Tặng Hoa Cho Bách Đồ
Chương 40
Đám bạn bè của Lương Tỳ thật đúng là đã nghe Vương Siêu miệng rộng kể chuyện Lương Tỳ đã theo đuổi được Bách Đồ, trong nhóm bọn họ Lương Tỳ gần như là người lớn tuổi nhất, tuổi đã lớn nên đã không còn cùng bọn họ suốt ngày chơi đùa, chỉ là Lương Tỳ tiến vào giới giải trí, lại còn độc thân, thời gian nhàn rỗi xem như cũng nhiều.
Nguyên một nhóm mười mấy người ở không rảnh tay, mang theo quà tặng có nặng có nhẹ đến ra mắt Bách Đồ, vừa gặp mặt đã gọi loạn chị dâu đại tẩu.
Gặp mặt bạn bè và gặp mặt đoàn phim là hai chuyện khác nhau, Bách Đồ vốn đã có chút khẩn trương, bị bọn họ gọi như vậy, xấu hổ đến mức ngay cả đầu cũng không muốn ngẩng lên.
Lương Tỳ thì không giống như lúc trước, từ lúc bước vào cửa đã luôn tỏ vẻ đắc ý, người khác gọi Bách Đồ một tiếng chị dâu, nụ cười trên mặt anh lại sâu thêm một phần, dáng vẻ vui sướng hớn hở giống như hôm nay là ngày anh kết hôn không bằng.
Bước vào phòng đã đặt ngồi xuống, Lương Tỳ ngồi ở bên trái Bách Đồ, có người muốn ngồi xuống bên phải Bách Đồ liền bị Lương Tỳ trừng mắt, lập tức thức thời chạy đi chỗ khác ngồi, dù sao bàn cũng lớn, miễn lấy cái khó chịu của Lương Tỳ.
Lương Tỳ đã lâu không gặp mọi người, ngoại trừ Vương Siêu ở trong giới thường xuyên qua lại, những người còn lại gần đây anh đều không gặp, rượu qua ba tuần đã bắt đầu trò chuyện hỏi han tình hình nhau gần đây.
《 Running Star 》mùa 1 đã kết thúc hơn một tháng, danh tiếng và độ Hot vẫn còn lên men trên mạng, thỉnh thoảng còn có fans xoát cho đứng đầu bảng. Có một số người cũng thích xem show thực tế, nghe Lương Tỳ nói mới ký một show mới, liền hiếu kỳ hỏi show này quay cái gì, nghe Lương Tỳ nói là tiết mục cha con, đều cười ha ha mắng hắn: “Ít lừa tụi tao đi, ba của mày lên sóng cùng mày? Đài nào mời được ông ấy?”
“Ai muốn xem ông ấy, là xem tao nuôi trẻ con.” Lương Tỳ cũng cười rộ lên, nói, “Ai thèm lừa tụi bây ah.”
Show thực tế anh vừa ký là một show chăm trẻ con, năm nam nghệ sĩ khác nhau sẽ trở thành cha con tạm thời cùng với năm đứa trẻ từ 7 đến 10 tuổi mà tổ tiết mục tìm đến, hoạt động chính là một lớn một nhỏ sẽ đến một nơi hoàn toàn xa lạ chậm rãi cọ sát ra tình cảm, trong đó đứa trẻ phụ trách bán manh, người lớn phụ trách bán ngu xuẩn, chương trình có tên gọi《 Ba ba? Ba ba! 》.
Gần đây các đài truyền hình đều quay chương trình liên quan tới tình thân, hình thức rập khuôn chắc chắn sẽ bị chửi copy, đành chỉ có thể trăm phương ngàn kế nghĩ lối tắt khác. Vì muốn thu ratting, nhóm biên đạo đài truyền hình đã vắt hết óc suy nghĩ, cũng là một show liều lĩnh.
Mọi người trêu Lương Tỳ một trận, là thiếu gia được hầu hạ từ nhỏ tới lớn, hiện tại lại muốn đi hầu hạ đứa trẻ không phải con mình, ngẫm lại thật cực khổ nha, chỉ sợ Lương Tỳ quay chương trình được một nửa liền không nhịn được, trực tiếp đem show phụ tử biến thành show bạo lực gia đình.
Lương Tỳ cười mắng bọn họ, nói: “Tao phải luyện tập trước, tương lai chờ tao với vợ nhận con nuôi, tao sẽ ở nhà làm toàn chức vú em, aiz, tụi bây ai được làm cha trước cũng nhớ cho tao mượn luyện tập, đến lúc đó đừng keo kiệt ah.”
