Tàng Châu

Chương 86 : C86

Edit: Châu Ngu Bắc Huyền kéo Trường Bình ra khỏi phòng, y vốn khỏe, Trường Bình gần như bị lôi đi. Mãi cho đến một căn phòng không người, Ngu Bắc Huyền mới buông tay ra, Trường Bình bị mất đà suýt nữa thì ngã nhào xuống đất. Trên mặt Trường Bình còn vương nước mắt, hờn dỗi nhìn Ngu Bắc Huyền: “Ta cũng là quận chúa, cành vàng lá ngọc, có chỗ nào kém người kia nào? Dựa vào đâu mà trong lòng chàng, người kia là châu là ngọc, mà ta chir là sỏi là đá, hả! Ngu Bắc Huyền, ta ghét chàng!” Ngu Bắc Huyền nhìn Trường Bình từ trên cao: “Có phải cô đã quên hay không, là lúc mới tứ hôn, cô từng định đâm chết ta? Cô là Quận chúa kiêu căng ngạo mạn, có khi nào để kẻ con lai như ta trong mắt đâu. Nhưng Nhu nhi thì khác. Lúc ta quen biết nàng, nàng còn chưa biết thân phận của ta, cũng chưa từng ghét bỏ xuất thân của ta. Chỉ đơn giản là thích ta, sùng bái ta, đồng ý bỏ lại người nhà cùng cố hương để theo ta đi xa. Chỉ tính chuyện ấy thôi thì cô mãi mãi không bao giờ sánh được với nàng.” “Nhưng người kia đã là gái có chồng rồi! Chàng thà xỏ cái giày rách mà người khác đã đi, cũng không cần ta ư?” Trường Bình ôm ngực nói. “Câm miệng!” Ngu Bắc Huyền cười gằn, “Cô nói xem hoàng thất cao quý nhà cô thì sạch sẽ thế nào nào? Đến cả chuyện cha đoạt vợ con, anh cướp vợ em còn có đúng không? Tiết độ sứ trước đây từng nói một chuyện bí mật, là ngày trước từng có một thời gian đường quan lộ của Thái tử vô cùng thuận lợi, nhưng vì Thái tử phi ngang ngược nên hai người thường bất hòa. Thái tử phi còn mấy lần tư thông với bên ngoài, còn bí mật sinh con mà không biết cha đẻ là ai nữa kìa. Sau này xảy ra vụ án của Công chúa Diên Quang, việc này mới vỡ lở ra. Vì Thánh nhân muốn che đậy vụ bê bối kếch xù này mà đã buộc bà ấy tự sát. Như vậy có thể nói, chỗ dơ bẩn nhất chính là Hoàng thất nhà các cô đấy, cô có tư cách gì mà nói người khác là giày rách?” Trường Bình vẫn lấy thân phận Hoàng thất của bản thân để kiêu ngạo, không hề biết năm đó Thái tử phi từng làm ra việc đồi phong bại tục như vậy, nhất thời không chấp nhận được. “Chàng nói dối! Thái tử phi không…” Ngu Bắc Huyền thấy Trường Bình được bảo bọc quá kỹ, những gì nàng ta thấy đều là những thứ dối trá mà người trên cao kia bày ra để cho Trường Bình tưởng là mọi chuyện êm ấm. Trước đây Ngu Bắc Huyền không hề muốn đề cập đến những chuyện này, vì cho rằng nếu thân phận của hai người đã đối lập, thì cần gì phải phí lời. Nhưng đối với Trường Bình mà nói, biết rõ những sự thật tàn khốc đó thì may ra mới có thể trưởng thành một chút. “Cô chưa bao giờ cảm thấy khó hiểu à? Vì sao Thư Vương chỉ là con nuôi của Thánh Nhân, nhưng có thể có vị trí trên cơ Thái tử, còn Thái tử là Thái tử, nhưng lại phải giữ kẽ khắp nơi từng li từng tí, như đang đi trên dây thế không? Cha đẻ của Thư Vương chính là Thái tử Chiêu Tĩnh, đáng lẽ đã đăng cơ làm Hoàng đế. Nhưng bỗng dưng Thái tử Chiêu Tĩnh lìa đời, đương kim Thiên tử mới có thể kế vị. Ngày Thái tử Chiêu Tĩnh giám quốc thì dù