Tặng Hoa Cho Bách Đồ
Chương 45
Bách Đồ bị câu “Bạch nhật tuyên dâm” khiến cho không ngẩng đầu lên được, bị cắt đứt uyên ương dục Lương Tỳ lại vô cùng gắt gỏng, quả thật muốn đem Vương Siêu băm nhừ ra trộn vào trong phần lương thực đút cho hai gâu gâu ăn.
Hôm nay cả hai người họ đều nghỉ ngơi, ngủ trưa xong liền dẫn Cầu Cầu và Elise đến tiệm thú cưng tắm rửa làm đẹp. Bên ngoài trời rất nóng, sau khi trở về Bách Đồ muốn đi tắm, Lương Tỳ xem xét liền lập tức cỡi hết chạy tót theo.
Lần tắm rửa này tốn hơn cả tiếng tiếng đồng hồ, anh theo như ám chỉ của bác sĩ Diệp cẩn trọng khiêu khích JJ của vợ thật lâu, Bách Đồ ngược lại cũng thoải mái, nhưng nói chung nhiệt tình của ‘cái đó’ vẫn có hạn, lúc qua đi thì cảm giác có chút buồn phiền, đẩy anh ra quỳ xuống giúp anh khấu giao, mới làm một nửa, tên Vương Siêu đáng ghét kia đã chạy tới. (Bóng đèn Siêu nhoi :)) )
Vương Siêu bị Lương Tỳ vừa trừng vừa liếc, cũng biết mình đã quấy nhiễu chuyện tốt của người ta, nhưng nghĩ đến hai người họ dù sao cũng không thể tiếp tục làm nữa, liền giả bộ vô tội nói: “Chúng ta cùng đi ăn đi? Em biết một nhà hàng hải sản bên thành Đông mới mở, nghe nói rất tươi ngon.”
Bách Đồ nhìn Lương Tỳ, Lương Tỳ cũng nhìn cậu, cậu khẽ gật đầu, Lương Tỳ mới đáp ứng Vương Siêu đồng ý đi.
Hai người bọn họ vào phòng thay quần áo, Vương Siêu đặc biệt tiện hề hề nghĩ, hình dáng sợ vợ của Lương ca thật sự là quá tiện rồi.
Bác sĩ Diệp đề nghị Bách Đồ hết sức cố gắng tiếp xúc với nhiều bạn bè, đừng luôn chết ở một chỗ. Vương Siêu tuy có vẻ tưng tửng, nhưng vẫn là anh em thân thiết của Lương Tỳ, Bách Đồ cũng không ghét hắn.
Nhân viên phục vụ nhà hàng hải sản toàn là con gái, lúc order món cho ba người bọn họ tầm mắt cũng chẳng biết phải phóng tới chỗ nào, cuối cùng dùng giấy ăn xin chữ ký cả ba người.
Lương Tỳ và Vương Siêu uống rượu, nói chuyện phiếm câu được câu không, Bách Đồ ở bên cạnh yên lặng nghe, Lương Tỳ thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cậu, hai người nhìn nhau cười một cái, điềm điềm mật mật, vô cùng tự nhiên.
Vương Siêu chưa chân chính yêu đương bao giờ, cảm thấy chua ê răng.
Bách Đồ đi WC, Lương Tỳ thừa dịp hỏi Vương Siêu: “Chú với Chu Niệm Sâm dạo này sao rồi?”
“Không ra sao cả, trưa nay gọi hắn tới làm một pháo.” Vương Siêu cũng không che dấu chuyện gì, nói, “Hôm nay ngược lại rất nghe lời, em cũng thoải mái, đoán chừng là bị thao tới thông suốt tới nhiệt tình, hôm nay còn muốn ra yêu cầu với em, nhờ em lăng xê cho nghệ sĩ của hắn, thật đúng là con mẹ nó bán thân, đê tiện.”
Lương Tỳ cũng không ngờ Chu Niệm Sâm có thể bỉ ổi đến như vậy, vẻ mặt ghét bỏ, nói: “Tên này đúng là không biết xấu hổ, cả nhà đều không biết xấu hổ.”
Vương Siêu chớp mắt mấy cái, nói: “Hắn không phải người đại diện của chị dâu sao? Hai người bọn họ không hợp?”
Người đại diện và nghệ sĩ không hợp trong giới cũng không ít, nhất là khi Bách Đồ đã là nghệ sĩ thành danh từ lâu, càng dễ có tranh chấp với người đại diện..
