Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào
Chương 37
Trong phim ảnh và tiểu thuyết thường xuất hiện loại tình tiết này, một khi hai người yêu nhau một bên hứa hẹn làm xong một chuyện cuối cùng thì có thể chung sống hạnh phúc bên nhau, vậy anh/cô sẽ trước khi hạnh phúc đến sẽ xảy ra sự cố, dẫn đến người xem sẽ đau lòng rơi nước mắt và than thở.
Hải Nhã cả một buổi chiều lúc đi làm ở quán cà phê tinh thần có chút không tập trung, thậm chí hóa đơn cũng viết sai nhiều lần, Dương Tiểu Oánh thay cô xin lỗi rất nhiều lần, một lần cuối cùng lại trốn không được, khách gọi một ly nước trái cây 10 tệ, cô lại ghi thành một bữa ăn 50 tệ, lúc đưa thức ăn lên còn làm đổ ly nước lên người khách, vị khách kia hơn 40 tuổi cả chiếc váy đều bị ướt, níu lấy Hải Nhã nhất quyết không bỏ qua.
Quản lý rất nhanh biết được đi ra ngoài, tốn hơn nửa giờ, lại tặng một ly cà phê cộng thêm một khoản tiền dùng để bồi thường mới trấn an được vị khách này,
Anh ta rất hiếm khi nổi giận với Hải Nhã: "Chuyện như vậy Tôi không muốn có lần thứ hai! Lúc đi làm chuyên tâm một chút, không có chút tinh thần trách nhiệm về công việc của mình thì hãy về nhà đi!"
Hải Nhã cúi thấp đầu nói xin lỗi, Dương Tiểu Oánh thấy quản lý trầm mặt đi xa, mới le lưỡi với Hải Nhã một cái: "Bị mắng thật thê thảm. . . . . . cậu không sao chứ?"
Lúc cô hỏi thăm chần chờ một chút, hôm nay hai cô gặp mặt, rất ăn ý cũng không nhắc đến chuyện tối ngày hôm qua, Hải Nhã tối hôm qua cũng không trở về ký túc xá, chắc là qua đêm chỗ anh Hỏa, mà hôm nay cô ấy đi làm cũng không yên lòng, chắc hẳn là có liên quan đến anh Hỏa.
Hải Nhã cười lắc đầu: "Không có việc gì, thật xin lỗi, để cậu phải xin lỗi giúp tớ nhiều lần."
Dương Tiểu Oánh muốn hỏi cô nguyên nhân không tập trung, nhưng hé miệng vẫn không thể nào hỏi được. Nếu là trước kia, không chừng cô đã trực tiếp liền hỏi, mặc dù Hải Nhã không nói chuyện về anh Hỏa với cô, nhưng cô thỉnh thoảng trêu chọc cô ấy. Huống chi, đối với chuyện ngày hôm qua bọn họ đã im lặng không nói, sáng hôm nay cô cũng đã nhắn tin xin lỗi, nhưng cảm giác so với trước kia có chút không giống, sống với nhau phải cẩn thận hơn.
Cảm giác này cũng không có gì tốt, Dương Tiểu Oánh thở dài rời đi.
Cô cảm thấy mình chưa từng hiểu rõ Hải Nhã, cô ấy giống như là một nhân vật vừa mâu thuẫn vừa phức tạp, lúc thì thấy cô ấy vừa lạnh nhạt vừa cao ngạo, lúc lại giống như một thục nữ, lúc cảm thấy cô ấy là một thục nữ, quay đầu lại cô lại lại khiến người ta phải rơi cả mắt kính vì sự chống đối của cô ấy.
Sau đó Hải Nhã cũng không còn phạm lỗi nữa, lúc tám giờ tối tan việc, Dương Tiểu Oánh thay xong quần áo ra khỏi quán cà phê, chỉ thấy Hải Nhã đứng ở bên cạnh đợi cô, cô sửng sốt một chút, Hải Nhã hôm nay về túc xá sao? Không ở cùng với anh Hỏa nữa? cô nhớ đến chuyện kinh hoàng ngày hôm qua, trong lòng rốt cuộc có chút không thoải mái.
