Tàng Châu
Chương 6 : C6
Edit: Châu
Điền Đức Thành trông thấy một con tuấn mã đỏ thẫm đang phi nước kiệu đến, trên lưng ngựa là một thiếu nữ mặc nam trang vô cùng xinh đẹp, gương mặt tươi thắm như hoa đào vương giọt sương mai, xinh đẹp mà không yếu ớt.
Điền Đức Thanh nuốt khan một cái theo bản năng, nhìn chằm chằm vào Gia Nhu.
Đến trước mặt Mộc Cảnh Thanh, Gia Nhu tung người xuống ngựa.
Mộc Cảnh Thanh mừng húm kêu: “Tỷ! Tỷ tới đúng lúc lắm, Điền Đức Thành đang cậy đông gây sự…”
“Đệ im ngay!” Gia Nhu cốc mạnh lên đầu cậu, Mộc Cảnh Thanh ôm đầu kêu đau: “Sao lại đánh đệ!”
Muôn vàn cảm xúc dâng lên cuồn cuộn trong lòng Gia Nhu, bàn tay cảm nhận được cảm giác vô cùng chân thật, cậu nhóc này đang khỏe mạnh đứng trước mặt nàng.
Đời này mới chỉ một năm không gặp, nhưng trong trí nhớ của Gia Nhu, ở kiếp trước, em trai đã chết được ba năm trong cuộc chiến với Thổ Phồn.
Gia Nhu rất muốn đến gần ôm chặt lấy cậu, nhưng có lẽ như thế sẽ làm cậu sợ nên nàng đành thôi.
Gia Nhu bình tĩnh trở lại, đi tới trước mặt Điền Đức Thành, nói: “Điền thiếu chủ, không biết em trai ta đắc tội gì với anh mà anh lại phải huy động đông người thế?”
Điền Đức Thành nhếch miệng cười đáp: “Hiểu lầm mà thôi! Gia Nhu, đã lâu không gặp.”
Tuy Điền Đức Thành nhìn Mộc Cảnh Thanh không vừa mắt nhưng lại rất thích Gia Nhu.
Khi còn bé Gia Nhu thường ở trong vương phủ chơi đu quay, bé gái nhỏ đẹp như ngọc, tiếng cười như chuông bạc vô cùng êm tai, bọn trẻ thường tranh nhau để được chơi cùng nàng.
Đáng tiếc Gia Nhu lại không thích Điền Đức Thành, có lẽ là chê anh ta mặt mũi không dễ coi.
Nhưng Điền Đức Thành cũng không để ý, vẫn thích nàng, thề lớn lên phải cưới nàng.
Gia Nhu chắp tay sau lưng: “Em trai ta còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu như nó có lỗi, ta thay nó bồi thường.
Nhưng nếu như anh định khiêu chiến thì người của phủ Vân Nam Vương chúng ta không dễ ức hiếp đâu!”
Nàng vừa dứt lời, mười mấy phủ binh đi theo được đà xông lên, chắn trước bọn họ.
Điền Đức Thành đời nào thèm sợ những phủ binh này, anh ta chỉ sợ chọc giận người trong mộng, bèn nói: “Gia Nhu, ta không có ác ý gì, chẳng qua trông thấy Thế tử nên mới đến chào hỏi thôi.”
Mộc Cảnh Thanh tặng cho Điền Đức Thành một cái nguýt ghét bỏ, rõ ràng trước khi chị cậu đến còn bày cái vẻ muốn ăn tươi nuốt sống cậu còn gì.
Trở mặt nhanh thật đấy.
“Nếu đã vậy thì mời anh dẫn người đi cho.” Gia Nhu nói.
Điền Đức Thành không hề phản đối, lập tức ra hiệu cho tay chân cuốn gói, vốn định trò chuyện thêm đôi câu với Gia Nhu, nhưng Gia Nhu không còn kiên nhẫn mà để ý đến anh ta, vội vã kéo Mộc Cảnh Thanh đi luôn.