Từ đầu đến cuối không nói câu nào mặt Bách Đồ 囧, cậu sao lại không biết tương lai họ có ý định nhận con nuôi? !
Lương Tỳ quay đầu tặng cậu một nụ cười tươi, nhỏ giọng nói: “Chúng ta hiện tại nuôi Cầu Cầu và Elise, qua vài năm nữa nuôi em bé thật, em thích bé trai hay là bé gái? Anh đã sớm nói với tổ tiết mục, bọn họ cho anh lựa cái em chọn.”
Bách Đồ nhỏ giọng nói: “Anh có phải say rồi không?”
Bàn tay Lương Tỳ để dưới bàn một bên vuốt vuốt đùi Bách Đồ, một bên ngốc hề hề cười: “Không có ah.”
Bách Đồ: “…”
Tửu lượng của cậu không tốt, Lương Tỳ từ lúc bắt đầu chỉ rót nước trái cây cho cậu uống, nói cậu lái xe không thể uống rượu. Gần đây cảnh sát kiểm tra nồng độ rượu rất nghiêm, hơn nữa Bách Đồ là diễn viên nổi tiếng, Lương Tỳ lại một bộ dạng ai dám rót rượu cho vợ ta, nên từ đầu đến cuối không có ai dám tới rót rượu mời Bách Đồ.
Không thể rót cho Bách Đồ, Lương Tỳ đương nhiên chạy không thoát, tiệc hôm nay vốn là anh mời, mọi người tới cũng là vì mừng anh ôm được nam thần về nhà, không riêng phần của anh, còn phải tính thêm cả phần Bách Đồ, tửu lượng của anh từ trước đến nay không đáy, uống cả buổi từ trên mặt cũng không nhìn một phần men say. Anh bình thường cũng là kiểu miệng mồm nghĩ gì nói đó, nên mọi người chỉ nghĩ anh nói đùa.
Bách Đồ lại nhìn ra, anh tám phần đã say. Còn nói cái gì, đoán chừng là do Lương Tỳ lén suy nghĩ, còn chưa bàn với cậu, lúc này rượu nóng lên đầu nên buột miệng nói ra. Hơn nữa nếu còn tỉnh, Lương Tỳ không có khả năng ở trước mặt nhiều người như vậy… Trộm sờ đùi cậu.
Như chứng thực phỏng đoán của cậu, Lương Tỳ như hồ dính dán lên người cậu, thanh âm cũng không lớn, dùng ngữ khí lúc chỉ có hai người bọn họ ở cùng nhau mới nói: “Anh cảm thấy bé trai rất tốt, con gái quá phiền phức, sau này có rất nhiều chuyện phải quan tâm, nếu như bị thằng nào đó để ý… Không đúng, bé trai nếu trưởng thành giống như em, cũng sẽ được người ta yêu thích, aiz, buồn chết anh rồi…”
Bách Đồ: “…”
Tất cả mọi người bên cạnh vờ như không nghe thấy, hoặc là nâng rượu kính lẫn nhau, hoặc là quay mặt nói chuyện với người khác.
Bách Đồ hạ giọng nói: “Anh tính xa quá rồi…”
Lương Tỳ trực tiếp đem mặt chôn vào trong hõm vai cậu, tâm tình không coi ai ra gì : “Xa cái gì? Cả đời có mấy chục năm, anh đã sớm lên kế hoạch hết rồi, cho dù hai ta đều sống tới 100 tuổi, anh cũng chỉ còn lại 70 năm cùng em, qua một ngày sẽ ít đi một ngày, em còn ngại xa, anh còn ngại ngắn.”
Bách Đồ mặt nóng lên, cậu xấu hổ tới mức không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm của người khác, đẩy Lương Tỳ ra nói: “Anh ngồi xuống, em rót trà cho anh.”
“Không uống…” Lương Tỳ dùng mũi hít hít ngửi ngửi, nói, “Vợ, em uống nước trái cây gì? Cho anh thử một ngụm, ngửi ngọt quá.”
Người ngồi đối diện Bách Đồ rất có nhãn lực đem bình nước ép đưa tới, đặt ở trước mặt Bách Đồ, còn làm động tác “Mời anh mời anh”.
Bách Đồ tuy lúng túng xấu hổ, nhưng vẫn rót cho Lương Tỳ một ly.
