Tàng Châu
Chương 52 : C52
Edit: Châu
Lý Diệp đến biệt thự Ly Sơn, theo thường lệ, Vân Tùng canh giữ bên ngoài.
Chàng đi một mình vào phòng bí mật, mở ra một cái hốc kín, tin tức tình báo liên quan đến Lưu Oanh đã được đặt ở bên trong.
Lý Diệp lấy ra liếc mắt nhìn, không thấy có chỗ nào đặc biệt.
Thế nhưng trực giác cho chàng biết, cô ta không đơn giản.
Bối cảnh sạch sẽ như vậy, nếu không phải là thật sự không có vấn đề gì, thì chính là đã bị người ta xóa hết dấu vết.
Nếu là vế sau, tạm thời chàng chưa đoán ra mưu tính của đối phương.
Bên ngoài vách ngăn vọng đến giọng nói của Vân Tùng: “Quảng Lăng Vương, sao ngài đến đây ạ?”
“Đúng lúc ta đi qua mạn này, nhìn thấy có xe ngựa đỗ ở bên ngoài biệt thự, liền đi vào xem sao.
Mùa này là mùa đông mà sao trúc ở Trúc huyên cư vẫn xanh biếc như thế nhỉ? Xem ra phong thuỷ chỗ này tốt thật đấy.”
“Quảng Lăng Vương cứ nói đùa.
Lang quân chăm sóc luống mẫu đơn mới gieo hồi mùa hạ hơn cây trúc nhiều đấy ạ, ngài ấy thường xuyên tự mình đến chăm đấy.”
Lý Diệp đóng hốc kín lại, nhanh chóng ra khỏi phòng bí mật.
Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên: “Lang quân, Quảng Lăng Vương đến đấy ạ.”
Lý Diệp đích thân ra mở cửa, Quảng Lăng Vương mặc áo bào thuần trắng, cổ tròn, tay áo hẹp, eo nhỏ vai rộng, trời lạnh như thế này mà trên người không có một cái áo da áo lông nào, có thể thấy Lý Thuần rất cường tráng khỏe mạnh.
Lý Thuần vừa nhìn thấy Lý Diệp, liền cười nói: “Đúng là người gặp việc vui thì tinh thần thoải mái, nhìn khí sắc cậu này, tốt hơn trước rất nhiều đấy.”
Lý Diệp giơ tay mời Lý Thuần vào, Quảng Lăng Vương ra lệnh cho tùy tùng cũng ở lại ngoài cửa, xem ra có lời muốn nói với Lý Diệp.
Trúc huyên cư bày biện tương đối cổ điển, có rất nhiều dụng cụ làm từ trúc, màu sắc xanh biếc trong ngày đông trông đầy sức sống.
Trên tường treo mấy bức thư họa Lý Diệp sưu tầm được, đều là bản gốc của danh gia.
Lý Thuần thích, từng hỏi Lý Diệp mấy lần, nhưng chàng không cho.
Hai người ngồi xuống sập, Lý Thuần đưa mắt nhìn vào chén trà sứ trắng trên bàn, mùi lá trà bên trong nồng đậm: “Cái tên này, cậu lại uống trà đắng đấy hả?”
Lý Diệp rót nước cho Lý Thuần: “Không để ngài uống trà này đâu.
Có chuyện gì ngài cứ nói đi.”
“Tháng Giêng này, Tiết độ sứ các nơi đều phải vào kinh đô, chuyện này cậu biết rồi chứ? Ta nhận được mật báo, Ngu Bắc Huyền vì lấy lòng Từ Tiến Đoan nên dự định mua lại của Từ Tiến Đoan một món binh khí với giá cao.
Giao dịch dự định thực hiện ở Trường An.
Con cờ mà chúng ta mai phục kia, liệu có thể phát huy tác dụng không?” Lý Thuần ngồi sát vào Lý Diệp, nói.
Lý Diệp cúi đầu hớp một hớp trà: “Có thể thử xem, nhưng ta không chắc lắm đâu, vì thế đừng đặt hoàn toàn hy vọng vào người đó.
