Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký

Chương 26 : Vô duyên hội ngộ

Âm thanh Công Tôn đại nương trở nên lạnh lùng, nói: - Trông tình hình ngươi chuẩn bị động võ thì phải? Trần Gia Lân đã đánh liều, gật đầu nói: - Đúng thế, nếu tôn giá cưỡng ép tại hạ động thủ, tại hạ quyết không từ chối. Vì Công Tôn đại nương bịt mặt nên không ai trông thấy thần tình trên gương mặt của y, thế nhưng giọng điệu của y bỗng trở nên rất ôn tồn nói: - Ngư Lang, chớ ngang ngạnh vội, chúng ta hãy bình tâm tĩnh khí đàm phán xem nào, tại sao ngươi quyết phải ra mặt can thiệp vào việc này ư? Trần Gia Lân nghiêm sắc mặt nói: - Tại hạ vốn thì chẳng quen biết Đỗ Ngự Sử gì hết, chỉ vì hai chữ chính nghĩa mà can thiệp vào sự việc này. Công Tôn đại nương cười khảy nói: - Lời nói oai phong đường hoàng gớm, nhưng ta phải có lời cảnh cáo ngươi trước, nếu nhất thời khởi hứng làm hỏng sự của chủ nhân, ngươi sẽ hối hận cho mà coi. Trần Gia Lân đã điên đầu vì chủ nhân thần bí này, nên hắn không muốn suy nghĩ nhiều nữa, buột miệng nói: - Tại hạ chỉ biết làm những việc cần làm, chứ chẳng biết hối hận gì cả, tại hạ cũng chẳng biết quý chủ nhân là ai hết. Công Tôn đại nương trầm tư giây lát nói: - Này Ngư Lang, ngươi dám khẳng định rằng hạt Thiên Niên Thiềm Châu không còn trong tay Đỗ Ngự Sử chăng? Thực ra Trần Gia Lân chẳng nắm vững chút nào, hắn chỉ nghe Túy Ông nói lại như thế mà thôi, thế nhưng sự việc đã cấp bách đến nơi, hơn nữa hắn không bằng lòng trông thấy ấu nhi bị hại, nên hắn đã nói giọng đanh thép: - Đúng thế, tại hạ dám lấy nhân cách bảo đảm điều này. Công Tôn đại nương hỏi tới rằng: - Vậy thì ngươi biết tung tích Thiềm Châu rồi? Trần Gia Lân lắc đầu nói: - Không biết, người lấy được Thiềm Châu là Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân đã bị Huyết Thần giết chết, xem như manh mối đã đứt đoạn luôn. - Trông tinh hình, ngươi cũng đang tìm kiếm hạt châu này thì phải? - Nếu có cơ hội tại hạ quyết không bỏ qua. - Vậy thì ngươi và Túy Ông là một phe rồi? - Không thể nói là một phe mà nên bảo rằng đồng đạo thì phải hơn! - Ngư Lang, nếu mai sau hạt Thiềm Châu có xuất hiện, ngươi có cản trở môn nhân bản môn đắc thủ không? Quả thực tâm tư nữ nhân bịt mặt này lợi hại gớm. Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát nói: - Có thể như thế, đến lúc đó phải xem bản lãnh của mọi người ra sao. Công Tôn đại nương chẳng chịu bỏ qua cơ hội này lại nói tiếp: - Này Ngư Lang, nếu ta bằng lòng thả tiểu hài nhi này, ngươi chịu hứa với ta từ nay về sau không can thiệp vào bất cứ sự việc nào của bản môn nữa? Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát nói: - Nếu không trái với hai chữ chính nghĩa, tại hạ quyết chẳng can thiệp. Công Tôn đại nương cười lạnh lùng một tiếng nói: - Thế thì lời nói của ngươi bằng thừa... Trần Gia Lân xếch ngược đôi lồng mày kiếm lên nói: - Nếu tôn giá nói như vậy, có phải tôn giá thừa nhận rằng hành vi của quý môn thảy đều trái với chính nghĩa đó chăng? Công Tôn đại nương nghe hắn nói thế, tức thì cứng họng chẳng nói lên lời nào hết. Trần Gia Lân quay sang hướng Vũ Diễm Hoa nói: - Này Vũ cô nương, tại hạ thành thật cáo lỗi cực chẳng đã ta phải hành động