Tặng Hoa Cho Bách Đồ
Chương 20
Lương Tỳ không chịu nằm viện, bác sĩ đành phải ghi cho anh đủ loại thuốc tiêu viêm, đưa một bịch thuốc lớn giao cho Bách Đồ, còn thuận tiện xin chữ ký Bách Đồ.
Ra khỏi cửa lớn bệnh viện, chân trời đã có vệt hồng, kim đồng hồ chậm rãi điểm 5 giờ sáng.
Lái xe vẫn là Bách Đồ, Lương Tỳ vui vẻ ngồi ở ghế phó, cả người anh sung sướng đến không chịu được, nếu như không phải tay trái bị treo, căn bản không nhìn ra anh thiếu chút nữa trở thành người tàn tật.
Bách Đồ không hiểu nỗi não anh, trên đường về cũng không để ý anh, im lặng lái xe.
Lương Tỳ lại không chịu nổi tịch mịch, trêu chọc người ta: “Aiz, Bách Đồ, căn hộ tôi thuê ấy, tiền thuê rất đắt, tôi trả nhà chuyển xuống ở cùng cậu nha? Cậu cũng thuận tiện chăm sóc tôi.”
Bách Đồ: “…”
“Cũng không được, nên tiếp tục thuê.” Lương Tỳ nghĩ hão huyền nói, “Lỡ ngày nào đó cậu với tôi cãi nhau, tôi còn có thể đi lên ngủ một giấc, không ngủ phòng khách.”
Tay Bách Đồ cầm vô-lăng siết lại gần như có thể trông thấy gân xanh nổi lên, hàm răng nghiến keng kéc. Nếu có thể quay ngược thời gian trở lại đêm qua, đánh chết cậu cũng sẽ không mở cửa ra.
Lương Tỳ vô cùng cao hứng đi theo Bách Đồ vào căn 2202, anh ở đây không bao lâu, đồ trong nhà toàn bộ là mua mới, trong nhà cũng rất sạch sẽ.
Elise ở phòng khách ngẩng đầu nhìn, đuôi lắc lắc hai cái, rồi tiếp tục gục xuống ngủ.
Lương Tỳ đã sớm quen tính tình cao lãnh của khuê nữ nhà mình, cũng không để ý, phối hợp cúi người dùng tay phải kéo tủ giày ra, giống như xuất ra bảo vật nói với Bách Đồ: “Cậu xem, hai ta cùng kiểu dép lê, giống như đúc.”
Bách Đồ nhìn lướt không thèm để ý đến anh, thuận tay đặt thuốc trên tủ giày, nói: “Buổi tối nhớ đi truyền dịch, tôi đi.”
Lương Tỳ tiện tay lấy dép lê ra, đứng dậy tự cho là đúng nói: “Một đêm ngủ không ngon, cậu trở về nghỉ ngơi cho tốt, giữa trưa dì tới làm cơm tôi sẽ gọi cậu, ah đúng rồi, cậu thích ăn cái gì? Dì là người Thượng Hải, làm đặc sản rất ngon.”
Sắc mặt Bách Đồ trở nên có chút cổ quái, nói: “Tôi đang ăn kiêng.”
Lương Tỳ lập tức nói: “Vậy tôi nói dì nấu chút cháo, lại trộn thêm salad cho cậu.”
Bách Đồ: “…”
Cặp mắt hoa đào của Lương Tỳ nhìn cậu không chớp mắt, trong ánh mắt tràn đầy mong chờ.
Bách Đồ né tránh tầm mắt anh, mắt dạo một vòng hoa văn quanh tủ giày, như đã nghĩ kỹ chuyện gì, một lần nữa nhìn thẳng Lương Tỳ, biểu cảm nghiêm túc nói: “Lương Tỳ, có mấy lời, tôi muốn nói trước cho anh hiểu.”
Lương Tỳ giật giật tay trái bị treo, cố ý đem ngón út lộ ra hoàn toàn, nói: “Cậu nói đi.”
Bách Đồ nhịn không được trừng anh, anh lại hướng về phía Bách Đồ vô tội chớp mắt, biểu cảm thậm chí còn có chút đắc ý.
Anh trả một cái giá huyết nhục lớn, có thể giống như thuốc cao dán dính trên người Bách Đồ, thật sự là chuyện lãi nhất khi mua bán.