là mưu trí hay đức hạnh đều vượt xa Thiên tử nhiều lần. Hầu hết trọng thần, lão thần trong triều hiện nay đều do Thái tử Chiêu Tĩnh bổ nhiệm, hoặc từng phục vụ Đông cung cũ. Vậy Thiên tử có dám chèn ép Thư Vương hay không nào? Vì lẽ đó Thư Vương diệt trừ những kẻ chống đối, chặt bỏ vây cánh của Thái tử, đối xử với dòng họ Hoàng thất cũng thế.” Môi Trường Bình giật giật. Trước đây lúc còn ở trong cung, đúng là Trường Bình vẫn luôn vô lo vô nghĩ, được Thái hậu cưng chìêu vô cùng, thế nhưng nàng ta luôn cô đơn một mình, không có người nào dám đề cập đến chuyện của cha, anh trước mặt. Thỉnh thoảng, Trường Bình biết được mấy chuyện xưa lẻ tẻ từ mấy vị cung nhân già, nếu đi hỏi dò Thái hậu, thì cũng bị Thái hậu hời hợt nói cho qua. Giọng Trường Bình hốt hoảng: “Chàng nói cho ta biết, như vậy là cha ta cùng mấy người anh không phải chết trận, mà trở thành vật hy sinh của hoàng quyền sao?” Thông Vương từng nắm binh quyền, từng là người ủng hộ trung thành nhất của Thái tử. Ngu Bắc Huyền không trả lời, Trường Bình nhào tới trước mặt y, tóm lấy vạt áo: “Ta đang nói với chàng đấy!” Giọng Ngu Bắc Huyền thấp xuống một chút: “Những chuyện kia, ta không chính mắt chứng kiến, cô bảo ta nói cái gì? Việc kết hôn của cô và ta là do Thư Vương giật dây phía sau. Chỉ khi cô rời khỏi Kinh thành, thì phủ Thông Vương mới mất hẳn uy hiếp đối với lão. Cô chỉ biết ngập trong tư tình trai gái, có bao giờ nghĩ tới những thứ này không?” Trường Bình buông Ngu Bắc Huyền ra, hồn bay phách lạc gục đầu xuống. Ngu Bắc Huyền gọi nha binh tới, giao việc: “Đưa Quận chúa về đi.” Nha binh giơ tay, Trường Bình bước thấp bước cao rời đi. Ngu Bắc Huyền gọi Trần Hải vào. Trần Hải bước vào liền quỳ xuống: “Sứ quân, thuộc hạ vô năng, không trông coi Ngu viên cẩn thận, để Quận chúa Trường Bình vào được. Xin Sứ quân trách phạt.” Ngu Bắc Huyền liếc Trần Hải một cái: “Tự đi lĩnh 20 gậy đi.” “Vâng!” Trần Hải không dám nói thêm nửa chữ. “Ngày mai ta sẽ xuất chinh, giao cho anh 500 nha binh, trông coi Ngu viên cẩn thận cho ta. Giả sử phu nhân có nói gì thì cũng không được thả người trong này ra ngoài, nghe rõ chưa?” Ngu Bắc Huyền nói rõ. 500 nha binh! Trần Hải chấn động, trong nháy mắt biết rõ sức nặng của người kia. Những nha binh này đều là quân lính mà Sứ quân tự mình lựa chọn và dốc lòng huấn luyện trong mấy năm gần đây, 500 người này có sức chiến đấu tương đương với đoàn quân tiên phong. Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì chuyện cướp được người trong tay bọn họ là không thể. “Thuộc hạ nhất định không phụ Sứ quân tin tưởng.” Trần Hải cúi thấp người làm lễ. Ngu Bắc Huyền gật gật đầu, lững thững rời đi. Cho dù phải nhốt vào lồng sắt cũng được, hay giấu xuống hầm đất cũng tốt, lúc này đừng ai nghĩ đến việc cướp nàng từ trong tay y! *** Thật ra thì tiêu độc cũng không phải là chuyện gì quá vất vả, nếu là người thường, chỉ cần châm mấy cây châm bạc, uống nửa bát thuốc giải độc, làm liên tục mấy ngày thì có thể giải hết độc tố. Nhưng Gia Nhu