Tặng Hoa Cho Bách Đồ
Chương 8
Bách Đồ đánh mãi cho đến khi mỏi tay mới dừng lại, tiện tay vứt La Kính mình đầy thương tích mặt cũng sưng giống như đầu heo qua một bên.
Cậu cảm thấy có hơi đau đầu, dùng sức nhắm lại hai mắt, quay người muốn đi, bước chân lại có phần lảo đảo.
Lương Tỳ tay mắt nhanh lẹ đỡ lấy một cánh tay của cậu, hỏi: “Sao vậy? Còn say sao?”
Bách Đồ lắc đầu, cảm giác không giống như say rượu.
Lương Tỳ từng nghe người ta nói, có một số người dùng Rush xong sẽ bị tác dụng phụ của thuốc, chẳng những không giúp hưng phấn được, mà những chỗ khác càng cảm giác không khỏe. Anh hỏi: “Có phải đau đầu hay không? Còn có chút buồn nôn?”
Bách Đồ ngừng vài giây mới nói: “Ừ.”
Lương Tỳ gãi gãi sau gáy nói: “Cái kia đừng vội đi về, ở lại để cho gió thổi một chút cũng có tác dụng, tôi lấy cho cậu chai nước.”
Bách Đồ nói: “Cảm ơn.”
Lương Tỳ liếm môi dưới, đi qua đường đối diện, anh vừa rồi đuổi theo La Kính, đem xe đỗ ở bên kia đường.
Câu “Cảm ơn” của Bách Đồ là cảm anh cái gì? Hẳn là không phải cảm ơn anh lấy nước cho đâu ha.
Anh cảm giác hôm nay mình biểu hiện không tệ, hơi bị đẹp trai, Bách Đồ chắc sẽ thích ha?
Anh tâm viên ý mãn cầm hai chai nước khoáng, lúc quay người lại, La Kính nửa chết nửa sống nằm liệt ở đường đối diện đột ngột bò dậy nhặt chìa khóa xe bên cạnh về, xông vào trong xe đập cửa hỏa tốc bỏ chạy.
Lương Tỳ nhìn phía đằng sau đuôi xe chửi thầm: “Đồ tiện nhân, xem mày chạy trốn đi đâu được! Ông không chỉnh chết mày ông đây không mang họ Lương!”
Anh cầm chai nước trở về, Bách Đồ đang ngồi xổm ở ven đường, bộ dáng cậu vẫn có chút ngơ ngác. Anh đưa chai nước tới trước mắt Bách Đồ, Bách Đồ nhận lấy, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
Tim Lương Tỳ nhảy thình thịch, đây là đầu tiên anh tiếp xúc gần với Bách Đồ như vậy, vừa rồi còn ôm một cái, thắt lưng Bách Đồ thật nhỏ, bất quá vẫn có chút cơ bụng, dáng người đẹp, lớn lên đẹp trai, chỗ nào cũng tốt. Anh nhịn không được nhếch miệng cười trộm, đây chính là nam nhân anh vừa ý, có thể không tốt sao.
Bách Đồ vặn mở chai nước suối, giơ lên cao trực tiếp đổ nước từ trên đầu xuống.
Lương Tỳ: “…”
Tóc dính nước ẩm ướt, Bách Đồ trực tiếp vuốt toàn bộ phần mái ra đằng sau, lộ ra vầng trán cực kỳ xinh đẹp. Có trán đẹp số đã khổ [1], cái trán Bách Đồ lại càng đẹp hiếm có hơn.
Lương Tỳ lại vặn mở một chai nước khác đưa tới, Bách Đồ nhận lấy uống hai hớp, nói: “Cảm ơn.”
Lúc này hẳn là cảm ơn chai nước, Lương Tỳ cảm thấy vừa rồi anh thật sự đã làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Anh cũng ngồi xổm ở ven đường, cách Bách Đồ khoảng 1 thước rưỡi, nghĩ rằng nếu quá thân cận Bách Đồ sẽ phản cảm, quá xa lại không có ý nghĩa.
Bách Đồ cũng không nói chuyện, cầm chai nước đã uống hơn phân nửa trong tay, lại bắt đầu ngẩn người.
Lương Tỳ tuyệt không sốt ruột, anh vô cùng cao hứng, dù để anh và Bách Đồ ngồi xổm ở đây một năm, anh cũng vui vẻ đồng ý.