Đám đông vốn đang chờ hóng trò, ai ngờ chẳng thấy binh khí, chỉ thấy ngọc khí, vừa lúc tiếng trống tan chợ vang lên, dân chúng đành trở về nhà.
Mộc Cảnh Thanh bị Gia Nhu véo tai.
“Đau đau đau! Tỷ nhẹ tay chút!” Mộc Cảnh Thanh kêu thảm thiết, “Trước mặt mọi người, mất hết hình tượng Thế tử của đệ rồi!”
“Biết mất mặt còn định sinh sự à?” Gia Nhu giận dữ mắng.
“Là Điền Đức Thành tìm đệ trước chứ! Tỷ, tỷ mà dữ như thế, nhỡ bị anh rể bên nhà họ Lý kia ghét bỏ thì sao!”
“Ai cần đệ lo? Tỷ đây còn chưa biết anh ta cao thấp béo gầy thế nào, không ghét bỏ anh ta là tốt lắm rồi!”
Hai chị em ồn ào đi tới chỗ buộc ngựa, Gia Nhu vừa vươn người lên ngựa thì chợt cảm giác như có ánh mắt đuổi theo mình.
Nàng nhìn bốn phía một lượt.
“Tỷ, làm sao vậy?” Mộc Cảnh Thanh vừa xoa tai vừa hỏi.
“Không có gì, mẹ đang chờ đệ ở nhà đấy, đi nhanh đi.” Gia Nhu quay đầu ngựa, không để ý nhiều nữa.
Trên một tửu lâu không cao lắm ở chợ Bắc có lá cờ đang tung bay.
Cửa sổ lầu hai mở rộng, trông như là phòng riêng.
Một nam tử trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trên tháp.
Chàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu uống trà.
Ngồi đối diện chàng là một nam tử trung niên, người này đã thầm cảm khái trong lòng đến lần thứ hai: mưu sĩ đệ nhất của Quảng Lăng Vương quá trẻ tuổi, nói ra không biết có ai tin không đây?
Người đàn ông trung niên là Vương Nghị, Trưởng sử của phủ Quảng Lăng Vương, là người trung thực tận tâm.
Nhân tài trong phủ Quảng Lăng Vương đông đúc, người như Vương Nghị vốn cũng không đáng nhắc tới.
Nhưng vị Ngọc Hành tiên sinh này thì lại có lai lịch rất lớn, chàng chính là đệ tử đích truyền của Bạch Thạch Sơn nhân.
Bạch Thạch sơn nhân là truyền kỳ trong đất nước, nổi danh từ khi còn rất trẻ, trải qua ba triều quân vương, đã nhiều lần cứu quốc trong cơn nguy khốn, có công lao hiển hách trong việc dẹp yên đại loạn.
Ngài phò tá Hoàng đế Minh Hiếu, là thầy của Tiên đế, từng ôm đương kim Thiên tử đăng cơ, gần như có thể chi phối việc phế lập thái tử, quyền hạn vượt cả Tể tướng.
Sau đó Ngài không còn hứng thú với chuyện chính trường, thêm nữa là tuổi tác đã cao, dứt khoát quy ẩn núi rừng.
Nhiều năm qua vẫn luôn có người tìm kiếm hành tung của Ngài, nhưng đều không thu hoạch được gì.
Thậm chí có người nói rằng Ngài đã cưỡi hạc về Tây Thiên.
Mãi cho đến khi đệ tử của Ngài là Ngọc Hành xuất hiện, phụ tá cho Quảng Lăng Vương, mọi người mới tin là Bạch Thạch sơn nhân vẫn còn sống trên nhân thế.
Trên dưới triều đình đều cho rằng, chỉ cần trụ cột quốc gia này khoẻ mạnh, thiên hạ tất chẳng thể loạn lạc.
Trước đây Vương Nghị chưa từng gặp Ngọc Hành, chỉ nghe nói Quảng Lăng Vương cực kỳ thiên vị chàng, lệnh cho trên dưới vương phủ nghe lệnh Ngọc Hành như nghe lệnh mình.