đang có thai, nếu uống thuốc giải, trong thuốc kiểu gì cũng có thành phần có thể làm hại đến thai nhi, vì vậy Ngụy thị phải thay đổi biện pháp, dùng thảo dược xông hơi nóng, lại phối hợp với mấy loại thuốc dưỡng thai, bảo đảm bảo vệ được cả hai mẹ con. Mỗi ngày cần xông hơi nóng hai canh giờ, trong phòng đóng kín, tuy là mùa xuân tháng Ba, nhưng hơi nóng trong phòng hừng hực như chính hè tháng Bẩy. Hơn nữa thuốc còn xông vào tận xoang mũi cùng cuống họng, nóng như lửa đốt. Gia Nhu phải xông liên tục mấy ngày, cả người đau nhức không tả nổi, làm nàng lại nhớ tới pháp trường ở kiếp trước, lúc phải chịu hình ngũ mã phanh thây. Nhưng mà nỗi vất vả khi trừ độc của Gia Nhu không thấm vào đâu so với việc nàng biết được Ngu Bắc Huyền dùng 500 nha binh để bảo vệ Ngu viên. Mấy năm nayNgu Bắc Huyền làm ăn ở vùng sông Hoài vô cùng thuận lợi, chưa nói đến việc y có quan hệ rất tốt với mấy vị Tiết độ sứ quanh đó, mà còn có nhiều người ngưỡng mộ danh tiếng của y gia nhập vào. Phụ tá của Ngu Bắc Huyền đông đảo không kém môn khách trong phủ Quảng Lăng Vương, cũng tài ba không kém. Ngu Bắc Huyền dùng những người này để cải cách chế độ thuế, ban hành nội quy quân đội, đem lại hiệu quả rất lớn, trong đó có việc chọn những binh lính ưu tú nhất tổ chức thành nha binh của chính mình. Đội nha binh này là quân chủ lực hạng nhất của Hoài Tây, không nói riêng vùng sông Hoài, đến như cả nước cũng khó mà tìm được định thủ. Ngu Bắc Huyền để lại một phần mười để trông coi Gia Nhu, coi như nàng có chắp cánh cũng không thể bay ra ngoài nổi. Ngụy thị vốn có ý chờ nàng khỏi hẳn thì sẽ thả nàng, nhưng khi thấy tình cảnh này thì cũng không còn cách nào khác. Gia Nhu thì chỉ cảm thấy thật mỉa mai. Đời trước nàng bị nhốt ở Trường An hơn một tháng, Ngu Bắc Huyền biết rõ nàng sẽ phải chịu cực hình, nhưng lúc ấy đang bơi trong chiến sự, y bỏ mặc nàng không hề để ý. Thế mà đời này, nàng rơi vào trong tay y, còn đang mang thai con người khác, y lại không tiếc mà để ra một phần mười thân binh để trông chừng nàng. Nàng thật sự quan trọng đến thế sao? Sau khi trừ độc, sức khỏe Gia Nhu suy yếu khác thường, dường như không có sức mà đứng, ngày nào cũng phải nằm trên giường, không thể dậy nổi. Trong đầu nàng suy tính nhiều nhất là làm cách nào để thoát thân, nhưng 500 nha binh kia bảo vệ Ngu viên chắc như thành đồng, đừng nói đi từ trong ra ngoài, mà bên ngoài cũng không thể bước vào trong nửa bước. Gia Nhu thấy lo lắng, muốn thám thính chút tin tức từ phía người hầu. Nhưng chắc người trong Ngu viên đều đã nhận được lệnh của Ngu Bắc Huyền, chẳng ai tiết lộ cho nàng một chữ nào. Gia Nhu biến thành cảnh cá chậu chim lồng. Ham muốn khống chế của y quả là đáng sợ, đáng sợ đến mức làm người ta kinh ngạc. Đêm hôm đó, trong thành vẫn đang cấm đi lại, đầu đường cuối ngõ đều hoang vu vắng vẻ. Bỗng nhiên phía Thành Tây bốc lên ánh lửa ngút trời, mấy binh lính tuần đêm phát hiện thấy liền lập tức báo cáo cho Trần Hải. Trần Hải hoảng hốt, chẳng lẽ kho lúa xảy ra