Lương Tỳ lấy đũa chọc xuyên qua nấm bào ngư trong dĩa, thấp giọng nói: “Hắn trước kia từng kết giao với Bách Đồ, không có lòng tự trọng đi câu tam đáp tứ, Bách Đồ với hắn chia tay.”
Vương Siêu: “. . .”
Nói tới đây, cũng không cần Lương Tỳ xúi giục cái gì, tự Vương Siêu đã bắt đầu cân nhắc nên giày vò Chu Niệm Sâm như thế nào.
Bách Đồ trị liệu tâm lý đã hoàn thành được giai đoạn đầu, buổi tối dần dần không còn gặp ác mộng nữa, chỉ là trong khoảng thời gian này không tự chủ được đặc biệt dính Lương Tỳ, Lương Tỳ ngược lại rất hưởng thụ, nhưng Chu Niệm Sâm lại không chịu nổi.
Công việc hắn liên hệ cho Bách Đồ đều bị Bách Đồ đẩy đi, Bách Đồ cũng hoàn toàn không có ý nhận phim mới, suốt hai tuần chỉ nhận chụp ảnh quảng cáo áo phao lông cho một nhãn hàng, còn là vì đó là hợp đồng đã ký ba năm làm đại diện phát ngôn, thật sự không có cách nào thoái thác.
Ngoài chụp hình cho hãng này, cậu còn chỉ định có công việc thì xếp vào ngày thứ hai thứ ba, thời gian khác không đi.
Chu Niệm Sâm sau khi nghe ngóng lịch trình của Lương Tỳ, tức muốn hộc máu, thứ hai thứ ba Lương Tỳ phải đi quay chương trình, Bách Đồ thế nào cũng phải hai ngày đó mới bằng lòng đi ra ngoài làm việc, hai người này rõ ràng là đang hợp tác chọc hắn tức chết.
Ngày Bách Đồ đến studio chụp quảng cáo, Chu Niệm Sâm cố tình đi theo, hắn cảm thấy hắn cần phải gặp Bách Đồ nói chuyện một cách đường hoàng, không thể bỏ mặc Bách Đồ tự hủy đi chính mình như vậy.
Lúc hắn đến, Bách Đồ vừa làm tóc xong, đang đứng chọn áo phao lông. Bộ sưu tập năm nay chủ yếu là màu sắc rực rỡ, màu nào màu nấy sáng chói mắt, Phạm Tiểu Vũ ôm một đống áo, lấy từng cái từng cái ướm vào người Bách Đồ, xem màu nào mới hợp với cậu.
Chu Niệm Sâm đứng ở bên cạnh nhìn một lúc, nói: “Lấy cái màu cam đi.”
Phạm Tiểu Vũ nghe vậy, lấy cái màu cam ướm trước người Bách Đồ, Bách Đồ không cần nhìn gương đã đẩy ra, nói: “Không lấy cái này, lấy màu bạc hà đi.”
Chu Niệm Sâm: “. . .” Hắn cảm thấy Bách Đồ đang cố ý.
Bách Đồ chính là cố ý.
Nhưng cậu không phải cố ý muốn chọc tức Chu Niệm Sâm, cậu không có tới mức nhàm chán như vậy, cậu chỉ thuần túy không muốn làm theo lời Chu Niệm Sâm. Trong 10 năm nay, cậu đã nghe theo Chu Niệm Sâm rất nhiều lần, mặc dù mấy năm sau này, nhiều lúc tranh luận cay độc, nhưng trên vấn đề công việc cậu hầu như vẫn ngheo theo sự sắp xếp của Chu Niệm Sâm mà làm.
Cho tới bây giờ, cậu mới nghênh đón thời kỳ phản nghịch muộn.
Chu Niệm Sâm để Phạm Tiểu Vũ đi ra ngoài, trong phòng hóa trang chỉ còn lại hắn và Bách Đồ hai người.
Bách Đồ cũng không nhìn hắn, ngồi trên ghế cúi đầu chơi điện thoại.
Chu Niệm Sâm kìm nén, bực bội nói: “Cậu đây là ý gì? Chúng ta có chuyện gì không thể nói ra, cậu phải ở trước mặt người ngoài làm tôi bẽ mặt mới thích sao?”
Bách Đồ đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Phạm Tiểu Vũ không phải người ngoài, mà anh cũng không phải người nhà tôi.”
Chu Niệm Sâm bị cậu đâm một câu, càng không thoải mái, nói: “Cái khác thì không nói, vì yêu đương mà bỏ phế công việc, cậu như vậy, là việc mà người trưởng thành làm sao?”