Dương Tiểu Oánh miễn cưỡng cười đón nhận, thử hỏi dò: "Cùng nhau trở về túc xá?"
"Đúng vậy, trước tiên tìm một nơi ăn cơm đi, tớ chết đói rồi."
Hải Nhã vẫn như thường ngày đưa tay lên khoác vào tay cô, Dương Tiểu Oánh cứng người một chút, cô hết sức không chế không để mình thể hiện ra: "Được, tớ biết một quán mì mới mở phía dưới trạm tàu điện ngầm, đi thử một chút xem sao.”
Hải Nhã không phát hiện ra trạng thái bất thường, bởi vì tâm trạng của cô bây giờ đâu đặt hết đến những suy nghĩ rối loạn, Tô Vĩ đi đã được 7 tiếng rồi, không gọi điện không nhắn tin, anh thật sự đã đi tìm người buôn bán ma túy lão Duy rồi à? anh nói cảnh sát muốn tìm hiểu mọi chuyện về Lão Duy, có phải ý anh là anh đến đồn cảnh sát? Anh là đại ca của nhóm côn đồ, cảnh sát có gây khó dễ cho anh không? Có thể không…?
Cô hoàn toàn không có cách nào ngừng suy nghĩ đến chuyện này, những cảnh tượng ngược tâm trong phim không ngừng hiện ra, cô cảm thấy mình sắp trở thành nữ chính trong phim rồi.
“….Hải Nhã, Hải Nhã?” Dương Tiểu Oánh giống như đang gọi cô, Hải Nhã đột nhiên hồi hồn, phát hiện hai cô đã ngồi ở trong quán, cô vội vàng cười làm lành: “Sao vậy? Lúc nãy tới suy nghĩ chuyện không có chú ý.”
Dương Tiểu Oánh chỉ về tô mì của cô nói: “Cậu đã bỏ ba thìa ớt vào trong bát mì rồi.”
Hải Nhã lúc này mới hoảng sợ phát hiện mình đã bỏ vào trong tô mì của mình một lớp dày màu đỏ của ớt, bữa cơm này ăn khiến cô nước mắt chảy ròng ròng, sớm đã đau đến không muốn sống rồi.
“Hôm nay không có tâm trạng, có chuyện gì không?” Dương Tiểu Oánh lo lắng nửa ngày, vẫn hỏi.
Hải Nhã chần chờ không trả lời, Tô Vĩ giống như là một bí mật cô muốn giấu ở sâu tận trong đáy lòng, bất kể là vui vẻ hay bi thương, cô chưa từng nghĩ đến việc chia sẻ với người khác, ngay đến cả Dương Tiểu Oánh cũng không ngoại lệ.
“Thôi, coi như tớ không hỏi.” Dương Tiểu Oánh khoát tay, không lại bắt đầu trêu đùa, “Chắc chắn có liên quan đến anh Hỏa rồi, Hỏa ca uy vũ khí phách.”
Hải Nhã cười cười, đang muốn nói, điện thoại di động chợt vang lên, đôi đũa trong tay của cô cũng rơi trên mặt đất, cũng không kịp nhặt, luống cuống tay hân cầm điện thoại di động lên, phía trên hiện lên bốn chữ “Tô Vĩ gọi đến” khiến cho tâm trang lơ lửng cả buổi chiều của cô rốt cuộc cũng chìm xuống.
“Alo.” cô nhanh chóng nhận, nhỏ giọng rồi lại tràn đầy chờ mong nói.
“Hải Nhã.” Giọng Tô Vĩ trầm thấp gần ở bên tai. “đang làm gì vậy?” trên mặt cô hiện ra nụ cười hạnh phúc, chỉ có kẻ ngu mới nhìn không hiểu.