vấn đề? Để phòng ngừa mùa lũ, dân chúng hai bên bờ sông thường bị ngập lụt, cũng sợ thiếu lương thảo trong thời chiến, nên bọn họ vẫn bí mật tích trữ nửa năm lương thực, kho hàng bí mật ở chỗ ấy. Nếu kho lúa cháy, thì việc cung cấp cho Sứ quân sẽ bị ảnh hưởng. Thế nhưng vị trí kho lúa rõ ràng là vô cùng bí mật, không có mấy người biết, rốt cuộc làm sao lại bị phát hiện ra nhỉ? Và kẻ nào gây nên đây? “Ngài nhanh cho ý kiến đi ạ, lửa cháy quá lớn, nếu để muộn, chỉ sợ…” Người báo tin thúc giục. Rút kinh nghiệm lần trước, Trần Hải sợ đây lại là kế điệu hổ ly sơn, nên chỉ sai một nửa nha binh đi cứu hoả, còn bản thân mình thì chỉ huy nửa còn lại tiếp tục bảo vệ Ngu viên. Đám nha binh kia vừa rời đi không lâu, thì có thủ hạ chạy đến báo, có một nhóm người cố ý xông vài Ngu viên, cổng ra vào các nơi đều bị tấn công cả. Trước sau đều có tiếng chém giết, trong đêm đen yên tĩnh nghe như tiếng sấm sét đì đùng. Gia Nhu nghe thấy tiếng động bên ngoài, muốn đi ra xem sao thì bị hai nha binh đứng ngoài cửa phòng ngăn cản. Tên lạc bay qua sân, cắm vào một thân cây khô, nhìn thấy mà giật mình. Gia Nhu thầm nghĩ, chẳng lẽ là em trai tới cứu? Nhưng em trai có mang theo tay cung nào đâu nhỉ, mà bằng từng ấy người, sao cậu dám tấn công mạnh mẽ Ngu viên đang có mấy trăm nha binh bảo vệ như thế này? Bên ngoài, Trần Hải không biết kẻ địch đến cùng có bao nhiêu người, lại càng không biết bọn họ ở những đâu, chỉ thấy liên tục có người đến bẩm báo bị tập kích. Những người này giống y như quỷ, đánh xong liền đổi chỗ khác ngay, gặp viện binh đến thì biến mất liền, rồi chỉ một lát đã lại xuất hiện ở chỗ khác, đánh cho người ta không phản ứng kịp. May là những nha binh này đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, bằng không trận tuyến đã sớm loạn lên rồi. Trần Hải dẫn người lui vào giữ dẫy nhà trong, thu xếp binh sỹ một lần nữa. Trần Hải cũng coi như từng chinh chiến sa trường, tuy rằng chưa từng thấy loại đấu pháp quỷ dị như thế này, nhưng trấn định lại rất nhanh. Vào lúc xây dựng Ngu vườn thì cũng đồng thời xây thêm hệ thống công sự phòng ngự, còn kiên cố hơn so với phủ Tiết độ sứ Hoài Tây, chắc chắn không thể bị đánh chiếm trong một thời gian ngắn. Bỗng nhiên có một đội cung thủ bò lên trên đầu tường, mấy mũi tên đen ngòm chỉ thẳng vào bọn họ. “Lá chắn tiến lên!” Trần Hải rút kiếm quát lên. Chỉ bằng mấy người này mà định đối phó với bọn họ hử? Thật là quá khinh thường nha binh Hoài Tây rồi. Một tốp binh lính lập tức giơ khiên lên, lập lá chắn ở phía trước. Trần Hải nhìn thấy một người đứng ở đầu tường, áo bào mầu xanh bị gió đêm thổi tung bay, đeo mặt nạ bằng bạc, tay cầm một cây cung màu đen. Người này đặt tên lên cung, nhằm thẳng vào Trần Hải. Mặt trăng sáng rực rỡ phía sau, ánh trăng bao quanh người này thành một đường viền, trông như tiên nhân đứng đầu ngọn gió, kiêu ngạo mà lại đơn độc. Người này định làm gì đây? Trần Hải căng thẳng, với khoảng cách này, chẳng lẽ muốn bắn mình? Tuyệt đối không thể nào! Trong lòng