như thế mong rằng cô nương thông cảm cho. Vũ Diễm Hoa khẽ cười một tiếng không nói gì cả, nhưng qua thần tình hiện trên gương mặt biết rằng nàng chẳng buồn Trần Gia Lân chút nào hết. Trần Gia Lân lại nói tiếp: - Thưa Vũ cô nương, kẻo làm tiểu hài nhi chết ngộp, hãy mở bao ra xem sao? Vũ Diễm Hoa nghe nói thế vội mở bao ra xem tức thì để lộ một gương mặt nho nhỏ hồng hào, đang ngủ thật ngon, trông vẻ mặt y an tường làm sao, y chẳng hề hay biết số mạng của y ra sao hết. Trần Gia Lân trông thấy thế tức thì mủi lòng suýt nữa đã ứa nước mắt, hắn lại liên tưởng đến Ngọc Lân ái nhi đang được ký dưỡng tại nhà Châu lão gia. Cơn đau xông lên tới đầu, hai mắt hắn tia ra luồng sáng lạnh kinh người. - Vũ cô nương, mời cô lập tức đưa hài nhi trở về Đỗ phủ ngay! Hình như hắn đang ra lệnh, giọng nói cương quyết không thể thương lượng nữa. Vũ Diễm Hoa cau mày, đưa mắt nhìn sang hướng Công Tôn đại nương xin chỉ thị. Trần Gia Lân điên cuồng gầm rống nói: - Hãy đưa về mau, nếu ai dám ngăn cản thì ta sẽ giết người đó trước! Công Tôn đại nương lạnh lùng đằng hắng một tiếng nói: - Ngư Lang, ngươi có cảm thấy quá đáng không? Trần Gia Lân nghiến răng nói: - Ấu nhi có tội gì, tại sao phải liên lụy tới thị phi giang hồ ư? Dứt lời, hắn đưa cặp mắt tràn đầy sát khí chăm chăm nhìn thẳng vào người Công Tôn đại nương, trông tình hình hắn không nói đùa đâu. Công Tôn đại nương nói: - Ngươi dám giết người thật ư? Trần Gia Lân chẳng do dự chút nào buột miệng nói ngay: - Tại hạ chỉ nói một không hai! Nói xong, tay phải sờ vào cán kiếm ngay. Công Tôn đại nương thở dài một tiếng nói: - Này Ngư Lang, ta không phải sợ ngươi đâu, mà không muốn đấu với ngươi thế thôi, ta nhường ngươi lần cuối cùng này đấy. Nói xong, đưa mắt nhìn Vũ Diễm Hoa khoát tay nói: - Hãy đưa đứa bé về chỗ cũ, ta phải bẩm cáo việc này với chủ nhân mới được. Vũ Diễm Hoa đưa mắt chăm chăm nhìn Trần Gia Lân một cái, sau đó quay người phi thân chạy như gió. Công Tôn đại nương cũng không nói gì nữa, lập tức lượn mình rời khỏi luôn. Trần Gia Lân cất bước đi lang thang như kẻ mất hồn. Hắn cũng chẳng biết hắn đang đi về hướng nào, và phải làm những gì bây giờ? - Nhị ca, ngươi đã báo hại ta tìm ngươi mãi! Một tiếng kêu gọi đã đánh thức Trần Gia Lân trở về hiện thực, người vừa thốt ra tiếng nói chính là Ngô Hoàng Văn. Trần Gia Lân dừng bước lại, đưa mắt nhìn Ngô Hoàng Văn cười cay đắng một tiếng không nói gì hết. Ngô Hoàng Văn hấp tấp hỏi: - Nhị ca, sao ngươi lại đến đây ư? Trần Gia Lân không trả lời mà còn hỏi ngược lại: - Sao ngươi lại biết ta ở đây vậy? Ngô Hoàng Văn thở dài một tiếng nói: - Chính Vũ Diễm Hoa đã cho đệ biết ngươi đã ra ngoại thành, thưa nhị ca, canh năm đêm qua Ngự Sử phủ náo động cả lên. Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói: - Ta biết điều này rồi, tiểu hài nhi đã đưa về phủ chưa? - Đưa về rồi, tại sao nhị ca... - Ta vừa đặt chân vào vườn hoa hậu viện bỗng thấy có một bóng người từ nội trại lao ra, ta theo dõi đến đây, mới phát hiện đối phương bắt cóc thằng bé, ta cưỡng ép họ đưa thằng bé trở về phủ... - Vũ cô nương bảo rằng chính nhị ca mời nàng đưa thằng bé trở về phủ? Trong lòng Trần Gia Lân lấy làm buồn cười hết sức, nhưng hắn không nói vạch toẹt ra, đánh trả lời cho có lệ rằng: - Đúng thế! Ngô Hoàng Văn cau mày mói: - Á! Phải rồi, lúc nãy đệ ra thành chạy đến đây từng phát hiện một việc, nhưng chưa dám khẳng định... Trần Gia Lân ngạc nhiên hỏi: - Việc gì thế? Ngô Hoàng Văn nói: - Ta trông thấy một bóng lưng nữ nhân rất giống một người, vì cô ta đi hướng đối nghịch với đệ, hơn nữa đối phương đi một mình, cho nên đệ không rượt theo xem cho rõ bộ mặt của y, sau đó đệ càng suy nghĩ càng cản thấy đối phương giống... Trần Gia Lân hỏi tới nói: - Giống ai? Ngô Hoàng Văn trầm giọng nói: - Võ Lâm Tiên Cơ! Trần Gia Lân run bắn người lên, tức thì hai mắt tròn xoe, giọng xúc động hỏi ngay: - Nàng... đi về hướng nào vậy? Ngô Hoàng Văn cau mày nói: - Nhị ca, tại sao ngươi lại xúc động như thế? Trần Gia Lân la lớn: - Ngươi chớ thắc mắc làm gì, hãy nói mau, nàng đi về hướng nào? Ngô Hoàng Văn nói: - Đi về con lộ nhỏ ở hướng tây, thế nhưng đệ không dám quyết có phải là nàng hay không. Trần Gia Lân luống cuống nói: - Tam đệ, chúng ta hẹn gặp nhau trong thành, bây giờ ngươi chớ đi theo ta! Nói xong, hắn phi thân chạy như gió. Ngô Hoàng Văn đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn, khẽ lắc đầu một cái, lẩm bẩm nói thầm một mình: - Chẳng biết việc gì đã xảy ra với hắn cả? o0o Đây là một mái nhà trúc, trông có vẻ kiên cố và quy mô, năm xưa chắc là một tiểu ốc khá xinh đẹp u nhã, nhưng bây giờ tường vách mọc đầy cỏ rêu, trúc mọc tua tủa chẳng cắt tỉa, dây leo chằng chịt bò đầy nóc nhà, trông thấy bại hoại làm sao. Trong phạm vi xung quanh một đoạn bên đường chẳng có hộ dân nào khác, vì thế càng thêm phần cô đơn thê lương. Một nữ nhân áo xanh, đứng một mình ở phía sau cánh cửa gỗ, đưa mắt nhìn ra hoang dã, thỉnh thoảng lại thở dài một tiếng. Thình lình, cô ta phát hiện một bóng người từ từ chạy về hướng này, đối phương vừa chạy vừa dừng lại giây lát, hình như đang tìm kiếm thứ gì thì phải? Lần này bóng người đến gần hơn, cô ta thoạt trông thấy cách ăn mặc và đầu đội nón rơm, đôi mắt bỗng trợn to ra, thân liễu cũng theo đó run lẩy bẩy luôn. Nàng giật mình, lặng im. Một lát sau mới lẩm bẩm rằng: - Là chàng, sao chàng lại biết tìm đến đây như vậy ư? Nước mắt đã làm mờ thị giác của nàng, nàng cứ lẩm bẩm nói thầm: "Trời ơi! Chàng đến đây ta biết làm sao bây giờ? Gặp chàng chăng? Không, không thể được... hãy để cho chàng hận mình mãi!" Thế rồi, nàng loạng choạng chạy trở vào trong nhà. Có một ông lão mù lòa với gương mặt sáng sủa đang ngồi giữa nhà, hai con mắt trắng đã vô thần cứ đảo lia lịa. - Này nha đầu, con làm sao thế? - Thưa cha, chàng... chàng đã tìm đến đây... Nàng nói giọng uất nghẹn. - Ai tìm đến đây vậy? - Chính là chàng... người mà con đã nói lại với cha. - Con muốn nói anh chàng đánh cá ấy? - Vâng, thưa cha, con... con biết làm sao đây? Lão nhân mù lòa thở dài một tiếng nói: - Này con, con nên gặp hắn, bách nhật phu thê nhất thế ân, cho dù hắn có lỗi với con dù sao hai con vẫn là vợ chồng với nhau... Nữ nhân áo xanh khóc lóc nói: - Thưa cha, chàng chẳng có lỗi gì với con hết, chính con... - Này con, chính lúc con trở về đây nói với cha như thế, tại sao bây giờ lại nói khác? - Thưa cha, con... đã