Dương Tiểu Oánh yên lặng ăn mì, thỉnh thoảng lại nhìn cô đang chìm vào trong cái thế giới kia…không xem ai ra gì. Theo ý cô, Hải Nhã đang ở bên cạnh một mối nguy hiểm, con đường cô ấy đi càng ngày càng đen tối, còn ôm ước mơ của một thiếu nữ, mọi chuyện xảy ra đêm qua đủ để đánh tan hết mộng đẹp của người bình thường.
Nhưng quá đáng tiếc chính là, Dương Tiểu Oánh cũng chỉ là người bình thường, cô không thể chấp nhận được trường hợp dã man và máu tanh như vậy được, có một số thứ, một khi đã dính dến không có khả năng sạch sẽ trở lại được, Tô Vĩ đâu phải là một người bình thường, mà Hải Nhã thì?
Dương Tiểu Oánh càng ngày càng cảm thấy, Chúc Hải Nhã dần dần đã không còn cùng một thế giới với cô, cho dù cùng nhau đi làm, cùng nhau sống chung ký túc xá, cái cảm giác lạnh nhạt xa cách ngày càng lớn. cô không thể nói là ghét một Hải Nhã như vậy nhưng cũng không thể nói là thích.
Rất nhanh đã ăn xong bát mì, cô buồn chán ngồi một bên nghịch khăn giấy, Hải Nhã điện thoại còn chưa xong, đã 9 giờ rồi, Hải Nhã hình như không tính rời đi, Dương Tiểu Oánh chỉ có thể ngồi đợi cô ấy, sớm mai cô còn phải đi làm, trở về còn phải học từ đơn, và giặt quần áo nữa… cô đột nhiên có chút chán ghét.
Đúng 9 giờ, Hải Nhã rốt cuộc cũng gọi xong điện thoại, Dương Tiểu Oánh thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Trở về thôi? không còn sớm nữa.”
Hải Nhã xin lỗi cười một tiếng: “Xin lỗi nhé tiểu Oánh, tối nay tớ cũng không trở về.”
Dương Tiểu Oánh nhún vai một cái: “Vậy tới đi trước, gặp lại.” cô đi nhanh, âm thanh hỗn tạp trong trạm tàu điện ngầm cũng trở nên chán ghét hơn, tình cờ gặp mấy tên lưu manh trẻ tuổi, Dương Tiểu Oánh theo bản năng tránh xa, cô bước nhanh hơn, thật sự muốn trở lại ký túc xá nhanh một chút, trở lại quỹ đạo của một người bình thường.
Hải Nhã đang chìm đắm trong thế giới ngọt ngào chuyện gì cũng không phát giác, cô đang chờ Tô Vĩ đến đón cô, nghĩ đến những suy nghĩ vớ vẩn của mình lúc trưa, bản thân cô cũng buồn cười.
Ngày mai cô không phải lên lớp, dự báo thời tiết nói ngày mai là một ngày đẹp trời….ngày mai cô có thể cùng Tô Vĩ đi lựa chọn địa điểm để mở tiệm bánh ngọt, cửa hàng nhỏ của hai người sẽ nhanh chóng biến thành sự thật, những tương lai tốt đẹp cũng sẽ nhanh chóng biến thành thực tế.
Hải Nhã ở trong quán ngồi được một tiếng, cho đến lúc ông chủ đóng cửa, cô đành phải đi ra ngoài.
Tô Vĩ còn chưa tới, cô đưa di động ra mở ra, rồi lại đóng lại, mở ra hộp tin nhắn, bên trong hộp thư đi có ba bốn tin nhắn cô gửi đi, nhưng vẫn chưa có người trả lời. Hơi lạnh từ trạm xe điện ngầm thổi tới làm cô lạnh cả người, cô ôm cánh tay đi ra ngoài, lần thứ 10 gọi điện thoại cho Tô Vĩ, trong loa vẫn phát ra giọng nói lạnh lẽo được cài sẵn: Thuê bao hiện đang gọi điện thoại, xin bạn đợi một chút.