Mấy năm nay Thái tử thi hành rất nhiều biện pháp chính trị, kỳ thực đều bắt nguồn từ người này.
Ngay cả việc Quảng Lăng Vương có thể thuận lợi tiếp quản cương vị thống lĩnh quân Thần Sách từ tay thái giám cũng không phải không có công của chàng.
Vương Nghị trộm nhìn đĩa thủy tinh đựng bánh bột lọc, chép chép miệng.
Ông ta chạy việc suốt một ngày, bụng đã đói cồn cào.
Bánh bột lọc nhìn ngon vô cùng, Vương Nghị rất muốn nếm thử.
Người thanh niên đẩy đĩa bánh qua: “Vương Trưởng sử đừng khách sáo, mời dùng.”
Vương Nghị vội vàng tạ ơn, lấy bánh bắt đầu ăn, lại tiện thể bưng bát trà lên uống, không ngờ vừa uống vào đã vội phun ra: “Trà này đắng quá! Sao tiên sinh uống được vậy?”
Người kia nhìn bát trà, sai Phượng Tiêu đi pha một bình trà khác.
“Có… Có rượu không?” Vương Nghị hạ giọng hỏi.
Vương Nghị coi rượu như mạng, cảm thấy trà thật nhạt nhẽo làm sao.
Phượng Tiêu cau mày: “Lang quân không uống rượu.”
Vương Nghị nghĩ thầm làm gì có người đàn ông nào mà không uống rượu, có điều cũng không dám nhiều chuyện.
Vị này nhìn thì mềm mỏng, trên thực tế thủ đoạn vô cùng lợi hại.
Ông ta đành ăn bánh với trà vừa pha lại: “Tiết độ sứ Sơn Nam ở phía đông vừa ốm chết, con trai muốn kế thừa vị trí Tiết độ sứ nhưng triều đình không đồng ý, vì thế bèn dấy binh phản loạn.
Nghe nói Thư Vương đã phái Tiết độ sứ Hoài Tây đi dẹp loạn, tiên sinh hỏi việc này làm gì ạ?”
Lúc đầu Vương Nghị tưởng rằng lần này xuôi nam là đi khảo sát việc thực thi luật thuế mới trên toàn quốc.
Nhưng đột nhiên vị tiên sinh này yêu cầu ông ta tách ra đi riêng, một người đi hướng Đông, một người đi hướng Tây, đến Nam Chiếu thì hội họp.
Ông ta hối hả chạy đến nơi thì lại phải chờ chàng mất mấy ngày, nghi là chàng vừa đi đường vừa du sơn ngoạn thủy cũng nên.
Mà bây giờ lại tự nhiên hỏi về chuyện binh biến ở Sơn Nam.
“Vương Trưởng sử cho rằng sau khi Ngu Bắc Huyền dẹp loạn xong, tình hình năm châu ở phía Đông Sơn Nam sẽ ra sao?” Người kia cười hỏi.
Vương Nghị suy nghĩ cẩn thận.
Triều đình đang giờ bị ba trấn của vùng Hà Sóc xâm phạm, nếu có phản loạn chỉ có thể điều các vị Tiết độ sứ lân cận trấn áp.
Mà Ngu Bắc Huyền là thế lực mạnh nhất vùng sông Hoài, sau khi y dẹp loạn rồi thì dĩ nhiên năm châu này sẽ thành địa bàn của y.
Hai năm qua, thế lực Hoài Tây đã quá mạnh, lại có Thư Vương nâng đỡ sau lưng, sắp tới sẽ không có người nào có thể áp chế.
Hiện nay, tuy Thái tử đã tại vị hơn hai mươi năm, nhưng rõ ràng Thánh nhân yêu thích một vị khác hơn – đó là Thư Vương, đồng thời là binh mã Đại Nguyên Soái.
Thư Vương là con trai của tiền Thái tử Chiêu Tĩnh, mồ côi từ trong bụng mẹ, là cháu ruột Thánh Nhân, vẫn được Vi quý phi – vốn không có con cái, nuôi dưỡng bên người.