“Tôi không phải đang làm việc sao?” Bách Đồ lướt weibo, không tập trung nói, “Bằng không thì giữa mùa hè nóng nực thế này mặc áo phao lông làm gì, tôi ở Bắc Kinh chứ không phải ở Bắc Cực.”
Lương Tỳ hơn 10′ trước vừa up weibo, ảnh chụp cùng một bé trai 8 tuổi, trong tay cầm một cây kem ốc quế cực lớn, hai người nhìn màn hình làm mặt quỷ, status ghi kèm: “Em thật ngọt, thật không nỡ ăn! Chúng ta về nhà! Vĩnh viễn ở cùng nhau a!”
Ba chữ “Em thật ngọt” kia ở trong mắt người ngoài thì nghĩ Lương Tỳ đang nói với cây kem, nhưng những lời này lọt vào trong tai Bách Đồ, thì lại có ý khác.
Ám hiệu này giống như tỏ tình, giống như một kiểu lãng mạn khác.
Chu Niệm Sâm thấy cậu bỗng nhiên vui vẻ, mới nghĩ có lẽ vừa rồi là cậu nói đùa, cũng cho rằng Bách Đồ đã nổi tính tình trẻ con đủ rồi, liền thả âm điệu nhẹ nhàng nói: “Chúng ta và Lương Tỳ không giống nhau, hắn cho dù không ăn chén cơm này cũng có con đường khác để đi. Cậu muốn yêu đương tôi cũng không phải không hiểu được, nhưng mọi thứ cũng phải có mức độ, chờ cảm giác mới lạ của Lương Tỳ qua đi, hai người chia tay, cậu lúc đó sẽ càng xao lãng công việc, hắn không đáng.”
Bách Đồ buông điện thoại xuống, lạnh mặt nói: “Anh ít tới thổi ngòi châm chọc đi, chúng tôi tại sao phải chia tay? Yêu thương chứ không phải đi chợ, cái gì mới lạ thì mua? Lại nói, tôi không có con đường khác để đi khi nào?”
Hợp đồng người đại diện của hắn chỉ còn lại không tới bốn tháng, câu này vừa thốt ra, sắc mặt Chu Niệm Sâm lập tức thay đổi. Từ trước cho tới bây giờ hắn đều cho rằng Bách Đồ sẽ không bao giờ đổi người khác, dù hai người biến thành bộ dáng gì đi nữa, Bách Đồ cũng luôn bị hắn trảo trong lòng bàn tay, nhưng từ khi Lương Tỳ xuất hiện, Bách Đồ càng ngày càng trở nên khó khống chế.
Bên ngoài rất nhanh thông báo gọi Bách Đồ ra chụp hình, Chu Niệm Sâm nhìn một lúc rồi đi ngay.
Bách Đồ chụp quảng cáo hơn nửa ngày, sau khi kết thúc, Phạm Tiểu Vũ nói với cậu, Chu Niệm Sâm bảo cậu 9 giờ sáng ngày mốt đến công ty.
“Là tới gia hạn hợp đồng sao?” Phạm Tiểu Vũ dè dặt hỏi.
Bách Đồ cảm thấy không hứng thú nói: “Ai biết được.”
Phạm Tiểu Vũ hưng phấn nói: “Cuối năm nay đúng lúc công chiếu phim điện ảnh, bộ 《 Mật chiến 》của anh tám phần là sẽ lấy được giải thưởng, đến lúc đó nếu anh tiếp tục ký hợp đồng, sẽ có ảnh hưởng tích cực tới giá cổ phiếu của công ty, đây là chuyện tốt a, nhưng mà lúc bàn điều kiện ngàn vạn đừng nương tay với các thành viên hội đồng quản trị, yếu điểm của công ty chính là cổ phần nha.”
Bách Đồ không yên lòng cởi áo lông ra, nói: “Xem tình huống đã.”
Phạm Tiểu Vũ trợn mắt nhìn, nhỏ giọng nói: “Cái kia. . . Anh có tính nhân dịp này đổi người đại diện không?”
Động tác cởi áo của Bách Đồ chợt khựng lại.
Phạm Tiểu Vũ vội nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi cảm thấy. . . Ai, Lương thiếu chắc chắn cũng hy vọng anh đổi người.”
Bách Đồ treo áo lông lên móc rồi đưa cho cô, không có ý nói tiếp chuyện này.