Xảy ra chuyện gì? Hải Nhã phiền chán trong lòng, lúc vừa rồi trong điện thoại anh nói mọi chuyện đã được giải quyết, cảnh sát hỏi mấy vấn đề mà thôi, anh nói 9 giờ là xong.
Nửa giờ sau, đã sắp đến mười giờ rưỡi rồi, chẳng lẽ lại gặp phải chuyện gì rồi? đánh mất điện thoại di động? thậm chí….tai nạn xe cộ?”
Cô xoa cái đầu đau nhức, không để cho mình rơi vào trạng thái vọng tưởng buồn cười được.
Cô đứng bên đường rất lâu, mười một giờ 10 phút, tiếng xe máy quen thuộc truyền vào trong tai, hai chân của Hải Nhã cũng tê cứng, cô nhanh chóng đi đến bên lề đường, chiếc xe máy phân khối lớn của Tô Vĩ dừng trước mắt cô, anh lấy mũ bảo hiểm xuống, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
"Xin lỗi, Hải Nhã." Anh ôm lấy cô, ở trên mặt cô hôn một cái, mùi thuốc lá nồng đậm đập vào mặt, "Gặp chút chuyện, khiến em phải chờ lâu như vậy."
Hải Nhã lắc đầu một cái, gặp được anh, cái gì cũng tốt.
"Điện thoại di động của anh không gọi được." cô ở trong lòng anh nhỏ giọng hỏi.
Tô Vĩ hình như thở dài một cái: "Xin lỗi."
Hình như anh cũng không muốn giải thích lý do điện thoại di động không gọi được, Hải Nhã không nói gì ngồi lên xe máy, xe phóng nhanh như chớp, anh tối nay chạy đặc biệt nhanh, 10 phút đã đến chung cư. Không ai nói chuyện, Hải Nhã không thích ứng với không khí trầm mặc như vậy, cô còn nghĩ đến những ước mơ tốt đẹp về tương lai, cô thử gọi: “Tô Vĩ, ngày mai em rảnh rỗi.”
Anh "Ừ" một tiếng, mở cửa phòng, khe khẽ đẩy cô đi vào, vuốt vuốt tóc của cô, vẻ mặt yêu thương: "Đi tắm, ngủ sớm một chút."
Hải Nhã ngạc nhiên: "Anh. . . . . . Anh không vào cùng à?"
Trong ánh mắt của anh có sự áy náy: "Anh còn có chuyện, những ngày tới chỉ sợ không có thời gian rảnh, xin lỗi, Hải Nhã."
Xin lỗi, Hải Nhã. Cô đối với bốn chữ này đột nhiên hoàn toàn không thích chút nào, nhất là từ trong miệng anh lặp đi lặp lại nhiều lần. Cô thẫn thờ gật đầu một cái, lẩm bẩm: "Vậy, vậy ngày mai. . . . . ."
"Một tháng tới có thể cũng không có thời gian." Tô Vĩ ngừng một chút, rốt cuộc vẫn ôm chặt lấy cô, "Chờ anh, Hải Nhã tiệm bánh ngọt, anh sẽ không quên."
Hải Nhã lại mất mát, vừa muốn cười, xoa xoa mũi đang ngứa, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ một tháng sau lại muốn em chờ một tháng nữa chứ?"
Anh rất lâu không nói gì, Hải Nhã ngẩng đầu nghi ngờ, anh lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ xen lẫn vô lực.
"Con đường này, muốn hoàn toàn thoát khỏi, không dễ dàng như vậy."
Hải Nhã từng nghĩ anh sẽ dùng lời nói ngọt ngào nào đó để thề, cho dù là lừa cô, đồng ý với cô một tháng sau nhất định sẽ trở về làm một người bình thường, lời nói lúc này của anh, chẳng biết tại sao, kiến đáy lòng cô âm thầm lạnh cả người, trong cổ họng có mùi vị gì đó đắng chát.