Lương Tỳ lại đột nhiên uốn éo nắm lấy cằm cậu kéo tới, nhanh chóng ờ trên môi cậu hôn một cái “Bẹp”, cười hì hì nói: “Nước dưa hấu, ngọt.”
Đối với kiểu show ân ái trắng trợn như vậy, người khác đều lén cười, chỉ có Vương Siêu che mắt khoa trương nói: “A! Chọt mù mắt tui rồi!”
Bách Đồ: “…”
Mãi cho đến khi kết thúc, hai mảnh đỏ ửng trên gương mặt cậu vẫn không có tán đi.
Muốn nói lúc Lương Tỳ say rượu có điểm gì không giống người khác, đó chính là đứng lên chào tạm biệt mọi người, đi xuống bậc thang, hoàn toàn giống như đúc lúc còn tỉnh táo.
Bách Đồ luôn đi theo phía sau anh, chỉ sợ anh đột ngột bước hụt một chân, sẽ lăn từ trên lầu xuống.
Vương Siêu so với đám người kia xem như thân quen hơn, chạy tới nhỏ giọng nói: “Chị dâu, anh đừng ngại, đều là người một nhà, tụi em sẽ không đi ra ngoài nói lung tung.”
Bách Đồ xấu hổ “Ừ” một tiếng, nghĩ thầm còn đi ra ngoài nói cái gì, mười mấy người này từ nay về sau chỉ sợ cậu đều không có ý muốn gặp lại.
Vương Siêu dường như nhìn ra tâm tư của cậu, tiện hề hề cười nói: “Em nói thật đó, chuyện này thực sự không có gì phải ngại, ca em mấy năm trước có một lần uống say quá, thấy ven đường có dán poster anh, chạy tới đứng trước poster vừa khóc vừa thẩm du, ảnh lúc tỉnh lại cũng không có cảm thấy ngại a, ha ha.”
Bách Đồ: “…” Đời này sẽ không bao giờ … muốn gặp lại đám người kia nữa.
Trên đường trở về, Lương Tỳ ngoại trừ nói nhiều hơn một chút, thì cũng không có cử động gì dị thường, ngồi xem như an phận trên ghế phó.
Cho đến lúc đỗ xe dưới lầu, bước vào thang máy, anh mới bắt đầu không thành thật, động tay đông chân muốn hôn muốn ôm. Bách Đồ đẩy cũng đẩy không được, sốt ruột đầu đầy mồ hôi, đừng nói trong thang máy có camera, vạn nhất vô tình gặp hàng xóm, đây quả thật là muốn buộc cậu dọn nhà.
Thật vất vả lết đến trước cửa nhà, Lương Tỳ cứ như gấu Koala treo trên lưng cậu, Bách Đồ tốn rất nhiều sức mới bấm được mật mã, vào cửa Cầu Cầu liền chạy ra đón, Bách Đồ không cong người được, đành phải hống Cầu Cầu vài câu lung tung, tha Lương Tỳ đến ghế sô pha bên cạnh, dùng sức giãy ra, Lương Tỳ ngồi thẳng tắp trên ghế sô pha không nhúc nhích.
Bách Đồ cởi áo khoác ném sang bên cạnh, đi rót ly nước, đưa cho anh: “Uống chút nước ấm.”
Lương Tỳ uốn éo xoay người nhìn cậu, cũng không nhận ly.
Bách Đồ đưa ly nước đến bên miệng anh, bất đắc dĩ nói: “Há miệng.”
Lương Tỳ nghe lời hé miệng, Bách Đồ nâng tay lên đút anh uống được nửa ly, lại nói: “Đi tắm đi, đừng ngồi ngốc ở đây.”
Cậu cảm thấy nhiệt độ điều hòa có hơi thấp, sờ soạng mò điều khiển dưới mặt bàn chỉnh lại nhiệt độ, thuận miệng quở trách: “Nói anh uống ít một chút, anh cũng không nghe, đợi ngày mai anh tỉnh lại sẽ nói cho anh biết hôm nay anh đã làm trò gì, đoán chắc dù anh không quên cũng sẽ giả bộ không nhớ.”
Lương Tỳ gọi cậu một tiếng: “Bách Đồ.”
Cậu buông điều khiển, quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”
Lương Tỳ giữ chặt cánh tay cậu, để cậu ngồi cạnh mình, hai người cứ thuận theo tự nhiên như vậy mà hôn điềm điềm mật mật.
Lúc hai cánh môi tách ra, trong ánh mắt Lương Tỳ toàn là nhu tình mật ý, rung động nói: “Bách Đồ, anh yêu em.”