Phạm Tiểu Vũ xấu hổ treo áo lên, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Cho dù là vì báo ơn tri ngộ Sâm ca, thì 8 năm nay đã đủ rồi, không phải tôi nói khó nghe, nếu như không phải lúc trước lúc anh gia hạn hợp đồng kiên trì không đổi người đại diện, anh ta đã sớm bị đá khỏi công ty rồi, anh quan tâm giúp đỡ anh ta hết lòng như vậy, anh ta lại không làm được chuyện gì tốt với anh. . .”
Năm nay có rất nhiều người mới gia nhập giới giải trí, người mới bọn họ đều cho rằng Bách Đồ có thể debut Hot một đường từ đó đến bây giờ, hoàn toàn là nhờ sự giúp đỡ của kim bài đại diện đắc lực Chu Niệm Sâm, thậm chí có một số người biết Bách Đồ và Chu Niệm Sâm từng quen nhau, càng ác ý phỏng đoán Bách Đồ là dựa vào quan hệ như vậy mới được Chu Niệm Sâm nâng đỡ hơn 10 năm dài dẵng.
Chỉ có những người ở trong giới lâu mới biết rõ, lúc Bách Đồ mới debut và bắt đầu Hot, đích xác là không phải không có sự cố gắng của Chu Niệm Sâm. Nhưng về sau, khi Bách Đồ đã là ngôi sao lớn, Chu Niệm Sâm khi đó bởi vì tuổi trẻ khí thịnh mà đắc tội vô số người, nhiều nhân vật cấp cao trong công ty đã muốn đá hắn đi, lại đúng lúc đến hạn hợp đồng của Bách Đồ, công ty liền đưa ra lựa chọn cho cậu đổi người đại diện, là Bách Đồ kiên trì không chịu đổi, còn hoàn toàn đồng ý ký điều khoản 8 năm vô lý, chỉ cần như vậy, Chu Niệm Sâm sẽ là người đại diện của cậu. Lúc đấy Chu tra nam mới có cơ hội trở mình, mấy năm sau, Bách Đồ lấy được cúp Ảnh đế, là đỉnh cao sự nghiệp của diễn viên, Chu Niệm Sâm liền trở thành người đại diện kim bài, nghệ sĩ qua tay hắn hầu như đều có con đường phát triển không tệ, nhưng vẫn không nâng ra được một Bách Đồ thứ hai.
Thái độ của Bách Đồ không rõ ràng, Phạm Tiểu Vũ cũng không nói nữa, cô đoán không được suy nghĩ của Bách Đồ, trước kia bởi vì hợp đồng, cho dù Bách Đồ thấy Chu Niệm Sâm phiền như thế nào cũng không có cách nào khác, bây giờ sắp sửa thoát khỏi hắn triệt để, Bách Đồ đến cùng là muốn như thế nào?
Buổi tối, sau khi quay xong chương trình trở về Lương Tỳ hết sức phấn khởi đưa cho Bách Đồ xem video anh dùng điện thoại mình quay, bên trong là cảnh mặt trời mọc sớm tinh mơ hôm nay trên núi.
Kỳ thật cũng không có gì hay mà xem, lên cao không khí ngày càng loãng, ánh sáng mặt trời vốn trong suốt cũng bị tầng tầng sương mù che mờ mịt.
“Buổi sáng mới hơn 4 giờ, đám gia hỏa tổ tiết mục đã rú tên tụi anh như đòi mạng, trèo lên ngọn núi đó, trong không khí toàn là hương cỏ dại, mặt trời bỗng dưng xuất hiện, anh lúc đó lập tức tỉnh táo, không biết tại sao, lúc ấy lại đột nhiên rất nhớ em.” Lương Tỳ ôm Bách Đồ cọ cọ, vừa cười vừa nói, “Về sau chúng ta mua một căn ở tầng cao đi, mỗi sáng sớm cùng nhau xem mặt trời mọc.”
Bách Đồ vốn đang không tập trung xem, nghe anh nói câu này trong lòng bỗng nhảy dựng, không hiểu sao có chút cảm động.
Không đợi cậu cảm động xong, Lương Tỳ đã lấy điện thoại quăng ra chỗ khác, nói: “Vợ, hôm nay chúng ta thử 69 đi?”
Bách Đồ: “. . .”
Lương Tỳ bày ra một tư thái học thuật, chân thành nói: “Em đừng xấu hổ nha, bác sĩ Diệp nói đây là hỗ trợ trị liệu, em nghe lời một chút, ngoan, nằm ngửa ra.”
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
187 chương
62 chương
12 chương
19 chương