- Vậy thì ngươi sẽ ân hận cho mà coi.
Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát liền xoay về đề tài cũ nói:
- Ngươi nói xong chưa? Ta phải xuất thủ đấy. Thất Tâm Nhân mặt hơi biến sắc nói:
- Khoan đã, ta còn một việc nữa.
- Ngươi cố tình kéo dài thời gian đó ư?
- Đây là việc chính đáng, ngươi chuẩn bị đến Hoa Nguyệt Biệt Trang đó ư? Trần Gia Lân dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng nói:
- Phí lời vô ích, ta đi đâu chẳng liên can gì với ngươi cả, xem kiếm nào!
Kêu vù một cái, Trần Gia Lân đã xuất thủ tấn công một kiếm mạnh như vũ bão, hắn quyết không chịu bỏ qua cơ hội này.
Đường kiếm hắn vừa quét tới, Thất Tâm Nhân đảo mình thấp thoáng một cái ra xa cả ba trượng.
Trần Gia Lân nghiến răng phi thân lướt tới lần nữa. Thất Tâm Nhân nói:
- Ngư Lang, quả thật ta chẳng muốn đấu với ngươi chút nào. Trần Gia Lân nói:
- Tiếc rằng ta quyết phải giết ngươi.
- Giữa hai chúng ta cũng chẳng có thâm thù đại oán gì hết, ngươi hà tất lấn hiếp ta như thế.
- Ta đã tuyên thệ với kẻ chết quyết sử dụng kiếm cùn với thủ đoạn tương tự đối phó ngươi.
- Thế nhưng quả thực ta không có giết họ.
- Ta quyết không nghe ngươi nói gì nữa.
Dứt lời hắn phi thân lao tới tấn công một kiếm nhanh như cắt.
Bấy giờ đối phương đã đứng sát bìa rừng, Trần Gia Lân bất giác luống cuống toát cả mồ hôi hột, nếu y quyết tâm đào tẩu thì mình không thể giữ đối phương lại rồi, vì đêm nay chính y đến tìm mình nếu như bảo mình chủ động tìm y thì khó khăn vô cùng.
Từ khi Trần Gia Lân xuất đạo đến nay chưa từng biết động dụng tới mưu trí, tình huống đêm nay rất đặc biệt, hắn không thể chẳng sử dụng chút ít diệu kế, thế rồi hắn giả đò la lớn tiếng nói:
- Tại sao ngươi không bằng lòng động thủ với ta?
- Vì ta luôn luôn xem ngươi là bằng hữu.
Trần Gia Lân thừa lúc đối phương phân tâm trả lời, hắn lập tức lượn mình đổi sang vị trí đứng trấn ngang tại bìa rừng.
Hắn cho rằng khôn khéo, thực ra hắn vẫn đần độn. Thất Tâm Nhân cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Này Ngư Lang, ngươi định cản đường đi của ta chăng? Nếu ta muốn đi, ngươi quyết không cản được ta đâu.
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác nổi giận đùng đùng nói:
- Đúng thế, chính ta muốn cản lại lối đi của ngươi vì ta quyết phải giết ngươi! Thất Tâm Nhân nói giọng ảo não:
- Ngư Lang, ta chẳng bằng lòng nghe ngươi thốt ra những lời cay độc như vậy, ta thanh minh lần nữa ta chẳng giết ai hết, tại sao ngươi cứ đổ tội vào đầu ta?
Trần Gia Lân nói giọng lạnh lùng:
- Chớ diễn tuồng làm gì nữa, trong núi Hoài Ngọc Sơn ngoại trừ hai thầy trò ngươi ngoài ra không còn ai sử dụng kiếm cùn như ngươi cả.
Thất Tâm Nhân nói:
- Ngươi giết ta như vậy đã chứng minh ta là hung thủ được sao? Trần Gia Lân nói giọng lạnh lùng:
- Không cần chứng minh, giết ngươi quyết không sai lầm đâu. Thất Tâm Nhân nói:
- Nếu như ngươi không giết nổi ta, ngươi lại bị ta giết thì sao?
Trần Gia Lân đã đánh liều, hơn nữa cũng suy nghĩ kỹ lắm rồi, không do dự chút nào nói:
- Vậy thì ta đành chịu thôi, trên chốn giang hồ này vốn không giết người thì bị người giết, điều này chẳng có gì là lạ cả.