Khóe mắt Bách Đồ cong cong, nhẹ giọng trả lời: “Em cũng yêu anh.”
Đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt nhau nói ra câu này.
Sau đó Lương Tỳ trở nên có chút kích động, cắn mút môi Bách Đồ, hận không thể đem cậu hút vào trong thân thể của mình, tay cũng theo vạt áo áo sơ mi Bách Đồ chui vào ở trên lưng trơn nhẵn của cậu sờ soạng.
Bách Đồ biết anh đã bước vào trạng thái, lui về phía sau một chút, có chút thở dốc nói: “Đừng ở đây… Hai đứa nó đang nhìn.”
Cầu Cầu và Elise song song nằm trong ổ, đều nâng cao đầu hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào hai chủ nhân.
Lương Tỳ dường như đang suy nghĩ, đè Bách Đồ nằm ngửa trên ghế sô pha, Bách Đồ có chút gấp: “Đừng ở đây!”
Lương Tỳ vẫn kiên quyết cởi áo sơ mi cậu ra, sau đó che ở trên mặt cậu, cách áo sơ mi ghé vào lỗ tai cậu nói: “Như vậy là sẽ không nhìn thấy nha.”
Bách Đồ: “…”
Lương Tỳ từ cằm của cậu hôn một đường xuống phía dưới trái khế, sau đó cởi thắt lưng của cậu.
Toàn thân Bách Đồ bắt đầu căng cứng, cậu có hơi sợ Lương Tỳ uống say sẽ quên đi chuyện gì đó, nếu như phải làm tới cùng… nhưng cậu cũng không có ý định giãy dụa.
Lương Tỳ cởi hết quần áo cậu, cậu bị áo sơ mi che mắt, không nhìn thấy biểu cảm cùng động tác của Lương Tỳ, chỉ có thể cảm giác được chỗ Lương Tỳ đang niết cậu, động tác rất nhẹ, sau đó, chỗ đó cũng cảm giác được nhiệt độ nóng ẩm ướt.
Cả người Bách Đồ rung lên từng đợt, tuy cậu không thể cương, nhưng cũng rất thoải mái.
Lương Tỳ ngậm trong chốc lát liền nhả ra, lại đem chân Bách Đồ tách ra một chút, theo chỗ đó chậm rãi hôn đến đằng sau.
Bách Đồ càng rung kịch liệt hơn, trên đùi chậm rãi thấm ra một tầng mồ hôi, giữa cổ họng cũng phát ra âm thanh vô cùng nhỏ.
Lương Tỳ ở chỗ đó vừa hôn vừa liếm thật lâu, sau đó không có động tác khác.
Bách Đồ bình phục lại, chậm rãi kéo áo sơ mi đang che mặt ra, giương mắt nhìn sang.
Lương Tỳ đang ghé vào trên đùi cậu ngủ gục.
Cậu nhẹ nhàng ngồi dậy, lúng túng quay đầu lại nhìn hướng hai gâu gâu, may mà chúng nó đang ngủ.
Cậu thân thể trần truồng ngồi ở đó phát ngốc một lúc, trong lòng vô cùng khó chịu.
Thứ hai, Lương Tỳ bắt đầu chính thức quay《 Ba ba? Ba ba! 》mùa 1, chương trình này mỗi tuần quay hai ngày, bình thường là thứ hai và thứ ba, kế hoạch dự định là sẽ quay 6 tuần 12 ep.
Thời gian quay chương trình này không khác gì《 Running Star 》 mùa trước, đều là show cùng đài truyền hình, nhân viên công tác cũng quen thuộc, hợp tác sẽ càng ăn ý, giảm được rất nhiều phiền toái. Lương Tỳ khi đó nhận chương trình này cũng đã tính tới phương diện này .
Bởi vì show thực tế này còn phải quay cảnh sinh hoạt gia đình ban đêm, cho nên Lương Tỳ cả đêm không thể về nhà nghỉ ngơi.
Anh rất không muốn, anh hiện tại chỉ muốn ở cùng Bách Đồ 24 tiếng đồng hồ, tách ra 2 ngày 1 đêm đã gần như lấy nửa cái mạng của anh. Nhưng hơn phân nửa show thực tế đều là như thế này, so với chuyện bay ra thành phố khác nước khác, một khi chia tay là hơn nửa tháng, 《 Ba ba? Ba ba! 》 đã tốt hơn nhiều lắm.