"Một tháng cuối cùng. . . . . . mãi mãi không có một tháng cuối cùng sao?" Cô cười khổ.
"Xin lỗi, Hải. . . . . ."
"Đừng nói mấy chữ này." cô vô lực cắt đứt lời nói của anh, vừa khổ nở nụ cười, "Em mệt mỏi, vậy em đi ngủ trước. Anh. . . . . cẩn thận, ngủ ngon."
Tô Vĩ nhẹ nhàng buông cô ra, ánh mắt thâm thúy: "Anh sẽ về sớm, chờ anh."
Hải Nhã mệt mỏi gật đầu, nhìn anh vội vã xuống lầu, lúc này mới đóng cửa lại. Trên ghế sa lon Bàn Tử đói bụng đến luống cuống, xông đến cạnh cô kêu meo meo, ở bên chân cọ tới cọ lui, Tô Vĩ gần đây đi về thất thường, Bàn Tử ăn uống cũng không có quy luật, đã gầy đi rồi.
Đầu tiên cô lấy thức ăn của mèo cho Bàn Tử ăn no, nó ăn no nằm sấp trên ghế sa lon hơi Tiểu Cầu Cầu, trong phòng chợt liền an tĩnh lại, Hải Nhã mờ mịt chung quanh, ngôi nhà của Tô Vĩ mới trống trải làm sao? Không có ai trong phòng, ánh đèn lờ mờ, có một loại cảm giác xa lạ cô đơn như thủy triều ăn mòn mà đến.
Hải Nhã mệt mỏi chống đỡ, đem CD mở lên, khiến âm thanh vui vẻ tràn ngập trong phòng, lại bật tất cả đèn điện lên, sáng như ban ngày, mọi cảm giác lo lắng trong bóng tối phải làm sao để bớt đi? Cô ngồi một mình trên ghế sofa thật lâu, trong đầu dần dần đau đớn, thậm chí ánh mắt cũng nóng lên.
Mệt mỏi chống đỡ thân thể, đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, rõ ràng là nước nóng bỏng, rơi xuống trên người lại càng khiến cô rét run, da của cô như bị luộc chín rồi, lại bọc thêm một lớp băng.
Nhiệt kế hiển thị cô sốt lên, 37 độ 8, sốt không cao lắm.
Hải Nhã lẻ loi cố gắng rót một chén nước hết, ngã xuống giường, trời đất đều xoay tròn. Không có ai, cho dù tất cả đèn đang sáng, chỉ còn cô một người. Những vui vẻ bồng bột và vui sướng khi chờ đợi đều bị cơn sốt làm cho vặn vẹo, cô cố gắng khiến cho bản thân không nghĩ đến nữa, cầm điện thoại di động lên, muốn cho gọi điện thoại Tô Vĩ, ngón tay ở trên nút gọi nửa ngày, cuối cùng vẫn là bỏ qua.
Từng cái tên trên điện thoại di động nhanh chóng lướt qua, cô muốn tìm một người có thể giãi bày, lại không tìm được ai.
Hải Nhã nhắm mắt lại, cô khóc tất cả sức lực giống như đều biến mất, ánh đèn vẫn sáng, âm nhạc vui vẻ, cô rơi vào trạng thái mê man quái dị, khi còn bé cô bị bệnh rất nhiều lần, mẹ luôn luôn ở bên cô, trên chiếc tủ đầu giường luôn đặt mấy viên thuốc và nước ấm, trên trán khăn ướt vẫn luôn lạnh, có lúc cô khó chịu vô cùng len lén khóc, mẹ liền ôm cô ngủ chung, trên người cô có mùi vị ấm áp hương vị ngọt ngào, khiến cho lòng cô lưu luyến.
Cô lại nghĩ đến bệnh viện, vẻ mặt mẹ giận dữ đánh cô một bạt tai, trong mắt tràn đầy thất vọng: Nhã Nhã, con rốt cuộc muốn thế nào?