Trong giọng nói Bách Đồ không nghe ra cảm xúc, nói: “Anh nói muốn làm người yêu tôi, cũng không phải không được.”
Khóe môi Lương Tỳ không khống chế được cong lên, cảm giác mình cách thắng lợi càng ngày càng gần.
“Nhưng có một số yêu cầu tôi phải nói trước.” Bách Đồ mặt không biểu tình, nói, “Nếu anh đồng ý, tôi với anh sẽ thử xem, nếu anh cảm thấy không được, thì bỏ đi.”
Lương Tỳ cười vui vẻ mãnh liệt gật đầu: “Cậu nói đi, dù sao cậu muốn cái gì tôi đều đáp ứng!”
Bách Đồ xoay mặt qua một bên giống như không muốn nhìn anh, nói ra: “Đầu tiên, có chuyện gì cũng phải nghe lời tôi.”
Lương Tỳ nhếch miệng cười, nói: “Chỉ cái này?”
“Thứ hai, điện ảnh và show giải trí của anh không giống nhau, một năm ít nhất có 10 tháng ở bên ngoài, 3-4 tháng không gặp cũng là chuyện thường tình.” Bách Đồ nói, “Anh không được quấy nhiễu công việc của tôi, còn phải an phận chờ tôi trở về.”
Cùng diễn viên yêu đương, đây vốn là chuyện rất bình thường, nhưng Lương Tỳ bị giọng điệu của cậu khiến cho trong lòng lộp bộp một tiếng, cảm giác tựa hồ có chút không ổn, nhưng vẫn nói: “Tôi lúc nào cũng rất an phận.”
Bách Đồ liếc mắt nhìn anh, trong lòng không cho là đúng, nhanh chóng ném quả boom kế tiếp: “Cuối cùng, tôi không làm 0.”
Lương Tỳ lập tức há hốc mồm, cả người không ổn.
Bách Đồ tỏ vẻ y như trong dự tính, thản nhiên nói: “Thuốc này uống theo toa, truyền dịch ít nhất cũng phải ba ngày, dù sao ngón tay là của anh, anh xem rồi xử lý đi. Tôi đi.”
Lương Tỳ ngu người nhìn cậu xoay người đi ra ngoài, dường như không biết nên nói cái gì cho phải.
Bách Đồ rời khỏi nhà số 2202, xuống tầng 19, mở cửa ra Cầu Cầu liền nhào tới phía trước vừa lắc đầu vẫy đuôi cọ cọ.
Cùng Cầu Cầu chơi một lúc, Bách Đồ nhìn thời gian không chênh lệch lắm, trực tiếp đeo vòng cổ cho Cầu Cầu, dẫn nó đi ra ngoài dạo một vòng, sau đó trở về tắm rửa lên giường ngủ.
Cậu cảm thấy, chuyện của Lương Tỳ, đến đây là chấm dứt.
Trước kia không ít người theo đuổi cậu, đặc biệt là trong vòng hai năm sau khi cậu và Chu Niệm Sâm chia tay, trong vòng nghe thấy tiếng gió, từng người từng người chồng chất đến lấy lòng cậu, cũng có vài người trực tiếp ở trước mặt cậu bày tỏ, sau khi cậu dứt dứt khoát khoát từ chối qua mấy lần, theo thời gian dần trôi cũng bỏ đi.
Nhưng lúc này, cậu vẫn là lần đầu tiên cảm thấy mệt mỏi khi bị người ta theo đuổi.
Lương Tỳ rất biết cách giày vò người khác.
Bất quá cậu thấy Lương Tỳ không giống người sẽ nằm dưới, cho nên Bách Đồ mới đắn đo lấy điểm này cố ý đối phó anh. Quả nhiên câu kia vừa ra khỏi miệng, mặt mũi Lương Tỳ đầy vẻ không tình nguyện.
Chiếu theo tình huống này, đoán chừng không tới vài ngày, anh sẽ tự động biến mất trước mắt Bách Đồ.
Giấc ngủ Bách Đồ gần đây không tốt lắm, ban ngày thì càng chênh lệch, không đến 9:30 đã tỉnh lại, đầu thì đau, nhưng làm thế nào cũng không ngủ lại được nữa.