Vấn đề là Bách Đồ không phải là anh, dược tính không bao lâu thì hết, Bách Đồ liền đứng lên. Cậu ngồi xổm lâu có hơi tê chân, giẫm giẫm chân cộng gõ gõ chân mấy cái cho bớt tê.
Lương Tỳ còn ngồi bên cạnh không đứng dậy, quay mặt qua nhìn cậu.
Bách Đồ có hơi xấu hổ, chuyện phát sinh đêm nay, hầu như không có chỗ nào là không xấu hổ.
Lương Tỳ lại như còn ngại không đủ xấu hổ, nói: “Họ La đáng chết kia, cậu và gã có quan hệ như thế nào?”
Bách Đồ nhấp môi dưới, cũng không muốn che dấu, thẳng thắn nói: “Bạn trai cũ.”
Đôi mắt hoa đào của Lương Tỳ thoáng cái trợn tròn: “Cái gì? Mắt cậu bị phân trâu rớt trúng hả?”
Bách Đồ: “…”
Lương Tỳ bực mình nói không nên lời, cảm giác nhãn quang nam thần của mình cũng quá chênh lệch rồi, nói: “Không phải tôi mắng cậu… Không tính tới nhân phẩm thì bộ dạng gã cũng thuộc loại lén lút thậm thụt, ai tôi nói chứ, sao cậu lại kết giao với gã?” Kỳ thật tướng mạo La Kính không có tệ như anh nói, dù không tính là vô cùng tuấn mỹ, nhưng cũng có thể xem như đẹp trai nhất trong nhóm nhạc sĩ rồi.
Bách Đồ không muốn nói nhiều, thuận miệng đáp: “Đui mắt.”
Lương Tỳ: “…”
Anh nhìn chằm chằm vào Bách Đồ một lát, thình lình nói: “Bách Đồ, hai ta quen nhau đi.”
Bách Đồ: “…”
Lương Tỳ một bộ dáng trịnh trọng, nói: “Cậu xem, tôi cũng là người rất đáng tin cậy, nếu cậu ở cùng tôi, tôi nhất định sẽ tốt với cậu tới chết, cậu muốn cái gì tôi cho cái đó, chỉ cần tôi có.” Anh nói xong còn hướng về phía Bách Đồ cười cười, một đôi mắt hoa đào sáng lóng lánh, hàm răng trắng cũng gần như lóe sáng lên.
Bách Đồ cảm thấy người này tám phần là trong đầu có lỗ hỏng.
Cậu hiểu biết về Lương Tỳ rất ít, chỉ biết là đối phương có gia thế có nhân mạch, tham gia show giải trí rất thuận buồm xuôi gió, rất có nhân duyên, Bách Đồ cũng là một trong những người thích theo dõi《 Running Star 》. Nhưng cộng thêm chuyện lần trước tông xe, đây mới là lần thứ hai hai người bọn họ chính thức gặp mặt, trước kia tham gia hoạt động vô tình gặp nhau mấy lần ngay cả chào hỏi còn không có, đương nhiên không thể tính.
Hơn nữa ngữ khí lúc này của Lương Tỳ, là muốn bao dưỡng tiểu bạch kiểm sao?
Lương Tỳ cũng rất nhanh phát hiện cách mình biểu đạt có chút vấn đề, sửa lời nói: “Ý của tôi là, tôi là nam nhân tốt đáng tin cậy, cậu xem chuyện hôm nay, không có tôi thì nguy rồi.”
Bách Đồ khẩu khí lạnh nhạt nói: “Anh giúp tôi tôi rất cảm ơn, nhưng anh đừng nghĩ như vậy là nắm thóp được tôi.”
Lương Tỳ không biết cậu sao lại lý giải ý đó ra thành như vậy, vỗ vỗ mông đứng lên, có chút tức giận nói: “Tôi nắm thóp cậu? Được được được, tôi cũng không sợ nói cho cậu biết, tôi muốn quyến rũ cậu không phải chỉ mới ngày một ngày hai, nhưng lại ngại không thể không biết xấu hổ, hôm nay lại đúng lúc như vậy, cậu nói nói cậu có đồng ý hay không a?”