rõ ràng xác định là không thể, nhưng anh ta vẫn bị khí thế kia làm choáng váng. Rốt cuộc là nhân vật nào? Trần Hải hạ giọng hỏi thủ hạ bên người: “Đây là cung thủ của chúng ta à?” Thủ hạ chưa kịp trả lời thì đã nghe tiếng mũi tên rời dây cung đánh “phụt”. Trần Hải hoảng hốt quay đầu, chỉ kịp nghe được mấy tiếng kêu của nha binh phía trước thì một mũi tên đã xuyên qua bả vai, mạnh đến mức khiến Trần Hải phải lùi lại mấy bước. Anh ra phun ra một ngụm máu, ngay lập tức ngã lăn xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Đám nha binh vừa bày xong trận địa sẵn sàng đón địch xôn xao hẳn lên, trong nháy mắt rối loạn. *** Gia Nhu ở trong phòng đi qua đi lại, tiếng động bên ngoài quá lớn, thêm vào đó là ánh lửa chiếu bốn chung quanh chiếu, làm cho đêm đen sáng như ban ngày. Bỗng nhiên, ngoài cửa có tiếng vật nặng rơi xuống đất, nàng quay đầu lại thì thấy Mộc Cảnh Thanh đang bước nhanh vào trong phòng. “A tỷ, tỷ không sao chứ!” Mộc Cảnh Thanh sốt ruột hỏi, “Khổ thân tỷ quá, đệ tới cứu tỷ ra ngoài đây.” “Cảnh Thanh!” Gia Nhu vô cùng bất ngờ, “Sao em vào được?” Nàng còn rất yếu, từ nãy vẫn luôn gắng gượng tinh thần, giờ này chợt thấy quá sức chịu đựng, phải nhờ Mộc Cảnh Thanh đỡ. Mộc Cảnh Thanh biết thời gian quý giá, không kịp nói gì nhiều, lập tức vác Gia Nhu lên, đi ra khỏi phòng. Mọi người đi ra khỏi viện thì gặp được Ngụy thị. Mộc Cảnh Thanh định ra tay nhưng Gia Nhu quát bảo cậu ngừng lại: “Không được vô lễ! Lão phu nhân đã cứu mạng ta đấy.” Mộc Cảnh Thanh liền tạm thời không hành động gì nữa, cậu nhớ tới lời người kia dặn dò, lẽ nào đây chính là…? Ngụy thị tay lần chuỗi hạt, niệm một tiếng “A di đà phật, chuyện gì đến sẽ đến. Lối ra chỗ này đã bị phá hỏng rồi, các người không ra được đâu. Đi theo ta.” Mộc Cảnh Thanh còn đang chần chừ, Ngụy thị đã quay đầu đi ngược lại. Gia Nhu gật đầu, cậu mới đuổi theo Ngụy thị. Bọn họ xuyên qua mảng rừng trúc rậm rạp, đi tới trước một núi giả. Ngụy thị lấy một cây đuốc ở phía ngoài, khom lưng đi vào. Bên trong là lối đi bí mật, hai bên được soi sáng bằng dạ minh châu, vách đá được đánh bóng loáng. Đường đi quanh co, có rất nhiều lối rẽ, giống hệt một mê cung. Tiếng đánh nhau phía ngoài dần dần nhỏ đi, không nghe rõ nữa. Không biết đi bao xa, mới nhìn thấy cầu thang hướng lên trên. Ngụy thị nói: “Từ chỗ này đi lên chính là phủ Tiết độ sứ Hoài Tây. Binh lính ở nơi này đều chạy hết sang Ngu viên rồi, các người có thể an toàn mà đi. Ta đưa đến chỗ này thôi.” Gia Nhu bảo Mộc Cảnh Thanh buông mình ra, làm lễ vái Ngụy thị: “Lão phu nhân, ân tình của người không biết phải báo đáp thế nào.” Ngụy thị khoát tay: “Ta cũng chỉ trả ân thôi, các người đi nhanh đi. Trễ nữa thì sẽ bị phát hiện đấy.” Gia Nhu không biết “trả ân” trong lời Ngụy thị là ý gì, nhưng không còn thời gian hỏi thêm nữa. Nàng theo Mộc Cảnh Thanh đi lên phía trên. Đợi cửa phía kia đóng, Ngụy thị nhắm mắt lại. Năm đó người thầy thuốc lang thang mà bà đi theo kia, tình cờ lại chính Bạch Thạch sơn nhân Lý