nói dối với cha, thực ra con có lỗi với chàng. - Ồ! Thế sao? Vậy thì con càng nên gặp hắn, giải thích mọi việc cho xong, cha chỉ là một người tàn phế, con cứ tự quyết định mọi việc, ủa! Sao con lại khóc cơ? - Thưa cha, con... không thể gặp chàng, không thể nào gặp chàng được cả! Lão nhân mù lòa ngạc nhiên nói: - Tại sao vậy? Ngay từ lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa và có tiếng người vang vào nói: - Trong nhà có ai không? Thiếu nữ áo xanh mặt mày đại biến sắc, hớt hãi nói: - Thưa cha, con van cha chớ thừa nhận, hãy tìm cách nói cho chàng... rời khỏi đây! Lão nhân mù lòa dậm chân nói: - Con bị sao thế? Thiếu nữ cứ khóc thút thít nói: - Thưa cha, nếu... cha nhìn nhận, thì con sẽ... xa chạy cao bay, mãi mãi sẽ không trở về nhà nữa... Nói xong, nàng lượn mình xông ra cửa hậu, lập tức tiện tay đóng cửa lại luôn. Lão nhân mù lòa luống cuống kêu gọi: - Ngọc Phương, con... bị sao thế? Bóng người bên ngoài vượt qua cửa rào lẳng lặng chạy tới cửa nhà trúc. Lão nhân mù lòa lại khẽ gọi một tiếng: - Ngọc Phương! Bóng người đứng bên ngoài cửa bỗng phi thân xông vào nhà nhanh như chớp. Hình như lão nhân mù lòa là một nhân vật võ lâm, lập tức nghiêng người diễn ra thế phòng vệ, trầm giọng quát hỏi: - Ai đó? Người vừa xuất hiện chẳng dám vô ý với lão, vội dàng chắp tay xá dài nói giọng run run: - Vãn bối là Ngư Lang Trần Gia Lân! Lão nhân mù lòa chớp nháy đôi mắt trắng dã một cái, nói: - Ngư Lang, đánh cá ư? - Vâng! - Đến bán cá tươi chăng? Trần Gia Lân lắc đầu nói: - Không, vãn bối đến đây tìm người, xin thỉnh giáo tôn tính đại danh lão trượng xưng hô thế nào? - Lão phu là người mù lòa, không sử dụng tên họ nữa. Chẳng hay tiểu ca, ngươi muốn tìm ai thế? Trong lòng Trần Gia Lân lấy làm xúc động vô cùng, thế nhưng hắn cố đè nén lại nhủ thầm trong bụng: Chẳng biết lão nhân này là người thế nào của Đào Ngọc Phương đây, rõ ràng lúc nãy mình nghe lão gọi một tiếng Ngọc Phương, nghe khẩu khí có lẽ đối phương là trưởng bối của nàng hoặc là người cùng phe với Hoa Nguyệt Biệt Trang rồi, mình đã báo cáo ra tên tuổi danh hiệu, lão giả đò là ra vẻ không hay biết gì? Hoặc là Đào Ngọc Phương chẳng nói cho lão hay ư? Lão nhân mù lòa lại nói tiếp: - Tiểu ca, rốt cuộc ngươi muốn tìm ai vậy? Trần Gia Lân nghiến răng nói: - Đào Ngọc Phương! Lão nhân mù lòa mặt mày biến sắc, nói: - Ngươi tìm Đào Ngọc Phương ư? Trần Gia Lân khẽ gật đầu đáp: - Đúng thế! - Tìm y để làm gì? - Có việc quan trọng cần giáp mặt nói chuyện với nàng. - Ngươi đến muộn rồi, không còn tìm gặp được y nữa đâu? Trần Gia Lân giật mình nói: - Nói sao? Nàng... đi mất rồi ư? Lão nhân mù lòa trầm giọng nói: - Không phải đi đâu cả, y chết rồi! Kêu ùng một cái Trần Gia Lân như trúng phải một cú sấm sét vào đầu, nhưng hắn lập tức trấn tĩnh lại ngay nói: - Nàng đã chết rồi ư, chết lúc nào vậy? Lão nhân mù lòa ấp úng nói: - Cách đây... vài hôm! Trần Gia Lân giậm chân nói: - Thưa lão trượng, tại sao lão lại nói dối với vãn bối? - Nói sao? Ngươi bảo rằng ta nói dối nới ngươi? - Chẳng phải vừa rồi lão trượng mới gọi danh tự nàng đó sao? Hơn nữa... nàng mới đến đây chẳng bao lâu!... Lão nhân mù lòa ngạc nhiên hỏi: - Sao ngươi lại biết như