Cùng nhóm với anh là một bé trai 8 tuổi, tên là Đại Dương Dương, lớn lên trắng trắng nhỏ nhỏ, là con của một biên đạo tổ tiết mục. Bối cảnh 5 đứa trẻ này hoàn toàn khác nhau, ngoại trừ Dương Dương là con trai của nhân viên đài truyền hình, còn lại có 3 bé là phía quảng cáo đề cử, còn bé còn lại là một ngôi sao nhỏ tuổi.
Lương Tỳ chọn đứa trầm ổn nhất là Dương Dương.
Ngày đầu tiên quay chương trình, Lương Tỳ liền phát hiện sự lựa chọn của mình đúng như dự đoán, Dương Dương so với những đứa bé khác hầu hạ dễ hơn nhiều, đứa nhỏ rất thông minh, nhưng cũng không khác gì những đứa trẻ khác, vẫn còn rất ngây thơ, hơn nữa cha của nó có ở trong tổ tiết mục, nhìn ra được ngày thường là một người nghiêm khắc, chỉ cần hắn lộ mặt đằng sau camera, Dương Dương sẽ cực kỳ nghe lời, giảm đi rất nhiều phiền phức cho Lương Tỳ .
Quay chương trình hai ngày, Lương Tỳ đã giống như mũi tên quy tâm[1], bên này vừa đánh bản kết thúc, anh ngay cả dừng cũng không mà bỏ chạy ngay lập tức.
[1]nỗi nhớ nhà
Đến khi anh hết sức phấn khởi mở cửa 1909 ra muốn cho vợ mình một kinh hỉ, thì trong nhà lại không có ai, chỉ có hai gâu gâu đang khò khè khò khè ngủ.
Lúc Lương Tỳ đi ra ngoài, rõ ràng nghe Bách Đồ nói hai ngày nay không có công việc, cậu đi đâu?
Bách Đồ từ trong phòng bệnh Giang Thư Lan đi ra, nhận được điện thoại Lương Tỳ, nghe cậu nói là tới bệnh viện thăm Giang Thư Lan, mới vui vẻ nói: “Anh mua con gà, lát nữa thử làm gà hầm thuốc bắc, anh vừa tìm được nhiều thực đơn hướng dẫn cách làm, đang so sánh cái nào làm dễ hơn, em khi nào thì có thể trở về?”
Bách Đồ nói: “Em ra ngoài rồi, lập tức trở về.”
Lương Tỳ dặn dò cậu mấy câu nhớ đi đường cẩn thận, mới cúp điện thoại.
Bách Đồ đeo kính râm lên, đi ra ngoài vài bước thì đụng trúng một bác sĩ, cậu đến bệnh viện này nhiều lần, cũng gặp bác sĩ này nhiều lần, nhớ đối phương họ Dương, còn từng xin chữ ký cậu.
Bác sĩ Dương cười tủm tỉm nói: “Bách Đồ, cậu đến thăm sư mẫu sao?”
Bách Đồ đành phải dừng bước lại, gật đầu nói: “Đã thăm rồi.”
Bác sĩ Dương bất động thanh sắc nhìn xung quanh một chút, nói: “Cậu có thì giờ không? Tôi muốn trò chuyện với cậu một chút.”
Bách Đồ có chút nghi hoặc, cậu không biết có chuyện gì để nói với bác sĩ này, cậu thấy trên ngực bác sĩ có bảng tên đề “Dương Phong” .
Dương Phong nâng kính mắt, cười nói: “Kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn, chỉ muốn đưa cậu đến văn phòng cũ của thầy ngồi một chút.”
Bách Đồ sửng sốt: “Văn phòng…cũ?”
Dương Phong cười càng thâm, âm thanh quỷ dị cũng giảm xuống rất nhiều: “Ở trên lầu cũ phía sau, chỗ đó đã vài năm không có người sử dụng, cái giường bên trong được giữ gìn không tệ lắm, cũng không có ai khác dùng, không giống khi đó… Cậu nói có đúng không?”
Lương Tỳ đang nghiên cứu cách chế biến, nghe cửa có động tĩnh, Cầu Cầu chạy vèo ra nghênh đón.
Anh vui ra mặt, so với Cầu Cầu còn chạy nhanh hơn, hô: “Vợ! Anh nhớ em muốn chết! Em… A? Em làm sao vậy?”
Bách Đồ đứng ở trước cửa, cả khuôn mặt trắng bệch, một bộ dáng thất hồn lạc phách.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
319 chương
58 chương
15 chương
100 chương
6 chương
75 chương
49 chương
22 chương