Bách Đồ càng cảm thấy lỗ hỏng trong não người này quá lớn, nhưng dù sao đối phương cũng vừa giúp mình, rút chân đi ngay thì có vẻ không nhân nghĩa, đành phải nhịn xuống: “Tôi với anh không quen không biết, chưa từng nghe tới chuyện hai người không quen biết nhau vừa gặp mặt nhau đã hỏi có đồng ý hay không đấy.”
Lương Tỳ kỳ quái nói: “Không quen thì sao? Tôi vốn cũng không định làm bạn của cậu a, tôi đối với cậu là nhất kiến chung tình, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, đã cảm thấy cậu là người của tôi rồi. Nếu tôi muốn làm bạn với cậu, vậy tôi nói những chuyện này ra với cậu làm gì?”
Bách Đồ cảm giác vô cùng hoang đường, thật sự nghĩ không ra cái người này có ý gì.
Lương Tỳ không đợi cậu đáp lại, không nhịn được, cắn răng nói: “Bách Đồ, cậu không biết, mười năm trước tôi đã thích cậu rồi.”
Bách Đồ: “… Cái gì?”
Lương Tỳ xoa cằm, nói: “Khi đó mỗi ngày cậu đều ngồi trạm tàu điện ngầm Công Tây đi học, lúc đó tôi bán đồ vẻ hè ở cửa trạm, bán áo thể thao NBA.”
Bách Đồ há to miệng, cậu nhớ rõ người bán đồ thể thao kia là một tên côn đồ lớn hơn cậu hai ba tuổi, đầu tóc nhuộm vàng hoe, tay đeo một chiếc nhẫn, trên cổ còn treo dây xích vàng giả, trong miệng lúc nào cũng ngậm nửa điếu thuốc, cầm loa rao: “51 cái! 1 cái 50 tệ! Thanh lý bán phá giá! Mua đi mua đi!” Mỗi ngày đều rao như vậy, nhưng cũng không có mấy ai mua.
Bách Đồ còn ở sạp đó mua một cái áo bóng rổ.
Lương Tỳ nhìn vẻ mặt của cậu là biết cậu có nhớ, lúc này mới lộ vẻ ngại ngùng, ho khan hai tiếng nói: “Đúng vậy, tên tóc vàng kia là tôi.”
Trong đầu Bách Đồ có hơn một vạn con thần thú gào thét chạy qua, Sát mã đặc mười năm trước bày bán đồ giả trên vỉa hè, lại có thể nghịch tập trở thành bá chủ một phương trong giới giải trí sao?
Lương Tỳ chủ động giải thích nói: “Tôi khi đó cãi nhau với mẹ, bỏ nhà trốn đi, sau lại quay về, công việc của ba tôi… ông ấy có chút chuyện.”
Về phần là chuyện gì, Bách Đồ không muốn nghe, thấy Lương Tỳ ở trong giới giải trí căn cơ vững chắc, tư thế phong sinh thủy khởi như thế, ngẫm lại cũng biết công việc của ba anh không phải là đại ca ngồi bán đồ vỉa hè.
Lương Tỳ gãi gãi sau gáy, nói: “Tôi khi đó vừa phát hiện ra mình là gay, đúng lúc đó mỗi ngày cậu đi qua đi lại tỏa sáng trước mắt tôi, khiến tôi tâm phiền ý loạn, có mấy ngày nhịn không được rất muốn lôi cậu tới chỗ không người đánh một trận.”
Bách Đồ: “…”
Lương Tỳ aiz một tiếng nói: “Về sau cứ liên tục như vậy, tuy vẫn muốn lôi cậu tới chỗ không người, nhưng không phải muốn đánh cậu nữa, là muốn cậu… cái kia.”
Bách Đồ mặt tối sầm, rút chân đi.
Lương Tỳ sửng sốt vội vàng đuổi theo kéo cậu lại, nói: “Cậu đừng đi a, cậu vẫn chưa trả lời tôi, cậu có đồng ý hay không?”
Bách Đồ hất tay anh ra, chém đinh chặt sắt nói: “Không!”
Lương Tỳ giơ tay lên tỏ vẻ mình không chạm vào cậu, nói: “Tôi lớn lên không đẹp trai? Tính cách không tốt? Tôi ít nhất tốt hơn tên họ La kia nhiều lắm, cậu tại sao lại không muốn?”
Bách Đồ không có gì biểu lộ liếc anh một cái, nói: “Không tại sao, những người như các người thật phiền.”
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
187 chương
62 chương
12 chương
19 chương