thế? - Có người trông thấy nàng chạy về hướng này, nếu chẳng nhờ lúc nãy lão trượng gọi một tiếng như thế, có lẽ vãn bối cũng chẳng dám vào đây. Lão nhân mù lòa ngẩn người trong giây lát, sau đó thở dài một tiếng nói: - Tiểu ca, ngươi hãy ngồi trên ghế xem nào! Trần Gia Lân liền ngồi trên ghế gỗ, nói: - Lão trượng, nàng đâu rồi? Lão nhân mù lòa nói giọng âm trầm: - Lão phu đã nói rằng y chết rồi. Ồ! Không phải nói rằng trái tim của y chết rồi mới đúng... Trần Gia Lân nghiến răng, gần như van xin nói: - Thưa lão trượng, vãn bối chỉ cần gặp mặt nàng nói vài lời thôi, ngoài ra không cần gì khác hơn, xin lão nhân gia người cho vãn bối được toại nguyện... Lão nhân mù lòa lắc đầu nói: - Này tiểu ca, nếu y bằng lòng gặp ngươi thì y đã gặp ngươi từ lâu rồi, ngươi cứ đi đi! Bất cứ sự việc gì trong thiên hạ này thảy đều thuận theo tự nhiên, chẳng miễn cưỡng được tơ hào nào hết, ngươi hiểu ý lão phu chứ? Trần Gia Lân không kìm lòng được nữa, hình như hắn đã phát điên lên gào thét nói: - Tại sao nàng không chịu gặp ta? Tại sao...? Tại sao vậy? Lão nhân mù lòa nói: - Này tiểu ca, hãy bình tĩnh một chút, chớ xúc động như thế. Trần Gia Lân đứng phắt dậy, nói giọng điên cuồng: - Thưa lão trượng, vãn bối phải thất lễ vậy! Lão nhân mù lòa lập tức giơ song chưởng diễn ra thế phòng bị cất giọng lạnh lùng nói: - Ngươi muốn làm gì bây giờ? - Nếu nàng không hiện thân, vãn bối phải lục soát... - Căn nhà chỉ lớn chừng này thôi, ngươi cứ lục soát đi, nhưng ngươi chớ phí công làm gì, y đã rời khỏi đây xa lắm rồi! Bấy giờ, ở phía sau nhà có một cặp mắt ngập lệ đang chăm chăm theo dõi Trần Gia Lân. Trần Gia Lân mặt mày ủ rủ ngồi lên ghế trở lại, một hồi lâu mới lên tiếng nói: - Lão trượng và nàng có quan hệ thế nào? Lão nhân mù lòa trầm ngâm giây lát, sau đó chậm rãi nói: - Lão phu là trưởng bối của y! Trần Gia Lân lại hỏi tiếp: - Còn lão trượng và Hoa Nguyệt Biệt Trang lại có mối quan hệ thế nào nữa? Mặt mày lão nhân mù lòa co rút lia lịa, nói giọng xúc động rằng: - Không được đề cập Hoa Nguyệt Biệt Trang, lão phu chẳng ưa nghe tới danh xưng này. Nghe nói thế Trần Gia Lân bất giác ngẩn người ra tại chỗ, rốt cuộc Đào Ngọc Phương và lão nhân mù lòa này có mối quan hệ gì đây? Lão nói rằng lão là trưởng bối của nàng, thế nhưng trưởng bối gì mới được chứ? Nghe khẩu khí, hình như lão nhân mù lòa này bất mãn hành vi của Hoa Nguyệt Biệt Trang thì phải. Đào Ngọc Phương đang ẩn mình sau nhà, bỗng xúc động tiến tới vài bước giơ tay định xô cửa bước vào trong. Nếu cánh cửa được mở toang ra, hai vợ chồng sẽ được gặp mặt ngay, thế nhưng cánh tay run rẩy thoạt vừa đụng vào cánh cửa lại lập tức rút tay trở về, trong lòng nàng cứ gào thét nói: "Không được, ta không thể gặp chàng kia mà!" Thế rồi nàng từng bước một từ từ lui ra phía sau, nàng không dám đưa mắt nhìn Trần Gia Lân nữa, nếu một khi nàng không tự kìm chế được hậu quả sẽ xảy ra đáng sợ không sai. Trần Gia Lân đứng phắt dậy, nghiến răng nói: - Thưa lão trượng, nhờ lão chuyển lời cho nàng hay, bảo rằng Trần Gia Lân ta cả đời này mãi mãi không bao giờ quên nàng, đồng thời cũng mãi mãi hận nàng? Nói xong, y như một người say rượu, bước đi loạng choạng xông ra nhà ngay.