Đều là những Tiết độ sứ cầm binh có thực lực, sẽ rất khó xây dựng niềm tin đối với nhau.
Vùng Hoài Tây không có đường giao thông thủy bộ thuận tiện, cũng không phải là vùng giàu có và đông đúc.
Nguồn sinh lợi của Ngu Bắc Huyền nhất định phải dựa vào con sông Đại vận hà của Từ Tiến Đoan, cho nên rất muốn làm Từ Tiến Đoan vui lòng.”
“Ta rất hiếu kì, cách làm giầu của Ngu Bắc Huyền là gì?” Lý Thuần hỏi.
Lý Diệp lấy từ trên cái giá bên cạnh một quyển sách lụa, mở ra mới thấy, hóa ra bên trong là bản đồ toàn bộ hệ thống giao thông thủy bộ vô cùng tỉ mỉ, chi tiết, chính xác.
Lý Thuần cực kỳ ngạc nhiên, thứ đồ tốt này, đừng nói Quảng Lăng Vương phủ không có, mà khả năng đến Đông cung cũng chẳng đâu tìm ra.
Lý Diệp đưa tay chỉ vùng sông Hoài, nói: “Vùng Giang Hoài sản xuất được nhiều lương thực, năm nào cũng phải vận chuyển hàng trăm vạn thạch lương thực từ phương nam đến Trường An, trong đó chia ra xoay vòng cất chứa trong các loại nhà kho, kho lớn nhất được đặt tại Từ Châu.
Để phòng thiên tai, bình thường những kho lẫm này đều dự trữ một phần ba lương thực, số lượng lớn phi thường.
Nếu lấy một phần trong số lương này mà không để lại dấu vết, bán quay vòng trong khu vực lân cận, thì sẽ thu được số tiền khổng lồ.”
Lý Thuần chợt tỉnh ngộ: “Đường thủy cũng như đường bộ ở Từ Châu phát triển rất thuận lợi, lương thực trung chuyển từ nơi này có thể vận chuyển đến mọi nơi trong cả nước một cách vô cùng rất nhanh chóng.
Bọn họ một có lương thực, một có biện pháp, nếu hợp tác với nhau, số tiền kia bọn họ có thể chia đều, dùng để nuôi quân.
Vì lẽ đó cho dù có gợi ý của Thư Vương hay không, thì Ngu Bắc Huyền đều sẽ tiếp cận với Từ Tiến Đoan thôi.”
“Đúng thế.” Lý Diệp gật đầu một cái, “Bọn họ ai cũng có nhu cầu, sớm muộn cũng sẽ liên kết với nhau.
Trước mắt chúng ta cần ngăn cản bọn họ liên kết, hóa giải nỗi lo Hà Sóc trong tương lai.
Chỉ khi triệt tiêu được binh lực nơi đó, mới có thể đối phó được bọn họ.
Bằng không nếu vùng Hà Sóc có thêm hai người bọn họ, bãi chiến trường này sẽ không khác gì mấy chục năm về trước.”
Nhắc tới mới nhớ, thời kỳ đại loạn mấy chục năm về trước, suýt chút nữa vương triều đã bị lật đổ.
Trường An thất thủ, Thiên tử phải đi trốn, phản tặc thì xưng đế, cả nước ngập trong khói lửa chiến tranh.
Một đế quốc cường thịnh như thế mà rơi vèo như một ngôi sao băng bình thường, rất khó để phục hồi đạt được vẻ huy hoàng năm xưa nữa.
“Thư Vương cũng muốn giải quyết vùng Hà Sóc, chẳng bằng nhân cơ hội này, ngài cùng Thư Vương hợp tác một lần đi.” Lý Diệp đề nghị.
Ba trấn vùng Hà Sóc trước sau vẫn là mối họa lớn đối với triều đình, Tiết độ sứ cả ba trấn đều muốn tự lập ngôi Vương, nếu không phải mấy lần giao chiến với triều đình đều ở thế dưới, thì đã sớm dấy binh nổi loạn rồi.
Mãnh hổ rình mò bên cạnh, là ai thì cũng không ngủ yên được.