Thất Tâm Nhân lạnh lùng nói:
- Nếu như một ngày nào đó sự thật chứng minh ngươi giết lầm người và hung thủ là người khác, liệu lương tâm ngươi có yên không?
Trần Gia Lân ngẩn người trong giây lát, sau đó nghiến răng nói:
- Không bao giờ có sự thật như thế, nếu như có ta sẽ tự sát tạ tội! Thất Tâm Nhân kêu hừ một tiếng nói:
- Thế tại sao không chịu nhịn một chút? Trần Gia Lân nói:
- Ta suy nghĩ kỹ càng rồi, sự thật sờ sờ phơi bày trước mắt, ngươi chớ hòng chạy tội. Thất Tâm Nhân không nổi giận chút nào, vẫn nói giọng bình tĩnh:
- Trông tình hình hai quyết phải liều mạng một phen rồi?
- Khà khà khà...
Tiếp theo tiếng cười quái gở đinh tai, có một âm thanh vang tới nói:
- Khoan đã, khoan đã, nếu muốn liều mạng hãy giao phó hậu sự cho rõ ràng trước, tiểu lão nhi đến thật đúng lúc.
Trần Gia Lân bất giác run bắn người lên, không cần phải nói hắn cũng biết người đến đây chính là Thu Thi Khách, chẳng biết quái khách này vốn thì chưa rời khỏi đây hay là đã đi rồi lại quay trở về nữa ư?
Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế, người ta vừa liều mạng thì lão lại kịp thời xuất hiện? Thu Thi Khách vẫn vác áo quan bằng đồng trên chiếc lưng gù, từ phía sau lưng thân cây hiện ra.
Thất Tâm Nhân vội chấp tay xá dài nói:
- Lão tiền bối, ông vẫn khỏe chứ?
Thu Thi Khách thong thả đặt áo quan xuống sau đó đưa mắt nhìn hai người một cái, nói giọng chậm chạp:
- Này tiểu tử, sao ngươi lại liều mạng với người ta ư? Thất Tâm Nhân cười hi hi nói:
- Lão tiền bối định làm vụ giao dịch này chăng?
Thu Thi Khách lấy tay vuốt hàm râu rối bù một cái, nói:
- Đương nhiên, đây là nghề nghiệp của lão nhân gia ta, này tiểu tử, vị tình chỗ quen biết ta miễn phí cho ngươi.
Thất Tâm Nhân lắc đầu nói:
- Vãn bối xin ghi nhận món thịnh tình của lão nhân gia người, vì vãn bối và hắn không khi nào liều mạng với nhau.
Thu Thi Khách ngạc nhiên nói:
- Ủa! Chẳng phải ngươi vừa nói quyết sống mái với nhau một phen đó sao?
Thất Tâm Nhân cười há há một tiếng nói:
- Ấy là đùa thế thôi, một chút hiểu lầm, vãn bối không khi nào liều mạng với hắn đâu. Thu Thi Khách dậm chân lia lịa nói:
- Nói vậy vụ giao dịch này không thành nữa rồi. Trần Gia Lân nổi giận đùng đùng nói:
- Không ai nói đùa với ngươi cả!
Thu Thi Khách đưa mắt trân trân nhìn Trần Gia Lân nói:
- Tiểu oa nhi ngươi nóng tính gớm.
Trần Gia Lân không biết nói gì hết. Lúc nãy Thu Thi Khách hiện thân thì hắn đứng đằng xa, hơn nữa gặp lúc tối trời nên chẳng nhìn rõ hình thù lão, bây giờ đứng đối diện gần một bên nên hắn đã trông thấy bộ mặt đối phương rất rõ ràng. Hắn không đủ lời diễn tả bộ dạng lão, phải nói rằng đối phương là quái nhân trong nhóm quái nhân, dù ai có can đảm cỡ nào khi gặp lão cũng phải rợn tóc gáy.
Thu Thi Khách quay sang nói với Thất Tâm Nhân:
- Này tiểu tử, ngươi không dám nhận lời khiêu chiến với hắn sao? Thất Tâm Nhân vừa cười vừa nói:
- Không phải chẳng dám mà không muốn thế thôi. Thu Thi Khách trợn ngược hai mắt lên nói:
- Chớ có khoa mồm múa mép trước mặt lão nhân gia ta, cái gì chẳng dám và không muốn, ngươi hãy nói nguyên nhân tại sao xem nào?