Bí. Chẳng trách bà tìm tung tích ân nhân khắp nơi mà không thấy, hóa ra Bạch Thạch sơn nhân cố tình giấu tên thật, hơn nữa đã quy ẩn nơi núi rừng rồi. Nếu như năm đó Bạch Thạch sơn nhân đừng có không chào mà đi, thì sẽ không có những cuộc gặp gỡ tình cờ của bà sau này. Hết thảy đều là tạo hóa trêu ngươi cả. Gia Nhu và Mộc Cảnh Thanh từ trong cửa đá bước ra, chỗ này hình như là phòng làm việc. Quả nhiên đúng như lời Ngụy thị, phủ Tiết độ sứ chẳng còn ma nào trông giữ, như vào chỗ không người vậy. Mộc Cảnh Thanh đưa Gia Nhu ra bên ngoài phủ. Trên đường, lính phòng ngự các nơi trong thàn không ngừng chạy về phía Ngu viên. Mộc Cảnh Thanh kéo tay Gia Nhu, nghiêng người nấp vào trong ngõ hẻm, chờ đội binh lính chạy qua, Gia Nhu hỏi: “A đệ, đệ lấy đâu ra nhiều quân như thế? Chẳng phải tỷ đã bảo đệ về Nam Chiếu từ lâu rồi sao?” “Sao đệ có thể để tỷ ở lại đây một thân một mình được chứ? Nếu tỷ có làm sao, thì đệ biết ăn nói với cha mẹ thế nào đây.” Mộc Cảnh Thanh nói, “Hơn nữa thực chất chúng ta chỉ có mấy chục người thôi.” Nói tới chỗ này, cậu tỏ ra rất đắc ý. Hình như cậu rất vui khi thấy đám người kia bị bọn họ trêu đùa đến cuống cà kê. Không đến trăm người? Vốn thấy trong thành có ánh lửa ngút trời, trong Ngu viên thì chỗ nào cũng có tiếng kêu chém giết, Gia Nhu còn tưởng có đến mấy trăm người, mới có thể tạo ra thế trận lớn như vậy chứ. Loại đấu pháp này có thể làm cho đội nha binh tinh nhuệ không thể đối phó kịp, rồi bị đập tan. Nàng không tin chỉ có mấy chục người mà có thể làm được chuyện đó? Mộc Cảnh Thanh cười bí ẩn: “Đi thôi, trước hết đệ đưa tỷ ra khỏi thành đã.” Ngoài cửa thành có một chiếc xe ngựa đang dừng và mấy người cưỡi ngựa đang đợi bọn họ. Những người này không phải phủ binh của phủ Vân Nam Vương, trông hoàn toàn lạ mặt. Mộc Cảnh Thanh dìu Gia Nhu lên xe ngựa, bản thân thì cưỡi ngựa, chạy như bay. Cả đêm loạn lạc, Gia Nhu đã rất mệt, nàng nằm trong xe ngựa ngủ thiếp đi. Nàng không biết mình ngủ được bao lâu, có lúc nàng cảm nhận được ánh nắng chiếu ấm áp trên mặt mình, nhưng có lúc lại như là ánh trăng như nước. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, có người đẩy một cái vào vai nàng, Gia Nhu mở mắt ra, thấy Mộc Cảnh Thanh đang cầm lương khô: “A tỷ, mau tỉnh lại, ăn chút nhé.” Gia Nhu vịn tay Mộc Cảnh Thanh ngồi lên, tuy rằng không thấy ngon miệng, nhưng vì con, nàng vẫn cố gắng ăn một miếng, không ngờ vừa ăn xong lập tức nôn ra ngoài hết. Mộc Cảnh Thanh vuốt lưng Gia Nhu, nôn nóng hỏi: “A tỷ, tỷ sao thế? Tỷ bị ốm à? Đệ đi tìm thầy thuốc!” Gia Nhu ngăn cậu lại, nhẹ nhàng cười: “Không phải đâu, đệ sắp được làm cậu rồi.” Mộc Cảnh Thanh sửng sốt, hồi lâu không phản ứng lại được. Sau đó cậu kích động đứng bật dậy, quên mất là đang ở trong xe ngựa, làm đầu đập bốp vào nóc xe. Nhưng cậu vẫn kịp nhớ chuyện kia: “Tỷ, tỷ có em bé rồi hả? Đệ…đệ sắp được làm cậu rồi hả ?” Gia Nhu gật đầu: “Mới ít tháng, đệ đừng nói ra ngoài.” Mộc Cảnh Thanh chỉ thấy vô cùng vui mừng, bầu không khi căng thẳng