Cậu ngồi dậy uống ly sữa bò, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Cậu bình thường mặc T-shirt trắng và quần jean, lúc đi ra ngoài cũng không làm tóc, chỉ đeo kính đen, tuy nhiên chiều cao và dáng người không dấu được, nhìn lướt thôi cũng đã biết có một chàng trai anh tuấn qua đường.
Cậu thích trang phục đơn giản hơn là mang kính và đeo khẩu trang, cậu hầu như đã mặc như vậy rất nhiều lần.
Cậu đến cửa hàng thú nuôi mua một túi thức ăn cho chó lớn, lại quẹo sang cửa hàng tiện lợi mua mấy hộp sản phẩm dinh dưỡng thích hợp cho lão trung niên dùng.
Trở về vừa mới 10 giờ 30, cậu cũng không về nhà, trực tiếp đi lên lầu bác Lý.
Thứ hai cậu phải bay qua HongKong quay phim, Cầu Cầu lại phải phó thác cho bác Lý lầu trên chăm sóc.
Không khéo chính là…
“Con của bác mấy ngày nay chuyển về đây sống, mang thai 7 tháng, Cô Nương nhà bác cũng đã gửi tới nhà thân thích chăm dùm, phụ nữ có thai ở chung với chó mèo không tốt.” Cô Nương là tên của cô chó lông vàng kia, bác Lý giải thích nói, “Bác nhớ con cũng phải đi ra ngoài làm việc, vốn định gặp con nói trước một tiếng, nhưng dạo này bận quá nên quên mất, thật sự ngại quá, Tiểu Bách, con tìm người khác trông Cầu Cầu được không.”
Bách Đồ liền đem thực phẩm dinh dưỡng để lại rồi tạm biệt, bác Lý đuổi theo bảo cậu đem mấy thứ đó lấy về, Bách Đồ lại kiên quyết để lại, bác gái thấy túi đồ cũng không phải thứ Bách Đồ cần dùng, liền miễn cưỡng nhận lấy, còn rất ngại giải thích nhiều lần, còn nói sau này bác nhất định sẽ tiếp tục giúp con.
Bách Đồ rất cảm kích khi có một hàng xóm vừa nhiệt tình vừa hảo tâm như vậy, nhưng Cầu Cầu làm sao bây giờ?
Nếu thời gian ngắn cậu còn có thể đem Cầu Cầu gởi tại cửa hàng thú nuôi, nhưng lần này cậu đi HongKong ít nhất cũng phải 20 ngày thậm chí một tháng, đối với việc gởi thú nuôi dài hạn tại cửa hàng sủng vật có bao nhiêu không an tâm là có bấy nhiêu, để Cầu Cầu ở đó cậu căn bản không yên lòng.
Cậu gọi cho Phạm Tiểu Vũ hỏi cô có bạn bè nào nuôi thú cưng có thể thay cậu chăm sóc một thời gian hay không.
Phạm Tiểu Vũ suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Hình như là không có, để tôi hỏi, anh chờ một lát.”
Đã qua hơn 10′, Bách Đồ không đợi được điện thoại Phạm Tiểu Vũ, ngược lại đợi được điện thoại của Chu Niệm Sâm .
“Cậu đem Cầu Cầu để ở chỗ mẹ tôi đi.” Hắn nói, “Mẹ nghỉ hưu, cả ngày ở nhà cũng không có việc gì làm, cậu đem Cầu Cầu qua đúng lúc cho người giải buồn.”
Bách Đồ không chút nghĩ ngợi nói: “Không cần…”
Chu Niệm Sâm nói: “Cậu yên tâm, nhà chúng tôi trước kia từng nuôi chó, mẹ tôi có kinh nghiệm, tôi buổi trưa đúng lúc rãnh rỗi, tôi qua đón nó, cậu ở nhà?”
Giọng nói Bách Đồ hoàn toàn lạnh xuống: “Tôi không cần anh giúp, cũng không muốn trong lúc không có công việc phải nhìn thấy anh.”
Cậu cúp điện thoại trực tiếp gọi cho Phạm Tiểu Vũ, vừa bắt máy lập tức nói: “Cô nếu lại làm ống loa cho Chu Niệm Sâm, tôi thật sự sẽ đuổi việc cô.”
Phạm Tiểu Vũ: “… Không phải tôi nói cho anh ta biết, tôi ở công ty gọi điện thoại hỏi, bị anh ta nghe thấy. Bách Đồ, tôi đứng ở phía anh mà.”