Lý Thuần ngả đầu thở dài một tiếng: “Ta đồng ý bỏ qua thành kiến, hợp tác với hoàng thúc, nhưng chưa chắc hoàng thúc đã đồng ý.
Nếu không có Thái tử Chiêu Tĩnh, có lẽ sẽ không có Thánh Nhân, không có phụ vương và ta.
Tóm lại nhà chúng ta thiếu nợ bọn họ, vì thế Thánh Nhân mới đặc biệt hậu đãi hoàng thúc, cho ông ta cảm giác có thể thế chỗ phụ hoàng.
Mẹ ta nói, cha ta ngồi ở Đông cung không phải chỉ vì mình.
Mà ta thì đúng là có ham mê quyền vị thật, cho nên mới tranh chấp với hoàng thúc như thế.”
Lý Diệp giơ tay vỗ vai Lý Thuần.
Tranh đấu trong nhà đế vương xưa nay cũng không hẳn là vì sinh tử vinh nhục của cá nhân, mà quan hệ đến vài gia tộc, hưng suy vài đảng phái.
Bây giờ tình hình rối loạn, nhưng đến cuối tất phải có một người đi được đến cùng.
Sư phụ từng nói, 500 năm ắt có một thời vua hưng thịnh, thời thế nào cần anh hùng đó.
Quảng Lăng Vương chính là người Lý Diệp chọn cho đời vua hưng thịnh kia.
Lý Thuần hỏi: “Ngọc Hành, đầu xuân sẽ tuyển quan, cậu muốn vị trí nào?”
Lý Diệp suy nghĩ một chút: “Đi Đại lý tự đi.
Chức vụ Thư lang cho Thư ký tỉnh thì quá nhàn nhã, không thích hợp với ta lắm.”
“Tại sao lại chọn Đại lý tự? Chẳng phải cậu nên vào một bộ nào đó sao? Nếu đã quyết định ra làm quan, chắc sẽ không định chỉ làm một quan nhỏ chứ.”
Lý Diệp liếc mắt nhìn Lý Thuần: “Thi khoa cử để làm quan, cho dù được nâng đỡ, chẳng lẽ ngài cho rằng có thể làm được quan Bát phẩm trở lên hay sao? Nói thế chứ muốn vào Đại lý tự, cũng cần tranh thủ thật tốt mới được đấy.
Đại lý tự không thuộc các bộ, cho nên hoạt động không bị ngăn cản.
Hơn nữa nhà ngục của Hình bộ là nơi tối tăm nhất, ở đó có đồ mà ta muốn.”
Đúng là nhiều lúc Lý Thuần không hiểu nổi Lý Diệp nghĩ gì.
Người này luôn có thể nhìn thấy những điều mà bản thân Lý Thuần chưa bao giờ nhìn thấy, nghĩ đến những chuyện mà Lý Thuần chưa từng nghĩ đến.
Nếu không thì sao có thể nói Lý Diệp là đệ tử đắc ý nhất của Bạch Thạch sơn nhân đây.
Hai người ở trong phòng bí mật thảo luận một lúc lâu, mãi đến tận khi Đông cung phái người đến giục Lý Thuần, Lý Thuần mới đứng dậy nói: “Nhất định là mẹ ta lại làm bánh ngọt, để ta vào cung lấy.
Lấy được thì ta sẽ đưa đến chỗ cậu một phần.”
Lý Diệp đứng dậy theo, làm như vô tình nhắc đến: “Trước khi Vân Nam Vương phi rời Trường An, nương nương có tìm bà ấy nói chuyện, ngài biết không?”
“Hả? Chuyện khi nào thế? Mẹ ta tìm bà ấy làm gì nhỉ?” Lý Thuần ngạc nhiên thốt lên.
Quảng Lăng Vương không hề biết là Từ thị có quen biết với Vân Nam Vương phi.
“Không có gì, hình như chỉ là ôn chuyện xưa thôi.” Lý Diệp nhẹ nhàng nói.
Lý Diệp chỉ biết, hôm ấy Thôi thị từ quán trà đi ra thì nổi giận đùng đùng muốn chạy tới phủ Thư Vương.