Cô khiến mẹ thất vọng, khiến tất cả người trong nhà cũng thất vọng, hơi thở ấm áp mà ngọt ngào đó, cô không bao giờ có thể nhận được nữa.
Cả người cô giống như rơi vào hầm băng ở bắc cực vậy, phòng của Tô Vĩ giống như một khối băng, trên giường lạnh thấu xương, tất cả đều xa lạ, làm cho người ta sợ hãi.
*
Hải Nhã đã hai ngày chưa trở về ký túc xá, đó cũng không phải lần đầu tiên, Dương Tiểu Oánh do dự không biết có nên gọi điện thoại hỏi một chút, bất kể bọn họ không để ý đến chuyện hôm đó, nhưng vẫn có một khoảng cách tồn tại, Hải Nhã rời khỏi, thậm chí còn đường đang dần dần rộng hơn.
Cô cũng không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, nhưng điện thoại cũng không muốn gọi nữa.
Buổi chiều đến phiên cô làm ở quán cà phê, theo lịch học, thì Hải Nhã cũng ở đây, nhưng cô ấy lại không ở đây,, quản lý nổi nóng một hồi, nói thẳng Dương Tiểu Oánh: "Em nhắn cho cô ấy một tin, nếu lần này không đến, sau này cũng không cần đến nữa, ở chỗ này không chấp nhận nhân viên vô trách nhiệm."
Dương Tiểu Oánh vội vàng xin cho cô: "Hải Nhã có thể là bị bệnh, quản lý anh cho cô ấy thêm một cơ hội nữa đi, cho đến lúc này cô ấy cũng chưa vi phạm lỗi gì lớn."
Nam quản lý trẻ tuổi này hình như vẫn nhớ mình từng muốn theo đuổi người đẹp Hải Nhã, không biết có phải kiêng kị không, anh ta kiên quyết từ chối.
Dương Tiểu Oánh bất đắc dĩ chống đỡ cho đến khi tan làm, lập tức gọi điện cho Hải Nhã, nhưng trong loa truyền đến âm thanh nhắc nhở: thuê bao bạn gọi hiện đang tắt máy.
Sau lúc này lại tắt máy? Dương Tiểu Oánh phiền não đem điện thoại di đọng ném trong túi xách, trong nháy mắt, cô thật sự không muốn quan tâm đến chuyện của Hải Nhã nữa.
Ngồi tàu điện ngầm, trở lại ký túc xá đã sắp đến 9 giờ, Dương Tiểu Oánh bước nhanh về cổng ký túc xá, xa xa, thấy một chiếc xe dừng ở dưới tầng - nơi này tại sao lại có xe? Cô nghi ngờ đi vào ký túc xá, gì giữ của kêu lên: "Dương Tiểu Oánh phải không? Người bên đó chờ cháu đã lâu rồi đó."
Đợi cô? Dương Tiểu Oánh nghi ngờ, cô quay đầu lại nhìn quanh, lại thấy cửa chiếc xe kia đột nhiên mở ra, một người phụ nữ trung niên quần áo tinh tế bước xuống xe, nhìn về phía cô gật đầu.
"Cháu có phải là Dương Tiểu Oánh không?" người phụ nữ đó rất thanh tú, bất kể là tư thái hay giọng điệu lời nói, đều hết sức thỏa đáng, còn có một cảm giác xa cách, dễ dàng có thể phân biệt với người bình thường đi trên đường, vậy mà trên mặt bà vẻ mặt lại có không che giấu được mệt mỏi và đau lòng, xuyên thấu gương mặt được trang điểm kỹ, hoàn toàn không che đậy.
Dương Tiểu Oánh mờ mịt: "là cháu, dì là?"
Phụ nữ trung niên đó tiến lên một bước :"Xin chào, dì là mẹ của Chúc Hải, con bé không về cùng cháu à?"
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
10 chương
172 chương
42 chương
30 chương