Thất Tâm Nhân nói:
- Gần đây có người bị giết trong núi Hoài Ngọc Sơn, căn cứ vết thương do loại binh khí cùn đầu gây nên hắn cứ khăng khăng bảo rằng vãn bối là hung thủ, cho nên đôi bên mới xảy ra tranh chấp, mời lão nhân gia ngươi xét xử xem sao?
Thu Thi Khách chớp nháy đôi mắt một cái nối:
- Binh khí cùn đầu mà tiểu tử ngươi vừa nói có phải muốn nói rằng kiếm cùn không? Thất Tâm Nhân khẽ gật đầu nói:
- Vâng, vấn đề rắc rối do bởi vãn bối cũng sử dụng kiếm cùn, bằng không hắn cũng chẳng đổ tội vào đầu vãn bối đâu.
Thu Thi Khách quát lên một tiếng:
- Phải rồi.
Trần Gia Lân bỗng nghe lão quái kêu lên một tiếng bất giác giật nảy người lên, nhưng kế đó chẳng thấy lão nói gì hết.
Trần Gia Lân lấy làm hồ nghi, không chịu nổi đã lên tiếng nói:
- Chẳng lẽ lão tiền bối phát hiện điều gì lạ chăng? Thu Thi Khách nói:
- Đúng là câu nói này đây, gần đây lão nhân gia ta làm hai vụ giao dịch đều lỗ vốn, thi hài mà tiểu lão nhi đã thu dọn thảy đều chết dưới kiếm cùn, người hạ thủ vô cùng tàn nhẫn giết chết người sau đó lại chặt đứt tứ chi.
Trần Gia Lân liền hấp tấp hỏi tới:
- Người hạ thủ là ai vậy?
Thu Thi Khách trợn ngược hai mắt nói:
- Hai lần lão nhân gia ta thảy đều đến chậm mất một bước, bằng không làm gì có chuyện lỗ vốn, tối thiểu cũng phải thu được vài lạng bạc không sai.
Trần Gia Lân đưa mắt quét nhìn Thất Tâm Nhân một cái nối:
- Trên chốn giang hồ này còn ai sử dụng kiếm cùn nữa?
Hắn thốt ra câu này vẫn hoài nghi đây là kiệt tác của Thất Tâm Nhân. Thất Tâm Nhân nói:
- Ngư Lang, ngươi chớ nhìn ta với cặp mắt hoài nghi như vậy, ta không phải là hung thủ.
Trần Gia Lân trầm giọng nói:
- Thế còn lệnh sư? Thất Tâm Nhân nói:
- Lão nhân gia người không rời khỏi nơi cư trú nửa bước. Trần Gia Lân cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Ai chứng minh điều này ư? Thất Tâm Nhân thản nhiên nói:
- Không cần chứng minh, với cách ăn mặc hiện giờ của gia sư một khi rời khỏi Hắc cốc ắt phải náo động giang hồ ngay, không khi nào ẩn tàng hành tung được cả.
Thu Thi Khách gãi mớ tóc rối bù trên đỉnh đầu nói giọng quái gở:
- Tiểu tử, nói cả nửa ngày trời rốt cuộc ngươi xuất sư từ đâu? Thất Tâm Nhân trầm ngâm nói:
- Thưa lão tiền bối, vãn bối thành thật xin lỗi, nghiêm lệnh gia sư cấm không được đề cập đến danh hiệu của lão nhân gia người cho nên vãn bối không thể phụng cáo.
Thu Thi Khách kêu ồ một tiếng nói:
- Này tiểu tử, chớ nói lỗi phải làm gì, lão nhân gia ta chỉ biết thu mua xác chết kiếm chút lãi mà thôi, ngoài ra không cần biết gì khác hơn. Ồ! Quả thật là tài vận đêm nay xấu vô cùng, gặp hai vụ giao dịch không vụ nào thành cả.
Thình lình ngay lúc này...
Có một tiếng thảm rú ghê gớm từ nơi xa xa phá vang không khí tới, nghe kỹ âm thanh hình như phát từ hướng đại lộ.
Thu Thi Khách quay người lại đỡ áo quan bằng đồng lên vai, cất tiếng nói:
- Ồ! Lại có hàng mới nữa rồi, có lẽ cũng lại một vụ giao dịch lỗ vốn thôi. Dứt lời lão phi thân chạy như gió.
Truyện khác cùng thể loại
284 chương
45 chương
55 chương
73 chương
58 chương