Nhưng lúc sắp tới nơi thì lại lệnh cho phu xe chuyển hướng, quay trở lại, nhất định là Từ thị đã nói với bà ấy điều gì đó.
Từ Lương viện, người này chỉ với mấy câu nói mà có thể làm thay đổi lập trường của phủ Vân Nam Vương, có thể nói là vô cùng lợi hại.
*
Giao thừa hàng năm, các gia đình phú quý đều làm tiệc tối vô cùng thịnh soạn, cả nhà ngồi chung với nhau, cùng nhau tống cựu nghênh tân.
Sáng sớm, Gia Nhu đã dậy, nàng ăn mặc trang điểm cẩn thận, búi tóc lên cao, cài một đóa hoa mẫu đơn lụa tuyệt đẹp, mặc quần dài mầu hồng hải đường.
Nàng định sang chỗ Vương Tuệ Lan hỗ trợ một tay, thì bị Lý Diệp cản lại.
“Mấy năm rồi cũng chỉ mình chị cả lo liệu, mà vẫn lo được.
Tý nữa nàng phái một người sang đó báo là dậy trễ, thế là xong.”
“Nhưng hôm qua chị cả vừa…” Hôm qua rõ ràng chính miệng Vương Tuệ Lan bảo nàng sang hỗ trợ, nếu giờ tìm lý do không đi, liệu có bị coi là lười nhác không?
Lý Diệp rửa mặt xong, cười nói: “Đó chỉ là lời khách sáo thôi, chuyện bếp núc nàng biết được bao nhiêu nào? Từ trước đến giờ mẹ không quản gia, chị hai thì đang chiến tranh lạnh với anh hai.
Nàng là con dâu mới cưới, chị dâu đành phải hỏi nàng thôi.
Nếu nàng qua đó thật, chắc gì chị dâu đã vui.”
Gia Nhu đưa khăn cho Lý Diệp lau mặt, im lặng nhìn gò má tuấn tú của chàng.
Lý Diệp lau mặt xong, quay đầu lại nhìn nàng: “Sao vậy? Trên mặt ta có gì à?”
“Đại gia nói thầm với ta rằng, người đầu tiên phát hiện ra Lưu Oanh có thai chính là chàng.
Chàng không bắt mạch, làm sao mà biết được?” Gia Nhu hỏi.
Ngày ấy nàng chỉ chú ý đến việc Lưu Oanh trắng trợn nhìn Lý Diệp, cho nên không chú ý tới những chi tiết nhỏ khác, không ngờ người này lại kín đáo quan sát được nhiều thế.
“Ta chỉ đoán mò thôi.” Lý Diệp nhẹ nhàng nói.
Gia Nhu không tin.
Trước khi kết hôn nàng chỉ thấy chàng cũng thông minh, sau khi kết hôn, tuy rằng chưa hiểu sâu sắc về nhau, nhưng từ những manh mối nhỏ, nàng có thể thấy được chàng có khả năng quan sát tuyệt vời.
Ví dụ như rõ ràng chàng không sống ở nhà, nhưng chàng tìm hiểu chuyện yêu ghét cùng tâm lý của từng người trong nhà rất rõ ràng.
Thậm chí ngay cả khi chỉ mới lần đầu gặp mặt Lưu Oanh, chàng dường như đã nhìn thấu cô ả đến bảy, tám phần.
Nói vậy thì dạng như Gia Nhu, chẳng phải ở trước mặt chàng giống như trong suốt, bị nhìn thấu hoàn toàn hay sao? Nếu không phải nàng sống lại, tâm tính được rèn luyện tương đối cứng cỏi, thì đã sớm bị chàng tóm gọn trong lòng bàn tay, tùy ý nhào nặn rồi.
Gia Nhu cảm thấy Lý Diệp không chỉ là người khôn giả ngố, mà thậm chí phải nói là thiên tài giấu mình mới đúng.
Tưởng tượng ngày ngày cùng giường chung gối với ông chồng thâm sâu như vậy, thấy hơi hơi đáng sợ đấy.