Trong năm đầu lập quốc, vùng Hà Trung phát sinh binh biến, phản quân đánh vào Trường An.
Thiên tử trốn đi, bị vây ở điện Phụng Thiên.
Tuy rằng Thái tử liều mình hộ giá, nhưng ít không địch được nhiều, lâm vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
May mắn được Thư Vương, lúc ấy đang dẹp loạn, gấp rút lãnh binh tiếp viện.
Thư Vương đánh lui phản quân rồi theo đà một mạch giành lại Trường An.
Sau lần đó quy chế đi lại của Thư Vương đều ngang hàng với Thái tử.
“Ngu Bắc Huyền thế không thể cản, xem ra vùng Đông Sơn Nam đã là vật trong túi y rồi.” Vương Nghị thở dài.
“Cũng chưa chắc.” Người kia lấy một quyển sách lụa từ trong tay áo, lại bảo Phượng Tiêu lấy lệnh bài Thần Sách Quân, đưa cả cho Vương Nghị: “Xin Trưởng sử lập tức đi vào đất Thục, gặp Tiết độ sứ Kiếm Nam là Vi Luân, nói có việc cho ông ấy lập công.
Nhớ dặn ông ta đừng quá nóng vội, chờ cuộc chiến phía Đông Sơn Nam phân thắng bại xong hẵng xuất hiện.
Nhớ kỹ, đừng nói tên ta.”
Vương Nghị ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại: “Tiên sinh yên tâm, Quảng Lăng Vương đã lệnh rõ phải tuyệt đối bảo mật hành tung của ngài”
Người kia khẽ gật đầu, Vương Nghị hành lễ rời đi.
Mặt trời lặn về hướng tây, nhuộm một trời hồng rực.
Từ khi vào hạ thì ngày trở nên dài đằng đẵng.
Phượng Tiêu đi tới nói: “Lang quân, Tiết độ sứ Hoài Tây có để lại trong thành một thủ hạ, kẻ đó đang kín đáo theo dõi chúng ta.
Ngài có muốn diệt trừ hay không ạ?”
“Không cần.” Người kia lạnh nhạt nói, “Nếu gã nhìn thấy điều gì không nên thấy thì sẽ không còn trên đời đâu.”
“Vâng.” Phượng Tiêu lại khuyên nhủ, “Thuộc hạ đã dặn dò nhà bếp sắc thuốc rồi.
Hơn một tháng nay tàu xe mệt nhọc, mời ngài nghỉ ngơi sớm chút đi ạ.
Ngài đừng tiếp tục hao tâm tốn trí vì mấy việc vặt này mà tổn thương thân thể.
Nếu không thuộc hạ không cách nào bẩm báo với phu nhân được.”
Người đời vẫn cho rằng Tứ lang Lý gia là Lý Diệp tính tình quái gở, ít giao du với bên ngoài.
Có lẽ lúc này Lý phu nhân vẫn nghĩ rằng con trai yêu dấu đang ở biệt trang Ly Sơn dưỡng bệnh.
“Anh không nói thì sao mẹ ta biết được?” Lý Diệp đang định đi nghỉ, lại dặn dò thêm, “Anh đi hỏi thăm một chút về ngày hội đua thuyền Đoan Ngọ đi.”
“Để làm gì ạ, lang quân muốn đi xem sao?” Phượng Tiêu nhớ từ trước tới nay lang quân không hề thích tham gia náo nhiệt.
Có điều lúc mới vào thành, nghe thấy dân chúng nói hội đua thuyền tết Đoan Ngọ là lễ hội lớn của thành Dương Tư Mị.
Ngày đó, các gia đình quan lớn trong thành đều sẽ tham gia.
“Đua thuyền ở miền Nam khác với Trường An, đi xem xem cũng hay.” Lý Diệp cười nói.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
175 chương
126 chương
106 chương
21 chương
474 chương
80 chương