suốt đường đi chợt tan biến. Cậu nói: “Chỗ này là Đường Châu, chúng ta sắp rời khỏi trấn Hoài Tây, tiến vào địa phận của Tiết độ sứ Sơn Nam Đông Đạo rồi. Đến bên kia, đệ sẽ tìm chỗ để cháu trai ăn uống tử tế. Nó thích ăn cái gì ạ?” Gia Nhu nghe xong thì lại nhíu mày. Hóa ra Tương Châu là địa bàn của Tiết độ sứ Sơn Nam Đông Đạo. Năm ngoài nơi này xảy ra phản loạn, bị Ngu Bắc Huyền và Tiết độ sứ Kiếm Nam là Vi Luân hợp lực tiêu diệt. Sau đó xẩy ra tranh chấp địa bàn, Triều đình phái một Tiết độ sứ mới đến quản chỗ này, nhưng Tiết độ sứ này mềm yếu không có năng lực, hoàn toàn bị Ngu Bắc Huyền chèn ép, chắc chắn không thể che chở cho bọn họ được rồi. Bọn họ mà vào Tương Châu, thì không khác gì quay vào miệng hổ. Gia Nhu lắc đầu nói: “Không được, chúng ta không thể đi Tương Châu được.” “Vì sao?” Mộc Cảnh Thanh không hiểu. Gia Nhu nhắm mắt, tập trung hồi tưởng: “Chuyển đường khác, đi về hướng bắc đi Lạc Dương đi. Chỉ có phía đấy mới tránh được truy binh của Ngu Bắc Huyền.” “Được, nhưng như thế thì báo cho anh rể như…” Mộc Cảnh Thanh nói xong, thì lập tức che miệng lại. Gia Nhu đã nghe được, chộp lấy tay cậu: “Đệ nói gì? Đệ gặp chàng à?” Mộc Cảnh Thanh thấy không dối được, liền nói: “Chính anh rể tìm được đệ, bàn chuyện cứu tỷ đấy. Thế mà đệ không biết, hóa ra anh ấy lại giỏi như vậy? Anh ấy tính toán kỹ đường đi nước bước, thậm chí còn nói là chỉ cần mình đệ vào cứu tỷ thôi, sẽ có người đưa chúng ta rời khỏi Ngu viên bình an. Hóa ra người đó chính là Ngu lão phu nhân kia. Anh bảo sau khi đệ cứu được tỷ ra rồi thì phải rời khỏi Hoài Tây ngay, không cần để ý đến anh ấy. Anh ấy ở lại để khắc phục hậu quả.” “Chàng điên rồi!” Gia Nhu nổi giận, không kịp hít thở, phải ho khan vài tiếng, “Trong tay Ngu Bắc Huyền có đại quân mấy vạn người, chàng chí có vỏn vẹn mấy chục người, mà đòi đối kháng Ngu Bắc Huyền sao?” Mộc Cảnh Thanh vội vã vỗ lưng cho Gia Nhu: “Nhưng chỉ có vỏn vẹn mấy chục người đó mà vừa mới làm 500 nha binh của Ngu Bắc Huyền xoay cho sứt đầu mẻ trán, cứu được A tỷ còn gì. Đệ rất tin tưởng anh rể, thật sự còn rất sùng bái anh ấy nữa đấy.” Gia Nhu cáu tiết đập xuống sàn xe ngựa, giờ nàng chắc chắn không thể quay trở lại được, vì sẽ gây cản trở cho Lý Diệp, không thể để chàng phải bận tâm thêm nữa. “Lúc còn ở Thái Châu, sao đệ không nói với tỷ?” Gia Nhu chất vấn. Mộc Cảnh Thanh sờ sờ đầu: “Anh rể nói, nếu như đệ nói với tỷ, nhất định tỷ sẽ không chịu để anh ấy ở lại. Vì thế tốt nhất là không nói.” “Được, được lắm!” Gia Nhu nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ. Nàng nghĩ trăm phương ngàn kế dụ Ngu Bắc Huyền rời khỏi vùng Hà Sóc, để Lý Diệp không bị rơi vào hiểm cảnh, thế mà quay đi quay lại, chàng vẫn phải đối mặt với Ngu Bắc Huyền. “Anh rể còn bảo đệ nói với tỷ, là anh phải gánh trọng trách không thể bỏ được, không thể muốn làm gì thì làm, nhưng trái tim anh dành hết cho tỷ. Vì tỷ, anh ấy chắc chắn sẽ an toàn.” Mũi Gia Nhu cay xè, khẽ khàng nói: “Chúng ta đến Lạc Dương chờ tin tức vậy.”