“Chàng không có chuyện gì giấu ta chứ?” Gia Nhu đột nhiên nói rất nghiêm túc, “Trên tay chàng có vết chai, chàng nói mình chỉ biết khoa chân múa tay vài chiêu chiêu mèo quào, liệu có ngày nào đó tự nhiên chàng nói, thật ra chàng là cao thủ tuyệt đỉnh hay không? Chàng quan sát, hiểu rõ từng người trong nhà, trên giá sách thì có rất nhiều loại sách ta chưa từng thấy, khoa cử cũng chỉ thi một lần là đỗ.
Liệu có ngày nào đó chàng nói với ta, chàng là cao nhân hay mưu sĩ gì không đấy?”
Trong lòng Lý Diệp vô cùng hồi hộp, càng nghe càng thấy nàng nói đúng mấy phần, chàng không khỏi thấy căng thẳng.
Nhưng bất ngờ Gia Nhu lại cười phì một tiếng, khoát tay nói: “Thôi thôi, chắc chắn là ta đa nghi rồi.
Nếu chàng thật sự lợi hại như vậy, sợ là Thư Vương và Thái tử đã tranh nhau vỡ đầu chảy máu từ lâu để giành lấy chàng rồi, không giống như người chẳng ai hỏi đến như này” Dẫu sao đời trước, tên tuổi Lý Diệp rất hiếm khi được nhắc đến, e là chàng chỉ là người vô danh cho đến hết đời.
Nàng nuôi chút hy vọng vào việc chàng là một cao nhân, có thể hô mua gọi gió, tương lai có thể giúp được nàng.
Còn giờ thì không bằng tập trung nịnh bợ Thôi Thời Chiếu và Ngọc Hành tiên sinh.
Hai vị kia, đặc biệt là vị sau, mới thật sự là nhân vật chỉ cần nói chuyện phiếm cũng có thể xoay chuyển càn khôn.
Lý Diệp thở phào nhẹ nhõm.
Thật sự chàng không muốn dấu nàng, nhưng việc chàng đang toan tính vốn rất nguy hiểm, chàng không muốn kéo nàng vào bên trong vòng xoáy.
Lúc đầu chàng không hề định thi cử làm quan, nhưng vì có thể cưới nàng, đành phải xuất đầu lộ diện.
Hơn nữa con đường này một khi bắt đầu, sẽ không có cách nào quay lại nữa.
Nàng mơ ước một cuộc sống an lành, chàng sẽ cố cho nàng cuộc sống như thế, tối thiểu là trong khả năng có thể biểu hiện bên ngoài như vậy.
Bất kể vỏ bọc nào.
Gia Nhu thấy Lý Diệp không nói lời nào, tưởng lời nói vừa rồi tổn thương lòng tự ái của chàng, thì vội vã kéo tay áo của chàng giải thích: “Ý của ta là như thế này cũng rất tốt.
Hồi ta còn ở Nam Chiếu, cha đi đánh giặc, hai ngày ba trận, em trai thì ở trong quân, quanh năm suốt tháng không được ở nhà, nhà chỉ có hai người là ta và mẹ, vắng vẻ vô cùng.
Vì thế chàng không cần cảm thấy áp lực đâu.”
Lý Diệp đương nhiên không để ý, chàng vẫn luôn bị đánh giá thấp, quen rồi.
Chàng cười hỏi: “Tối nay thành Trường An hủy bỏ lệnh cấm đi lại ban đêm, sẽ có lễ hội trừ tà rất náo nhiệt đấy, nàng có định đi xem không?”
Thành Trường An cứ đêm đến là lại yên tĩnh, không một bóng người, hàng năm chỉ có mấy lần là hủy bỏ lệnh cấm đi lại ban đêm.
Đêm giao thừa là một trong số đó.
Gia Nhu cũng muốn xem xem đêm Trường An náo nhiệt trông như thế nào, liền vui vẻ gật gật đầu.
“Ta đi nói với cha một tiếng, rồi đến sau khi kết thúc tiệc tối thì chúng ta cùng đi ra ngoài.” Lý Diệp vuốt tóc nàng.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
138 chương
21 chương
19 chương
10 chương
605 chương
26 chương