Bách Đồ mấp máy môi, nói: “Vậy kết quả cô hỏi thế nào?”
Phạm Tiểu Vũ: “Tôi hỏi một vòng rồi, đều không phù hợp, có nuôi mèo, có nuôi thằn lằn, còn có nuôi hamster, bọn họ đều không được, chỉ có một bạn học nuôi chó, nhưng người ta nuôi giống Chihuahua, nghe tôi nói nhờ gởi nuôi giống sư tử là từ chối ngay, sợ làm bảo bối người ta bị thương…”
Cô nói dong dài một hồi, tóm lại là không có biện pháp, nói nói bỗng nhiên nhớ: “Bách Đồ, cái kia, Lương Tỳ ở gần anh như vậy, anh ta cũng nuôi chó, sao anh không nhờ người ta trông Cầu Cầu dùm?”
Bách Đồ: “…”
Chuông cửa leng keng hai tiếng, Bách Đồ một bên nhìn màn hình một bên nói với Phạm Tiểu Vũ: “Cô giúp tôi hỏi thêm vài người xem, hoặc là trung tâm gởi nuôi thú cưng đáng tin cậy cũng được…”
Đứng ở ngoài cửa, là Lương Tỳ.
Lương Tỳ dùng một tay lành lặn vừa vẫy tay vừa ôm nồi đất đứng ở trước cửa nhấn chuông, vẻ mặt thấy chết không sờn.
Ba yêu cầu buổi sáng của Bách Đồ khiến anh choáng váng.
Hai cái trước thì không sao, nghe lời Bách Đồ, ngoan ngoãn ở nhà chờ Bách Đồ, cái này tính là yêu cầu gì? Cùng nam thần yêu đương thì những chuyện như vậy chẳng phải đương nhiên sao?
Nhưng điều thứ ba tựa như một đạo sấm sét trực tiếp bổ thẳng lên đỉnh đầu Lương Tỳ.
Bách Đồ cư nhiên là 1.
Lại là 1! Thực con mẹ nó…
Anh nhớ thương Bách Đồ suốt 10 năm, từ lúc Bách Đồ còn là một học sinh trung học bình thường, mỗi ngày cố định xuất hiện trước mắt anh, trong lòng anh cũng từng tưởng tượng sẽ đè Bách Đồ ở dưới như thế nào, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ cho Bách Đồ cưỡi ở trên.
Sau khi tiến vào giới giải trí, anh ở ngoài sáng trong tối ngầm nghe ngóng công việc của Bách Đồ, rõ ràng nói Bách Đồ là thụ ah! Bát quái quả nhiên đều không thể tin được!
Sau khi Bách Đồ rời khỏi nhà anh, anh từ trong ngũ lôi oanh đỉnh phục hồi tinh thần lại, phản ứng đầu tiên là dùng cái tay tàn tật lên Baidu xem làm số 0 rốt cục có cảm giác gì.
Anh càng xem càng cảm thấy toàn thân không ổn, những 0 đã thể nghiệm nói là làm cho người ta dục-tiên-dục-tử, anh cũng muốn làm cho Bách Đồ dục-tiên-dục-tử, chứ không phải bị Bách Đồ làm ngược lại.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng anh nhịn không được, nhìn poster lớn in hình Bách Đồ trên tường, hung hăng thủ thâm một lần.
Sau đó, làm ra một quyết định gian nan.
Bách Đồ nghi hoặc mở cửa, lại không mở toàn bộ, chỉ lộ mặt ra, hỏi: “Anh có chuyện gì?”
Lương Tỳ đem cháo đưa tới, nói: “Cháo nấm hương, tôi nói dì cho ít muối ít dầu, cũng không quá nóng.”
Bách Đồ không nhận, cẩn thận nói: “Tôi ăn cơm rồi… Cảm ơn anh, anh cầm về đi.”
“Cậu cầm!” Lương Tỳ dùng một tay đem nồi đất nhét vào trong lòng cậu, hùng hồn thấy chết không sờn nói, “Tôi suy nghĩ kỹ rồi, tôi đồng ý yêu cầu của cậu, cậu theo tôi được rồi!”
Cái này đổi Bách Đồ trợn tròn mắt.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
187 chương
62 chương
12 chương
19 chương